Mục Thần Ký

Chương 169: Chương 169: Công Pháp Thống Nhất




Ba người lại khởi động bảo vật truyền tống lần nữa, chỉ nghe thấy ba tiếng phốc phốc phốc, trước mắt ba người là một vùng không gian tăm tối, thân thể bị trói buộc quá chặt chẽ, trong lòng biết không đúng, vội vàng điềuđộng nguyên khí, đập vỡ tan những thứ xung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ theo Tần Mục truyền tống chính mình vào trong thân mấy gốc cây lớn.

“Thánh giáo chủ đâu?” Sư Thiên Vương hỏi.

Lời này vừa nói ra, bọn họ liền phát hiện Tần Mục, chỉ thấy một cái đầu thò ra từ bên trong một thân cây lớn đến hai người mới có thể ôm hết, thân thể thì lại kẹt bên trong thân cây, giãy dụa không thoát được.

Cái cây kia là cây vạn tuế, phẩm chất còn cứng rắn hơn cả sắt thép.

Tính khí Lục Thiên Vương nóng nảy, quát lên: “Giáo chủ, sao ngươi không chạy nữa?”

“Ba vị Thiên Vương, các ngươi vẫn chưa đi sao?”

Tần Mục thẹn thùng, nói: “Nguyên khí của ta hao hết, hơn nữa bị cây vạn tuế này nhốt lại, không có cách nào nhấc áo lên. Ba vị Thiên Vương, giúp ta một tay.”

Ba vị Thiên Vương dở khóc dở cười, Sư Thiên Vương chặt bỏ cây vạn tuế, cứu Tần Mục ra, nói: “Giáo chủ, dù sao ngươi cũng là Thánh giáo chủ của Thánh giáo ta, quyền cao chức trọng, ở Thánh Lâm sơn này cũng không thể hồ đồ. Kiến trúc của Thánh sơn đều là di tích cổ, đều có ý nghĩa riêng.”

Lục Thiên Vương nói: “Giáo chủ, ngươi không còn là đứa trẻ...”

Nói tới chỗ này, hắn mới cảm thấy không thích hợp, vị Thánh giáo chủ này của bọn họ, không phải là đứa trẻ sao?

Tần Mục còn chưa đầy mười lăm tuổi, không bằng một con số lẻ trong tuổi bọn họ.

Lục Thiên Vương lúng túng nói: “Lúc tuổi ta bằng Thánh giáo chủ đây thì còn đang nghịch bùn... Không, khi đó ta đã đi lượm thóc. Tuy nhiên Giáo chủ, phương pháp truyền tống rất là nguy hiểm, nếukhông cẩn thận, truyền tới một cấm địa nào đó, vậy thì ngay cả Thần Tiên cũng không cứu được! Thánh Lâm sơn chúng ta lại có không ít cấm địa đấy!”

Tần Mục sởn cả tóc gáy, nếu truyền vào bên trong một cấm địa nào đó, vậy thì là kết cục là chết không có chỗ chôn!

“Giáo chủ, bảo vật truyền tống, đều cần định vị, làm sao xác định phương vị truyền tống chính xác là điều quan trọng.”

Ba vị Thiên Vương liếc mắt nhìn nhau, đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, Sư Thiên Vương nói: “Giáo chủ, ngươi luyện áo truyền tống, vẫn còn chưa nắm vững được cách làm sao truyền tống chuẩn xác thì vô cùng nguy hiểm. Truyền tống, đầu tiên phải xác định mình đang ở nơi nào, sau đó muốnđi đếnnơi nào, lúc sắp tới địa phương tương ứng, phải lập tức thu hồi nguyên khí, bằng không thì sẽ đụng vào thứ gì đó. Lúc thí nghiệm lần đầu tiên, không nên quá xa, phải gần một tí. Gần một chút mới dễ dàng ngừng lại bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Tần Mục sáng lên: “Ta thử lại!”

Khuôn mặt ba vị Thiên Vương lập tức buồn rười rượi.

Ngọc Thiên Vương vội vàng nói: “Giáo chủ, hiện giờ nguyên khí của ngươi đã tiêu hao hết, không cần thiết nóng lòng nhất thời. Hơn nữa lý do Tổ sư giữ ngươi ở đây cũng không phải là để ngươi học tập thần thông truyền tống, mà là muốn ngươi học cách điều khiển tâm tính, tìm hiểu công pháp thống nhất. Thánh Lâm sơn rất yên tĩnh, không có sự ầm ĩ của thế tục ngoại giới, nếu ngươi rời khỏi nơi này, chỉ sợ thời gian một hai năm cũng chưa chắc có thể tìm hiểu thấu đáo công pháp thống nhất.”

