Vệ quốc công nhìn Tần Mục lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng có chút bực bội, nhìn về phủ Quốc Sư, nghĩ thầm:
“Gã quốc sư lạnh lùng đó hình như cũng từng tu luyện pháp công loại này, ta từng thấy hắn thi triển hình thái này… Lạ quá, lão tiểu tử quốc sư không tới đây xem náo nhiệt sao?Hoàng đế ban cho hắn nhiều cung nữ vậy, không biết có vắt khô hắn không nhỉ?”
“Ban Công Thố đúng là đệ tử của Lâu Lan Hoàng Kim cung sao?”
Tôn Nan Đà có phần ngờ vực, Lâu Lan Hoàng Kim cung là đệ nhất thánh địa ngoài thảo nguyên, tự xưng là vu, tu luyện tà pháp, dùng hồn phách tu luyện, cải tạo thân thể mình thành hình thái nửa thần nửa người nửa yêu.
Tần Mục vừa nãy thi triển là trạng thái thần hóa.
Cảnh giới Ngũ Diệu, rất ít người tu luyện được trạng thái thần hóa, kẻ yêu nghiệt như quốc sư Duyên Khang oán thán rằng Thái Học Viện không dạy những đạo lý sâu sắc, nhưng thực ra không phải Thái Học Viện không muốn dạy, mà là quốc tử giám của Thái Học Viện không có ai có thể luyện được trạng thái thần hóa ở cảnh giới Ngũ Diệu.
Hơn nữa trạng thái thần hóa của Tần Mục rất khác thường, cho dù quốc sư Duyên Khang cũng từng kinh ngạc rằng trạng thái thần hóa của Tần Mục dường như là thần hóa thân xác, thần hóa nguyên khí, những có cả dấu vết thần hóa thần hồn khác nữa, khí thế cũng có chút thay đổi, vô cùng lợi hại.
Ví dụ hình thái hỏa thần của Tần Mục ban nãy, ấn đường xuất hiện con mắt trâu thứ ba, mắt phóng ra một luồng hỏa quang, chặt đứt đầu thiền sư Viên Nguyệt, đó chính là thần thông thần hóa do thần hóa nhục thần, thần hóa nguyên khí và thần hóa hồn phách hợp làm một mà hình thành.
Các võ sư cảnh giới Ngũ Diệu cho dù luyện thành trạng thái thần hóa cũng khác xa với trạng thái thần hóa của Tần Mục, không thể thi triển được pháp thuật như hắn.
Quốc sư Duyên Khang còn có chút không hiểu, Tôn Nan Đà, thái tử Duyên Khang đương nhiên cũng không thể nhận ra, chỉ cho rằng đây là trạng thái yêu hóa của Vu Tôn Lâu Lan Kinh, ca ngợi Vu Tôn Lâu Lan Kinh lợi hại và quái dị.
“Tôn đại nhân, không ít đệ tử của ngươi bị đánh chết, ngươi không đích thân ra mặt ư?”
Vệ quốc công lắc đầu nói:
“Ngươi nên đích thân ra mặt, đánh bại tên man tử này, mới có thể cứu vớt lại được danh tiếng hiển hách của Nan Đà Tự các ngươi! Đệ tử Nan Đà Tự các ngươi thật chẳng ra gì, đã thi triển tới thần thông cảnh giới Lục Hợp rồi vẫn bị người ta ở cảnh giới Ngũ Diệu chém bay đầu, thật mất mặt quá đi.”
Tôn Nan Đà ánh mắt lóe sáng, rồi mặc kệ không quan tâm. Hắn ta biết mồm miệng Vệ quốc công rất lợi hại, nếu như mình tiếp lời, hắn chắc chắn sẽ có cách buộc mình không thể không đi khiêu chiến Tần Mục.
Hắn tuyệt đối không thể khiêu chiến Tần Mục, nếu cùng cảnh giới, hắn ta không dám chắc sẽ chiến thắng. Hắn ta đã luyện nghìn loại ấn pháp của Linh Bảo Bất Động Thiền Công tới xuất thần nhập hóa, nhưng Linh Bảo Bất Động Thiền Công chỉ e rằng ở cùng cảnh giới cũng không thể chiến thắng tên man tử này.
