Mục Thần Ký

Chương 586: Chương 586: Cừu Gia




Đám người Đồ tể, người mù và câm điếc thoáng cái xông tới, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, mắt không chớp quan sát con mắt thứ ba của hắn.

Đột nhiên chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, người què đã chạy đến ngoài trăm dặm, quay đầu lại nhìn thấy được đám người đồ tể đang vây quanh bên cạnh Tần Mục, cho dù là người què độ có da mặt dày kinh người, gương mặt cũng không nhịn được đỏ bừng, lại chạy trở về.

Tất cả mọi người biết hắn nhát gan, lại cũng không có nói gì, chỉ cẩn thận quan sát mắt của Tần Mục.

Tròng mắt Tần Mục đảo tới đảo lui, lúng ta lúng túng nói:

- Bà bà, các vị gia gia, các ngài đang nhìn cái gì?

Tư bà bà quan sát cực kỳ cẩn thận, không có phát hiện ra trong con mắt thứ ba của hắn có hiện tượng gì khác thường, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi này của hắn giống như điệp văn, hoa văn trong con ngươi hiển nhiên khác với mắt của nhân loại bình thường, giống như là cấu tạo từ cánh bướm, hơn nữa loại hoa văn này còn đang không ngừng bơi qua bơi lại, thay đổi.

- Mục nhi, ngươi thật sự không nhớ nổi vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?

Tư bà bà hỏi.

Tần Mục đau khổ suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt nhất thời sáng lên:

- Ta nhớ!

Mọi người không nhịn được bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Tần Mục cười nói:

- Ta phát động Phách Thể Tam Đan Công, dựa theo công pháp hoàn thiện mắt thần của gia gia mù vận hành đến con mắt thứ ba, cảm giác được một lực lượng vô cùng mạnh mẽ vọt tới, hình như bản thân không gì không làm được, sau đó...

Chân mày hắn nhíu chặt, lại đang vắt óc suy nghĩ, ký ức phía sau lại trống rỗng, hắn hình như đã mất đi một đoạn ký ức.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh loại tình huống này. Ở Phong Đô, Diêm vương phong ấn ngọc bội của hắn đã phát sinh qua một lần. Sau đó, khi Phược Nhật La mở phong ấn ngọc bội, lại phát sinh qua một lần nữa.

Lần này không có quan hệ gì với ngọc bội, không nghĩ tới cũng mất một đoạn ký ức.

- Ngọc bội... ngọc bội của ta?

Tần Mục đột nhiên thấy da đầu tê dại, lập tức vội vàng đứng dậy, tìm trái tìm phải. Chợt tay chân hắn lạnh lẽo, run giọng nói:

- Ngọc bội tổ truyền của ta không thấy nữa... Phì, không phải là tổ truyền, là ngọc bội Thổ Bá luyện chế cho ta để áp chế ma tính đã không thấy! Bà bà, gia gia mù, các ngài có thấy ngọc bội của ta hay không... Gia gia què, nhất định là ngài cầm đi đúng không? Không nên chơi, sẽ bạo phát nguyền rủa, nhanh trả lại cho ta!

Người què lắc đầu nói:

- Ta không có trộm ngọc bội của ngươi, chỉ có điều nguyền rủa thật sự phát sinh.

Thân thể của Tần Mục chấn động mạnh, ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn về hố trời cực lớn phía trước.

Trước mặt của hắn, Vô Vọng thành ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một vực sâu cực lớn, vô cùng khổng lồ, bên trong là biển lửa nham thạch nóng chảy cuồn cuộn.

Quả nhiên là một mảnh biển rộng nham thạch nóng chảy, rộng đến dọa người.

- Uy lực nguyền rủa này lớn đến mức đáng sợ, so với ta rơi vào trong tay Phược Nhật La lần đó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần...

Tần Mục lẩm bẩm nói.

- Mục nhi, vừa rồi Thổ Bá xuất hiện, đặt ngọc bội của ngươi vào trong con mắt thứ ba của ngươi.

Tư bà bà đi tới, nói:

- Ngươi cố gắng tỉnh táo lại, mấy người chúng ta qua bên kia nói chuyện.

Tần Mục mờ mịt gật đầu.