Tinh thần Tần Mục tập trung cao độ.

Thiếu niên Tổ sư giữ hắn lại quả thực có thâm ý sâu sắc.

Hai ngày nay hắn đều nghĩ đến chuyện sớm ngày luyện thành áo truyền tống, rời khỏi nơi đây, lại không nghĩ đến suy nghĩcủa thiếu niên Tổ sư là cái gì.

“Là ta nóng lòng cầu thành rồi.”

Tần Mục thản nhiên, khom người cảm ơn: “Đa tạ mấy vị Thiên Vương chỉ điểm sai lầm.”

“Không dám!”

Ba vị Thiên Vương nghiêm nghị, vội vàngđáp lễ.

Sư Thiên Vương nói: “Giáo chủ tài trí hơn người, ở lại chỗ này thêm mấy ngày, chắc chắn sẽcó thu hoạch lớn.”

Tần Mục bình tĩnh lại tâm tình, đi tới cái cây tùng bách kia, ngồi lên trên tảng đá, chăm chú tìm hiểu tiều phu truyền kinh.

Ba vị Thiên Vương thở phào nhẹ nhõm, sư Thiên Vương lẩm bẩm nói: “Tổ sư để Giáo chủ ở lại Thánh Lâm sơn là muốn mài dũa tâm tính của hắn. Tính tình của Thánh giáo chủ quả thực không tốt, nhưng chỉ sợ Tổ sư cũng không nghĩ tới, Thánh giáo chủ sẽ tu luyện pháp môn truyền tống đến trình độ này nhanh như thế đâu nhỉ?”

Sắc mặt hai vị Thiên Vương khác cũng quái lạ, suy nghĩ của thiếu niên Tổ sư tuy tốt, nhưng cũng không ai ngờ rằng ông mới bước chân trước rời đi, chân sau Tần Mục liền ý thức được hiện tại không thể luyện được thần thông truyền tống, nhất định phải tinh thông thuật số.

Hơn nữa chuyện biến thái hơn chính làTần Mục còn có thể luyện một cái bảo vật truyền tống ngay lập tức.

Hiện tại mới là ngày thứ hai, hắn đã chơi đùa, tạora một cái áo truyền tống, truyền tống đến truyền tống đi, chọc ba vị Thiên Vương không biết đâu mà lần.

Lục Thiên Vương lắc đầu nói: “Trí tuệ của Tổ sư là bực nào, sao ông lại không nghĩ tới chứ? Nhất định ông đã sớm dự liệu được chuyện này, vì thế mới bảo ba người chúng ta ở lại chỗ này.”

Sau một lát, ba vị Thiên Vương trăm miệng một lời than thở: “Tổ sư tuyệt đối không nghĩ tới.”

Ba vị Thiên Vương phát sầu, bỡ ngỡ, vị Thánh giáo chủ này tệ không thể tả, nhưng lại thông minh như vậy, dù thật sự muốn mài dũa tính tình của hắn cũng không thể.

Dựa theo tốc độ này của Tần Mục, chỉ sợ luyện tập thêmmấy lầnliền có thể nắm giữ kỹ xảo vận dụng áo truyền tống. Đến lúc đó, làm sao giữ hắn lại để mài dũa tính tình không tốt của hắn đây?

Sau một lát, Ngọc Thiên Vương cười nói: “Chúng ta chú tâm vào chuyện vụn vặt rồi.”

Hai vị Thiên Vương khác cùng nhìn về phía ông, lộ vẻ thắc mắc. Ngọc Thiên Vương cười nói: “Thánh giáo chủ thông minh như thế, thích gây rối thì để hắn gây rối, tính tình không tốt thì cứ để cho hắn không tốt. Dù sao thì hắn cũng là Giáo chủ. Chúng ta mặc kệ những chuyện khác, chỉ cần để ý dọn dẹp cho hắn, lau sạch cái mông, đây mới là bổn phận của chúng ta.”

Sư Thiên Vương nói: “Cũng chỉ có thể như vậy. Tuy là như vậy nhưng nếu Giáo chủ cứ lặp lại nhiều lần như thế thì ta cảm thấy vẫn để cho hắn rời khỏi Thánh Lâm sơn sớm một chút, trở lại Thái học viện mà phá rối.”

