Mục Thần Ký

Chương 130: Chương 130: Đạo Tử Của Đạo Môn




Tru nhân tâm hướng bối chi tâm!

Vệ Dung có chút sởn cả gai ốc, quốc sư Duyên Khang cải cách tông phái thu thập tuyệt học và thế lực của các môn các phái các đại thế gia trong thiên hạ thành tài sản của quốc gia tổ chức tiểu học, đại học ở khắp mọi nơi rồi lại sáng lập thái học ở kinh thành, trên giang hồ thì ra sức chèn ép các môn các phái.

Nếu tụ tập nhiều tài nguyên như thế mà còn dạy không ra đệ tử giỏi, đệ tử giáo dục ra còn không bằng đệ tử của các môn các phái. Như vậy cải cách của quốc sư còn để làm gì?

Đạo Tử của Đạo môn này, thực lực nhất định cực mạnh tuyệt đối là nhân vật cấp bậc thiên tài. Bằng không cũng sẽ không được Đạo môn phái lại đây làm mất mặt!

Mặt mũi của Thái học viện chính là mặt mũi của quốc sư cũng chính là mặt mũi của Hoàng đế. Ngăn cửa chính là làm mất mặt, mặt mũi của quốc sư và Hoàng đế Duyên Khang có thể giữ được không thì còn khó nói.

Vệ Dung giật mình trong lòng, đột nhiên cười ha ha nói: “Thái học viện tụ tập người tài trong thiên hạ còn có thể sánh không bằng Đạo Tử của Đạo môn sao?”

Tần Mục lắc lắc đầu nhớ tới phần lớn những sĩ tử này đều là tu luyện cùng một loại công pháp trong lòng liền có chút không quá xem trọng.

Tuy rằng công pháp tu luyện của sĩ tử Thái học viện có nhiều sự khác biệt thế nhưng rất khó chuyên sâu nhất định phải có Quốc Tử giám chuyên sâu môn công pháp này dạy mới có thể để cho sĩ tử học được tinh túy của nó.

Dưới cái nhìn của hắn, lần này Đạo môn có chuẩn bị mà đến. Chỉ sợ sĩ tử Thái học chỉ có thể bị chặn ở trên núi.

Nếu sĩ tử Thái học viện đánh không lại Đạo Tử của Đạo môn này thì những môn phái phản lại quốc sư trong thiên hạ sẽ nhân cơ hội xuất ra sư môn nổi tiếng. Khi đó Hoàng đế không diệt quốc sư thì Hoàng đế cũng sẽ thất đức mất đi lòng dân, chỉ sợ tất cả môn phái trong thiên hạ đều sẽ tạo phản!

Tranh đấu giữa Đạo Tử của Đạo môn và sĩ tử Thái học sẽ can hệ đến đại cục tranh đấu trong thiên hạ, không thể khinh thường.

“Đi, đi xem xem bản lĩnh của vị Đạo Tử này!” Vệ Dung hưng phấn nói.

Tần Mục xuống núi cùng hắn thì chỉ thấy vách núi bên dưới trước sau sơn môn, đâu đâu cũng có sĩ tử Thái học viện. Sĩ tử Thái học viện cũng không ít, hàng năm Sĩ Tử Cư chỉ thu nhận mười tên sĩ tử mà thần thông giả và hoàng tử công chúa của Hoàng Tử uyển liền nhiều hơn.

Tần Mục đứng ở trên sườn núi nhìn vòng vòng phía trước thì quả nhiên thấy có hai đạo nhân ngồi trước sơn môn. Một người trong đó là một ông lão, tướng mạo đạo mạo không giống như người thời nay mà ngược lại giống như người từ thời cổ đại đi tới. Hắn mặc đạo bào màu xám dáng vẻ rất là cổ xưa còn có một loại khí độ vượt khỏi trần gian, ngồi ngay ngắn ở đó phảng phất như tất cả thế sự không quan hệ gì tới mình.

Có loại khí độ này thì không phải là phàm phu tục tử, ông lão này hẳn là nhân vật có địa vị cực cao trong môn phái có tiếng là môn phái lớn nhất chính đạo này.

Mà bên cạnh ông lão này lại là một tên thiếu niên mi thanh mục tú. Nơi khuỷu tay của thiếu niên này đặt một cây phất trần, phất trần trắng như tuyết mà chuôi phất trần lại có màu đỏ như son. Áo của hắn màu xanh, hắn ngồi ở chỗ đó rất là yên tĩnh tựa hồ sĩ tử Thái học viện xung quanh không có ảnh hưởng gì đối với hắn.

Tần Mục thầm khen một tiếng, một già một trẻ này xem ra như là đạo sĩ tu thân dưỡng tính có khí độ siêu phàm thoát tục đang lưu chuyển.

