“Ngự Thiên Tôn” lắc lư đầu, hắn nhìn thấy được có thứ màu trắng từ trong mi tâm của mình bay ra.
Hắn giơ tay lên xoa xoa trán, trên tay có óc màu trắng và vết máu màu đỏ.
- Một kiếm này thật đúng là nhanh, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng...
Hắn vươn một ngón tay đâm vào mi tâm, ngón tay rơi vào trong đầu.
Hắn xoa xoa gáy, cũng là tình huống tương tự.
Tần Mục rơi nghiêng xuống đất, đi về phía trước ra hai bước, phía sau là Thiên Hà mênh mông cuồn cuộn từ từ thu lại, phiêu đãng sau lưng hắn, trên Thiên Hà mơ hồ có thể thấy được một mảnh Thiên Cung.
Trong Thiên Cung, thần âm ồn ào náo động, giống như có vô số Thần Ma ở nơi đó niệm, theo khí tức Tần Mục hạ xuống, loại tiếng niệm này mới từ từ giảm xuống, chậm rãi biến mất.
Nguyên thần của Tần Mục cầm kiếm quay về, đứng ở Thiên Cung bên ngoài Nam Thiên Môn, trên mặt sông Thiên Hà, nhìn “Ngự Thiên Tôn” không có một động tác dư thừa nào.
“Ngự Thiên Tôn” lại lắc lư đầu, ý nghĩ càng lúc càng ảm đạm, cười nói:
- Thân thể này quả thật không hoàn mỹ, vẫn có rất nhiều nơi cần phải bổ sung. Thần thông của hạ giới tiến bước cực nhanh, cũng vượt quá tưởng tượng của ta.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ngươi chỉ là đang dùng lực lượng bản thể của thân thể này, không có dùng lực lượng của bản thân ngươi. Trong thân thể này cất giấu pháp tắc đại đạo của gần như tất cả Cổ Thần, duy nhất chỉ không có thứ của bản thân ngươi. Ngươi muốn che giấu thân phận chân chính của mình, hay lực lượng là hàng rào thế giới ngươi khó có thể đột phá? Tuy nhiên không có đồ của mình, ngươi lại nhất định phải chết ở trong tay ta.
Hắn nói là một nguyên tắc cơ sở.
Đột phá hàng rào thế giới, tu vi càng mạnh, sức cản càng lớn, bởi vậy người từ Thiên Đình hạ giới bình thường đều là thần thông giả, có rất ít Thần Ma.
Trừ khi có thể cường đại đến mức khiến cho hàng rào thế giới đổ nát, có khả năng xuyên qua hai giới, loại tình huống này bình thường xuất hiện ở thời kì đại chiến Thần Ma quy mô lớn.
Ví dụ như khi thời đại Khai Hoàng, thời đại Thượng Hoàng huỷ diệt, hàng rào thế giới không tồn tại.
Mà ngoài chuyện đó ra, còn có số vài tình hình có thể đột phá hạn chế của hàng rào thế giới.
Ví dụ như Tần Mục cùng Hắc Hổ Thần cùng nhau thiết kế chế tạo ra cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, thậm chí là thuyền Phượng Hoàng của Xích Đế Tề Hạ Du, thậm chí là là pháp môn đi vào giấc mộng của Đại Phạm Thiên Vương Phật cũng có thể vòng qua hàng rào thế giới.
Có thể còn có cách bí mật khác, chỉ là Tần Mục cũng không biết.
Căn cứ vào quy tắc này, cường giả từ Thiên Đình xuống bình thường đều là thần thông giả, ví dụ như Tề Cửu Nghi, Thu Minh hoàng tử, bọn họ vẫn là thần thông giả, sau khi đi tới Nguyên Đô tìm kiếm cường giả Thiên Đình ở lại Nguyên Đô, khiến cho những cường giả này thành người đi theo mình.
Còn có sứ giả Thiên Đình trong Thanh Vân Thiên, Tiêu Thuần Phong, Vũ Hồng Tụ cùng với đệ tử chính thần chu thiên, bọn họ đều là thần thông giả, nhận mệnh hạ giới tới hoàn thiện Thiên Đồ.
Bởi vì Thanh Vân Thiên là một chư thiên thuộc Đạo môn Thiên Đình, cho nên bọn họ không nhất thiết phải đi tìm Thần Ma bảo vệ, Thanh Vân Thiên lại có thể cung cấp cho bọn họ sự bảo vệ. Chỉ là bọn họ không ngờ rằng Tần Mục và Lâm Hiên đạo chủ sẽ tìm tới Thanh Vân Thiên, đánh một trận ở đạo quán giết bọn họ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.
