Mục Thần Ký

Chương 629: Chương 629: Lòng đất tối tăm




- Tiều phu lão sư đã từng nói, trong những địa đồ do đại sư huynh để lại có một vài chỗ cực kỳ nguy hiểm, cho dù là hắn cũng không dám tùy ý đặt chân. Như vậy Thần Thành của Thái Minh Thiên này có phải là một địa phương nguy hiểm trong đó hay không?

Ánh mắt của Tần Mục chớp động, trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định không tiến vào Thần Thành này. Hắn vòng qua bên cạnh.

Hắn đi vòng qua Thần Thành, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng, vội vàng dừng bước lại.

- Đế Thích Thiên Vương Phật!

Tần Mục gần như kinh ngạc la lên thất thanh. Hắn nhìn thấy được một Đế Thích Thiên Vương Phật khác, hoặc nói là Đế Thích Thiên Vương Phật của thời đại Khai Hoàng!

Thời điểm đó Đế Thích Thiên Vương Phật còn không phải là Phật Đà, mà một thần chỉ dáng vẻ thiếu niên mi thanh mục tú, phía sau đầu của hắn cũng không có phật quang, hơn nữa cũng không có mặc pháp bào hiện tại, chưa từng để chân trần.

Chân của hắn mang giầy mây mạ vàng chắp cánh, trên người là áo giáp ánh sáng màu vàng lấp lánh. Khi đó Đế Thích Thiên Vương Phật cũng không phải là Phật tổ, mà là thần chỉ quyền cao chức trọng!

Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ.

Đế Thích Thiên Vương Phật cũng không phải là một thân một mình, mà cùng mấy vị nhân vật lớn từ bên trong Thần Thành đi đến.

Tim Tần Mục đập thình thịch, giống như ma xui quỷ khiến đi theo. Những người đó giống như không nhìn thấy hắn, cho dù là từng vị Thần Ma đang cảnh giới trong thành này hình như cũng nhìn không thấy hắn.

Trong lòng Tần Mục buồn bực. Đột nhiên hắn nghe được tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy một đám bộ xương khô tinh quái cũng rón rén đi theo ở phía sau hắn, lén lén lút lút, co đầu rụt cổ.

Tần Mục bật cười:

- Những vong linh này lén lén lút lút trông rất buồn cười... A, không đúng, những vong linh này là đang học theo dáng dấp đi lại của ta, người lén lén lút lút như vậy là...

Sắc mặt hắn ửng đỏ, vẫn rón ra rón rén đi về phía trước. Hắn đi tới bên cạnh Đế Thích Thiên Vương Phật, đưa tay kéo kéo trang phục của Đế Thích Thiên Vương Phật, lại bắt hụt.

Bàn tay của hắn xuyên qua vạt áo của Đế Thích Thiên Vương Phật, vẫn không chạm được vật thực.

Tần Mục kinh ngạc, lại phất tay, lần này bàn tay của hắn xuyên qua thân thể của Đế Thích Thiên Vương Phật, vẫn không có va chạm vào bất kỳ vật gì!

- Thần Thành này và những Thần Ma trong thành này đều không phải là thật!

Thần sắc của Tần Mục dại ra, chẳng lẽ là lịch sử hồi quang phản chiếu?

Chỉ có điều lịch sử hồi quang phản chiếu là thân hình và âm thanh của cường giả in vào trong không gian, sau khi kích động tới mới có thể hiện ra rõ ràng, bóng người yếu cũng không thể bị thời không in dấu.

Nhưng nơi này là cả một tòa Thần Thành, trong thành có nhiều bách tính bình thường, hiển nhiên không phải là lịch sử hồi quang.

Không chạm đến được Thần Ma trong Thần Thành, nói rõ cũng không phải là hắn trở lại quá khứ!

Như vậy, Thần Thành này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đế Thích Thiên Vương Phật cùng mấy người kia vừa đi vừa nói chuyện, nhìn thần thái của Đế Thích Thiên Vương Phật, mấy người này hẳn đều là tồn tại nổi bật, địa vị chỉ sợ còn ở trên Đế Thích Thiên Vương Phật.

Tần Mục muốn đi vòng qua phía trước nhìn dáng vẻ của mấy người này, đợi đến khi hắn đi tới phía trước mấy người này, hắn không khỏi giật mình.

Mặt mũi của mấy người này không ngờ hoàn toàn là trống rỗng, không có tai mắt mũi miệng, giống như là một tờ giấy dán ở trên mặt!

Những bộ xương khô này theo hắn cũng đi đến trước mặt, cằm của đám xương khô xôn xao rơi xuống, hiển nhiên cũng giật mình không thôi.

Vù...

Đám người Đế Thích Thiên Vương Phật xuyên qua thân thể của Tần Mục. Tần Mục dại ra, hắn không cảm giác được có bất kỳ vật gì từ trong cơ thể hắn đi xuyên qua.

Hắn đưa tay bắt, bắt không được bất kỳ kẻ nào.

