Hắn giống như đột nhiên phát điên vậy, vừa cười vừa khóc, rất nhiều ngục thủ vội vàng chạy tới bên cạnh Diêm Thiếu Thanh.
Diêm Thiếu Thanh kêu to, tránh khỏi mọi người, thê lương nói:
- Giả, các ngươi đều là giả!
Hắn đánh mấy ngục thủ bị thương, giết chết liền mấy người, đột nhiên hắn giống như như tượng gỗ thân thể cứng đờ, sững sờ đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn hai tay của mình, trên tay đều là vết máu.
Qua một lúc lâu, hắn chật vật xoay đầu lại, nhìn về phía Tần Mục nói:
- Mục Thiên Tôn, hiện tại là thật hay giả?
Tần Mục thở dài, nói:
- Tả Thiếu Bật, ta dự định rời đi, ngươi không tiễn ta một chút sao?
Cơ bắp trên mặt Diêm Thiếu Thanh giật loạn, gương mặt vặn vẹo.
Hắn đi theo sau lưng Tần Mục, đi ra ngoài.
Sau đó không lâu, hắn tiễn đám người Tần Mục ra khỏi nhà tù, Tần Mục xoay người cười nói:
- Tả Thiếu Bật dừng chân, không cần đưa nữa.
Diêm Thiếu Thanh cúi người, đờ đẫn nói:
- Cung kính tiễn Thiên Tôn.
Tần Mục mặt mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, Long Kỳ Lân bay lên, dưới chân xuất hiện mây lửa, chở hắn muốn rời đi.
- Mục Thiên Tôn, hiện tại là thật hay giả?
Giọng nói của Diêm Thiếu Thanh từ phía sau truyền đến.
Tần Mục vỗ nhẹ vào đầu crLong Kỳ Lân, Long Kỳ Lân vội vàng dừng bước.
Tần Mục cười nói:
- Thật cũng là giả, giả cũng là thật, không cũng là có, có cũng là không. Tả Thiếu Bật, ngươi là người đứng đầu thần thông thần thức của Thiên Đình, thật hay giả, có hay không thật sự quan trọng như vậy sao? Mời trở về đi.
Thân thể Diêm Thiếu Thanh thoáng chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn.
Long Kỳ Lân chở Tần Mục đi xa.
Khóe mắt Diêm Thiếu Thanh run rẩy, nhìn thấy được cái bóng của Tần Mục trên đầu của Long Kỳ Lân đang chuyển động, từ một cái bóng chia ra làm ba cái bóng!
Trong đầu hắn nổ mạnh, lập tức chạy vội về, nhảy vào trong nhà tù, vội vàng đi tới trước lồng giam giữ Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế.
Hắn đứng yên như tượng gỗ, trong hai lồng giam trống rỗng, Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư đều không có ở bên trong lồng giam!
- Thì ra là thế, thì ra là thế...
Diêm Thiếu Thanh khẽ cười lên:
- Hóa ra là ta dạy cho ngươi mở phong ấn lồng giam thế nào, hóa ra bây giờ không phải là cảnh trong mơ, không phải là thần thức huyễn cảnh... Thật là giả mà giả cũng là thật, không là có, có cũng là không, thủ đoạn tốt, đúng là thủ đoạn tốt...
Đột nhiên, có ngục thủ đi qua, nhìn thấy được lồng giam đã trống rỗng, phát ra thét chói tai, lạnh lùng nói:
- Tội phạm vượt ngục!
Diêm Thiếu Thanh quay đầu lại nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:
- Tội phạm rõ ràng còn đang ở trong lồng giam, vượt ngục chỗ nào?
Ngục thủ này giật mình, tiếp tục nhìn về phía lồng giam, quả nhiên Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư đều đang ở trong lồng giam.
Ngục thủ này lộ ra vẻ mê mang, Diêm Thiếu Thanh nói:
- Đi làm chuyện của ngươi đi... Chờ một chút, Mục Thiên Tôn đến đây thăm tù, tốn bao nhiêu thời gian?
Ngục thủ này nói:
- Không đến một khắc đồng hồ.
