Mục Thần Ký

Chương 596: Chương 596: Huyết tế la phù thiên




Mảnh lục địa diện tích bao la xuất hiện ở trên không trung này khiến cho thân thể Phược Nhật La run rẩy, quên cả khống chế thần thông. Mà ở trong đại doanh Ma tộc, mỗi một Ma tộc tướng sĩ ngẩng đầu lên, thần sắc đờ đẫn nhìn hiện tượng kỳ lạ trên không trung.

Không chỉ có bọn họ mà gần như tất cả mọi sinh linh trong toàn bộ Thái Hoàng Thiên, bất kể nhân tộc hay Ma tộc, bất luận là nô lệ hay Thần Ma cao cao tại thượng hay là dị thú sinh tồn ở trong núi trong biển, hoặc là con kiến hôi côn trùng vào giờ phút này đều ngẩng đầu lên nhìn từng viên tinh cầu cực lớn ép xuống chỗ vòm trời, còn có tòa đại lục tráng lệ vô cùng vô tận.

Đó là hiện tượng kỳ lạ khiến cho người ta chấn động kinh ngạc đến mức không có cách nào nói được, là quang cảnh tráng lệ nhất bọn họ cả đời đều chưa từng thấy qua!

Tinh cầu khổng lồ hình như có mấy cái xúc tua, từ từng ngọn núi cao trên lục địa chiếu xuống ánh sáng, biển trong đại lục giống bảo thạch màu xanh thẳm.

Hơn nữa kỳ lạ chính là mặc dù treo ở phía trên Thái Hoàng Thiên, nước trong biển rộng cũng không rơi xuống, không hề chảy vào Thái Hoàng Thiên.

Thân thể của Phược Nhật La run rẩy, quên bắt đám người đồ tể, Tần Mục.

Tần Mục cẩn thận quan sát kỹ, từng cột ánh sáng nối liền đại lục cùng Thái Hoàng Thiên là tới từ trên từng tế đàn khổng lồ phát ra, những tế đàn đó giống như dãy núi kinh người, cho dù là từ xung quanh Thái Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được.

Tần Mục thất thanh nói:

“Đó là... La Phù Thiên!”

Giọng nói kinh hãi của hắn phá tan sự khiếp sợ và im lặng xung quanh. Trong lòng đám người đồ tể, Tư bà bà đều chấn động mạnh, người què vội vàng nói:

“Mục nhi, La Phù Thiên là nơi quỷ quái gì vậy?”

“Thế giới của Ma tộc chính là thế giới của những Ma tộc xâm nhập Thái Hoàng Thiên.”

Tần Mục lấy ra cờ truyền tống, nhanh chóng cắm đầy cờ ở xung quanh bọn họ, nói:

“Ta ở trong thần thông đồng thuật của Phược Nhật La, bị hắn bắt giữ ở trong huyễn cảnh của hắn, ta biến thành hắn và nhìn thấy La Phù Thiên. Thế giới kia trên cơ bản đã sắp bị hủy diệt.”

“Ma tộc đột nhiên kéo La Phù Thiên nơi mình sống qua đây là định làm gì?”

Tư bà bà có chút nghi ngờ, khẽ nói:

“Lẽ nào bọn họ dự định khiến cho tất cả sinh linh Ma tộc xâm nhập Thái Hoàng Thiên sao?”

Ánh mắt của người mù thâm thúy, lắc đầu nói:

“Bà bà, ngươi không nhìn thấy được chi tiết của La Phù Thiên. La Phù Thiên này cũng không phải là do Ma tộc vận chuyển tới, trên tế đàn còn có hai mươi mấy vị Thần Ma. Chắc là bọn họ gây nên. Hơn nữa bọn họ cũng không phải vận chuyển La Phù Thiên đến Thái Hoàng Thiên, mà...”

Giọng hắn có chút kích động:

“Mà đang huyết tế La Phù Thiên!”

“Huyết tế La Phù Thiên!”

Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, đang muốn cẩn thận kiểm tra. Tần Mục không ngờ đã phát động cờ truyền tống, từng mặt cờ lớn gào thét xoay tròn đưa bọn họ vào trong tòa Thần Thành này.

Lại ở trong nháy mắt khi Tần Mục phát động cờ truyền tống, trong đại doanh Ma tộc cũng đột nhiên rối loạn, một vị Chân Ma gặp phải tập kích bất ngờ!

Đó là một con chân long từ bên thắt lưng của một thiếu niên bay ra, ở trong nháy mắt khi tất cả đám người Ma tộc ngửa đầu nhìn lên trên không trung thất thần thì Thần Long này đả thương một vị Chân Ma, mà “thiếu niên Ma tộc” này có thân pháp quỷ dị, vội vàng đi tới phía sau vị Chân Ma này.

