Trong rừng cây ngoài Tàn Lão thôn, Tần Mục vỗ ra một chưởng, chỉ thấy nguyên khí từ trong cánh tay cậu tuôn ra, tựa như một con rồng lửa quấn quanh cánh tay, lập tức không khí trước mặt trở nên hết sức khô nóng, không khí phảng phất cháy lên!
Cậu chuyển động bước chân, bàn tay đập xuống, không khí càng lúc càng khô nóng, giống như cát vàng trong sa mạc bị mười mặt trời chiếu vào, cực kỳ nóng rát!
Cậu đang dùng quyền pháp của Mã gia, thức thứ tư trong Lôi Âm Bát thức, Khoa Phụ Truy Nhật Phong Lôi Cấp.
Đột nhiên, bộ pháp Tần Mục biến ảo, chiêu thức cũng biến hóa theo, từng chiêu từng thức như nước sông cuồn cuộn tuôn tràn vào biển, nguyên khí của cậu vậy mà từ thuộc tính “lửa” nhanh chóng chuyển thành thuộc tính “nước”, trên cánh tay có hơi nước tạo thành một con rồng nước quấn quanh, tiếp đó trong chiêu thức phát ra tiếng sóng lớn dâng trào, tựa hồ có một cơn hồng thuỷ đang lưu động vờn quanh cậu.
Chiêu pháp của cậu biến đổi lần nữa, hai tay chộp vào hư không, hơi nước như thương, tựa như một con rồng dài ngoằng đang dời sông lấp biển.
Mấy ngày nay, cậu luôn ở trong thôn mài giũa kỹ năng dùng khí ngự kiếm của mình, chuyên tâm mài giũa nguyên khí, chỉ là cậu vẫn cần nhìn lửa trước, mới có thể làm nguyên khí của mình nắm giữ thuộc tính “lửa”, sau đó mới có thể triển khai dùng khí ngự kiếm.
Theo sự mài giũa liên tục của cậu, thời gian nhìn lửa càng ngày càng ngắn, đến bây giờ cậu đã không cần nhìn lò lửa nữa, chỉ cần trong nội tâm nghĩ đến ngọn lửa trong lò thì nguyên khí của cậu liền tự động nóng lên.
Chỉ có điều, đao pháp mổ heo của đồ tể thuộc phái Chiến kỹ, Tần Mục dùng đao pháp mổ heo để mài giũa dùng khí ngự kiếm, hiệu quả không được cao cho lắm. Ngược lại khi cậu tu luyện Lôi Âm Bát thức của Mã gia cùng thương pháp của người mù thì thu hoạch rất lớn, tiến bộ thần tốc. Hiện nay khi cậu triển khai thức thứ tư trong Lôi Âm Bát thức, Khoa Phụ Trục Nhật Phong Lôi Cấp thì tựa như người khổng lồ cấp tốc chạy, lòng bàn tay chấn động, không khí nổ tung, nổ tung, đây là uy lực của nguyên khí!
Đương nhiên, thuộc tính “lửa” của Chu Tước nguyên khí cũng không thể phát huy uy năng Lôi Âm Bát thức của Mã gia một cách hoàn mỹ được, nguyên khí thích hợp nhất với Lôi Âm Bát thức là Thanh Long nguyên khí. Ngược lại thuộc tính “nước” của Huyền Vũ nguyên khí có thể phát huy thương pháp của người mù đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Qua một lúc lâu, Tần Mục dừng lại, ăn hai viên Cố Nguyên Đan, bổ sung nguyên khí đã kịch liệt tiêu hao, tinh tế suy nghĩ sự thiếu hụt trong quá trình vận dụng nguyên khí của chính mình. Vốn cậu chỉ có thể ăn thêm một viên Cố Nguyên Đan thì sẽ bị căng cứng đến phát điên, thế nhưng từ sau khi Linh Thai của cậu thức tỉnh lại thì ăn vào hai viên Cố Nguyên Đan cũng không có gì quá đáng lo, chỉ là ăn không tiêu.
