Trong đại điện của biệt cung, khắp nơi đều là thần thông giả đến từ các giới, tòa đại điện này thực sự rộng rãi, có thể dễ dàng dung nạp được cả vạn người.
Lúc này, tất cả mọi người trong điện đều đang kinh ngạc nhìn chăm chú vào nam tử “chết đi sống lại” này, hắn là người đứng đầu các thần thông giả viễn cổ, hắn đột nhiên tử vong khiến cho vô số người khóc lóc thảm thiết khóc, hắn bị giết hại lại khiến cho người ta nghi kỵ, nghi ngờ có phải là Cổ Thần hoặc Bán Thần gây nên hay không.
Mà bây giờ hắn lại “chết đi sống lại”, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đám người tự động tách ra một con đường, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Hạo Thiên Tôn hắn đang không nhanh không chậm đi về phía trước.
Đột nhiên, trong đám người có tiếng bàn luận, âm thanh càng lúc càng lớn.
- Ngự Thiên Tôn!
Đột nhiên có người kêu lớn.
- Ngự Thiên Tôn!
Sau đó có càng nhiều người hò hét.
- Ngự Thiên Tôn! Ngự Thiên Tôn!
...
Tiếng hô tiếng sau cao hơn tiếng trước, đột nhiên bạo phát ra tiếng reo hò khiến cho khí lưu trong đại điện biệt viện của Đế hậu nương nương thoáng cái bắt đầu trào dâng, tiếng hô truyền tới trên bầu trời, đẩy ra từng đám mây trắng.
Càng lúc càng nhiều thần thông giả gia nhập vào, bọn họ chỉ hô to danh hiệu của Ngự Thiên Tôn, trong mắt bọn họ, nam tử đang đi về phía thần đàn kia chính là lãnh tụ của bọn họ, chính là nam nhân kia lãnh đạo các chủng tộc ở trong Man Hoang mở một con đường máu.
Tần Mục giật mình kinh sợ, giảm tốc độ bước chân, nhìn đám người đang vô cùng xúc động xung quanh, làm người của một thời đài sau này, hắn vốn không thể hiểu được biểu hiện cuồng nhiệt của những thần thông giả.
Trong đại điện là những thần thông giả đến từ các chư thiên ở hạ giới, bọn họ đều có thể xưng là nhân vật lãnh tụ ở hạ giới, nhưng bọn họ lại cuồng nhiệt như vậy đi theo một người đứng đầu khác, trong đó ít nhiều có phần khiến cho hắn khó có thể lý giải được.
Hắn không biết là ở Thiên Đình hiện tại, văn minh hưng thịnh, nhưng các chư thiên các thế giới khác cũng không loại cục diện hòa thuận này, ngược lại, xà trùng hoành hành, khắp nơi đều có thần thú huyết thống Cổ Thần.
Phần lớn Nhân tộc và người các tộc khác đều đi giầy rơm mặc váy cỏ, cầm theo trường mâu làm bằng gỗ đang khó nhọc giãy dụa mong được sinh tồn. Nếu như bọn họ gặp phải dã thú bình thường cũng thôi, nếu gặp phải thần thú huyết thống Cổ Thần lại phải chết vô cùng nghiêm trọng, trở thành bữa cơm trong bụng của các Bán Thần.
Cho dù là Bán Thần yếu nhất cũng muốn mạnh mẽ hơn Nhân tộc rất nhiều.
Nguy hiểm không chỉ đến từ chỗ đây, còn có Thiên Tượng, mưa rền gió dữ sấm chớp, núi lửa địa chấn, đủ loại thiên tai bao phủ lên những năm tháng nguyên thủy.
Vào lúc này, Ngự Thiên Tôn mở ra linh thai thần tàng, khiến cho chủng tộc yếu có sức tự vệ, nhưng mà đối kháng với thiên tai, lại chính là đối kháng với Bán Thần, hắn chính là người đứng đầu của tất cả mọi người tất cả những chủng tộc yếu ớt!