Thần thông của hắn càng quỷ dị, liên tiếp công kích qua khiến cho người ta hoa cả mắt, vị Chân Ma này thoáng cái đã bị cắt ra thành tám khối.

Trong đại doanh Ma tộc hoàn toàn hỗn loạn, rất nhiều Ma Thần phục hồi lại tinh thần còn chưa kịp ra tay, lại thấy “thiếu niên Ma tộc” mang tới một cái rương, cái rương tự động mở ra, nuốt vị Ma Thần bị tháo ra tám khối này vào trong rương.

“Thiếu niên Ma tộc” cầm theo cái rương, chân đạp Thần Long, bay lên trời, phía sau là các vị Ma Thần điên cuồng truy kích!

Cùng lúc đó, trong ánh sáng Thần Thành lắc lư truyền tống trận xuất hiện, mọi người trong trận còn chưa phục hồi lại tinh thần, Tần Mục tự nhiên lại một lần nữa phát động cờ truyền tống, ánh sáng vẫn chưa tắt lại một lần nữa sáng lên, đưa mọi người ra khỏi thành.

Hắn liên tục phát động truyền tống trận, hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng chạy ra được bốn năm trăm dặm.

Tần Mục tiêu hao hết pháp lực, vung tay áo thu hồi cờ truyền tống, nói:

“Ta chỉ có thể truyền tống tới đây.”

Hồ Linh Nhi nói:

“Ta biết, là rồng béo quá nặng!”

Long Kỳ Lân xấu hổ cúi đầu xuống.

Mọi người vội vàng chạy về phía Ly thành, trên đường mỗi người đều tập trung thị lực nhìn về phía bầu trời nhưng vẫn nhìn không được rõ ràng.

Nhưng mà ở trong mắt người mù lại có thể nhìn thấy được mặt đất sông núi, hồ nước biển rộng của La Phù Thiên đều đang tan vỡ. Từng ngọn sông núi đổ nát, biển rộng bốc hơi lên, sông của La Phù Thiên giống như từng con rắn vặn vẹo ở giữa không trung chuyển động giãy dụa!

Cảnh tượng này tuyệt đối khủng khiếp!

Huyết tế toàn thế giới vừa khiến cho người ta cảm giác được sự đồ sộ lại vừa cho người ta cảm giác quá thê lương.

Lúc này, bọn họ nghe được trên bầu trời truyền đến từng âm thanh gào thét như cá voi lớn ở trong biển, ngân dài vô cùng, giống như là một thế giới chết nào đó đang phát ra tiếng gào thét, tuy rằng nghe không ra tình cảm của nhân loại nhưng lại khiến người ta không nhịn được lã chã rơi lệ.

Thế giới kia mặc dù là thế giới của Ma tộc nhưng mỗi một thế giới đều là mẫu thân để các con dân sinh tồn ở trong đó, nghe được tiếng mẫu thân lúc tử vong khiến người ta không nhịn được cảm giác như chính mình đang trải qua.

“La Phù Thiên thật ra vẫn chưa bị kéo tới gần.”

Tư bà bà đột nhiên tỉnh ngộ lại, vừa cùng mọi người chạy như bay về phía Ly thành, vừa khẽ nói:

“La Phù Thiên còn ở tại chỗ, nhưng thật ra lực lượng huyết tế đã đánh thông không gian giữa La Phù Thiên cùng Thái Hoàng Thiên, dẫn đến La Phù Thiên thoạt nhìn giống như đang ở trên đỉnh đầu của chúng ta vậy.”

Trong lòng của Phược Nhật La hoàn toàn lạnh lẽo, ngửa đầu nhìn La Phù Thiên đã sinh dưỡng mình, cho dù Tần Mục chạy trốn, cho dù là Tinh Ngạn tập kích Chân Ma, đại náo đại doanh Ma tộc, hắn cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua.

Ma tộc La Phù Thiên ở trong huyết tế hóa thành từng năng lượng thuần túy, đang trào về phía Thái Hoàng Thiên.

Tiều Phu thánh nhân đã làm được.

Hắn thông tuệ khác thường, tự nhiên biết ai là người gây nên.

Tiều Phu thánh nhân từ sau khi đánh cược ở Ly thành liền biến mất một khoảng thời gian, đến nay không có lộ diện. Chắc hẳn hắn dự định rút củi dưới đáy nồi, tiến vào sào huyệt của Ma tộc ở La Phù Thiên, bố trí tế đàn cần thiết huyết tế La Phù Thiên!

