Nguyên khí của trưởng thôn tản ra, chậm rãi hóa thành đôi chân, hiện ra cánh tay, từ trên băng ca nhẹ nhàng đứng dậy, vẫy tay một cái, lập tức Thiếu Bảo kiếm trong tay Tần Mục rời tay bay đi, rơi vào trong “tay” ông. Ánh mắt ông mơ màng, tựa hồ đang rơi vào ký ức xa xưa nào đó.
Keng!
Một tiếng kiếm reo truyền đến, Thiếu Bảo kiếm lơ lửng giữa trời, thanh kiếm này hành động chậm chạp, chiêu thức rõ ràng, thiêu kiếm, mạt kiếm, phách kiếm, thứ kiếm, vân kiếm, quải kiếm, điểm kiếm, băng kiếm, liêu kiếm, trảm kiếm, tiệt kiếm, tảo kiếm, hoa kiếm, giá kiếm, vận dụng đều là những kiếm chiêu cơ bản nhất, thế nhưng có điểm không giống, đóchính làtrưởng thôn tổ hợp những chiêu kiếm cơ bảnnày lại, dùng loại phương thức vận kiếm kỳ lạ, diễn luyện trước mặt Tần Mục.
Kiếm Lý Sơn Hà.
Dưới kiếm pháp của ông, kiếm quang thể hiện ra những đường nét mờ mờ, nguy nga hùng tráng như núi, chảy xiết uyển chuyển như sông, cao thấp chập trùng, kiếm quang hòa cùng bóng ảnh, tạo thành một bức Sơn Hà chí mênh mông sóng lớn ở trước mặt Tần Mục, Sơn Hà đồ!
Thức thứ nhất trong kiếm pháp của trưởng thôn cực kỳ phức tạp, có đại khí bao la hùng vĩ như núi sông, biển mây, sông dài! Đây là núi sông địa lý được chiếu rọi ra khi sử dụng quang ảnh của kiếm!
Trưởng thôn biến ảo kiếm quyết, núi sông cũng biến ảo theo, ông già này ngự kiếm mà ca, tiếng ca có mấy phần hào hùng mà bi thương.
“Công đường mưu thần màn trướng, biên giới dũng tướng can qua! Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Thần có thể phạt sao? Viết: có thể! Này nhật lầu đỉnh nãi, hắn thì kiếm lý sơn hà. Đều người tề cùng Đại Phong ca. Quản lĩnh các Thần đến hạ!”
Kiếm của ông chầm chậm là đểTần Mục thấy từng đường đicủa kiếm pháp, mặc dù chậm, thế nhưng trong lúc chỉ điểm kiếm pháp bàng bạc vẫn phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn! Tần Mục chuyên tâm ghi nhớ, dù rằng kiếm pháp của trưởng thôn phức tạp, nhưng cho dùlà kiếm pháp phức tạp nhất thì cũng chỉ là những loại chiêu thức thức cơ bản nhất là thứ, thiêu, liêu, điểm tạo thành, chỉ cần học tốt chiêu thức cơ bản nhất thì dù kiếm chiêu có phức tạp cỡ nào cũng có thể học được.
Khi trưởng thôn biểu diễn xong chiêu này một lần thì Tần Mục đã ghi nhớ hết kiếm pháp, hắn dùng phương pháp ghi nhớ bằng chữ số, đâm kiếm là một, mạt kiếm là hai, phách kiếm là ba, cứ thế mà suy ra. Hắn chỉ cần ghi nhớ lại trình tự sắp xếp của chữ số thì có thể trong thời gian ngắn nhất ghi nhớ kiếm pháp phức tạp nhất. Cái này cũng là chỗ dụng tâm lương khổ của trưởng thôn, hai, ba năm qua trưởng thôn chưa bao giờ truyền thụ cho hắn kiếm pháp, chỉ để hắn không ngừng luyện tập thứ, mạt, thiêu, phách, trảm, các loại kiếm chiêu cơ bản, để hắn phát huy uy lực của kiếm chiêu cơ bản nhất đến cực hạn. Có cơ sở cực kỳ tinh thuần, lúc này muốn học kiếm pháp phức tạp thì đều trở nên đơn giản, dễ dàng hơn.