Mà năm đó, đám người Lâu Vân Khúc lại mượn thuyền Phượng Hoàng của Xích Đế Tề Hạ Du đi tới hạ giới, để tránh bị hàng rào thế giới bài xích, đồng thời bởi vì đặc tính của Minh Đô cùng U Đô tương đồng, bọn họ có thể mượn Thiên Môn của Minh Đô xuyên qua Minh Đô.
“Ngự Thiên Tôn” hạ giới, cũng cần nguyên tắc tuần hoàn này.
Cảnh giới của “Ngự Thiên Tôn” cần phải bị hạn chế ở trình độ thần thông giả này, tối đa tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều đỉnh phong, dung nạp lực lượng càng nhiều lại không có cách nào đi qua hàng rào thế giới của Nguyên Đô.
Trừ khi Thiên Tôn trong Thiên Đình mạnh mẽ phá tan hàng rào thế giới, tuy nhiên như vậy sẽ tạo thành rung chuyển không thể tưởng tượng.
Tần Mục chắc chắn mình có thể chém giết “Ngự Thiên Tôn”, chính là vì đạo lý này.
Hắn có lòng tin và niềm tin vô cùng cường đại, trên đời này tồn tại có thể ở cùng cảnh giới chiến thắng phách thể căn bản không tồn tại, cho dù đối phương là Ngự Thiên Tôn dung nạp tất cả quy tắc đại đạo của Cổ Thần do Thiên Đình chế tạo ra!
Óc của “Ngự Thiên Tôn” còn đang chảy ra bên ngoài, óc của hắn đã bị một kiếm kia của Tần Mục đập nát, hệ thống thần tàng trong cơ thể cũng bị phá hủy.
Nguyên thần của Tần Mục ngự kiếm, một kiếm bay trên trời, đã ám sát thân thể của hắn, làm vỡ nát nguyên thần trong thân thể.
- Phía sau ngươi không phải là Thần Kiều, vì sao thần tàng thứ bảy của ngươi là một đạo Thiên Hà?
“Ngự Thiên Tôn” có phần không hiểu, óc trong đầu hắn sắp chảy khô, hắn vẫn đang quan sát Tần Mục, quan sát Thiên Hà thần tàng phía sau.
Trong cơ thể hắn tuy có nhiều đại đạo, nhưng đều là đại đạo tự nhiên, là đại đạo của Cổ Thần, đại đạo tạo hóa lại không có ở trong đó.
Hắn không có cách nào vận dụng đại đạo tạo hóa chữa trị cơ thể tổn thương giống như Tần Mục, chỉ có thể mặc cho óc của mình chảy hết.
- Ngươi khai sáng ra một loại thần tàng hoàn toàn mới? Có thần tàng này, ngươi lại có thể nối liền Thiên Cung cùng với thần tàng khác, hình thành một chỉnh thể hoàn chỉnh?
“Ngự Thiên Tôn” lại một lần nữa lắc lư đầu, trong đầu đã trống rỗng.
Nhưng hắn vẫn còn có thể nói chuyện, còn có thể suy nghĩ, nói:
- Mục Thiên Tôn không hổ danh là Mục Thiên Tôn, ngươi làm đến bước này, đã hoàn toàn có thể đặt song song cùng bảy Thiên Tôn. Buồn cười, những người khác trong Thiên Đình vẫn còn ở tranh danh đoạt lợi, tranh đoạt quyền thế, làm như không thấy biến hóa của hạ giới. Hì hì, nếu Thiên Đế không phải là một đám người như vậy, sẽ dễ dàng hơn.
Ánh mắt của Tần Mục nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, trầm giọng nói:
- Ngươi nhìn thấy thần tàng thứ bảy của ta, có ý kiến gì không, Vân Thiên Tôn?
“Ngự Thiên Tôn” mỉm cười, thản nhiên nói:
- Hóa ra ngươi tưởng tượng ta thành hắn, cho nên không tiếc để lộ Thiên Hà của ngươi, chính là muốn mượn thần tàng thứ bảy tới cho Vân Thiên Tôn lộ ra dấu vết. Dù sao, Vân Thiên Tôn là người phát triển Thần Kiều thần tàng, sau khi hắn nhìn thấy thần tàng thứ bảy của ngươi nhất định tâm thần sẽ đại loạn, bởi vì ngươi mở thần tàng thứ bảy tốt hơn, hay hơn so với Thần Kiều thần tàng của hắn. Nhưng ngươi đã đoán sai, ta cũng không phải là hắn.