Nếu như thi triển cảnh giới Lục Hợp, chắc chắn sẽ không qua mắt được Vệ quốc công, Vệ quốc công nếu như đi rêu rao thì lúc đó mới thật sự là mất mặt.
Mà Vệ quốc công chắc chắn là sẽ đi rêu rao.
Thái tử Duyên Khang nói khẽ:
“Thái sư, chỗ ta có mấy vị thân thủ lợi hại, có lẽ có thể giúp ngươi đánh bại tên man tử này…”
Tôn Nan Đà lắc đầu:
“Ta đang nghĩ người hộ đạo của tên man tử này đang ở đâu?”
“Người hộ đạo?” Thái tử Duyên Khang hơi sửng sốt.
Tôn Nan Đà nhìn xung quanh, nói:
“Chắc thái tử không biết, phàm là tới gây sự đều cần một vị hộ đạo đi theo, tránh bị kẻ khác ám toán. Ví dụ đạo môn tới gây sự Thái Học Viện, Đan Dương Tử sẽ là người hộ đạo của đạo tử. Thái Lôi Âm Tự tới gây sự với Thái Học Viện, cũng có lão hòa thượng Kính Minh làm người hộ đạo cho phật tâm phật tử. Tên man tộc này dám to gan như vậy, nhất định có người hộ đạo của Lâu Lan Hoàng Kim cung ở quanh đây. Người này chắc chắn là cao thủ cấp giáo chủ! Tìm được hắn, giết chết hắn mới có thể cứu vớt được thể diện của Nan Đà Tự.”
Hắn ta biết mình căm ghét cái ác, bình thường đắc tội với nhiều đại thần trong triều, kèm với việc lối sống của các đệ tử trong biệt cung Nan Đà không đàng hoàng, vì thế nhiều người trong kinh thành đều muốn thấy mình mất mặt.
Muốn dập tắt việc này, kết quả tốt nhất là tìm được người hộ đạo của Tần Mục, quang minh chính đại giết chết hắn, còn về Tần Mục là sống hay chết thì hắn ta không quan tâm.
Đột nhiên, Tôn Nan Đà bước nhanh về phía Tần Mục, chúng tăng của Nan Đà Tự vừa sợ hãi vừa vui mừng, lần lượt nhường đường.
Tần Mục đứng ở bên ngoài biệt cung Nan Đà, thi thể trên mặt đất đã bị kéo đi, tổng cộng đã có mười mấy tăng nhân chết trong tay hắn, tăng nhân của biệt cung Nan Đà vô cùng phẫn nộ, nhưng không dám bước lên giao chiến.
Lúc này thấy Tôn Nan Đà đích thân bước tới, trong lòng chúng tăng không khỏi kì vọng.
Tôn Nan Đà ngẩng đầu, nhìn Thiên Tràng Tháp, ánh mắt lóe sáng, nói:
“Lâu Lan Hoàng Kim cung mấy trăm năm trước ăn trộm bảo vật trấn tự của Nan Đà Tự, hôm nay lại mang bảo vật tới, chặn trước cửa Nan Đà Tự, ai cho ngươi lá gan làm vậy?”
Tần Mục lắc đầu:
“Ta tới đây chỉ là muốn bán vật báu cho người có duyên, không phải tới chặn cửa Nan Đà Tự các ngươi, ai muốn lấy được Thiên Tràng Tháp này, cũng có thể tới khiêu chiến, chỉ cần là người có duyên, tặng cho hắn cũng không thành vấn đề. Vị đại hòa thưởng này, nếu như ngươi có bản lĩnh thì khiêu chiến ta lấy lại Thiên Tràng Tháp. Nếu như không có khả năng này, thì đừng làm phiền việc buôn bán của ta.”