Tư bà bà liếc mắt nhìn người mù, người mù nhất thời cảnh giác, đang muốn trốn. Đồ tể và câm điếc một trái một phải đã kẹp hắn vào giữa, một người giữ cánh tay trái của hắn, một người giữ cánh tay phải của hắn.

- Các ngươi làm cái gì?

Người mù bị bọn họ nhấc lên, hai chân đạp trong không trung, kêu lên:

- Mọi người đều là cùng một thôn, các ngươi cần gì phải làm như vậy? Tốt xấu gì cũng lưu lại cho ta chút mặt mũi! Mục nhi, Mục nhi...

Đồ tể và câm điếc nở nụ cười dẫn theo hắn đi về phía xa, Tần Mục quay đầu lại đang muốn hỏi, Tư bà bà đã cười ôn nhu nói:

- Mục nhi, chúng ta đi nói chuyện thôi. Ngươi lại không cần qua cùng, cứ giữ tỉnh táo một chút. Người què, người điếc, chúng ta đi. Phách Sơn, ngươi cũng qua.

Mọi người rời đi.

- Các ngươi không nên quá đáng như vậy, không cần đánh. Mọi người đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, công pháp mắt thần kia cũng có một phần của các ngươi mà. Khi ta truyền thụ cho Mục nhi các ngươi cũng ở bên cạnh, cũng cho phép... Các ngươi thật sự đánh... Người què, ngươi cũng có mặt mũi đánh ta? Phách Sơn, ta là sư thúc của ngươi... Đồ tể, chúng ta có quan hệ tốt nhất... Các ngươi bất công, họa là do Mục nhi gây ra, các ngươi tại sao không đi đánh hắn? Mục nhi, Mục nhi, cứu ta!

Tần Mục lộ ra vẻ nghi hoặc, lấy ra một cái gương, quan sát con mắt ở mi tâm của mình, con mắt trong mi tâm đều bình thường, hắn không nhìn ra con mắt dựng thẳng này có chỗ nào độc đáo.

- Con mắt này rốt cuộc có tác dụng gì?

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Sau một lúc lâu, mọi người hài lòng trở lại bên cạnh vực sâu, người mù mặt mũi bầm dập, y quan không chỉnh tề.

Tần Mục quay đầu lại, vừa mừng vừa sợ nói:

- Bà bà, ta vừa phát động Phách Thể Tam Đan Công một lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện ra bí mật của con mắt dựng thẳng này!

Đám người Tư bà bà sởn tóc gáy, đang muốn chạy trốn. Tần Mục đã phát động Phách Thể Tam Đan Công, con mắt dựng thẳng ở mi tâm này lại không xuất hiện hiện tượng khủng khiếp kỳ lạ, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy xấu hổ.

Tần Mục hăng hái bừng bừng, phát động Phách Thể Tam Đan Công, nói:

- Thời điểm ta đang phát động con mắt dựng thẳng, có thể nhìn thấy được U Đô vô tận, còn có thể nhìn thấy được Sinh Tử thần tàng của mỗi người dưới U Đô. Ta cảm thấy ta thậm chí có thể dùng con mắt này xé rách Sinh Tử thần tàng của U Đô, trực tiếp đoạt tính mạng người!

Đồ tể ho khan một tiếng, nói:

- Mục nhi, liếc mắt lại nhìn chết người khác, không tốt lắm đâu? Tổn hại tới thiên hòa sẽ có tổn hại tới âm đức. Vẫn là một đao chém chết tương đối khá hơn. Con mắt dựng thẳng này của ngươi, có thể không dùng thì đừng dùng.

Đám người Tư bà bà, người mù liên tục gật đầu, người què nói:

- Ngươi có thể ở sau lưng đâm chết hắn, cũng tốt hơn ngươi sử dụng con mắt thứ ba nhìn chết hắn.

Tần Mục vô cùng kinh ngạc, thử dò xét nói:

- Không phải là giống nhau sao?

Phách Sơn lớn giọng nói:

- Đương nhiên không giống nhau, nếu như ngươi vận dụng con mắt này của ngươi, chỉ sợ...

Đồ tể đao gác ở trên cổ của hắn, sắc mặt thâm trầm, Phách Sơn Tế tửu vội vàng dừng miệng không nói.

Tần Mục hoài nghi.