Ba ông lão đi tới Phượng Lâm các làm thợ nề, sửa chửa lại Phượng Lâm các một hồi, sau đó lại đi Tam Vương điện, tu bổ lại đỉnh điện.

Lục Thiên Vương đi xa một chuyến, sau hai ngày, dẫn theo đường chủ Thư đường trở về, nhờ ông ta phỏng chế, viết lại Phượng Tê Ngô Kỳ lên vách tường trong Phượng Lâm các.

Sau khi xử lý xong xuôi, ba vị Thiên Vương đều thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau: “Lần này Thánh giáo chủ tìm hiểu, có thể để cho chúng ta thoải mái nửa năm chứ?”

“Lấy trình độ yêu nghiệt của Thánh giáo chủ, khó.”

Dưới cây tùng bách, trên tảng đá Thánh nhân, Tần Mục ngồi bất động ở nơi đó mấy ngày, lúc đói bụng, khát nước đều có tiểu hồ ly chạy tới, không biết hái được một đống trái cây từ nơi nào, Tần Mục sẽăn trái cây cùng Hồ Linh Nhi.

Tần Mục tìm hiểu hơn mười ngày, lĩnh hội lời tiều phu giảng tới tới lui lui hơn mười lần, từ đầu đến cuối đều cảm thấy khó có thể tìm hiểu ra công pháp thống nhất, bất giác trong lòng dần nôn nóng lên nhiều.

“Ngày hôm nay không ăn trái cây, mỗi ngày đều ăn trái cây,thật sự cảm thấy rất ngán.”

Tần Mục từ trên tảng đá Thánh nhân đứng dậy, nói với Hồ Linh Nhi: “Ngày hôm nay ăn thịt. Linh Nhi, trong núi có gì ăn được không?”

Hồ Linh Nhi hoan hô một tiếng, nói: “Trong núi có hoẵng! Ta gặp được một đám hoẵng thơm ngon, đã sớm muốn ra tay, chỉ là nơi này là Thánh Lâm sơn, ta không dám lộn xộn.”

Tần Mục hưng phấn nói: “Chúng ta đi bắt một con!”

Không lâu sau, một người một cáo nhóm lửa nướng thịt hoẵng, Hồ Linh Nhi từ trong bao quần áo nhỏ của mình lấy ra một ít muối ăn, cẩn thận rắc lên, hương thơm bay ra làm người ta thèm nhỏ dãi.

Bọn họ quả thực đang thèm, ăn một con hoẵng đến sạch sành sanh, Hồ Linh Nhi ngửa mặt nằm xuống, xoa bụng nhỏ căng tròn, rất là thỏa mãn. Tần Mục cũng ăn không tiêu, đứng dậy đi lại hai bước, khống chế Bá Thể Tam Đan công, tăng tốc độ tiêu hóa.

Bước chân của hắn càng chạy càng nhanh, trong lúc vô tình lại dựa theo phương pháp mà lúc ởTàn Lão thôn hắn dùng để tu luyện, bước chân chạy như bay, đột nhiên sử dụng tới Lôi Âm Bát thức, một quyền một chưởng đánh nổ không khí, tiếng sấm vang rền.

Hắn lại lấy tay làm chùy, sử dụng tới chùy pháp của người câm, gõ mạnh xuống, không khí tựa như cái trống lớn, mà hắn cứ như người khổng lồ, thanh âm trầm thấp khiến lá cây trong rừng núi ào ào vang vọng.

Tần Mục tiếp tục biến hóa chiêu thức, sử dụng tới cước pháp, rồi biến thành thương pháp, biến thành kiếm pháp, lại biến thành đao pháp.

Tốc độ chạy của hắn càng lúc càng nhanh, tụ tập nguyên khí làm bút, vẽ tranh trong không khí, hành vi phóng túng, tràn trề thỏa thích.

Đột nhiên, hắn lại sử dụng tới Hành Vũ quyết, từng sợi mưa như kiếm, như dây đàn, trong tiếng mưa rơi còn xen lẫn tiếng đàn.

Sau đó hắn đổi làm Bôn Lôi Viêm Hỏa quyết, bấm tay gảy liên tục, tiếng sấm nổ vang, hỏa diễm bao quanh bốn phía nổ tung.

Trong tay Tần Mục từ từ bay lên một quả cầu lửa, càng ngày càng đỏ, tựa như một vầng mặt trời chiều lặn về phía tây, từng luồng kiếm khí bằng lửa bắn ra bốn phương tám hướng, sử dụng tới kiếm pháp Tà Dương.