- Không đến một khắc đồng hồ sao?
Trong lòng Diêm Thiếu Thanh trầm xuống, hắn cảm thấy dường như đã qua mấy tháng vậy, hắn vẫy vẫy tay, để cho ngục thủ này rời đi.
Diêm Thiếu Thanh chậm rãi đi ra ngoài, tay chân lạnh lẽo, trong lòng lặng lẽ nói:
- Ngươi cướp đi Duyên Phong đế và Giang Bạch Khuê, nhưng ta không thể không giúp ngươi che giấu. Lấy thần thông thần thức của ta, cho dù Thiên Đình phái người tới kiểm tra, chỉ cần không phải là tồn tại cảnh giới Đế Tọa, lại không nhìn ra Giang Bạch Khuê và Duyên Phong đế trong lồng giam đều là do ảo giác tinh thần của ta. Ngươi biết ta sẽ không đuổi theo ngươi đòi lại Duyên Phong đế và Giang Bạch Khuê, bởi vì ngươi biết ta không cách nào phá giải được thần thông của ngươi, cho dù đuổi theo ngươi cũng lại một lần nữa rơi vào huyễn cảnh trong mơ của ngươi.
- Ngươi cũng biết ta sẽ giúp ngươi che giấu, bởi vì ta đã bị áp lên Trảm Thần đài một lần, vì bảo vệ được tính mạng của ta, ta nhất định phải giúp ngươi che giấu. Ngươi thậm chí cố ý lộ ra dấu vết, để cho cái bóng của ngươi hóa thành ba cái bóng. Hai cái bóng này chính là Duyên Phong đế và Giang Bạch Khuê đi?
- Mục Thiên Tôn à Mục Thiên Tôn, ngươi trở nên đáng sợ như thế...
Hắn đi tới thần điện Phán Quan, mở ra công văn công vụ, cầm bút viết xuống “Mục Thiên Tôn thăm tù, tất cả như cũ”, hắn để bút xuống, lặng lẽ xuất thần.
Đột nhiên, hắn nặng nề nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm rách lòng bàn tay, lòng bàn tay chảy máu nhưng hắn không có buông ra, miễn cưỡng cười một tiếng, tiếp tục xử lý công vụ.
- Ta thật thất bại, nhưng thần thông thần thức của ngươi không phải là vô địch, tu vi của ngươi thấp, phá thần thông của ngươi quá đơn giản, chỉ cần có người ngoài tham gia, thần thông của ngươi không phá tự giải. Thần thông của ngươi chỉ có thể tiếp tục được trong thời gian không đến một khắc đồng hồ.
- Ngươi không phải muốn đi Thiên Đình sao? Nếu ngươi ở Thiên Đình thi triển môn thần thông này, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Tuy nhiên...
Hắn dừng bút, trên mặt lộ ra sự khủng hoảng, liên tục rùng mình mấy cái:
- Tuy nhiên nếu ngươi tu luyện tới cảnh giới Đế Tọa, thần thông thần thức, Vô Lượng Kiếp Kinh và đại đạo U Đô kết hợp lại, vậy quá kinh khủng!
Hắn không dám tưởng tượng vậy sẽ là cục diện khủng khiếp tới mức nào!
Hắn tiếp tục viết công văn công vụ, bỗng nhiên ngòi bút dừng lại, khóe mắt của hắn đang run rẩy.
- Ta làm sao biết được, hiện tại ta thật sự đã thoát khỏi huyễn cảnh mộng cảnh của hắn rồi sao?
Đồng tử của Diêm Thiếu Thanh đột nhiên co lại:
- Nếu chẳng may ta hiện tại cũng đang ở huyễn cảnh? Hiện tại ta là đang ở trong mộng hay ở hiện thực?
Trong con ngươi của hắn lộ ra sự tuyệt vọng:
- Chẳng lẽ lại thật sự giống như lời hắn nói, ta nhất định phải phế bỏ Thần Kiều thần tàng, tiếp nhận cải cách Duyên Khang mới có khả năng hoàn toàn thoát khỏi mộng cảnh của hắn? Nếu nói vậy, ta với những phản tặc của Duyên Khang có gì khác nhau...