Trên thần đài của đại điện biệt cung, trong ánh mắt của Hạo Thiên Tôn có chút hoang mang, nhưng rất nhanh hắn đã phục hồi lại tinh thần, hắn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Âm Thiên Tử đứng cách đó không xa.
Sắc mặt của Âm Thiên Tử tái nhợt, nhìn “Ngự Thiên Tôn” đang đi về phía thần đài, có chút hoang mang lo sợ, không biết làm sao.
Tần Mục đi từng bước một leo lên thần đàn.
Trên thần đàn, Hạo Thiên Tôn vẫn có chút cảm giác chân tay luống cuống, hắn không có từ trên thần đàn đi xuống, nhưng đã từ từ khôi phục bình tĩnh, nhìn Tần Mục đi tới, lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Tuy rằng biết rõ ngươi là giả, nhưng ta hết lần này tới lần khác lại không thể vạch trần.
Trên mặt hắn hiện ra vẻ tươi cười mừng rỡ, có vẻ kích động không thôi, thầm nghĩ:
- Ngươi đã chết, hồn phi phách tán, không có khả năng sống lại. Như vậy người giả mạo ngươi là ai? Loại công pháp sửa đổi cấu tạo thân thể này, biến hóa tướng mạo khí chất này quả thật rất tinh diệu. Ta không thể vạch trần ngươi, vạch trần ngươi lại khiến cho ta bị lộ ra, người khác sẽ biết là ngươi chết ở trong tay ta. Chỉ có điều, bản thân ngươi có thể vạch trần mình.
Thần đàn rất cao, có thể để cho tất cả mọi người phía dưới nhìn thấy được nơi đây.
Tần Mục đi tới trên thần đàn, Hạo Thiên Tôn giang hai cánh tay, ôm chặt lấy hắn, kích động đến mức nghẹn ngào rơi lệ, nhưng trong lòng lại thầm nói:
- Ngự Thiên Tôn chân chính đã truyền phương pháp thành thần cho ta, nhưng lại không có truyền cho người khác. Ngươi không hiểu phương pháp thành thần, ta lại có thể ngồi đợi, để cho bản thân ngươi tự lộ ra. Đến lúc đó, ngươi chính là đồ tể sát hại Ngự Thiên Tôn, người người đòi giết!
Hắn buông Tần Mục ra, lau đi nước mắt.
Tần Mục cười ha ha nói:
- Hạo Thiên Tôn, ta sống lại trở về, tại sao ngươi lại làm ra vẻ như vậy? Mời ngồi.
Hạo Thiên Tôn ngồi xuống, đỏ mắt nói:
- Phụ huynh còn sống, ta còn tưởng rằng phụ huynh chết, thậm chí còn túc trực ở bên linh cữu của phụ huynh mười ngày, tự mình hạ táng cho phụ huynh. Phụ huynh làm ra chuyện như vậy, thực sự khiến ngu đệ vừa mừng vừa sợ. Phụ huynh bị ai ám toán?
- Hai người thân cận.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Một kẻ đánh giết thân thể của ta, một người khác lại phá hủy linh hồn của ta.
Tay của Âm Thiên Tử run rẩy, đồng tử của Hạo Thiên Tôn thu nhỏ lại.
Thân thể của Tần Mục đột nhiên di chuyển, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy vạn người, hắn đánh một quyền vào giữa lưng của Hạo Thiên Tôn.
- Hắn chính là sử dụng một chiêu này đánh nát trái tim của ta!
Trong lòng Âm Thiên nhất thời kinh sợ. Hạo Thiên Tôn lại đứng bất động, bởi vì một quyền này của Tần Mục căn bản không có bất kỳ lực lượng nào!
Thân hình của Tần Mục đi chuyển, nhanh như tia chớp, ra tay nhanh chóng và mãnh liệt bá đạo, một quyền một cước đều rõ ràng lọt vào trong tầm mắt, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy rất rõ ràng!
- Hắn dùng một chiêu này đập nát xương sườn của ta!
- Hắn dùng một chiêu này đánh gãy xương ngón tay của ta!