Sau đó nguyên khí của hắn biến đổi, thân thể như một con hổ trắng chạy chồm, nanh vuốt phá núi, vỡ đá.

Hắn lại sử dụng tới bảy phần Tạo Hóa huyền công, Tạo Hóa Linh Công hoá hình, Tạo Hóa Thiên Thần Công hóa công pháp, Tạo Hóa Thiên Ma Công hóa vẻ ngoài, Tạo Hóa Nhân Vương Công hóa rồng, Tạo Hóa Quỷ Thần Công hóa hồn phách, Tạo Hóa Địa Nguyên Công hóa thần khí, Tạo Hóa Tiên Thiên Công hóa trẻ sơ sinh.

Hắn lại sử dụng tới các loại pháp thuật bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, các loại quyền pháp, các loại kiếm pháp, các loại đao pháp.

Trong lúc vô tình hắn rơi vào một loại trạng thái kỳ diệu, trong đầu hắn, âm thanh tiều phu kia đứt quãng, khi thì vang lên, khi thì mơ hồ không rõ, khi thì vang dội, khi thì trầm thấp.

Các loại huyền diệu hỗn loạn nườm nượp kéo đến nhồi vào đầu óc của hắn, lại từ lòng bàn tay của hắn di chuyển ra và biến thành chiêu pháp kỳ diệu.

Trong lòng hắn chỉ cảm thấy vui mừng, thoả thích, không cần biết là pháp thuật thần thông gì, chiêu thức kiếm pháp gì, toàn bộ đều triển khai ra, cũng mặc kệ trước sau, không hỏi trình tự.

Hắn chỉ cảm thấy trái tim của mình trở nên điên cuồng, nếu công pháp của Đại Dục Thiên Ma kinh vận hành không nhanh, vậy thì thay đổi, nếu Bá Thể Tam Đan công vận chuyển chậm chạp, vậy thì thuận theo tự nhiên, điều chỉnh phương hướng vận hành nguyên khí.

Thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên, liền chính là Đạo. Vào giờ phút này, rốt cục hắn cũng đã lĩnh hội sâu sắc câu nói này.

Không cần quan tâm đến những gì người xưa để lại, không cần quan tâm, là Đại Dục Thiên Ma kinh cũng được, Bá Thể Tam Đan công cũng được, làm thế nào thông thuận thì cứ để nguyên khí vận hành thế ấy, triển khai các loại chiêu pháp thần thông, nguyên khí dồi dào thế nào thì vận chuyển thế ấy, chẳng cần quan tâm nó có tiêu chuẩn hay không.

Càng như vậy, trái lại càng khiến cho hắn lĩnh ngộ nhiều sự ảo diệu trong kinh văn tiều phu giảng giải trên tảng đá Thánh nhân, tìm hiểu ra càng nhiều ảo diệu.

Ba vị Thiên Vương cũng bị kinh động, vội vàng đi ra nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy bên trong rừng núi Thánh Lâm sơn thỉnh thoảng sáng lên tia điện, vang lên tiếng sấm, mặt đất cuồn cuộn, không khí gợn sóng, ánh đao, bóng kiếm, cây đổ, từng vùng rừng núi liên tụcngã xuống.

Sắc mặt ba vị Thiên Vương thay đổi, sư Thiên Vương kêu lên: “Không được, Thánh giáo chủ chạy tới Thánh thụ!”

Ba ông lão vội vã bay lên trời, rơi xuống dưới cây tùng bách, chỉ thấy Tần Mục như điên như cuồng, tràn trề phóng túng, tùy ý vung vẩy các loại chiêu thức thần thông, thậm chí nguyên khí còn hiện ra các loại cảnh tượng Thần Ma, bất kể là Chính đạo hay Ma đạo hoặc là Phật đạo, toàn bộ đều triển khai ra.

Bất kể là thần thông duy nhất của Bạch Hổ linh thể, hay là thủ đoạn phòng ngự đặc biệt của Huyền Vũ linh thể, giông tố của Thanh Long linh thể, ngọn lửa chân chính của Chu Tước linh thể, toàn bộ đều có thể bày ra trong tay hắn, tận tình vung vẩy, ba vị Thiên Vương trấn giáo nhìn thấy mà nghẹn họng trừng mắt.

“Công pháp thống nhất...”

Sư Thiên Vương lẩm bẩm nói: “Hắn hiểu ra được rồi, hiểu ra được rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.