“Cố Nguyên Đan này, Ma Viên có thể ăn được không đây? Chắc là không được, dược sư gia gia nói bên trong Cố Nguyên Đan có bốn loại thuộc tính, chính là độc dược với những người không phải là Bá thể. Hay để khi khác, mình luyện cho Ma Viên một vại Cố Nguyên Đan.”
Tần Mục nhớ tới tên to con tu luyện cùng mình, trong lòng khẽ động, mấy ngày nay cậu không đi tìm Ma Viên, cũng không biết con dị thú này luyện “Bá thể Tam Đan công” đến đâu. Cậu nhún người nhảy lên, đi như bay, hướng về lãnh địa Ma Viên.
Dù sao cậu cũng chỉ là thiếu niên, trong thôn trang đều là trưởng bối không có bằng hữu, đối với Ma Viên xem như là không đánh nhau thì không quen biết, mấy ngày không gặp trong lòng ngược lại có chút mong nhớ. Không lâu sau, Tần Mục đi tới ngoài thung lũng nơi Ma Viên ở, đột nhiên trong núi rừng có một bóng người tựa như núi nhỏ từ từ bay lên, chính là Ma Viên kia. Mấy ngày không gặp, Ma Viên trở nên hùng tráng hơn, sau khi nhìn thấy Tần Mục thì vô cùng mừng rỡ, nện ngực ầm ầm, ra hiệu Tần Mục nhảy lên trên bả vai của mình.
Tần Mục tung người nhảy lên bả vai của nó, Ma Viên nhảy nhót như bay, mang theo cậu tiến vào sơn cốc, chạy sâu vào trong cốc. Đây là lần đầu tiên Tần Mục tiến vào sào huyệt của Ma Viên, chỉ thấy bên trong thung lũng đâu đâu cũng có nai hoang, ngựa hoang, còn có một số con hoẵng, cùng hươu bào ngốc nghếch, khu vực trung tâm có một di tích cổ xưa, đổ nát thê lương, hoang tàn không thể tả.
Nơi ở của Ma Viên là một cung điện đã sụp xuống một nửa, trước cung điện có một tượng đá hình nửa người nửa thú rách nát, Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn, trong lòng hơi chấn động. Tượng đá này tương tự như tượng đá trong Tàn Lão thôn, rơi vào Thần Tiêu Thiên Nhãn thì thần vận trong tượng đá phảng phất như một vị Thần thú đỉnh thiên lập địa, dữ tợn hung ác, kiêu ngạo ngập trời!
Đoán rằng mỗi buổi tối Ma Viên chính là dựa vào tượng đá này để chống đỡ sự tập kích của bóng tối, bảo toàn tính mạng. “Loại thần vận này phi phàm, lẽ nào cũng là tượng Thần do Thần điêu khắc?”
Tần Mục nhảy xuống khỏi bả vai Ma Viên, một con hươu bào ngốc nghếch tiến đến trước mặt, ngửi ngửi chéo áo của cậu, xem như đồ ăn nhai hai cái. Ma Viên nhấc con hươu bào này lên, cẩn thận từng li từng tí đặt sang một bên, sau đó phất phất tay, ra hiệu Tần Mục đi theo nó. Nó là chúa tể vùng thung lũng này, cũng là người bảo hộ của vùng thung lũng này, bảo vệ những động vật này, chỉ hung hăng với kẻ xâm lấn.