- Hắn là bẻ gẫy cánh tay của ta như vậy!
...
Tần Mục nhanh như gió như tia chớp, ở giây lát ngắn ngủi lại thể hiện lại tình cảnh Ngự Thiên Tôn bị ám sát, trên trán của Hạo Thiên Tôn có từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, cười nói:
- Phụ huynh làm ta giật cả mình. Một người khác lại làm thế nào phá hủy linh hồn của phụ huynh?
Tần Mục bắn ra nguyên khí, từng trận âm phong phát ra lộ ra tình cảnh bi thảm, hắn sắp thi triển thần thông.
Âm Thiên Tử thấy thế, đột nhiên bịch một tiếng ngã nhào trên đất, ngất đi.
Tần Mục chỉ điểm tới, điểm ở mi tâm của Hạo Thiên Tôn, nói:
- Một người khác ở trong chớp mắt khi thân thể của ta tử vong, sử dụng một chiêu này phá hủy linh hồn của ta.
Hạo Thiên Tôn lộ ra dáng vẻ tươi cười chân thành, nói:
- Nhưng cũng may phụ huynh không chết. Phụ huynh người tốt tất được trời phụ hộ, bình an trở về, đây là chuyện vô cùng may mắn! Ngươi xem, Triều Cận kích động đến ngất đi. Nếu phụ huynh tới, ta lại không làm thay nữa, vẫn mong phụ huynh tự mình nói một chút về phương pháp có thể khiến cho chúng sinh thành thần! Tiểu đệ đi xuống trước...
Tần Mục nắm cổ tay của hắn, cười ha ha, nói:
- Nếu ta đã truyền phương pháp thành thần cho ngươi, như vậy lần này truyền thụ thành thần pháp lại do chúng ta cùng nhau nói. Ta nói một đoạn, ngươi nói một đoạn.
Hạo Thiên Tôn vui vẻ nói:
- Phụ huynh muốn hướng dẫn ta, ta làm sao có thể từ chối? Vậy thì do phụ huynh nói phần thuật nghĩa mở đầu, ta lại nói về đoạn thứ hai!
Tần Mục phất áo bào rộng tay, ngồi xuống, ra hiệu Hạo Thiên Tôn ngồi xuống.
Hạo Thiên Tôn ngồi xuống, cười nói:
- Mời phụ huynh nói trước.
Khai Hoàng đã kín đáo lùi đến trước cửa đại điện, tới gần trâu già, khẽ nói:
- Đợi nếu có biến, ngươi nhất định phải ra tay cứu người!
Ngưu Tam Đa vội vàng nói:
- Làm sao có thể có biến được? Thần Kiều nối liền Thiên Cung, sư đệ chỉ cần nói ra nguyên thần phi thăng Thiên Cung lại có thể lừa dối qua cửa ải. Hạo Thiên Tôn không có cách nào vạch trần hắn.
Khai Hoàng lắc đầu, trầm giọng nói:
- Hạo Thiên Tôn không có ý tốt, để cho hắn nói đoạn thứ nhất chính là muốn cố ý hãm hại hắn, để cho hắn tự lòi đuôi. Ngươi cũng biết nguyên thần phi thăng Thiên Cung lại có thể xưng thần, trường sinh bất tử, cùng cấp với Cổ Thần. Nhưng người thời đại này lại không có Thiên Cung!
Trâu già ngẩn người một lát, trên trán hắn đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
Khai Hoàng trầm giọng nói:
- Trong cơ thể của người thời đại này còn chưa từng mở ra Thiên Cung, Thần Kiều của bọn họ chính là một cái cầu bay! Tiên phong của Ngự Thiên Tôn chính là từ trong không trung sáng tạo ra một tòa Thiên Cung! Ngự Thiên Tôn đã chết, nắm giữ loại phương pháp mở ra Ích Thiên cung này, lại chỉ có Hạo Thiên Tôn biết! Mục Thanh hắn làm sao biết được cách làm thế nào mở ra Ích Thiên cung? Nếu như hắn hiểu được, hắn chính là một người Ngự Thiên Tôn khác! Hắn không hiểu được, sẽ bị vạch trần!
