Mục Thần Ký

Chương 459: Chương 459: Lật Tay Thành Mây, Úp Tay Thành Mưa




- Khốn nạn!

Ngọc Như Ý vừa mới chết, lập tức kinh động nhà họ Liễu từ trên xuống dưới. Từng hắc quan mở ra, bên trong có một đám người cường đại bay lên trời.

Thậm chí có mấy cỗ quan tài chỉ mở ra nhưng không ai đi ra, bên trong lại tỏa ra rung động cường đại. Bên trong có từng đám thần quang cuồn cuộn, mặc dù cường giả bên trong chưa từng ra mặt nhưng quả thật rung động lòng người.

Liễu gia với tư cách một trong thập đại thế gia Tây Thổ, mặc dù không lộ ra trước mắt người đời nhưng thực lực thực sự không thể coi thường.

Thần Táng cốc là Thánh địa của Liễu gia, Tần Mục tiêu diệt Ngọc Như Ý tại đây, bản thân đã xúc động kiêng kị của Liễu gia. Lại thêm người chết là cường giả Chân Thiên cung, đương nhiên sẽ chọc giận Liễu gia.

Xoạt xoạt xoạt!

Nguyên một đám người vây quanh Tần Mục, âm phong nhàn nhạt, mây đen cuồn cuộn. Những bóng người đứng trong mây, thấy không rõ vẻ mặt, không biết là người hay quỷ.

Những bóng người kia muốn xé nát kẻ cuồng vọng kia, đột nhiên nhìn thấy Thanh Long châu trong tay dừng bước, không dám tiến lên phía trước.

- Tất cả dừng tay!

Liễu Như Nhân tức giận nói:

- Không ai được động thủ.

Nàng quay đầu nhìn sang Tần Mục, lại thấy Tần Mục điềm nhiên như không có việc gì đứng ở nơi đó, hắn thu con mắt kia vào trong túi Thao Thiết.

Con gái nàng đang vỗ tay khen ngợi, bảo Tần Mục làm lại một lần nữa.

Liễu Như Nhân đau đầu, lại nhìn thi thể Ngọc Như Ý bên cạnh, càng thêm nhức đầu.

Bản ý của nàng là muốn Tần Mục gặp mặt Ngọc Như Ý, chỉ là gặp mặt mà thôi. Nàng mặc kệ hai người có thể hòa giải hay không, nếu như bọn họ khăng khăng muốn đánh nhau, như vậy cũng không thể đánh trong Liễu gia.

Nàng cần phải đề phòng chính là Ngọc Như Ý, chỉ cần không cho Ngọc Như Ý giết chết Tần Mục trong Liễu gia là được. Còn Tần Mục, hắn chỉ là thần thông giả Lục Hợp cảnh, không cần để trong lòng.

Nhưng không nghĩ tới chính là, ý nghĩ này dẫn tới sự cố.

Ngọc Như Ý vừa mới lộ mặt đã bị Tần Mục giết chết, tên họ Tần kia còn giả vờ như không có việc gì, quả thực quá đáng giận!

Cắt thi thể Ngọc Như Ý còn dễ nói, mấu chốt là cắt bên trong Thần Táng cốc của Liễu gia, như thế sẽ làm Liễu gia lâm vào trong tình thế bất nghĩa.

Chân Thiên cung hỏi tội, Liễu gia có thể đối phó được sao?

- Chẳng qua bắt tên họ Tần này đưa tới Chân Thiên cung, hơn phân nửa có thể lấy công chuộc tội.

Nàng nháy mắt mấy cái:

- Nhưng Thanh Long châu nằm trong tay tiểu công chúa, đắc tội không nổi.

Nhưng vào lúc này, làn gió thơm bay tới, mấy cái nữ tử Chân Thiên cung xuất hiện. Nhìn thấy thi thể Ngọc Như Ý trên mặt đất, các nàng giận tím mặt, nói:

- Liễu Như Nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Liễu Như Nhân càng đau đầu:  

- Chuyện này là Trung Thổ Tần giáo chủ gây nên, không quan hệ gì với Liễu gia ta.

Một nữ tử trong đó nói:

- Không quan hệ tới Liễu gia các ngươi? Liễu Như Nhân, ngươi nói rất đơn giản. Nhưng chết lại là trưởng lão Chân Thiên cung chúng ta, Liễu gia ngươi đừng hòng thoát khỏi trách nhiệm.