Quanh người hắn đột nhiên dấy lên đạo hỏa, mỉm cười nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi còn quá trẻ, sớm để lộ vốn liếng của mình. Thân thể này chẳng qua là một vật thí nghiệm của ta, ta chỉ là muốn thí nghiệm một chút chiến lực của Ngự Thiên Tôn, hiện tại phát hiện thân thể này còn có rất nhiều chỗ thiếu sót. Ta biết vốn liếng của ngươi, nhưng ngươi không có cách nào nhận ra được bên trong thân thể này có bao nhiêu ảo diệu, lần sau ngươi khi lại một lần nữa nhìn thấy một Ngự Thiên Tôn khác, chính là thời điểm chết của ngươi...
Đột nhiên, đạo hỏa trên người hắn tắt.
Trong lòng “Ngự Thiên Tôn” thầm cả kinh, hắn lại một lần nữa phát động đạo hỏa cố gắng thiêu đốt thân thể này, nhưng đạo hỏa trước sau không có cách nào thiêu đốt!
- Thân thể ngươi, ta đã cất rồi.
Phía sau hắn truyền tới một âm thanh.
“Ngự Thiên Tôn” quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Tinh Ngạn từ trong bóng tối đi tới, một tay hắn cầm cái rương, tay kia giơ lên, năm ngón tay giang rộng ra, không biết hắn sử dụng thủ đoạn gì lại ngăn chặn đạo hỏa của “Ngự Thiên Tôn”.
Ánh mắt Tinh Ngạn cuồng nhiệt, buông cái rương ra, cái rương mọc ra chân, cạch một tiếng mở ra, rất hưng phấn.
Ánh mắt Tinh Ngạn lại không nhìn lên trên thân thể “Ngự Thiên Tôn”, mà rơi vào trên người Tần Mục, hắn đang đề phòng Tần Mục.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Tinh Ngạn, ý thức ẩn nấp ở trong thân thể này có địa vị lớn tới mức ngươi không thể tưởng tượng, ngươi muốn thu thập, tàng trữ thân thể này, ngươi không sợ chết sao?
Trong rương, từng cánh tay lộ ra, nắm lấy sát mép rương, một con quái vật khổng lồ từ trong đó bò ra ngoài, Ma Thần nhiều tay nhiều đầu này không ngờ đang vác Mộ Thu Bạch!
Mộ Thu Bạch lại bị hắn bắt, luyện thành khôi lỗi.
Tinh Ngạn híp mắt lại, buồn bã nói:
- Là Thiên Tôn sao? Ngay cả Thiên Tôn cũng thưởng thức thân thể này, nói rõ thân thể này thần diệu khó lường, như vậy ta càng phải lấy được. Ta không chỉ phải lấy được thân thể này, ngay cả ý thức của Thiên Tôn ta cũng muốn!
Đầu ngón tay hắn thoáng động, từng phi châm tinh tế vô cùng bất chợt cắm các vị trí trên thân của “Ngự Thiên Tôn”!
Sắc mặt của “Ngự Thiên Tôn” đại biến, lại không thể nhúc nhích được, ngay cả một tia ý thức này của hắn cũng bị phong ấn ở trong thân thể này, không có cách nào thu hồi!
- Tiểu bối hạ giới, từ khi nào lại trở nên càn rỡ như vậy?
Hắn không nhịn được vô cùng tức giận, Tần Mục giết thân thể và nguyên thần trong thân thể này của hắn ngược lại cũng thôi, dù sao Tần Mục là Mục Thiên Tôn, một trong chín Thiên Tôn năm đó.
cái này cầm theo cái rương thiếu niên tính là vật gì? Không ngờ muốn này của hắn một tia ý thức cũng cùng nhau thu vào tay!
- Ta còn muốn thu thập một vị Thiên Tôn chân chính...
Tinh Ngạn híp mắt, giống như một con rắn độc hình người nhìn chằm chằm vào Tần Mục:
- Thiên Tôn chân chính, thân thể càng thêm tuyệt vời.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Tinh Ngạn, ngươi được lợi ích thì cút đi, bằng không ta không ngại tiêu diệt cả ngươi.