Sự khủng hoảng trên mặt hắn càng lúc càng rõ.
Mặc dù Tần Mục rời đi, thần thông tuy rằng đã dừng, nhưng ảnh hưởng do thần thông thần thức tạo thành lại giống như ma tính biến thành hạt giống mọc rễ nẩy mầm ở trong lòng hắn.
Diêm Thiếu Thanh biết mình cần phải đi ra, nhất định phải phế bỏ Thần Kiều thần tàng, tiếp nhận cải cách Duyên Khang, tu luyện Thiên Hà thần tàng, bằng không mình sẽ vĩnh viễn bị quấy nhiễu, không phân rõ được cảnh trong mơ, hiện thực và huyễn cảnh, trên đạo tâm bị khuyết điểm khiến cho hắn cũng không có khả năng tu thành Đế Tọa!
Nhưng Thiên Đình nghiêm lệnh cấm chỉ cải cách, nếu hắn tiếp nhận Thiên Hà thần tàng, như vậy hắn chính là một trong những nghịch tặc cải cách.
- Phế bỏ Thần Kiều thần tàng, Thiên Cung của ta đè xuống, ta sẽ chết... Giang Bạch Khuê nói cho ta biết, hắn khai sáng một loại pháp môn, có thể phong tỏa Nam Thiên Môn, như vậy có thể phế bỏ Thần Kiều thần tàng mà không cần chết... Tại sao hắn muốn nói cho ta biết chuyện này?
Diêm Thiếu Thanh chợt tỉnh ngộ:
- Sư huynh đệ bọn họ kết hợp với nhau, lừa ta hết vòng này tới vòng khác... Ta cần phải tìm hiểu một chút về cải cách Duyên Khang, len lén tìm hiểu một chút, ta không tham dự vào cải cách Duyên Khang, ta chỉ là len lén tìm hiểu thôi...
Tần Mục rời xa nhà tù, lại bảo Long Kỳ Lân dừng lại, cười nói:
- Diêm Thiếu Thanh không có đuổi theo, cướp ngục đã xong. Các ngươi có thể đi ra. Diêm Thiếu Thanh là một người thông minh, sẽ lợi dụng thần thông thần thức của hắn giúp chúng ta che giấu, không người nào biết các ngươi đã vượt ngục.
Dưới chân hắn có ba cái bóng, hai cái bóng trong đó chuyển động, dựng thẳng lên, tiếp theo chậm rãi biến thành Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong đế.
Duyên Phong đế tham lam hít thở không khí bên ngoài, vẫn cảm giác có chút khó có thể tin nổi, lẩm bẩm nói:
- Ta không ngờ thật sự có thể sống đi ra, ta còn tưởng rằng mình sẽ chết ở trong đó...
Duyên Khang quốc sư nhìn về phía Tần Mục cúi người:
- Đa tạ sư huynh cứu!
Tần Mục vội vàng trả lễ, cười nói:
- Ngươi không truyền cho hắn Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, ta cũng khó có thể thuận lợi tìm ra sơ hở công pháp của hắn, trồng ma loại cho đạo tâm của hắn như vậy. Vì để cho môn công pháp Đế Tọa Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức này đuổi kịp thời đại, chúng ta nghiên cứu sơ hở của môn công pháp này đã hao phí không biết bao nhiêu nhân lực trí lực.
Duyên Khang quốc sư nghiêm nghị nói:
- Nhưng có thể kìm chế hắn, cũng không phải dễ dàng làm được như vậy.
- Ta sử dụng Vô Lượng Kiếp Kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật đi vào giấc mộng, thời gian ngắn ngủi lại suy nghĩ ra vô số loại khả năng, tìm được phương pháp đơn giản nhất để kìm chế hắn. Ta lại lấy chủng ma đạo tâm crđại đạo U Đô, đặt ma hoa nở trong đạo tâm của hắn, khiến cho hắn rơi vào mộng cảnh và huyễn cảnh.
