Mục Thần Ký

Chương 51: Chương 51: Giáo Chủ Phu Nhân




“Sao ta lại ở đây?” Tư bà bà từ trong nhà lá đi ra, nức nở nói: “Ta nhọc nhằn khổ sở nuôi con khôn lớn, vậy mà con không nói tiếng nào chạy theo hồ ly tinh, bỏ bà bà lại một mình. Con còn hỏi tại sao ta lại ở chỗ này? Cánh con cứng cáp rồi, có hồ ly tinh liền không cần bà bà rồi! Tiểu hồ ly tinh, ngươi muốn chết như thế nào hả?”

Tần Mục vội vàng cười nói: “Bà bà, người hiểu lầm, trong lúc vô tình ta gặp được Hồ Linh Nhi, nghe nó nói tới Dũng Giang Long cung, vì thế muốn đi xem xem. Bởi vì tìm hiểu Chân Long trong long cung, nhất thời si mê, nên mới ở chỗ đó thêm hai ngày.”

“Không phải hai ngày, là bốn ngày! Ồ, con nói là tìm hiểu Chân Long?” Tư bà bà kinh ngạc nói: “Tiểu hồ ly tinh không hấp thu nguyên khí của con?”

Hồ Linh Nhi xấu hổ e dè, lại có chút sợ sệt, trốn phía sau Tần Mục.

Tần Mục khống chế nguyên khí, cười nói: “Bà bà, mời xem!”

Một tiếng rồng gầm trầm thấp truyền đến, nguyên khí của Tần Mục tuôn ra hóa thành một con rồng lớn quấn quanh thân thể, hai cái vuốt rồng dung hợp cùng hai cánh tay của cậu, Tần Mục di động thân pháp, đấm ra một quyền, một tiếng nổ vang ầm ầm, lôi âm bắn ra. Cậu đánh ra một quyền lại một quyền, lôi âm vang dội vòng qua vòng lại bên trong thung lũng, chấn động ầm ầm không dứt!

“Thanh Long nguyên khí!” Tư bà bà khiếp sợ không thôi, bà biết Mã gia không truyền thụ Như Lai Đại Thừa kinh cho Tần Mục, không có công pháp thích hợp với Lôi Âm Bát thức, cho dù nguyên khí Tần Mục tinh thuần ra sao thì trình độ Lôi Âm Bát thức cũng không thể cao hơn được. Nhưng mà hiện tại, Tần Mục lại có thể đánh ra lôi âm, quyền như sấm nổ, chỉ kém chưa đánh ra lôi đình thôi! Cảnh giới Linh Thai, không có tâm pháp tương ứng, lại vẫn có thể làm được thế này, đây là chuyện những người cùng bậc không thể làm được!

Quan trọng nhất không phải là chuyện này, mà là Thanh Long nguyên khí!

Lúc nãy Thanh Long vòng quanh thân thể Tần Mục, đây chính là Thanh Long nguyên khí độc nhất của Thanh Long linh thể trong tứ đại linh thể!

Đây đã là loại thuộc tính thứ ba mà Bá thể nguyên khí của Tần Mục có được! Tần Mục nhìn nước, nhìn lửa thì Bá thể nguyên khí nắm giữ được thuộc tính “nước” và “lửa”, tương ứng với Huyền Vũ nguyên khí và Chu Tước nguyên khí, hiện tại cậu lại có thêm thuộc tính lôi đình của Thanh Long nguyên khí!

“Lẽ nào Mục nhi qua đêm với tiểu hồ ly tinh nên tu vi tiến nhanh? Không đúng, mình không dạy cho nó công pháp đó của ma đạo... Nó vừa mới nói nhìn thấy Chân Long, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?” Tư bà bà buồn bực.

Tần Mục thu thế, Thanh Long do nguyên khí tạo thành biến mất, chui vào trong cơ thể cậu, đầu rồng lẫn đuôi rồng thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng khác nào Thần Long chân chính. Trong lòng cậu cũng vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới bản thân có thể đánh ra lôi âm!

Tiểu hòa thượng Minh Tâm triển khai Lôi Âm Bát thức, đánh ra lôi âm, khiến cậu hâm mộ không thôi, nếu Tần Mục triển khai Ma Thần Vĩ Lực Ấn thì cũng có thể đánh ra lôi âm, thế nhưng Ma Thần Vĩ Lực Ấn lại tiêu hao rất nhiều. Lôi Âm Bát thức tiêu hao ít, hơn nữa “Bá thể Tam Đan công” thích hợp tu luyện trong chiến đấu hơn tăng cao tu vi, có thể nói trong chiến đấu nguyên khí của cậu hầu như không tiêu hao. Đánh ra lôi âm, liền có thể khiến cho thực lực của cậu tiến bộ được vài phần! Cậu kể lại chuyện chính mình trải qua trong long cung, Tư bà bà nghe được cũng như mê như say, nghe đến đoạn Tần Mục gặp phải những bộ xương khô mặc quan phục và thây khô thì ánh mắt lóe lên, nói: “Hai kiểu chết không giống nhau, có gì đó quái lạ, con đi vào nhất định phải cẩn thận.”