Trái tim của Trâu già dần dần trầm xuống, thầm nói:
- Còn không bằng nói thẳng Hạo Thiên Tôn hạ thủ hại hắn, sau đó đánh Hạo Thiên Tôn chết cho sảng khoái. Hắn hết lần này tới lần khác phải làm chuyện truyền pháp làm gì chứ...
- Hắn leo lên đàn truyền pháp có dụng ý khác, vừa muốn kiềm chế Hạo Thiên Tôn, lại muốn để cho Hạo Thiên Tôn truyền ra phương pháp thành thần, để tránh hậu thế không có phương pháp thành thần, cho nên không thể lập tức giết chết Hạo Thiên Tôn.
Khai Hoàng đè thấp tiếng nói nói:
- Chỉ có điều Hạo Thiên Tôn là kiêu hùng có một không hai, nhìn thấu được dụng ý của hắn. Người này có dụng tâm hiểm ác đáng sợ, là kẻ địch cả đời của ta! Nơi này là Thiên Đình viễn cổ của Cổ Thần, bốn phía đều là Bán Thần và thần thông giả, nếu Mục Thanh không trả lời được, Hạo Thiên Tôn không cần ra tay, những Bán Thần và thần thông giả khác cũng sẽ đánh chết Mục Thanh! Hơn nữa...
Hắn lộ ra vẻ buồn rầu, thầm nghĩ:
- Dao Trì là hậu hoa viên Đế hậu, Hạo Thiên Tôn dám ở chỗ của Đế hậu giết chết Ngự Thiên Tôn, nước bên trong này quá sâu. Hạo Thiên Tôn là Bán Thần, hài tử của Cổ Thần cùng nhân loại, vậy Cổ Thần kia là ai? Mục Thanh quá kích động, chúng ta tới nơi này là tìm kiếm huyền bí trong viễn cổ, hắn lại đặt mình vào trong đó, lấy thân xông vào nguy hiểm...
Trên thần đàn, nguyên khí của Tần Mục bay vút lên, rất là rực rỡ, nguyên khí biến thành ảo ảnh, ở trên đỉnh đầu mọi người ngưng kết ra bảy đại thần tàng linh thai, ngũ diệu, lục hợp, thất tinh, thiên nhân, sinh tử và thần kiều.
Hắn lấy nguyên khí hiển hóa, hiện ra bảy đại thần tàng ảo diệu, khiến cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy tận mắt.
- Thuật số tinh thâm! Hòa thượng, thành tựu thuật số của Ngự Thiên Tôn không ngờ lại cao như thế!
Một đạo nhân nâng la bàn, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, liên tục tán thưởng, nói với hòa thượng bên cạnh:
- Không hổ danh là Ngự Thiên Tôn, thuật số hắn đã sắp nhập đạo. Tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả! Ngươi có thể nhìn ra thần tàng của hắn là do thuật số xây dựng thành sao?
Hòa thượng bên cạnh đang hoá duyên:
- Vị sư huynh này, sư hai người huynh đệ chúng ta đã đói bụng nhiều ngày, tùy duyên cho hai viên linh đan thôi... Nói thuật số này với ta chỉ vô dụng thôi, ta chỉ tu tâm.
Tần Mục sử dụng nguyên khí xây dựng thần tàng, chính là mô hình thuật số thần tàng do hắn cùng với đám người Hư Sinh Hoa trong hậu thế xây dựng ra, bởi vậy giống như đúc.
Nguyên khí của hắn hóa thành ảo ảnh của Ngự Thiên Tôn, đi tới trên Thần Kiều, sắp đi tới cuối Thần Kiều.
Tâm tình của Khai Hoàng chợt khẩn trương, lúc này chính là thời kỳ mấu chốt nhất, nếu như Tần Mục không cách nào lấy ra phương pháp mở ra Ích Thiên cung, như vậy Hạo Thiên Tôn lại sẽ trực tiếp chỉ rõ hắn là Ngự Thiên Tôn giả, còn có thể trực tiếp đổ cái chết của Ngự Thiên Tôn lên trên đầu của hắn!