Tần Mục đi theo nó đi vào toà cung điện rách rưới này, lập tức cau mày, nơi này đâu đâu cũng có mùi của dã thú lưu lại, hẳn là dã thú bên trong thung lũng, mỗi khi đến buổi tối cũng sẽ tiến vào trong cung điện này tránh né bóng tối. “Nhóc con, xem!” Ma Viên chỉ vào một mặt vách tường nói.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, trên vách tường của cung điện có một vài bức tranh tàn tạ, loang lổ, có nhiều chỗ đã tróc ra, còn có nhiều chỗ mất đi màu sắc, chỉ còn dư lại rất ít bức tranh xem như còn hoàn chỉnh. Những bức tranh trên tường này, chính là vẽ đồ án người đang tu luyện, có một ít mũi tên đại diện cho hướng đi của nguyên khí trong cơ thể. Tần Mục nhìn mấy lần, đột nhiên giật mình, cậu nhìn thấy đường dẫn hướng đi nguyên khí của “Bá thể Tam Đan công”!
Chắc là sau khi Ma Viên tu luyện “Bá thể Tam Đan công”, cảm thấy có chút giống với đồ án trên bức tranh tường này nên dẫn cậu tới đây! Tuy nhiên rất nhanh Tần Mục phát hiện chỗ không đúng, bản vẽ thứ nhất trên bức tranh xác thực là vẽ đường đi của Bá thể Tam Đan công, mà tranh vẽ thứ hai lại có chỗ bất đồng, tuy rằng vẫn dựa theo con đường của Bá thể Tam Đan công, nhưng lại phức tạp hơn một chút.
Hướng đi của nguyên khí ở bức tranh thứ hai là tiến vào mi tâm của Linh Thai thần tàng! Sau khi nguyên khí tiến vào Linh Thai thần tàng lại dẫn ra bức tranh thứ ba, bức tranh thứ ba này lại là đường đi của nguyên khí ở bên trong Linh Thai thần tàng, nguyên khí cũng không phải là trực tiếp bị Linh Thai điều tiết mà là kết thành trận văn kỳ diệu ở dưới chân Linh Thai.
Loại trận văn này cực kỳ phức tạp, chỉ có hơn chứ không kém trận văn của Thần Tiêu Thiên Thiên Cương mà người mù dạy cho cậu, Tần Mục cẩn thận đánh giá, vừa chuyên chú ghi nhớ, vừa lấy nguyên khí của mình mô phỏng, dùng nguyên khí kết thành trận văn dưới chân Linh Thai. Đến khi cậu kết xong trận văn Linh Thai, thân thể không khỏi hơi chấn động, lập tức cảm giác được một vật gắn kết không thể gọi tên nối liền cậu và Linh Thai!
Cậu điều tiết, Linh Thai điều tiết theo, cậu làm động tác gì, thì Linh Thai cũng làm động tác giống hệt cậu, cậu khống chế Bá thể Tam Đan công, Linh Thai cũng khống chế Bá thể Tam Đan công!
Tần Mục ngẩn ngơ, lập tức mừng rỡ: “Nếu như vậy, chẳng phải là tương đương với việc cả mình và Linh Thai cùng tu luyện sao?”
Tuy nhiên cậu lập tức phát hiện, Linh Thai khống chế Bá thể Tam Đan công cũng không thể khiến tu vi nguyên khí của cậu tăng cường, mà là rèn giũa nguyên khí. Nguyên khí của cậu qua lại trong trận văn Linh Thai dưới chân, hấp thu kim quang trong quang hải, tiến vào trong cơ thể Linh Thai, rồi lại bị Linh Thai thở ra, nguyên khí sau khi dung hợp kim quang trở nên càng cứng cỏi tinh khiết.
Lúc trước, Linh Thai của cậu như có như không hấp thu kim quang, thế nhưng không nhanh nhẹn linh hoạt như trong trận văn ở bức tranh thứ ba. “Lẽ nào đây là công pháp của Bá thể Tam Đan công cảnh giới Linh Thai?” Trong lòng Tần Mục phanh phanh nhảy loạn, trưởng thôn nói, ông cũng không biết công pháp tiếp theo của Bá thể, không nghĩ tới ở đây lại nhận được công pháp Bá thể cảnh giới Linh Thai!