Hai vị đạo nhân ngồi giữa đường trước sơn môn. Sơn môn rất là rộng rãi, bọn họ chiếm vị trí cũng không lớn bao nhiêu.

Nhưng nếu đuổi không được hai người này thì đó là nhục nhã vô cùng.

Ngăn cửa cũng không thường thấy trên giang hồ, trừ phi có thâm cừu đại hận mới sẽ dùng tới loại thủ đoạn này để người trong thiên hạ đều biết cánh cửa của môn phái này bị ta ngăn chặn. Đánh chính là mặt mũi của môn phái này, gọt chính là tự tin của môn phái này bỡn cợt công pháp của đối phương không đáng giá một đồng.

Thông thường gặp phải chuyện như vậy thường thường là cục diện không chết không thôi.

Mà hiện tại, một già một trẻ của Đạo môn ngăn cửa lại là chặn mặt mũi Duyên Khang quốc chính là đánh vào mặt của Duyên Khang quốc, mặt của quốc sư Duyên Khang. Chính là muốn hủy diệt khí thế cải cách hừng hực của quốc sư Duyên Khang!

Cách Tần Mục không xa, một vị hoàng tử thân mặc áo bào màu vàng thấp giọng nói: “Đạo môn đã từng là môn phái lớn nhất đặt ngang hàng cùng Thiên Ma giáo chỉ là những năm gần nhất có chút sa sút đồng thời mai danh ẩn tích cùng Thiên Ma giáo, không nghe được tin tức nào của Đạo môn. Lần này Đạo môn hiện thân vừa ra tay liền không tầm thường mà. Nếu lần này Thái học viện không cách nào bức lui hai người này thì chỉ sợ sau khi hai người này rời đi, Đạo môn sẽ tạo phản. Nếu Đạo môn tạo phản thì dựa vào uy tín của Đạo môn... “

Tần Mục nhìn về phía tên hoàng tử kia, thầm nghĩ: “Kiến thức của người này không tầm thường.”

Vị hoàng tử kia đột nhiên như có cảm giác, quay đầu lại nhìn thấy hắn thì ánh mắt sáng lên lặng lẽ rời khỏi mấy vị hoàng tử khác bên người chen đến bên cạnh Tần Mục.

“Tên chăn bò... “

Khuôn mặt tên hoàng tử kia có chút mủm mỉm lộ ra nụ cười, nhỏ giọng nói: “Ngươi đúng là đến kinh thành tìm ta sao?”

Tần Mục trên dưới đánh giá “hắn”, thấy vị hoàng tử này có chút quen mặt thì thất thanh nói: “Ngươi là... Thất công...mủm mỉm”

Hắn mới vừa nói tới chỗ này thì lập tức tỉnh ngộ lại, vị “Thất công tử mủm mỉm” kia chẳng phải chính là Linh Dục Tú nữ giả nam sao?

Tên hoàng tử kia nghe vậy thì không khỏi giận tím mặt, gỡ một cây chuỳ sắt lớn từ sau lưng xuống muốn đập Tần Mục!

Tần Mục vội vã đổi giọng, cười nói: “Muội tử tốt, vừa rồi ta không nhận ra ngươi. Vệ huynh, vị này chính là Thất công chúa Linh Dục Tú. Dục tú muội tử, vị này chính là Vệ Dung, người của phủ Quốc công.”

Linh Dục Tú không dễ thật sự đập chết hắn ở trước mặt mọi người nên thả chuỳ sắt lớn lại. Vệ Dung sợ hết hồn, trong lòng lén lút tự nhủ: “Thất công chúa? Tần huynh đệ quyến rũ Thất công chúa từ lúc nào vậy cà? Con gái của Hoàng gia cũng có thể trêu chọc sao? Muốn mất đầu à... Nghe nói vị Thất công chúa này tài học hơn người, rất có dã tâm. Tuy nhiên vì sao ngay cả binh khí cũng thô lỗ không khuôn phép như vậy... “

Tần Mục không biết ý nghĩ trong lòng hắn, trên dưới đánh giá Linh Dục Tú. Chỉ thấy cô bé này trổ mã đến càng đẹp đẽ, tuy là nữ giả nam nhưng lại có một loại anh khí bộc phát, khí độ bất phàm. Hơn nữa, tuy nàng mặc đồ nam nhưng bộ ngực lại cũng phồng lên như những cô gái khác cũng là mập mạp không hề che giấu.

Lúc trước ở Đại Khư, ngực của nàng cũng không mập như thế.

Tần Mục ngửi được trên người nàng có một loại hương vị quen thuộc hẳn là mùi thơm của tơ Thiên Hương, nói: “Muội tử, những ngày qua không gặp, dáng dấp ngươi thay đổi. Lúc trong cung suýt chút nữa ta không nhận ra ngươi.”