Nguyên khí của Tần Mục biến thành Ngự Thiên Tôn đi tới đầu cầu lại dừng bước lại.
Trong lòng bàn tay của Khai Hoàng đều mồ hôi lạnh.
Người hậu thế chỉ biết là tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, lại có thể biết nguyên thần thông qua Thần Kiều, phi thăng Thiên Cung, nhưng lại không biết Thiên Cung tới thế nào!
pháp môn mở ra Ích Thiên cung đã thất truyền từ lâu!
Người hậu thế đối với Thiên Cung lại chỉ biết giá trị của nó!
Bọn họ là hậu nhân của thần thông giả mở ra Thiên Cung, sau khi sinh ra bất kể thần tàng hay Thiên Cung vẫn luôn ở đó, chỉ cần bọn họ tu luyện tới cảnh giới nhất định lại có thể mở ra thần tàng phi thăng Thiên Cung, bọn họ không cần suy nghĩ nguyên nhân vì sao có nơi này.
Mà đây chính là nguyên nhân khiến Ngự Thiên Tôn trở nên vĩ đại!
Tần Mục tất nhiên cũng không có khả năng biết làm thế nào để mở ra Ích Thiên cung, hắn không biết làm thế nào mở Ích Thiên cung, như vậy hắn ở bước đầu tiên sẽ sai lầm, bị Hạo Thiên Tôn trực tiếp chụp lên cái mũ giết chết Ngự Thiên Tôn!
Đây là chỗ mấu chốt, cũng là chỗ nguy hiểm đáng sợ!
- Làm sao có có khả năng bịa đặt, mở ra Ích Thiên cung?
Suy nghĩ trong đầu của Khai Hoàng xoay chuyển nhanh chóng, các loại ý nghĩ và biện pháp lần lượt được mở ra:
- Ngự Thiên Tôn là mở ra Ích Thiên cung thế nào? Hắn có thể mở, như vậy những người khác cũng có thể mở, hắn có thể sáng tạo ra loại pháp môn này, những người khác cũng có thể sáng tạo ra loại pháp môn này. Hắn rốt cuộc là làm như thế nào?
Đột nhiên, linh quang hắn thoáng hiện:
- Vì sao Ngự Thiên Tôn nhất định phải tổ chức thịnh hội ở Dao Trì, tuyên bố phương pháp thành thần? Phương diện này không chỉ là nhân cơ hội nguyên nhân, còn có những nguyên nhân khác! Thiên Cung, Thiên Cung! Thì ra là thế!
Hắn chợt tỉnh ngộ lại:
- Ngự Thiên Tôn mở ra Thiên Cung, bố trí của Thiên Cung cùng giống như bố trí của Thiên Cung trong Thiên Đình vậy! Ngự Thiên Tôn mở Ích Thiên cung, là quan sát tình hình của Thiên Đình xây dựng ra, có cảm xúc, có cảm giác để sáng chế ra!
- Thần tàng là mở ra lực lượng thân thể mình, Thiên Cung là...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ nghe trên thần đàn có giọng nói của Tần Mục truyền đến:
- Thần tàng là mở ra lực lượng của thân thể, Thiên Cung là mở ra lực lượng thân thể của các thần. Ta đặt tên cho cảnh giới lớn này là Thiên Cung.
Thân thể của Khai Hoàng chấn động mạnh, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên mặc trang phục màu tím trên thần đàn kia, trong thoáng chốc hắn dường như nhìn thấy được một Ngự Thiên Tôn khác.
Trong lòng Hạo Thiên Tôn chấn động mạnh, lộ ra vẻ khó tin.
Nhưng vào lúc này, Âm Thiên Tử tỉnh lại, hắn vừa vặn nghe được câu này, trong lúc nhất thời kinh hoàng muôn phần, lại một lần nữa ngất đi.