Thái tử Duyên Khang bước vội tới rồi cười nói:
“Ngươi vừa nói là muốn bán bảo vật này, nếu đã là bán, vậy thì nhất định có giá cả. Không biết ngươi bán giá bao nhiêu?”
Tần Mục liếc nhìn hắn, nói:
“Đương nhiên là có giá.”
Vẻ mặt của các tăng nhân biệt cung Nan Đà cứng đờ, trong lòng vừa giận vừa lo lắng, sớm biết có thể mua, hà tất gì phải liều sống liều chết giao đấu với tên man tử này?
Thái tử Duyên Khang tinh thần vui vẻ, cười nói:
“Giá cả thế nào? Ngươi cứ nói, trên thế gian này không có gì ta không mua được cả.”
Sắc mặt Tần Mục dịu lại:
“Giá không đắt. Một trăm thuyền chiến, mỗi thuyền chiến có sắp xếp dược sư, dược đồng, kèm theo hai trăm chiến vân xa (*), không cần lực sỹ kim giáp, thảo nguyên của ta có vô số lực sỹ cường tráng.”
Thái tử Duyên Khang liền sa sầm mặt:
“Ngươi đùa giỡn với ta?”
Thuyền Chiến và vân xa là vật dụng quân sự, vũ khí quan trọng của Duyên Khang quốc, do quốc sư Duyên Khang và hàng loạt cao thủ nghiên cứu chế tạo ra dùng để vận chuyển binh lính, lương thực và đánh trận, vân xa là vũ khí tấn công thành trì quan trọng, nếu như mang chiến thuyền và vân xa cho thảo nguyên, đây sẽ là tội cấu kết với địch bán nước, cho dù hắn là thái tử, hoàng đế cũng sẽ lấy đầu hắn!
Tần Mục thản nhiên nói:
“Nếu như thái tử không trả được giá này, vậy thì đừng gây rối việc ta buôn bán.”
Thái tử Duyên Khang tiếp tục sa sầm sắc mặt.
“Bảo vật này tặng cho người có duyên.”
Tần Mục nghiêm túc nói:
“Những người cho rằng có khả năng đánh bại ta, cứ tới thử sức. Ta sẽ ở lại đây ba ngày, trong ba ngày nếu không ai thắng được ta, ta sẽ về lại thảo nguyên!”
“Ba ngày sao?”
Tôn Nan Đà nhìn ra xung quanh, vẫn không thấy người hộ đạo của Lâu Lan Hoàng Kim cung đang ẩn nấp, trong lòng nhủ thầm:
“Có thời gian ba ngày, nhất định có thể tìm ra chỗ hắn ẩn nấp.”
Tăng nhân của biệt cung Nan Đà không tới khiêu chiến nữa, Tần Mục mặc nhiên ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Người xem náo nhiệt xung quanh cũng dần dần bỏ đi, các phủ vương công đại thần ở kinh thành sai nô bộc ở lại, Vệ quốc công dẫn theo Vệ Dung tới phủ Quốc Sư, gõ cửa, Phúc Lão bước tới, cười nói:
“Quốc công có việc gì không thế?”
“Quốc sư có ở phủ không?” Vệ quốc công hỏi.
“Lão gia dẫn theo phu nhân đi ngao du sơn thủy rồi.”
Vệ quốc công giật nảy mình, lắp bắp hỏi:
“Phu nhân? Phu nhân nào?”
“Chắc quốc công chưa biết, hoàng đế ban cho lão gia một trăm cung nữ, lão gia rất vui, rất ưu ái một cô gái trong số họ, đêm đó liền bái đường thành thân, uống rượu hợp cẩn. Sau khi trở dậy, lão gia và phu nhân liền đi luôn, không ở kinh thành.”
Vệ quốc công rùng mình, sắc mặt cổ quái, lắp bắp:
“Quốc sư thành thân rồi, thành thân thật rồi… Gã này, ta tưởng hắn sẽ không bao giờ có tình cảm, không ngờ hắn cũng thành thân… Tên khốn này sao không thông báo với ta một tiếng!”