Cậu nhìn về bức vẽ thứ tư, khẽ cau mày, bức tranh thứ tư đã tróc ra, chỉ còn một nửa, chắc là ghi chép công pháp cảnh giới Ngũ hành. Trên bức vẽ này có một ít vết cào của động vật, hẳn là bị động vật sinh sống ở nơi này phá huỷ. Bức tranh thứ năm cũng không hoàn chỉnh, bức vẽ thứ sáu thì hoàn toàn mất một nửa, mấy bức tranh tiếp sau càng là rách rách rưới rưới, khó có thể nhận ra.
“Tòa cung điện này đã rách nát đến trình độ như thế này, không biết những bức tranh này còn có thể duy trì được bao lâu.” Tần Mục thở dài, trên tường có thể có mấy bức tranh lưu lại đến hiện tại đã là không dễ dàng gì, cậu nhớ kỹ bức tranh thứ hai và thứ ba, lại yên lặng kiểm tra lại mấy lần, lúc này mới yên tâm. Dù sau này những bức tranh bên trong cung điện bị phá hủy hoàn toàn thì cũng sẽ được cậu lưu truyền lại, dạy cho “Bá thể” kế tiếp!
Những bức tranh còn hoàn chỉnh trên vách tường cung điện không nhiều, ngoại trừ “Bá thể Tam Đan công” thì còn có một bức vẽ tương đối hoàn chỉnh. Đó là một bức bản đồ, Tần Mục tinh tế đánh giá, tìm tới vị trí Dũng Giang, trong lòng khẽ động: “Lẽ nào đây là địa đồ Đại Khư?”
Cậu dọc theo Dũng Giang tìm kiếm từng điểm từng điểm một, từ hướng chảy, ngã rẽ của dòng sông, rốt cục tìm được vị trí của Tàn Lão thôn.
“Ồ? Vì sao nơi này lại vẽ một con rồng?” Ánh mắt Tần Mục rơi vào vùng thượng du cách Tàn Lão thôn một trăm dặm trên bản đồ, đoạn sông Dũng Giang đó trên bản đồ vậy mà vẽ hình dạng một con rồng, khiến người khó hiểu. “Dũng Giang Long Vương!” Tần Mục hơi chấn động trong lòng, cạnh con rồng này viết bốn chữ Dũng Giang Long Vương, không biết là có ý gì.
Trên tấm bản đồ này không chỉ có địa phương kỳ quái này, những nơi khác cũng rất kỳ quái, như cách Tàn Lão thôn ba mươi dặm về phía Đông, vẽ một cái giếng, bên cạnh giếng cũng viết bốn chữ: Thiên Tỉnh Long Vương. Còn có một nơi cũng vẽ một cái giếng, viết bốn chữ Hải Nhãn Long Vương. Cậu còn nhìn thấy trên địa đồ, sâu trong Đại Khư còn có một chiếc thuyền, trên thuyền vẽ một vầng mặt trời, bên cạnh viết ba chữ Thái Dương thuyền. Ngay cách Thái Dương thuyền không xa, còn có một chỗ tên là Thái Dương tỉnh, mà cách Thái Dương thuyền rất xa cũng có một chiếc thuyền, trên thuyền vẽ một vầng trăng, bên cạnh Nguyệt Lượng thuyền, còn có một địa phương kỳ quái gọi là Nguyệt Lượng tỉnh.
Ánh mắt Tần Mục tìm tòi, không tìm thấy cổ miếu trấn áp Ngô nữ giữa sông trên địa đồ, cũng không thấy Tương Long thành cách ngàn dặm dưới hạ du. “Bản đồ này, lẽ nào là địa đồ Đại Khư trước khi xảy ra biến cố?” Tần Mục tìm kiếm trong chốc lát, trong lòng giật mình, cậu tìm thấy di tích trong hẻm núi mà mình phát hiện được khi tránh né bóng tối, thế nhưng ký hiệu trên bản đồ cũng không phải là di tích, mà gọi là Thần Nữ Quan!
“Quả nhiên là địa đồ Đại Khư trước khi xảy ra biến cố!”