Lại có một nữ tử tiến lên trước một bước, vẻ mặt tàn độc:

- Liễu tộc trưởng, nếu Liễu gia các ngươi còn muốn bảo vệ tính mạng, như vậy mau chóng bắt lấy tên họ Tần kia, giao cho Chân Thiên cung xử lý. Cung chủ còn có thể nể tình tình xưa, sẽ không quá làm khó dễ các ngươi. Nếu không, từ trên xuống dưới nhà họ Liễu sẽ bị diệt môn, xóa tên từ đây.

Liễu Như Nhân nghiến răng, đột nhiên Tần Mục lại nói:

- Như Nhân tỷ tỷ, ngươi không phải nói người Chân Thiên cung chỉ có Ngọc Như Ý đến đây hay sao? Ta còn tưởng rằng chỉ có một mình Ngọc Như Ý tỷ tỷ. Như vậy mấy vị tỷ tỷ này là?

Liễu Như Nhân lườm hắn một cái, cười lạnh nói:

- Ta có nói qua người Chân Thiên cung tới tên là Ngọc Như Ý, nhưng không có nói qua Chân Thiên cung chỉ có một mình nàng. Ta vốn nói qua đây gặp ngươi, mấy vị sư tỷ Chân Thiên cung tới thì có gì sai?

Tần Mục giật mình, cười nói:

- Là ta lỗ mãng rồi. Ta còn tưởng rằng chỉ giết một tỷ tỷ là xong.

Liễu Như Nhân giận tím mặt, nàng lạnh lùng nói:

- Tần giáo chủ, ngươi giết trưởng lão Chân Thiên cung, muốn ly gián quan hệ Liễu gia ta và Chân Thiên cung, hiện tại ngươi tới dạy ta nên làm thế nào cho phải?

Tần Mục đứng dậy, mỉm cười nói:

- Như Nhân tỷ tỷ, ta mới từ Hòa gia tới. Y Y tỷ đang định đi triệu tập tất cả đại thế gia cùng bàn đại sự, lật đổ Chân Thiên cung chủ dựa vào làm phản mới leo lên bảo tọa. Chân Thiên cung chủ làm điều ngang ngược, người người oán trách. Ngọc gia lớn mạnh, Liễu gia các ngươi chính là thịt cá trong mắt Ngọc gia, Ngọc Như Ý và các vị tỷ tỷ vừa xuất hiện đã làm các ngươi ăn nói khép nép. Ngọc gia giết Hùng gia chỉ còn lại cô nhi quả mẫu, các ngươi không lo lắng sao?

Liễu Như Nhân nghiêm túc, Tần Mục nói câu này rất có ý. Ngọc Như Ý chết tại Liễu gia, Chân Thiên cung chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Liễu gia nhất định chịu liên luỵ, không chết cũng mất một lớp da, cần phải tiến cống không biết bao nhiêu bảo vật cho Chân Thiên cung.

Bảo vật lớn nhất của Liễu gia chính là thi thể của bọn họ.

Nhưng Tần Mục hỗn đản cũng không có ý tốt, cố ý muốn kéo Liễu gia xuống nước, cùng đối kháng Chân Thiên cung.

Nhưng hắn nói Hòa Y Y triệu tập tất cả đại thế gia cùng bàn đại sự, chuyện này lại làm nàng động tâm.

Ngọc gia bạc tình bạc nghĩa, lần trước đối phó Hùng gia quá ác, hầu như giết sạch Hùng gia.

Cho dù Hùng gia vẫn chiếm cứ vị trí cung chủ, dẫn tới thế gia khác ngấp nghé, nhưng Hùng gia làm việc vẫn tính là công đạo.

Ngọc gia không giống, trăm vạn già trẻ Hùng gia, thế lực khổng lồ. Ngọc gia lại có thể nhổ cỏ tận gốc, giết đến mức chỉ còn lại mẫu tử Hùng Tích Vũ chạy ra khỏi Tây Thổ, những người khác đều chết sạch.

Thủ đoạn như vậy là quá độc ác.

- Nếu như có thể mượn cơ hội này lật đổ Ngọc gia...

Liễu Như Nhân nhìn Tần Mục một chút, trong lòng do dự không quyết. Cao thủ Liễu gia khác tức giận, nhưng chẳng qua có không ít người đang suy nghĩ đề nghị của Tần Mục.