Phúc Lão cười trừ, nói:
“Lão gia nói mọi việc làm đơn giản thôi, vì thế tới hoàng đế cũng không thông báo.”
Vệ quốc công thở ra một hơi khí đục:
“Đành vậy, các ngươi nghèo như vậy, chắc cũng không tổ chức tiệc rượu được. Đợi lát nữa ta sẽ sai người hầu mang phong bao (**) và hộp quà tới tặng. Quốc sư có nói khi nào về không?”
Phúc Lão lắc đầu.
Vệ quốc công thở dài một hơi, tự nói một mình:
“Tên man tử này có vấn đề, tuy nhiên hắn ở lại đây ba ngày, cũng không cần vội, đợi quốc sư về rồi tính.”
Màn đêm buông xuống, trong khi khắp nơi trong kinh thành đều đã thắp đèn thì chợ đêm lại nhộn nhịp, trên phố lại bắt đầu náo nhiệt. Vệ quốc công sai Vệ Dung đi nghe ngóng, Vệ Dung trở về báo:
“Bây giờ còn không tới một tháng nữa là năm mới, vì thế các thương nhân trong kinh thành đều đang bán đồ tết.”
“Thì ra là vậy. Hai chúng ta đi dạo một vòng đi.”
Một già một trẻ đi lòng vòng trong chợ đêm, chỉ thấy các thiếu nữ khuê các trong kinh thành cũng bước ra khỏi khuê phòng, ăn vận trang điểm đẹp xinh, cầm theo quạt tròn, vừa đi vừa ngắm hoa đăng, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi lại lấy quạt che mặt, đưa mắt trộm nhìn những nam tử trẻ tuổi từ sau quạt.
Vệ Dung là người của Vệ gia ở quê nhà, không có liên hệ nhiều với Vệ quốc công, sau khi có chút thành tích ở Thái Học Viện mới lọt vào tầm mắt của Vệ quốc công. Hai người vừa đi dạo, Vệ quốc công vừa chỉ dạy đạo lý tu hành cho hắn.
Khi đang nói chuyện, họ đi tới Nan Đà biệt cung, Vệ quốc công thấy bên ngoài biệt cung Nan Đà đã không còn bóng dáng của Ban Công Thố, ông ta không khỏi sững người.
Chỉ thấy vô số tăng nhân nối đuôi nhau xông ra khỏi biệt cung Nan Đà, Tôn Nan Đà đang được vây ở trung tâm, ngoài Tôn Nan Đà ra, còn có rất nhiều hộ pháp, phương trượng trong biệt cung, một tăng nhân nói nhanh:
“Chủ trì, tên man tử đó vừa nãy lợi dụng chợ đêm bỏ trốn rồi. Ta đã kêu mấy vị sư huynh đệ đi theo hắn!”
“Gian xảo, tên man tử này dám cố ý bày nghi trận, để chúng ta tưởng rằng hắn sẽ ở lại đây ba ngày, không ngờ ngay đêm thứ nhất hắn đã trốn luôn rồi.”
“Mấy vị sư huynh đó đã đi theo hắn, sẽ không để hắn thoát đâu!”
Tôn Nan Đà mặt không chút biểu cảm, dẫn theo đám tăng nhân vội vàng rời đi, trầm giọng nói:
“Ra ngoài thành rồi hành động.”
Vệ quốc công hai mắt lóe sáng, dẫn theo Vệ Dung đi theo, cười nói:
“Tên Tôn Nan Đà này vẻ ngoài đạo mạo, không ngờ cũng là kẻ gian ngoa xảo quyệt. Giết tên man tử đó ở trong thành chắc chắn sẽ bị mọi người dị nghị, ra tay ở ngoài thành, giết người giấu xác sẽ chẳng ai biết nữa. Chúng ta mau đi theo, xem đám hòa thượng này làm thế nào giết người phóng hỏa?”