- Phược Nhật La, ngươi cảm nhận được sao?

Lục Ly cảm ứng được con mắt thứ ba của Tần Mục mở ra, tản ra năng lượng khủng khiếp, tạo thành không gian vặn vẹo, khẽ nói:

- Đây là uy năng của đại thần tử của U Đô! Ta có thể trợ giúp ngươi một tay, trợ giúp ngươi thống trị Thái Hoàng Thiên, ngươi cũng cần phải trợ giúp ta nhận được hắn! Nếu ta có thể có được hắn, sẽ nắm giữ lực lượng tới mức nào?

Phược Nhật La nhìn về Vô Vọng thành phía xa, sắc mặt nghiêm trọng. Hắn cũng cảm nhận được chấn động kinh người bạo phát ra khi Tần Mục không khống chế:

- Hỏa Đồ La chết, lẽ nào cũng có liên quan đến hắn? Còn có Thiên Phong Cấu nữa, ngươi nhất định không được để cho ta thất vọng...

Mà ở phía trước, từng vị Ma Thần đến từ U Đô dẫn đầu đoàn quân yêu ma quỷ quái vô tận của U Đô đang trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía Ly thành, Tần Mục không khống chế được, nhất thời thân thể của những Ma tộc tổ cứng đờ, hoảng sợ nhìn về phía khí tức của Tần Mục truyền tới.

Mà đại quân yêu ma quỷ quái của U Đô cũng rối loạn bất an, kinh hoàng vô cùng, bọn họ không tiếp tục đi tới, mà đều xoay người giống như thủy triều vọt về phía sau, giẫm đạp lên nhau, căn bản không dám tiếp tục đi tới.

Trong lúc nhất thời, yêu ma quỷ quái U Đô bị giết chết vô số kể, còn có vài yêu ma quỷ quái ngại bạn đồng hành khác chạy trốn quá chậm, không ngờ ra tay hạ sát thủ về phía bạn đồng hành. Đại quân Ma tộc hoàn toàn hỗn loạn!

Mà những Ma tộc tổ đó cũng xoay người chạy trốn, đâm loạn xung quanh, hận không thể lập tức quay về U Đô trốn ở sâu bên trong bóng tối.

Bọn họ đối với khí tức khi Tần Mục không khống chế được truyền đến có một loại sợ hãi thật sâu. Cho dù bọn họ đần độn không có bao nhiêu linh trí, nhưng cũng không có cách nào quên được tình cảnh đứa trẻ sơ sinh năm đó tàn sát xung quanh cắn nuốt bọn họ!

Đột nhiên, Lục Ly cao giọng thét chói tai, trong miệng truyền đến ngôn ngữ U Đô quỷ dị khó lường, những Ma tộc tổ từ từ yên tĩnh trở lại, không lại chạy trốn, khống chế những yêu ma quỷ quái U Đô đó, giết chết đào binh xung quanh.

Lại qua không lâu, phân thân Thổ Bá nham thạch nóng chảy xuất hiện, phong ấn Tần Mục. Khí tức khủng khiếp này biến mất, lúc này yêu ma quỷ quái U Đô mới không lại chạy tản ra bốn phía, chỉnh đốn thành quân, tiếp tục tiến về phía đông.

Thế giới của Ma tộc, Tiều Phu thánh nhân và hai mươi lăm vị Thần Ma đến từ Đại Khư đều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, cho dù là La Phù Thiên ở Ma tộc cũng có thể cảm ứng được động tĩnh khác thường từ Thái Hoàng Thiên truyền đến.

- Là ma tính bị khối ngọc bội kia phong ấn trấn áp bạo phát ra.

Tiều Phu thánh nhân thở hắt ra một hơi, khẽ nói:

- May là lúc đó ta không có trực tiếp giải phong ấn của ngọc bội. Ta nghe được hắn sinh ra ở U Đô, lại biết phương diện này có cổ quái...

Một vị thần chỉ nói:

- Thiên Sư nói tới ai?

Tiều Phu thánh nhân có chút đau đầu, nói:

- Kệ hắn, chúng ta tiếp tục.

Hai mươi lăm vị thần chỉ lại bận rộn, ở trên La Phù Thiên của Ma tộc tạo thành từng tế đàn lớn có hình chữ kim.