Tần Mục còn kể chuyện ấu long và Cố Ly Noãn bị Long châu phong ấn trong huyền băng, Tư bà bà vỗ tay một cái, cười nói: “Lão già Cố Ly Noãn này có gì đó quái lạ, nhất định những bộ xương khô mặc quan phục kia là chết trong tay hắn, bị hắn ăn mất rồi! Người trong quan trường, luôn luôn là những kẻ ăn tươi nuốt sống người khác. Con làm thế nào để lừa được hắn?”

Hồ Linh Nhi nghe mà bội phục không thôi, vị lão bà này căn bản chưa từng tận mắt chứng kiến, chỉ dựa vào lời nói liền có thể phán đoán y chang Tần Mục, lẽ nào cũng là hồ ly thành tinh? Tần Mục nói chuyện truyền thụ Đan Tâm quyết, lại lấy ra Thiếu Bảo kiếm. Tư bà bà nhận lấy rồi kiểm tra và than thở một phen, nói: “Thiếu Bảo kiếm xác thực là bảo vật hiếm có trong thiên hạ. Mười sáu thanh nhất phẩm bội kiếm dùng lực lượng cả Duyên Khang quốc rèn đúc, trong đó có Thiếu Bảo kiếm, Thái Bảo kiếm, Thái Phó kiếm, Thiếu Phó kiếm, Thái Sư kiếm, Thiếu Sư kiếm, Tam Ty kiếm, Phiêu Kị kiếm, Tự Vương kiếm, Quận Vương kiếm, Quốc Công kiếm, Thái Úy kiếm, Tư Không kiếm và Thiên Sách kiếm, phân biệt ban thưởng cho Thái Tử Thái Bảo, Thái Bảo, Thái Phó, Thái Tử Thiếu Phó, Thái Sư, Thái Tử Thiếu Sư, Khai Phủ Nghi và Tam Ty, Phiêu Kị Đại tướng quân, Tự Vương, Quận Vương, Quốc Công, Thái Úy, Tư Không, thượng tướng Thiên Sách. Mặc dù Thiếu Bảo kiếm không bằng những thanh kiếm nhất phẩm chân chính, nhưng thừa sức làm bảo vật trấn phái của những môn phái khác.”

“Quý giá đến thế sao?” Tần Mục sợ hết hồn, nói: “Thanh kiếm này so với thiền trượng Khích Khí La thì thế nào?”

Tư bà bà nói: “Ngang nhau, không cao hơn chút nào. Thiền trượng Khích Khí La được Như Lai gia trì, Thiếu Bảo kiếm thì lại là bội kiếm của đại quan nhất phẩm, tuân theo số mệnh Duyên Khang quốc, uy lực cực mạnh.”

Tần Mục hỏi: “Ông ta nói kiếm thuật của Duyên Khang quốc là kiếm thuật đệ nhất thiên hạ, con không học, chỉ học Đan Tâm quyết Khống Kiếm thuật, con làm như vậy có đúng hay không?”

“Không học là đúng, kiếm thuật của quốc sư Duyên Khang đương nhiên là tốt, nhưng Cố Ly Noãn năm đó là người trong ma đạo, kiếm thuật không hẳn có thể luyện đến trình độ như quốc sư Duyên Khang. Kiếm thuật là phải xem người dạy, dù kiếm thuật có tốt mà sư phụ dạy không tốt, ngược lại sẽ có trăm chỗ sơ hở. Con xem tiểu hòa thượng Minh Tâm, cậu cũng tu luyện Lôi Âm Bát thức, thế nhưng sư phụ dạy không tốt, liền lưu lại sơ hở nơi yết hầu.” Tư bà bà nghiêm nghị nói: “Vì thế mà khi học tập kiếm thuật, nhất định phải lựa chọn sư phụ tốt nhất, kiên quyết không thể nhận sư phụ nửa vời.”

Tần Mục buồn bực, Cố Ly Noãn chính là nhất phẩm đại quan của Duyên Khang quốc, Thái Tử Thái Bảo, lẽ nào cũng nửa vời?

“Tiểu hồ ly, ra sẽ không giết ngươi.” Tư bà bà cười nói: “Mục nhi, chúng ta về nhà, người trong thôn nhất định gấp đến chết mất thôi, họ còn tưởng rằng con ra ngoài săn thú lần đầu tiên liền bị dị thú ăn mất. Chỉ có bà bà thông minh, biết con bị Tiểu Hồ Ly câu dẫn, nên vẫn chờ ở chỗ này. Đúng rồi tiểu hồ ly, mấy quyển sách cổ của ngươi bà bà đã dịch xong, cũng viết chú giải cho ngươi, ngươi tự mình lật xem đi, để ngươi để phí sức.”