Vệ Dung đi theo ông ta, một già một trẻ đi theo đám đông cao thủ biệt cung Nan Đà ra khỏi kinh thành, liên tục có các tăng nhân rời khỏi khỏi đám đông, báo cáo hành tung của Ban Công Thố cho Tôn Nan Đà, dần dần ra khỏi kinh thành.
Ngoài kinh thành cũng có chợ đêm, đèn đuốc sáng trưng, kéo dài hơn mười dặm, người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.
Vệ quốc công dẫn theo Vệ Dung đi theo sau lưng hòa thượng của biệt cung Nan Đà, càng đi càng xa, bất giác đã ra xa hơn mười dặm. Nơi đây cũng có chợ đêm, không những có chợ đêm còn có một làng trại, cửa gỗ rộng lớn, dài rộng chừng ba tới năm trượng, trên cửa gỗ có treo một tấm biển gỗ lim.
Vệ quốc công ngẩng đầu nhìn tấm biển gỗ, bên trên có viết bốn chữ ‘Thánh Sư Lâm Huấn’.
Vệ quốc công trong nháy mắt liền do dự một lát, lúc này Tôn Nan Đà đã bước vào trong trại, trong trại đèn đuốc sáng choang, có cột bên trên đặt chảo thép, đun dầu lửa hừng hực, nổ tí tách.
Trong trại có đầy đủ các loại hàng hóa, còn có cả cửa hàng thịt giết lợn mổ dê, tiếng mời chào vọng tới, rất náo nhiệt, nhìn rất giống như một chợ đêm bình thường.
“Quốc công sao vậy?”
Vệ Dung không hiểu, nói.
“Thánh sư lâm huấn, ta từng nhìn thấy câu này.”
Sắc mặt Vệ quốc sư nghiêm trọng, nói: “Giáo chủ trước đây của Thiên Ma giáo Lệ Thiên Hành khi xuất hành tới biệt cung, tấm biển trước cửa biệt cung thường dùng câu này. Thiên Ma giáo gọi giáo chủ của họ là thánh sư, ý là thánh sư tới dạy bảo… Chợ đêm này, là người của Thiên Ma giáo…”
Vệ quốc công do dự một lát mới bước vào, đột nhiên hai người lớn tuổi, một nam một nữ bước ra, cười nói:
“Quốc công xin dừng bước.”
Vệ quốc công đang định nói gì thì đột nhiên một tiếng nổ rền trời vang lên, Vệ quốc công vội vàng nhìn theo, chỉ thấy những thương nhân và những tài tử giai nhân đang đi dạo trong chợ đêm đột ngột ra tay!
Tăng nhân của biệt cung Nan Đà từng người từng người một bị những thương nhân và người đi bộ bên cạnh giết chết, đầu người bay lên, máu nhuốm đỏ cả khoảng trời.
Những người đó thấy một đòn thành công thì lần lượt rút lui, ẩn mình vào trong những ngôi nhà hai bên.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tăng nhân xung quanh Tôn Nan Đà đều chỉ còn lại những cái xác không đầu.
Tôn Nan Đà thét lên, xuất hiện thân xác phật đà nghìn tay, thân cao trăm trượng, phật quang sáng chói, tay cầm nghìn loại pháp khí, uy phong lẫm liệt.
Đúng lúc này, hai mươi vị lão giả bước tới từ xung quanh, lao về phía Tôn Nan Đà, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, đại phật nghìn tay bị đánh vỡ vụn.
Vệ quốc công thần sắc sững sờ, chợ đêm khôi phục lại vẻ náo nhiệt, có người thì chuyển thi thể, có người thì dẫn nước sống rửa sạch mặt đất.
“Thánh sư lâm huấn!”
Vệ quốc công nghe thấy câu nói này liền rùng mình, vội nói:
“Chúng ta đi mau, không nên nhìn gương mặt thật của vị giáo chủ ma giáo này…”
Đột nhiên, Vệ Dung vẫy tay vào trong trại, cười nói:
“Tần huynh đệ, sao ngươi lại ở đây?”
***
(*) Chiến vân xa: xe tăng chiến đấu.
(**) Phong bao: tiền mừng đám cưới.