Tần Mục mỉm cười nói:

- Như Nhân tỷ tỷ, Hùng gia chỉ còn lại có cô nhi quả mẫu. Hùng Tích Vũ leo lên vị trí cung chủ lần nữa, chỉ dựa vào mẫu tử bọn họ, làm sao có thể khống chế Tây Thổ? Còn không phải mượn lực lượng những thế gia đại phiệt các ngươi hay sao? Ngọc gia chiếm lĩnh Chân Thiên cung, các ngươi không chen lọt chút xíu lực lượng nào nhưng mà Hùng gia lại nắm Chân Thiên cung. Đó là ngày các đại thế gia các ngươi đặt chân vào Chân Thiên cung.

Rốt cuộc Liễu Như Nhân quyết định chủ ý, nhìn sang tiểu nữ hài bên cạnh Tần Mục, nói:

- Nữu, ngươi có ý kiến gì?

Cô bé kia cười nói:

- Mẫu thân đã quyết định chủ ý, cần gì phải hỏi ta? Mẫu thân quyết định là được.

Tần Mục nhìn sang tiểu nha đầu lớn tương đương Hùng Kỳ Nhi, nội tâm kinh nghi bất định. Hắn liền vội vàng kéo Hùng Kỳ Nhi ra xa tiểu nữ hài, cách xa nàng một chút.

Tiểu nữ hài tuyệt không đơn thuần, Liễu Như Nhân không hỏi chủ ý trưởng lão Liễu gia, không hỏi chủ ý cường giả tỏa ra thần quang trong quan tài, mà là hỏi tiểu nha đầu này. Có thể tưởng tượng tiểu nha đầu này nhất định là nhân vật đa mưu túc trí nham hiểm xảo trá, chỉ sợ là cố vấn của Liễu gia.

Nữ hài cười ngọt ngào với hắn, nói:

- Ta vốn khó quyết định chủ ý có lật đổ Ngọc gia hay không, Tần giáo chủ ngược lại đã giúp ta việc này, quyết định thay ta.

Bên kia, Liễu Như Nhân nhìn về phía các nữ tử Chân Thiên cung, nàng cười nói:

- Mấy vị sư tỷ, các ngươi yên tâm, sau khi các ngươi chết ta sẽ gọi linh trên thi thể các ngươi. Còn sống lại có phải các ngươi hay không, ta có thể nói rõ, tuyệt đối không phải. Các vị, đưa tiễn các sư tỷ Chân Thiên cung lên đường!

Các nữ tử Chân Thiên cung tức giận quát mắng, vội vàng phản kháng. Nhưng bên trong Thần Táng cốc, mặc dù bản lãnh của các nàng không tầm thường nhưng cũng khó thoát khỏi cái chết. Có trưởng lão Chân Thiên cung ý đồ mở thần quan hoàng kim bị phong ấn, lợi dụng Thần thi trong thần quan đối phó cao thủ Liễu gia. Vừa mới mở ra một tấm bùa, đột nhiên thần quang bên trong một chiếc quan tài bộc phát, cũng rót vào trong tai mũi miệng của trưởng lão Chân Thiên cung. Nguyên thần nữ trưởng lão lập tức tan biến, chỉ còn lại một cỗ thi thể.

Tần Mục sợ hãi.

Thực lực Liễu gia cực kỳ đáng sợ, nếu không phải có Hùng Kỳ Nhi ôm Thanh Long châu, chỉ sợ rất khó trấn áp bọn họ.

Càng làm cho hắn rùng mình chính là tiểu nữ hài nhìn đơn thuần bên cạnh. Liễu Như Nhân an bài nàng bên cạnh mình, nhìn như không có ý định, thật ra là đang đấu tâm cơ. Nếu như tiểu nữ hài này đột nhiên hạ sát thủ, nói không chừng Tần Mục và Hùng Kỳ Nhi sẽ bị nàng tiêu diệt.

Liễu Như Nhân có thể ngồi lên bảo tọa tộc trưởng Liễu gia, chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với tiểu nữ hài này.

- Nữu tên gọi là gì?

Tần Mục làm như không thấy chiến đấu gần đó, cười hỏi.

Cô bé kia ngửa đầu, cười nói ngọt ngào:  

- Tần giáo chủ, ta tên là Liễu Chân Khanh.

- Liễu Chân Khanh.

Tần Mục gật đầu. Cô bé này cười hồn nhiên thật thà không kém gì hắn, cũng dễ dàng làm người ta buông lỏng phòng bị, là một nhân vật.

- Tiểu nữ hài Tây Thổ, đều không thể coi thường.