Tần Mục nói:
- Thần thông của ta từ đạo tâm của hắn xâm nhập thần tàng của hắn, trồng ở trong thần tàng, hắn muốn nhảy ra khỏi mộng cảnh và huyễn cảnh ta chế tạo cho hắn lại quá khó khăn. Mỗi lần hắn mạnh mẽ phá tan huyễn cảnh, thật ra đều rơi sâu hơn vào trong giấc mộng, hết lần này tới lần khác phá giải thần thông thần thức của ta, ngược lại làm cho hắn rơi thật sâu vào trong vô số kiếp, trải qua lần lượt kiếp nạn.
Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư tán thưởng không thôi.
Vô Lượng Kiếp Kinh là Đế Tọa chân kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật, thần thức bất diệt là công pháp Đế Tọa của Xích Hoàng, đạo tâm chủng ma lại là thủ đoạn của Tiều Phu thánh nhân trong Đại Dục Thiên Ma Kinh.
Tần Mục kết hợp ba loại công pháp thần thông này, kích phát cải cách của Duyên Khang, luyện hóa, thậm chí ngay cả tồn tại đáng sợ như cảnh giới Lăng Tiêu cũng bị vây khốn, thực sự là thần kỹ.
Ánh mắt Duyên Khang quốc sư chớp động, nói:
- Nói không chừng, Diêm Thiếu Thanh tương lai sẽ là đạo hữu của chúng ta, ta đã vạch cho hắn một con đường. Hiện tại lại xem hắn có tới trên con đường này hay không.
- Hai vị mặc dù là thân thể tự do, nhưng các ngươi không thể dùng tướng mạo hiện tại gặp người, cần phải thay hình đổi dạng.
Tần Mục nhắc nhở.
Duyên Phong đế cùng Duyên Khang quốc sư gật đầu, bọn họ tu luyện hai môn thuật tạo hóa Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức và Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh này đạt tới đỉnh phong, thay hình đổi dạng thậm chí thay đổi cấu tạo nguyên thần đối với bọn họ cũng rất đơn giản.
Tần Mục lấy ra một cái gương, giao cho Duyên Khang quốc sư, nói:
- Trong cái gương này là thành quả nghiên cứu của Thiên Đình đối với Cổ Thần trong trăm vạn năm qua, Đạo tổ cho ta, Thiên Đình cũng sử dụng kiến thức trong phương diện này, tái tạo ra nhóm vũ khí Ngự Thiên Tôn này. Các ngươi nghiên cứu cẩn thận đi.
Duyên Khang quốc sư cẩn thận kiểm tra, thế giới giấu ở bên trong gương là vô số ngọc giản, in các loại phù văn.
- Ngươi giao thứ này cho chúng ta, ngươi thì sao?
Duyên Khang quốc sư hỏi.
- Cái gương là do ta luyện, muốn luyện ra vài lần cũng không thành vấn đề.
Tần Mục lật tay lại lấy ra một cái gương, cười nói:
- Hai mặt gương đối chiếu nhau, lại có thể in ngọc giản vào trong một cái gương khác. Chỗ của ta còn có mấy cái gương, không cần lo lắng cho ta. Hai vị, lúc này từ biệt!
Hắn khom người nói:
- Ta đi tới Thiên Đình, chuyến đi này chẳng biết lúc nào mới trở về. Ta với Duyên Tú đế đã từng có giao hẹn, định ra thời hạn một năm, trong vòng một năm trở lại gặp nàng. Hai vị nếu tới Duyên Khang, thay ta báo một tiếng bình an!
Duyên Khang quốc sư nói:
- Ngươi không quay về sao? Ngươi thật sự muốn đi Thiên Đình sao?
Tần Mục cười nói:
- Ta muốn đi xem thử, Thiên Đình rốt cuộc có nhược điểm hay không. Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, không đi Thiên Đình, không biết nó hư thực thế nào! Cho nên ta nhất định phải đi!
Duyên Phong đế đột nhiên nói:
- Ngươi cùng Dục Tú thành thân rồi sao? Ngươi làm hoàng hậu của nàng sao?