Tần Mục nhắm mắt lại, ở trong đầu sắp xếp ôn tập những con số của chiêu Kiếm Lý Sơn Hà này một lần, sau đó lại chuyển hóa con số thành chiêu thức, ôn tập thêmmột lầnở trong đầu. Một lúc sau,hắn mới dùng khí ngự kiếm, điều động Thiếu Bảo kiếm từ từ triển khai ra kiếm pháp trưởng thôn đã dạy. Hắn khổ sở vật lộn, quái lạ, không được tự nhiên cho lắm, hắn thấy mình cực kì ngốc, thỉnh thoảng còn phải dừng lại, cẩn thận suy nghĩ. Tuy nhiên đến lần thứ hai thì Tần Mục đã thông thuận rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng vẫn cần phải dừng lại suy nghĩ một chút. Lần thứ ba thì hắn đã có thể triển khai trôi chảy bộ kiếm chiêu này, chỉ là loại kiếm pháp như giang sơn kia của trưởng thôn gần như là kiếm pháp thần thông, hắn vẫn không thể triển khai ra được.
Tần Mục luyện tập một lần lại thêmmột lần, sức khống chế đối với Kiếm Lý Sơn Hà cũng càng lúc càng mạnh, nhưng mà trong thời gian ngắn muốn nắm giữ ảo diệu của Kiếm Lý Sơn Hà, đồng thời phát huy ra uy lực thì vẫn có chút khó khăn đối với hắn. Không lâu sau, Tư bà bà đã làm xong bữa trưa, gọi hắn ăn cơm, mặc dù là lúc ăn cơm nhưng Tần Mục thỉnh thoảng cũng dùng nguyên khí cuốn lên chiếc đũa, ở trên bàn cơm diễn luyện không ngừng. Đến buổi tối, hắn luyện tập rất lâu rồi mới đi ngủ, trong mộng cũng là tình hình bản thân luyện kiếm. Kéo dài như vậy hơn mười ngày, cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ được điểm quan trọng của chiêu Kiếm Lý Sơn Hà này!
Đọc sách đến số lần nhất định thì nghĩa của nó sẽtự xuất hiện, kiếm pháp cũng giốngnhư thế, Tần Mục luyện tập một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà này đâu chỉ trăm ngàn lần? Một chiêu này hắn đã thuộc nằm lòng, lần này khi triển khai ra thì đột nhiên linh quang lóe lên, chỉ cảm thấy nguyên khí và kiếm dung hợp hoàn mỹ, núi cao nước chảy, sơn mạch như rồng, sông dài như treo cao, kiếm pháp của hắn nhanh chóng triển khai, kiếm quang hòa cùng bóng ảnh vẽ ra một bức sơn hà!
Keng!
Ánh kiếm đột nhiên thu lại, trở vào trong miệng Ngư Long, trước mặt hắn, một bức kiếm đồ sơn hà từ từ biến mất. Tần Mục ngơ ngác, chiêu kiếm pháp này cuối cùng hắn cũng luyện xong rồi.
“Mục nhi, con trưởng thành rồi.” Trưởng thôn lộ ra nụ cười, nói: “Từ hôm nay trở đi, con đã là người lớn, không còn là con nít nữa, con có thể đi ra khỏi Tàn Lão thôn, đi ra khỏi Đại Khư, tự mình lang bạt.”
Tư bà bà dựa vào một bên cửa, nhìn thấy bức kiếm đồ này xuất hiện rồi biến mất, trong lòng không biết có tư vị gì.
“Mục nhi, con lớn rồi.” Bà cười nói.