Hồ Linh Nhi xấu hổ, ủ rũ cúi đầu nói: “Ta không biết chữ...”

Tư bà bà kinh ngạc, cười nói: “Là một con hồ ly tinh thành thật. Nể tình ngươi không ra tay với Mục nhi lại để cho Mục nhi đạt được cơ duyên, cũng được, bà bà sẽ không lừa ngươi nữa. Nếu ngươi tu luyện theo chú giải của ta thì nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, bị chết cực kỳ thê thảm. Ai bảo ngươi dám quyến rũ hài tử nhà ta chứ?”

Hồ Linh Nhi không rét mà run, thầm nghĩ: “Mục công tử nói không sai, mấy ông lão bà lão trong thôn bọn họ đều là chuyên gia lừa bịp, cáo già thành tinh!”

Không bao lâu sau, bọn họ về tới Tàn Lão thôn, Tần Mục hơi run run, chỉ thấy bên cạnh Tàn Lão thôn chẳng biết từ lúc nào có thêm một thôn trang! Thôn trang này hiển nhiên là mới xây, lớn hơn Tàn Lão thôn rất nhiều, hơn nữa khí thế phi phàm, đình đài lầu gác, lộ ra cảm giác xa hoa! Nhà trong Tàn Lão thôn đều là tường đất bình thường, nóc nhà lợp cỏ tranh, có khi còn bị dột, khi trời mưa Tần Mục thường thường phải bưng chậu rửa mặt hứng nước mưa trong nhà, so với cái thôn đột nhiên mọc lên sát vách này thì Tàn Lão thôn có vẻ tàn tạ hơn rất nhiều. Sắc mặt Tư bà bà đột nhiên trầm xuống, không nói một lời, mang theo Tần Mục đi vào Tàn Lão thôn. Trước cổng của cái thôn mới này, bây giờ có rất nhiều người kỳ kỳ quái quái ra khỏi thôn, đứng ở ven đường, trẻ có già có, nữ có nam có. Mỗi khi Tư bà bà đi ngang qua một người thì người đó liền khom người xuống, vô cùng cung kính nói: “Phu nhân.” Dù là lão nhân tóc trắng xoá cũng sẽ khom lưng thi lễ, cung cung kính kính xưng một tiếng phu nhân, vẻ mặt và ngữ khí đều cực kỳ khiêm tốn. Sắc mặt Tư bà bà dần dần đen lại, một câu cũng không nói, kéo tay Tần Mục đi thẳng vào Tàn Lão thôn, một đường đi theo sau, Tần Mục nghe được mấy trăm tiếng “phu nhân”, trong lòng kinh ngạc khó hiểu. Đến cửa thôn, trưởng thôn và dược sư đang uống trà, một người thiếu niên ngồi đối diện, cũng đang chậm rãi uống trà, bên cạnh còn có một ông lão đang đứng.

“Phu nhân.” Ông lão kia khom người nói. Thiếu niên kia ngẩng đầu, âm thanh nghe có vẻ rất già nua, thản nhiên nói: “Ấu U, nhìn thấy tổ sư cũng không chào hỏi sao?”

Thân thể Tư bà bà cứng ngắc, dừng bước lại, khom người cúi chào: “Chào Tổ sư.”

Chấp pháp trưởng lão nhìn Tần Mục một chút, lộ ra nụ cười, cười đến con mắt đều sắp híp lại, nói: “Phu nhân, đây là lệnh công tử sao?”

Tư bà bà lườm hắn một cái, hung ác nói: “Lại nói bậy, xé nát miệng của ngươi! Mục nhi là ta nhặt về, không phải con trai ta!”

Chấp pháp trưởng lão lộ vẻ mặt ta đã hiểu, Tư bà bà nhìn thấy mà ngứa cả răng.

Dược sư mỉm cười nói: “Bà bà, bạn tốt Thiên Ma giáo tới nơi này đã mấy ngày, chỉ là không có nhìn thấy ngươi, nhân gia liền không muốn đi.”

Sắc mặt Tư bà bà càng thêm âm trầm, nói: “Mục nhi, con về thôn trước đi.”

“Bà bà, ngươi cũng trở về đi.” Trưởng thôn lạnh nhạt nói. Tư bà bà nhíu nhíu mày, trưởng thôn nhẹ giọng nói: “Nếu đã tiến vào cổng Tàn Lão thôn ta thì đó là người Tàn Lão thôn ta. Chuyện của ngươi, có người của Tàn Lão thôn cùng gánh vác với ngươi.”

Thiếu niên đối diện ông nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Đạo huynh vẫn cứ ngang ngược như vậy. Việc quan hệ đến Giáo chủ, Giáo chủ phu nhân và Thánh điển của giáo ta, Tàn Lão thôn muốn giúp, chỉ sợ là không giúp nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.