Ly thành, Minh Di thành to như vậy, Duyên Khang quốc sư cùng Bàng Ngọc Chân Thần và các thần chỉ đang thẩm vấn Thiên Phong Cấu, cũng cảm ứng được chấn động khủng khiếp này, tất cả đều bay lên trên không trung, nhìn lại về phía chấn động truyền đến, trong lòng hoảng sợ.

- Hình như là phương hướng Vô Vọng thành! Là chỗ đài canh gác!

Tang Diệp tôn thần thất thanh nói:

- Nguy rồi! Tần giáo chủ cùng mấy vị bằng hữu kỳ quái đang ở chỗ này!

Cùng lúc đó, trong cầu dịch chuyển trao đổi linh năng có ánh sáng chớp động, một vị thiếu niên cùng một vị thần chỉ ba chân hai cánh đi ra khỏi cầu dịch chuyển, lập tức cảm ứng được khí tức cuồng bạo do Tần Mục không khống chế được truyền đến. Bọn họ kinh ngạc không thôi.

- Tần Mục này tại sao lại mất khống chế vậy? Hắn ở chỗ này đại khai sát giới, ngược lại không tiện dẫn hắn vào Duyên Khang...

Ánh mắt của Tề công tử chớp động. Đúng vào lúc này, khí tức cuồng bạo của Tần Mục biến mất. Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Như vậy mới ngoan.

Đột nhiên, Dương Tinh Quân thất thanh nói:

- Công tử, ta cảm ứng được bàn tay của ta!

Hắn giơ lên cánh tay phải, thình lình không có tay phải!

- Thiên đao chém đứt tay phải của ta đã ở Thái Hoàng Thiên trong! Hắn không ngờ không chết!

Sắc mặt của Dương Tinh Quân thoáng đổi, cười lạnh nói:

- Ta chém hắn thành hai nửa, hắn lại vẫn có thể sống được!

Bên cạnh vực sâu của Vô Vọng thành, trong lòng đồ tể đột nhiên thoáng động, nhéo nhéo túi Thao Thiết bên hông mình, túi Thao Thiết của hắn nhỏ hơn so với Tần Mục, không phải là loại tinh phẩm, nhưng bên trong cũng có thể chứa được rất nhiều thứ.

Trong túi Thao Thiết của hắn có một tay xương đang rục rịch, không ngừng nhảy nhót, hình như muốn từ trong túi Thao Thiết bay ra, trở lại bên cạnh chủ nhân.

Thiên đao phía sau Đồ tể,chấn động, tự động phát ra tiếng vang.

- Ta phải đi.

Đồ tể nắm thật chặt áo bào, đỉnh đạc nói:

- Ta có một bằng hữu cũ tới, hôm nay nên tìm hắn chặt đứt ân oán. Phách Sơn, ngươi không cần đi theo ta, lại ở chỗ này.

Mắt hổ của Phách Sơn Tế tửu nhất thời sáng lên, cười lạnh nói:

- Lão sư, ngươi còn muốn ném ta lại sao? Là thần chỉ đã chém ngang ngươi đến đúng hay không? Năm đó ngươi bị hắn chém ngang, ngươi cảm thấy mất mặt, nửa người bò đi, leo đến Đại Khư, khiến cho lão tử tìm ngươi rất nhiều năm, vì ngươi khóc lâu như vậy! Ngươi lần này lại muốn một mình đi tìm hắn, tốt xấu gì cũng phải dẫn theo ta nhặt xác cho ngươi! Cho dù ngươi lại bị hắn chém ngang thành hai đoạn, lão tử cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngươi tắt thở mới có khả năng hết hy vọng.

Bàn tay của đồ tể run rẩy, cố kìm chế kích động một đao đánh chết tên đồ đệ này.

Tần Mục vội vàng nói:

- Đồ gia gia, thân thể ngươi vẫn tốt, bằng hữu cũ kia lại thiếu một cái tay đúng không? Cho nên ngươi vẫn chưa bị tổn hại, thua thiệt trái lại là hắn. Ngươi cho dù không đi tìm hắn, hắn cũng tới tìm ngươi. Không bằng dùng khoẻ ứng phó với mệt mỏi, ở chỗ này chờ hắn tìm tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.