Tần Mục ở lại trong thôn thêm mấy ngày, theo người què học tập Thâu Thiên Hoán Nhật thủ, đến khi học xong thì cũng đến ngày rời đi. Tư bà bà chuẩn bị kỹ càng hành lý trên đường cho hắn, một cái bao rất lớn, bên trong nhồi vào các loại đồ vật mà Tần Mục thấy không cần thiết, lại thêm Đại Dục Thiên Ma kinh hóa thành găng tay trắng để hắn mang trên tay. Uống chén rượu tiễn đưa, cuối cùng Tần Mục nhấcthân thể lên đi ra khỏi thôn, thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chín thôn dân của Tàn Lão thôn đều đứng ở cổng thôn, ngay cả trưởng thôn cũng hiện ra hai chân, đứng ở nơi đó. Tần Mục vòng trở lại, ôm ôm Mã gia, lại ôm ôm người què, mỗi mộtngười trong thôn đều được hắnôm một lần, sau đó lui về phía sau hai bước, dập đầu lạy Tư bà bà ba cái mới xoay người rời đi.
“Mục nhi, đánh không lại thì phải chạy nha!” Người què cao giọng nói: “Phương xa có thơ, càng có cẩu thả!”
Mã gia phất tay: “Phải mạnh mẽ! Bị người bắt nạt, phải đánh lại, không thể một mực nhường nhịn!”
Đồ tể giơ nâng dao mổ lợn: “Không nên để những lão già tàn phế chúng ta phải mất mặt! Ai bắt nạt con, liền chặt hắn!”
“Làm một người lịch sự!”
“Đánh không lại có thể hạ độc!”
“A a, a a a!”
Tần Mục quay đầu lại, phất phất tay, lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Không lâu sau, hắn đi tới sơn cốc Trấn Ương Cung, Ma viên đang tu luyện, điều hòa hơi thở, bên cạnh có một cái thiền trượng dựng đứng. Ma Viên này càng ngày càngto lớnhùng tráng, tu vi tinh thâm, nó tu luyện quyền pháp của Mã gia, thêm vào đó là “Bá thể Tam đan công” Tần Mục truyền thụ cho nó, thiền trượng cũng chơi đùa đến lưu loát, càng ngày càng giống một yêu tăng toàn thân mọc đầy lông đen, cực kỳ hùng tráng. Quyền pháp của Mã gia và thiền trượng Khích Khí La đều cóxuất xứtừ Phật môn, Bá thể Tam đan công tuy rằng không phải của Phật môn nhưng lại rất thích hợp cho Ma Viên tu luyện, bởi vậy trên người Ma viên vô tình có chứa một loại khí độ Phật môn, như là Hộ Pháp Kim Cương của Phật môn trong miếu.
“Được lắm yêu tăng! Nếu như có thể may cho to con một bộ tăng bào, thêm một chuỗi niệm châu to bằng đầu người, sẽ càng giống Kim Cương Hộ Pháp hơn nữa!”
Tần Mục than thở một tiếng, gọi Ma Viên đến, nói: “To con, ta phải đi, đi phương xa một chuyến. Phải đi xa nhà, chắc phải một quãng thời gian rất dài mới có thể trở về.”
Ma Viên vò đầu nói: “Xa?”
Tần Mục gật đầu nói: “Xa.”
Ma Viên lại gãi gãi đầu, quay đầu lại nhìn bầy thú bên trong thung lũng một chút, đột nhiên cao giọng rống một tiếng, sâu trong thung lũng, Long Tượng đang trông coi bầy thú vội vã dạt ra móng chạy tới như bay, lắc lắc đuôi của mình để lấy lòng. Ma Viên không nói lời nào, nhấn con quái vật khổng lồ này lên mặt đất hành hung một trận, đánh cho Long Tượng sưng mặt sưng mũi, Long Tượng liên tục kêu thảm thiết, run lập cập, không dám hoàn thủ. “Giữ!” Ma viên chỉ chỉ bầy thú bên trong thung lũng, nắm chặt nắm đấm, bắp thịt trên cánh tay như là từng cáitán nấm khổng lồ phốc phốc phốc xông ra, hung ác nói: “Ăn, chết!”