Mà bây giờ, Tiều Phu thánh nhân đã nắm giữ bản lĩnh huyết tế La Phù Thiên!

Lục Ly lại nhìn thấy nhưng không thể trách. Dù sao phá hủy mỗi một thế giới ở trong mắt nàng từ lâu đã trở nên quen thuộc. Trong U Đô có vô số thế giới bị hủy diệt, hợp thành chín khúc sừng của Thổ Bá, vô số tàn hồn ở trong những thế giới tối tăm đó hét thảm, gào thét.

“Bắt tiểu tử họ Tần quan trọng hơn!”

Nàng quyết định thật nhanh, bàn chân bước ra đuổi theo về phía phương hướng đám người Tần Mục truyền tống. Nhưng vào lúc này, La Phù Thiên trong trên bầu trời rơi vào trong hủy diệt bất chợt dừng huyết tế, chỉ nghe được một âm thanh từ thế giới kia truyền đến:

“Phược Nhật La, ngươi muốn đình chiến hay muốn La Phù Thiên bị chôn vùi?”

Trong lòng Lục Ly biết không ổn, quay đầu lại nhìn về phía Phược Nhật La. Ba gương mặt của Phược Nhật La đờ đẫn, trong đó một gương mặt ngẩng lên trực diện với La Phù Thiên. Sau một lúc lâu, âm thanh cực lớn của Phược Nhật La truyền ra:

“Thiên Sư, ta với ngươi định ra khế ước, tạm thời đình chiến! Hai bên chúng ta ký kết hòa bình, Ma tộc ta cùng Thần Ma của Thái Hoàng Thiên phân hai thiên hạ. Ma tộc ta chiếm phân nửa lãnh địa của Thái Hoàng Thiên, một nửa kia thuộc về các ngươi. Ngươi quản lý La Phù Thiên và nắm nhược điểm của Ma tộc ta, ngươi cũng có thể yên tâm.”

“Được!”

Bầu trời bị xé ra, trong không trung xuất hiện gương mặt cực lớn của tiều phu, chỉ có mặt, ngay cả lỗ tai cũng không có lộ ra, gương mặt này lại đột ngột xuất hiện ở trên trời như vậy, nhìn Phược Nhật La phía dưới, âm thanh giống như sấm sét cuồn cuộn vang vọng trên không trung:

“Lập lời thề với Thổ Bá?”

Phược Nhật La nghiêm nghị:

“Lập lời thề với Thổ Bá!”

Đám người đồ tể, người mù đang chạy như điên về phía Ly thành cũng nhìn thấy một cảnh tượng này, cũng nghe được lời Tiều Phu thánh nhân cùng Phược Nhật La nói. Tư bà bà lắc đầu nói:

“Lão đầu ngốc này là ai vậy? Ngốc, cũng dám cùng tôn vương của Ma tộc lập lời thề với Thổ Bá? Cẩn thận bị Phược Nhật La lừa ngay cả cái khố cũng bị thua.”

Đám người của Tàn Lão thôn liên tục gật đầu.

Tần Mục thận trọng nói:

“Bà bà, ngài xem gương mặt trên bầu trời này có tương tự với Tiều Phu thánh nhân trong bức vẽ trên tường của Thánh Lâm sơn chúng ta hay không?”

Tư bà bà quan sát một hồi, rùng mình một cái, gương mặt này không có khả năng là Tiều Phu thánh nhân chứ?

“Hóa ra là thánh nhân.”

Mặt Tư bà bà giãn ra, cười rất quyến rũ nói:

“Như vậy hắn cùng với Phược Nhật La lập lời thề với Thổ Bá sẽ không bị thua thiệt. Thiên Thánh giáo nhiều nhân vật như tinh như quỷ, đều học được giảo quyệt giảo hoạt từ trong Đại Dục Thiên Ma Kinh, nếu bàn về giảo quyệt thì vị thánh nhân này là lão tổ tông.”

Mọi người bị nàng chọc cho cười, trong đầu trống rỗng. Vừa rồi Tư bà bà mắng Tiều Phu thánh nhân là lão đầu ngốc liền bị bọn họ quên đi.

Ánh mắt Lục Ly chớp động nhìn về phía xa, hắn đang muốn bước chân ra đuổi theo Tần Mục, đột nhiên Phược Nhật La thản nhiên nói:

“Chuyện liên quan đến tồn vong của La Phù Thiên ta, Lục Ly đạo hữu tốt nhất vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Lục Ly nhíu mày lại. Cơ hội tốt như vậy thật sự khó có được, nàng rất muốn nhân cơ hội bắt đám người Tần Mụ, nhưng nàng rất kiêng kỵ đối với gương mặt hiện ra trong không trung này. Nếu như mình mạnh mẽ xuất thủ, thậm chí Phược Nhật La ở dưới tình huống bị uy hiếp nói không chừng cũng sẽ ra tay với nàng, nàng chỉ đành phải tạm thời nhẫn nại xuống.