Ánh mắt Linh Dục Tú lưu chuyển có chút ngượng ngùng rồi cười nhẹ nói: “Ta thay đổi chỗ nào?”

Tần Mục khoa tay trên đỉnh đầu nàng một cái, đàng hoàng nói: “Cao hơn trước đây còn cao hơn ta, đẹp hơn một chút cũng mạnh mẽ hơn trước đây. Bắp thịt trên mặt và trên ngực ngươi... “

Linh Dục Tú giận dữ rồi một cước đá hắn xuống sườn núi.

Người Tần Mục ở giữa không trung, mặt khá là vô tội, giận dữ nói: “Ta lại không có nói nàng mập, vì sao còn tức giận?”

Hồ Linh Nhi cười trên sự đau khổ của người khác, nói: “Công tử nói đúng lắm, nữ nhân này cố tình gây sự. Chúng ta không cần để ý đến nàng!”

Đùng.

Hai chân Tần Mục rơi xuống đất đứng đến vững vững vàng vàng rồi ngẩng đầu nhìn muốn nhảy lên nhưng lại lo lắng Linh Dục Tú đá hắn xuống.

Vệ Dung bên cạnh mắt nhìn phía trước, không nhúc nhích.

Linh Dục Tú hung tợn nhìn hắn, trán Vệ Dung bốc lên một giọt mồ hôi lạnh sau đó thả người nhảy một cái từ trên sườn núi nhảy xuống.

Linh Dục Tú hừ một tiếng cũng bay xuống sườn núi.

Một vị hoàng tử cách đó không xa cau mày, đột nhiên nguyên khí hóa thành một bàn tay lớn hiện ra sau đầu chộp về vách núi bên dưới bắt nàng trở về, hòa nhã nói: “Thất muội, không nên càn quấy, chú ý mặt mũi của Hoàng Gia.”

Linh Dục Tú chỉ đành an phận xuống, nói: “Nhị ca, người vừa nãy chính là thần y trị liệu cho Thái hậu nãi nãi, là người quen cũ của ta... “

Sắc mặt Nhị Hoàng Tử hờ hững, nói: “Ta biết. Ta còn nghe Tần tiểu tướng quân nói, ngươi đã gặp hắn bên trong Đại Khư rất là thân mật. Thất muội, chúng ta là con cháu Hoàng thất cho nên không thể muốn làm gì thì làm, ngươi không nên càn quấy. Ngày nay thiên hạ loạn lạc, một hồi tai họa lớn lao ở ngay trước mặt. Nếu tai họa xảy ra thì chính là nước mất nhà tan, Hoàng thất ta đều sắp trở thành chó mất chủ!”

Linh Dục Tú sợ hết hồn, nói: “Nhị ca, ngươi xem bản lĩnh tên Đạo Tử kia ra sao?”

“Hiện giờ hắn còn chưa ra tay, ta cũng không biết nội tình của hắn. Tuy nhiên nếu Đạo môn đã dám mang theo hắn đến đây ngăn cửa thì nhất định không phải tầm thường!”

Nhị Hoàng Tử nhìn về phía Tần Mục bên dưới vách núi khẽ cau mày, nói: “Thất muội, mặc dù cái tên Tần Mục kia là thần y nhưng dù sao cũng là tàn dân của Đại Khư. Ngươi không nên quá thân mật với hắn miễn cho người khác cười nhạo Hoàng gia ta không biết tôn ti.”

Linh Dục Tú nhíu nhíu mày.

Trước sơn môn, tổ sư Ma giáo trong hình dạng thiếu niên đi xuống dưới núi đến trước mặt một già một trẻ của Đạo môn chắp tay chào. Lão đạo sĩ kia vội vã cùng tiểu đạo sĩ đồng thời đứng dậy khom người đáp lễ.

Thiếu niên tổ sư cười nói: “Đan Dương Tử, ngươi mang theo Đạo Tử của Đạo môn đến đây là có ý gì?”

Lão đạo sĩ kia cười nói: “Đạo huynh, ngươi cần gì đã biết rõ rồi mà còn hỏi? Đạo Chủ của Đạo môn ta cũng đều đã già như ngươi cho nên không muốn nhìn thấy tông phái trong thiên hạ trở thành lệ thuộc của Duyên Khang quốc, vì lẽ đó mà muốn ta đến đây. Đạo Tử chỉ ngăn cửa ba ngày. Trong ba ngày, nếu Đạo Tử thua thì Đạo môn ta không phản. Nếu ba ngày không có ai đánh bại Đạo Tử thì như vậy thiên hạ nên đổi chủ.”

Thiếu niên tổ sư than thở: “Đạo môn luôn luôn siêu nhiên, cũng ngồi không yên sao?”