Sau một lúc lâu, các nữ tử Chân Thiên cung bị cao thủ Liễu gia hợp lực tru sát, Tần Mục mang theo Liễu Chân Khanh và Hùng Kỳ Nhi đứng bên cạnh quan sát. Chỉ thấy có một trưởng lão Liễu gia đi lấy rễ cây, cũng điểm lên thi thể mấy cao thủ Chân Thiên cung một cái, mấy bộ thi thể kia lập tức đứng lên.

Đây là pháp thuật gọi linh của Liễu gia, Tần Mục tu luyện Vạn Thần Tự Nhiên công cũng có pháp thuật phương diện này, nhưng nhìn thấy gọi linh trong thi thể vẫn làm hắn rung động.

- Tần giáo chủ, linh trong cơ thể thi thể phục sinh cũng không phải linh hồn con người ban đầu.

Liễu Chân Khanh nhìn sang Liễu Như Nhân cách đó không xa, thấp giọng nói:

- Nàng cũng không phải là Liễu Như Nhân, ta cũng không phải con gái của nàng.

Tần Mục ngơ ngác, khó hiểu nói:

- Ngươi lại gọi nàng là mẫu thân, nàng cũng gọi ngươi là nữu (1).

- Liễu gia không có quan hệ thân tình, không có liên hệ máu mủ, thậm chí máu của chúng ta đều lạnh.

Liễu Chân Khanh chán nản nói:

- Gọi nàng là mẫu thân, ta sẽ cảm thấy thi thể của ta ấm áp một chút, giống như còn sống. Nàng cũng nghĩ như vậy.

Tần Mục nhìn thấy Liễu Chân Khanh đến gần, lộ ra nụ cười.

Những thi thể này thành linh, mặc dù máu là lạnh nhưng lại có tính người. Có ít người mặc dù máu là nóng nhưng không có chút tình người nào cả.

- Tần giáo chủ, đã hài lòng?

Liễu Như Nhân giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.

Tần Mục cười ha ha, hắn chắp tay nói:

- Như Nhân tỷ tỷ thứ tội. Thật ra tỷ tỷ bảo Chân Khanh lưu ở bên cạnh ta, không phải đã tính toán ta?

Liễu Như Nhân đáp lễ, thở dài:

- Nhưng ta không nghĩ ngươi ác như thế.

- Có phần bất đắc dĩ, nếu không cũng không thể liên thủ với tỷ tỷ.

Tần Mục quan sát thần quan trong Thần Táng cốc, hiếu kỳ nói:

- Bên trong thần quan này là ai? Vì sao phải phong ấn hắn? Ta vừa mới nhìn thấy mấy thần quan khác bắn ra thần quang, hẳn cũng là thần ma?

Liễu Như Nhân lắc đầu nói:

- Các vị trưởng lão kia đã chết khởi tử hoàn sinh hơn mười lần, thân thể bị luyện thành thần khu, có phần khác biệt với thần thi trong thần quan. Thần thi trong thần quan hoàng kim kia là một Chân Thần.

Tần Mục giật mình, hắn lại quan sát thêm vài lần.

Đột nhiên Liễu Chân Khanh ho khan một tiếng, Liễu Như Nhân hiểu ý, ý tứ sâu xa nói:

- Bên ngoài sắc trời đã tối, Tần giáo chủ không bằng lưu lại qua đêm, sáng mai lại đi. Đêm nay giáo chủ nghỉ ngơi ở nơi này, quan tài của thiếp thân… sẽ lưu lại khe hở.

Da đầu Tần Mục như tróc ra, hắn rùng mình, vội vàng nghiêm mặt nói:

- Ta đã sớm đáp ứng độc sư Mộc Ánh Tuyết, muốn đi gặp nàng, đã chậm trễ thời gian một năm. Việc này không nên chậm trễ, ta và Kỳ nhi vẫn sẽ mau chóng chạy đi! Cáo từ! Dừng bước!

Dứt lời, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Hùng Kỳ Nhi, gọi lên Long Kỳ Lân, lập tức chạy trốn khỏi Thần Táng cốc, mặc kệ sắc trời bên ngoài đã tối.

Tần Mục quất mạnh cái mông Long Kỳ Lân, hốt hoảng chạy đi.

Liễu Như Nhân mang theo nữ nhi ra ngoài, mắt đưa bọn họ đi xa, không khỏi buồn vô cớ.

Liễu Chân Khanh thất lạc nói:

- Tìm phụ thân có mùi người thật khó…

Liễu Như Nhân an ủi:

- Yên tâm, mẫu thân nhất định có thể tìm phụ thân tốt cho ngươi.

***

(1) Nữu: là cách gọi thân mật của tiểu nữ hài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.