Tinh Ngạn hừ một tiếng, lặng lẽ giang rộng năm ngón tay ra, trong khe hở có từng hào quang rất nhỏ lưu chuyển, khẽ nói:
- Ngươi đánh với hắn một trận, nhất định cũng bị thương, ta chú ý thấy thần thông của hắn vô cùng cường đại, ngươi chỉ sử dụng thần thông họa đạo đánh hắn một trở tay không kịp. Tu vi của hắn thậm chí còn phải vượt qua ngươi.
Tần Mục cũng không nói lời nào, oong một tiếng phía sau lưng đã hiện ra cánh cửa Thừa Thiên.
Khóe mắt Tinh Ngạn khẽ giật, có chút do dự.
- Ta lại trở về rồi...
Phía sau hắn truyền đến tiếng cười quái dị của Thiên Long Vương:
- Ta nhìn thấy các ngươi! Ăn các ngươi, ta lại có thể mọc ra thân thể!
Sắc mặt Tinh Ngạn thoáng đổi, cái rương lập tức tiến lên nuốt “Ngự Thiên Tôn” xuống, mà Ma Thần nhiều đầu nhiều tay cũng vác Mộ Thu Bạch lặng lẽ lui về phía sau, lùi đến trong rương, giơ tay lên nắm lấy nắp rương đóng lại.
Tinh Ngạn cầm theo cái rương ẩn vào trong bóng tối.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phù một tiếng, trong miệng hắn phun ra một sương máu.
- Ta ngửi được mùi máu tươi.
Trong bóng tối, đầu lớn của Thiên Long Vương xanh mượt bay tới, mở miệng to như chậu máu đớp về phía Tần Mục!
Thân thể của Tần Mục ngã về phía sau, hóa thành một bóng đen dính sát vào nhau trên mặt đất, nhưng Thiên Long Vương lại không bay đi, đột nhiên hai ánh mắt xanh mượt chiếu vào trên cái bóng do Tần Mục biến thành.
- Đầu rồng này lại thông minh thế sao?
Sắc mặt của Tần Mục biến hóa kịch liệt, chỉ nghe bịch một tiếng, bóng đen nổ tung, hắn hóa thành khói đen bỏ chạy.
Thiên Long Vương đuổi theo khói đen, mở cái miệng lớn ra dùng sức hút một cái, khói đen lại sắp bị hắn hút vào trong miệng.
Nhưng vào lúc này, khói đen lắc lư, hóa thành một đóa hoa sen, Tần Mục ngồi trong đóa hoa sen, cánh hoa bắt đầu thu lại, từng lớp bọc lại Tần Mục ở trong bông hoa.
Thiên Long Vương mở miệng nuốt đóa hoa sen, trong bóng tối phía xa lại mọc ra một đóa hoa sen, hoa sen lặng lẽ phóng ra, Tần Mục ngồi ở trong bông hoa, vội vàng đứng dậy, ép máu đã vọt tới cổ họng xuống, vội vàng rời đi, hắn thầm nghĩ:
- Đại Tôn, đa tạ, lần sau ta tuyệt đối không đánh chết ngươi.
Thiên Long Vương ăn hết hoa, cho rằng đã ăn hết Tần Mục, không nhịn được vui mừng hớn hở, di chuyển bồng bềnh xung quanh, tìm kiếm con mồi khác.
Không lâu sau đó, Tần Mục nhìn thấy được trong bóng tối có ánh đèn màu đỏ, trong lòng hắn thoáng động, lặng lẽ tiếp cận, lại thấy là một nữ tử cầm theo đèn lồng cảnh giác quan sát xung quanh.
- Yên Nhi tỷ.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo tiến lên, Yên Nhi nhìn thấy hắn, không khỏi vui vẻ nói:
- Công tử, ngươi thấy rồng béo chưa? Ta làm lạc mất rồng béo rồi!
Tần Mục nhanh chóng phát động Phách Thể Tam Đan Công, chữa trị thân thể bị tổn thương.
Thần thông thiên la địa võng “Ngự Thiên Tôn” đánh hắn thực sự quá mạnh.
- Rồng béo hơn phân nửa là đang ngủ, không cần phải đi tìm hắn, chờ đợi quan tài treo trở lại Đọa Thần cốc sẽ mở ra, khi đó lại có thể nhìn thấy được hắn ở đâu. Tinh Ngạn, ngươi còn không đi?
Hắn chợt quay đầu lại, trong bóng tối có hai con mắt xuất hiện, Tinh Ngạn cầm theo cái rương lặng lẽ rút đi.