Đan Dương Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói: “Đạo chủ nhìn thấy đại thế thiên hạ cuồn cuộn như nước thủy triều. Kẻ thuận thì hưng, kẻ trái thì tiêu. Đạo môn ta không cầu chấn hưng bản giáo chỉ cầu một sự yên tâm thoải mái. Quốc sư muốn tiêu diệt giáo môn trong thiên hạ thì tùy hắn thế nhưng Đạo Chủ muốn xem thử xem, tiểu học đại học và Thái học mà quốc sư dùng để thay thế giáo phái trong thiên hạ có tư cách này hay không! Đạo môn ta dạy dỗ một vị Đạo Tử, Thái học viện chiếm lấy tài nguyên cả thiên hạ là đã hơn xa Đạo môn. Nếu sĩ tử dạy dỗ ra còn không bằng Đạo Tử của Đạo môn ta, như vậy cải cách của quốc sư liền không cần tồn tại nữa, thiên hạ cũng nên đổi một vị chủ mới.”

“Ta đã rõ.”

Thiếu niên tổ sư xoay người rời đi, âm thanh truyền khắp ngọn núi, cất cao giọng nói: “Sĩ tử Thái học nghe lệnh, bất luận tu vi cao thấp, đều có thể xuống núi khiêu chiến.”

Lời vừa nói ra, khắp núi đều nghe được.

“Ta đến!”

Một vị thần thông giả đi ra sơn môn nhanh chân đi về phía Đạo Tử của Đạo môn. Vị Đạo Tử Đạo môn kia đứng dậy, khom người thi lễ: “Sư huynh.”

Vị thần thông giả kia cũng là sĩ tử Thái học tiến vào Thái học viện trước mấy năm, khom người đáp lễ nói: “Tu vi của Đạo Tử là gì?”

Đạo Tử không chậm không nhanh nói: “Lục Hợp cảnh.”

Thần thông giả kia cười nói: “Ta cũng là cảnh giới Lục Hợp. Ta họ Khuất tên Bình, hôm nay đối địch với ngươi không phải là bởi vì tư oán mà là vì xứng danh Thái học viện!”

Đạo Tử kia gật đầu, nói: “Tên tục của ta là Lâm Hiên. Sư huynh mời.”

“Đạo Tử Lâm Hiên, xin mời!”

Tinh quang trong mắt Khuất Bình bắn ra bốn phía. Hắn đột nhiên nhảy lên, thân hình cũng không phải xông về phía trước mà trái lại lùi về phía sau. Thân thể của hắn tung bay về phía sau, hai ngón tay nắm một cái kiếm hoàn, vù một tiếng kiếm hoàn kia bắn ra một luồng kiếm khí chói lọi thô to như cây cột mơ hồ có thể nhìn thấy đây là cột kiếm do vô số kiếm quang hội tụ mà thành điên cuồng xoay tròn xung quanh tâm!

Khuất Bình lấy kiếm làm cột kiếm. Một chiêu kiếm đánh xuống, chỗ đi qua, kiếm phong gào thét, khí thế bàng bạc!

Tần Mục thấy thế không khỏi kinh ngạc, giật mình trong lòng: “Kiếm thuật của Duyên Khang quốc lại đến trình độ như thế này? Đây là kiếm pháp cao thâm bên trong Thái học viện sao?”

Ánh mắt của hắn sắc bén có thể nhìn ra chỗ không tầm thường của chiêu kiếm này. Chiêu kiếm của Khuất Bình nhìn như đơn giản nhưng kì thực sự điều khiển của nguyên khí đối với kiếm đã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Chiêu kiếm này của hắn nhìn như chỉ là một chiêu kiếm đơn giản, kì thực vô số ánh kiếm bên trong cột kiếm kia cũng cần phải dùng nguyên khí để điều khiển. Chỉ cần một thủ đoạn này liền khiến Tần Mục cảm giác được sự lạc hậu!

Loại kiếm pháp này tựa hồ đã vượt ra khỏi kỹ xảo vận kiếm cơ bản như thứ thiêu phách trảm phát triển thành một loại kiếm thuật không bao gồm sở kiếm pháp cơ sở khác!

“Kiếm pháp Đại Lục Hợp!”

Vệ Dung kinh ngạc thốt lên, con mắt hắn sáng như tuyết nói: “Đây là kiếm pháp của quốc sư, là thần thông mà chỉ có thần thông giả mới có thể tu luyện!”

“Kiếm pháp của quốc sư Duyên Khang?”

Tần Mục hơi chấn động trong lòng chẳng trách hắn cảm thấy loại kiếm pháp này vượt qua phạm trù của kiếm pháp cơ sở. Không nghĩ tới lại là kiếm thuật do quốc sư Duyên Khang sáng tạo ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.