Sắc mặt của Tần Mục đỏ bừng, liền vội vàng khoát tay nói:
- Bệ hạ tại sao lại nói như thế? Chúng ta là thuần khiết!
Duyên Phong đế phì một tiếng, cười lạnh nói:
- Trẫm... Ta làm lão tử của của Duyên Tú đế cũng không hy vọng các ngươi trong sạch. Con người ngươi, ta là lo lắng ngươi không chiếm được vợ, cũng không phải muốn bán khuê nữ cho ngươi, ngươi cần phải sợ đến như vậy sao? Ta không chém đầu của ngươi! Ngươi giống như quốc sư vậy, đều dựa vào thực lực không chiếm được vợ, nếu như không phải trước đây ta ban cho quốc sư một người vợ, ngươi xem hắn bây giờ hẵn vẫn là một lão nhân cô độc đi...
Duyên Khang quốc sư ho khan một tiếng, nhắc nhở:
- Bệ hạ, cần phải đi rồi.
Duyên Phong đế thở dài, nói:
- Ta bây giờ không phải là hoàng đế, Dục Tú là hoàng đế. Ngươi cũng không phải là quốc sư, cũng không biết tên khốn kiếp nào làm Duyên Khang quốc sư.
Tần Mục nhắc nhở:
- Tên khốn kiếp đó lại ở trước mặt ngươi, hơn nữa tên khốn kiếp đó vừa cứu các ngươi.
Duyên Phong đế cười ha ha, vẫy tay chia tay.
Tần Mục hăng hái, quát:
- Rồng béo, chúng ta đi thôi.
Duyên Phong đế và Duyên Khang quốc sư nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, qua một lúc lâu, Duyên Phong đế thay hình đổi dạng, nói:
- Dục Tú trở thành hoàng đế, hắn trở thành quốc sư, thực sự là tạo hóa trêu người. Ta vốn hi vọng hai người bọn họ tiến tới với nhau.
- Thật ra, bệ hạ không phải đã sớm nghĩ tới tương lai này rồi sao?
Duyên Khang quốc sư cũng thay đổi một gương mặt khác, hắn đi về phía phía đông, thản nhiên nói:
- Chúng ta sớm đã có quy hoạch, nếu cải cách thất bại, chúng ta bỏ mạng, cần phải có người đến kế thừa di chí của chúng ta. Người bệ hạ lựa chọn chính là Duyên Tú đế và Tần giáo chủ.
Duyên Phong đế đuổi theo hắn, im lặng một lát, nói:
- Khi đó, ta là hoàng đế, không có nghĩ tới hạnh phúc của Dục Tú, ta chỉ muốn nàng kế thừa sự nghiệp của chúng ta. Hiện tại ta không phải là hoàng đế, mà là phụ thân, lại không muốn để cho nàng gánh vác trọng trách này, chỉ hy vọng nàng có thể tìm được lang quân như ý, suốt đời bình an hạnh phúc. Nàng trở thành hoàng đế, cùng với Tần Mục có khả năng lại vô cùng kinh người, tiểu tử này không có khả năng làm hoàng hậu của nàng, hoàng đế cũng không có khả năng xuất giá. Hai người bọn họ...
Hắn lắc đầu, không có nói tiếp.
Duyên Khang quốc sư hiểu rõ ý của hắn.
Linh Dục Tú kế thừa ngôi vị hoàng đế trở thành Duyên Tú đế, Tần Mục trở thành mới Duyên Khang quốc sư, hai người bọn họ lại không còn có khả năng ở cùng một chỗ.
Ở thời điểm Linh Dục Tú kế thừa vị trí này chắc hẳn đã ý thức được kết quả này, nhưng nàng vẫn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Thời điểm Tần Mục đáp ứng trở thành Duyên Khang quốc sư của nàng, cũng ý thức được kết quả này, nhưng vẫn làm Duyên Khang quốc sư của nàng.
Hai người đã lặng lẽ bỏ qua một ít tình cảm trong lòng, chỉ là hai bên đều chưa từng nói qua.