“Ngươi yên tâm. Ta đã từng nói ta sẽ giao tiểu tử này cho ngươi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”

Phược Nhật La nói.

Lục Ly cười khanh khách nói:

“Ngươi nếu dám nuốt lời, như vậy ta ngược lại có thể giúp Thái Hoàng Thiên tiêu diệt Ma tộc của ngươi.”

Phược Nhật La lắc đầu:

“Ngươi sẽ không làm vậy. Thiên Sư đến từ Khai Hoàng Thiên Đình, có thâm cừu đại hận với các ngươi còn nhiều hơn là thù hận với Ma tộc, căn bản không có khả năng hóa giải.”

Lục Ly liếc mắt nhìn về phía hướng đám người Tần Mục thoát đi, cố gắng kìm chế xuống. Nàng cũng không phải sợ hãi Phược Nhật La, cũng không sợ Tiều Phu thánh nhân, chỉ có điều nếu như Tiều Phu thánh nhân cùng Phược Nhật La đồng thời ra tay về phía nàng thì nàng cũng sẽ không sống tốt.

“Chỉ có điều ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được.”

Mặt trước của Phược Nhật La đang cùng Thổ Bá trên bầu trời ký kết ước hẹn, mặt bên trái lại nhìn về phía Lục Ly nói:

“Hắn đã trúng thần thông của ta, bất kể là soi gương hay mặt nước đều sẽ rơi vào khống chế của ta.

Lúc này, Lục Ly mới yên lòng lại, cười nói:

“Đối với thuật không gian của ngươi, ta thực sự rất bội phục.”

Tề Cửu Nghi khẽ nhíu mày, nói:

“Như vậy Tiết độ sứ, hiệp nghị giữa ta và ngươi...”

Lục Ly nhìn về phía hắn cười ngọt ngào, quyến rũ vô cùng, ngọt ngấy đến mức dọa người, tiếng nói lại thô lỗ nói:

“Ta không phải sẽ cho ngươi mượn dùng Tần Mục một chút sao? Nhưng vậy phải xem ngươi dự định làm cái gì. Tề công tử mặc dù là quý nhân của Thiên Đình nhưng trời cao hoàng đế xa, cho dù là bệ hạ cũng khó có thể khống chế Tiết độ sứ chiếm cứ một phương?”

Tề Cửu Nghi ung dung thản nhiên, nói:

“Ta đều hiểu. Sau khi Tần Mục tới tay thì cho ta mượn sử dụng, ta sẽ cho ngươi lợi ích.”

Cuối cùng, đám người Tần Mục chạy tới Ly thành, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ly thành từ lâu đã chứa đầy binh mã. Đám người Duyên Khang quốc sư, Bàng Ngọc Chân Thần đang áp trận, nhìn thấy bọn họ bình an chạy tới, lúc này mới yên tâm.

Dược sư lấy ra một cái gương, sửa sang dung nhan một chút để tránh tổn thương tới hình tượng.

Tần Mục ở gần liếc mắt nhìn qua, sắc mặt đại biến, mắt giống như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào mặt gương. Trong gương Phược Nhật La đang đi về phía hắn.

Dược sư trùng hợp thu hồi cái gương, cười nói:

“Mục nhi, trên người ngươi có không ít gương hơn ta, cần gì phải mượn dùng của ta?”

Tần Mục lắc lắc đầu, thất thanh nói:

“Bà bà, ta lại trúng chiêu!”

Hắn nói lại chuyện lúc trước mình nhìn thấy sau đó bị Phược Nhật La bắt đi. Đám người của Tàn Lão thôn đều lộ ra vẻ khinh bỉ, người què cười lạnh nói:

“Mục nhi, ngã cùng một chỗ tới hai lần, ngươi đúng là phụ công chúng ta giáo dục!”

Người mù gật đầu:

“Ta đã nói Mục nhi tuổi tác còn nhỏ, vẫn quá đơn thuần!”

Dược sư thổn thức nói:

“Không sai, thôn trưởng lão quỷ kia bao giờ cũng nhắc tới Mục nhi còn đơn thuần, sợ bị tổn hại. Hiện tại quả nhiên ứng nghiệm, chịu thiệt tới hai lần!”

Mồ hôi lạnh trên trán Tần Mục không ngừng rơi xuống:

“Đừng nói lời châm chọc, ta nên làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.