Long Tượng oan ức vạn phần, nằm trên mặt đất gật đầu liên tục. Ma Viên rút thiền trượng Khích Khí La lên, nện vào bộ ngực: “Ta, đi.”
Tần Mục lắc đầu: “Xa.”
Ma Viên chỉ chỉ chính mình: “Ta, lớn. Ngươi, nhỏ.”
Tần Mục lần thứ hai lắc đầu: “Ta, mạnh. Ngươi, yếu.”
Ma Viên giận dữ, lắp bắp nói: “Cùng ngươi, nói chuyện, thật... tốn sức!”
Tần Mục dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Lần này ta là đi lãnh địa của Nhân tộc, nơi đó không giống Đại Khư, đâu đâu cũng có người hung ác, mang theo ngươi thực sự rất rêu rao. Khi nào ngươi có thể tu luyện thành người, ngươi vàta sẽ cùng đi ra ngoài lang bạt rèn luyện. Hơn nữa Long Tượng hung tàn, ngươi để nó ở lại đây, mấy ngày đầu còn thành thật, đến lúc nào đó chắc chắn nó sẽ ăn sạch sành sanh những đồng bọn nhỏ trong sơn cốc của ngươi. Hơn nữa Long Tượng ngốc như thế, lỡ như thả lão ma đầu bên trong Trấn Ương Cung ra, vậy thì nguy to.”
Ma Viên bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu. Long Tượng một mặt oan ức, cong đuôi thương tâm gạt lệ, cảm tình trận đánh này rất là oan uổng? Tần Mục vung tay một cái, đi ra khỏi Trấn Ương Cung.
“Nhóc tỳ...” Ma Viên nhảy lêntrên vách núi, dùng sức phất tay: “Sớm, về!”
Tần Mục đến thác nước Thúy Vân cốc, chỉ thấy Hồ Linh Nhi đang cầm quyển sách giảng kinh cho mấy con hồ ly, đang nói đến diệu dụng, mấy con hồ ly kia nghe được như mê như say. Tần Mục đi tới, Hồ Linh Nhi liền vội vàng đặt sách cổ sang một bên, những con hồ ly yêu mị kia cũng vội vàng đứng dậy, chân thành chào, trăm miệng một lời nói: “Chào Mục công tử.” Âm thanh rất là trong trẻo.
Tần Mục hướng về những hồ ly này đáp lễ, nói: “Không cần đa lễ. Linh Nhi, ta đến tạm biệt ngươi, ta chuẩn bị đi xa, đi tới Duyên Khang bên ngoài Đại Khư, chỉ sợ ba đếnnăm thángsẽ không trở về.”
Con mắt bạch hồ sáng lấp lánh, vội vã chạy vào trong nhà lá, thu thập một hồi, con tiểu hồ ly này mang một cái ba lô nho nhỏ bước nhanh ra ngoài, cười nói: “Bọn tỷ muội, các ngươi ở lại chỗ này tu luyện, ta đi ra ngoài lang bạt cùng công tử. Chúng ta xuất phát!” Ba lô của tiểu hồ ly nhỏ hơn gấp mười gấp trăm lần so với Tần Mục, được nàng mang lên trông có vẻ rất là xinh xắn.
“Tỷ tỷ, ngươi lại uống say rồi sao?” Một con hồ ly cảnh giác nói: “Người bên ngoài rất xấu, sẽ rọc da chúng ta làm quần áo.”
Hồ Linh Nhi cười nói: “Có Mục công tử thì không có việc gì.”
Tần Mục đau đầu: “Linh Nhi, lần này ta ra ngoài không giống như ở nhà, rất là nguy hiểm. Ngươi ở lại chỗ này cùng tỷ muội của ngươi đi.”
Hồ Linh Nhi cười nói: “Yêu Linh Đại Vương buộc ta gả cho hắn, ta chê hắn lớn lên quá xấu, vừa vặn đi ra ngoài thoát thân. Các chị em này của ta vẫn có thể tu luyện khi không có ta, sớm ngày bỏ đi hình thú để thành người.”
Tần Mục lắc đầu nói: “Ta không mang theo Ma Viên, cũng sẽ không mang theo ngươi.”
Hồ Linh Nhi hấp háy mắt: “To con vụng về như vậy, làm sao lanh lợi như ta? Lại nói, sinh hoạt ăn uống hằng ngày của công tử cũng cần có người chiếu cố phải không? Thiếp thân không muốn gả cho Yêu Linh Đại Vương, công tử lẽ nào nhẫn tâm đưa cáo vào miệng cọp?”
Tần Mục bất đắc dĩ, nói: “Nếu ngươi nhất định muốn đi theo thì phải nghe lời của ta, không được hồ đồ.”
“Được!” Bên bờ Dũng Giang, Tần Mục đốt mấy nén nhang, hát bài tế Thần sông, không lâu sau liền có cự thú Phụ Giang bơi đến, sau khi bước lên Phụ Giang thú, một người một cáo đứng ở trên lưng Phụ Giang thú, dọc theo ven sông mà xuống, hai bờ sông núi non xanh biếc, chim hót, sơn cốc âm u. Tần Mục nhìn về phía bờ sông, Tàn Lão thôn thoáng cái đã đi qua, Tư bà bà còn đứng ở cổng thôn, phất tay với thiếu niên.
“Mục nhi, ở bên ngoài không nên bị hồ ly tinh câu dẫn. Khốn nạn!” Bên người Tần Mục, tiểu bạch hồ ngồi ngay ngắn, quay đầu le lưỡi với Tư bà bà một cái. Lúc này, trong hẻm núi Trấn Ương Cung có một cái lão hòa thượng đi đến, đỉnh đầu có từng búi tóc như cục thịt, trên người mặc áo cà sa màu vàng, cất bước đi tới sơn cốc, nhìn thấy con Ma Viên đang luyện tập Lôi Âm Bát thức, không khỏi dừng bước lại, khen một tiếng. Ma Viên vội vàngngừng tay, lão hòa thượng kia cười nói: “Ngươi luyện rất tốt, đi chính là một mạch Phật gia ta. Chỉ là ngươi không có được chân truyền. Ta truyền thụ trọn vẹn môn công pháp này cho ngươi, nếu ngươi có duyên, liền có thể học được.”
Ma Viên buồn bực, nói: “Trọc, ai?”
“Ngươi đang nói ta?” Lão hòa thượng kia từ mi thiện mụcnhưngtrang nghiêm, cười nói: “Ta là chủ trì Đại Lôi Âm tự, bọn họ gọi ta là Như Lai. Ta không phải trọc thật sự, ngươi sờ sờ, ta đã luyện cho tóc của mình thành thịt.”
Ma Viên duỗi bàn tay lớn ra, sờ sờ đầu của hắn, kinh ngạc nói: “Trọc, tóc!”
Lão hòa thượng kia cười nói: “Ngươi luyện quyền của ta, còn cầm trượng của ta nên có duyên phận với ta. Vốn ta còn tưởng rằng trượng của ta rơi vào tay một thiếu niên, vì thế mới đến đây độ hóa hắn, xem ra hắn không có duyên với ta, ngươi mới có duyên với ta. Đến, ta truyền dạy cho ngươi Như Lai Đại Thừa kinh, tương lai khi duyên phận của ngươi đến, hãy đến Đại Lôi Âm tự tìm ta.”
Ma Viên gãi đầu có cái hiểu có cái không.