Những bộ xương khô này luống cuống tay chân, sờ loạn trên mặt đất, tìm kiếm cằm của mình. Đợi đến khi những bóng người này cũng đi xuyên qua bên trong cơ thể của bọn họ, đám xương khô lạnh run, nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Một tàn hồn bên trong những bộ xương khô chắc hẳn là tương đối hoàn chỉnh, phát ra tiếng nức nở nói:

- Quỷ...

Tần Mục vòng qua đám xương khô, đuổi theo bóng dáng của mấy người kia, thầm nghĩ:

- Hiện tại những bộ xương khô không phải học ta, ta không có bị dọa đến nằm trên mặt đất.

Đế Thích Thiên Vương Phật đang cùng mấy người kia nói gì đó, âm thanh rất khẽ, gần như không có cách nào nghe được.

Chỉ có điều dần dần, âm thanh lớn lên, cũng dần dần rõ ràng. Tần Mục cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe được người không có mặt dáng vẻ cao quý đi ở giữa nói:

-... Trước thời đại của chúng ta vẫn có mấy thời đại khác. Ta đã từng đi thăm dò từng di tích của những thời đại này, nỗ lực tìm kiếm ra bản nguyên của kẻ địch, muốn xem thử rốt cuộc ai mới là kẻ địch của chúng ta. Ta lại đi U Đô, hỏi thăm qua Thổ Bá, lại đi gặp Thiên Công, hắn đang giám sát ngàn vạn ngôi sao vận hành. Ta cũng thăm hỏi nhiều vị Tiên Thiên Thần Ma trong Chư Thiên Tinh Đấu. Nói ra cũng thú vị, ta ngược lại phát hiện ra một vài thứ hữu dụng, có khả năng kẻ địch của chúng ta cũng không phải như trong tưởng tượng của chúng ta. Thiên Đình...

Tần Mục tiến đến trước mặt lắng nghe, âm thanh lại nhỏ đi.

- Trước lo thắng phải lo bại. Đế Thích Thiên, ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện, tập trung tất cả người giỏi tay nghề trong thiên hạ, chế tạo một địa phương có thể khiến chúng ta sau khi thất bại cũng có thể sống yên phận, bảo toàn một phần thực lực chờ đợi Đông Sơn tái khởi. Lần này ta tìm kiếm bí mật Thiên Đình, tìm được một nơi kỳ diệu...

Âm thanh càng lúc càng nhỏ, dần dần không có cách nào nghe rõ.

Tần Mục theo bọn họ đi về phía trước, âm thanh càng ngày càng nhẹ, cuối cùng cái gì cũng nghe không được.

Hơn nữa càng đi về phía trước, bóng dáng của đám người Đế Thích Thiên Vương Phật lại càng mơ hồ, càng mông lung. Đợi đến khi bọn họ đi vào một tòa phủ đệ, tiến vào cửa, thần chỉ đứng ở hai bên đóng cửa, bóng dáng của đám người Đế Thích Thiên Vương Phật lại bất chợt biến mất!

Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ, hắn theo những bóng người đi vào phủ đệ, theo cửa đóng lại, bóng dáng của đám người Đế Thích Thiên Vương Phật lại biến mất ở ngay trước mắt hắn!

- Loại tình huống này, chắc là... ánh mắt!

Tần Mục cúi đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt sáng như tuyết, lấy quyền anh chưởng:

- Là ánh mắt! Đây cũng là thời đại Khai Hoàng hơn hai vạn năm trước. Trong Thần Thành này có người nhìn thấy một cảnh tượng này, xem nó thành một đoạn ký ức! Ta là ở trong trí nhớ của người này! Đại sư huynh giống như ta, đều đi vào trong trí nhớ của người này! Ký ức là cảnh tượng mắt thấy lúc trước, nhìn thấy người nhìn thấy cảnh tượng như vậy không có tiến vào trong phủ, bởi vậy đám người Đế Thích Thiên Vương Phật tiến vào phủ đệ, bóng dáng lại biến mất...

Hắn từ trong cửa đi qua, đi tới bên ngoài, ánh mắt tìm kiếm mọi nơi:

- Hắn không nhìn thấy mặt của mấy vị tồn tại kia, nói rõ mấy vị kia có thực lực quá mạnh mẽ, gương mặt của bọn họ chắc là bị thần quang của bản thân bao phủ nên người này không có cách nào nhìn thấy rõ mặt của bọn họ. Bởi vậy trong trí nhớ, những người này đều không có mặt mũi! Như vậy, hắn là ở nơi nào nhìn thấy một cảnh tượng này...

Tần Mục đi dọc theo con đường trước đó trở về, ánh mắt sáng như điện, tìm kiếm xung quanh, thầm nghĩ:

- Người này chắc là có tướng mạo kỳ lạ, hắn có thể là người nhiều đầu nhiều mặt, hắn có thể nhìn thấy được phía trước, cũng có thể nhìn thấy phía...

Trong thành có rất nhiều Thần Ma, trên đường phố người đến người đi ồn ào náo nhiệt, rất khó xác định rốt cuộc là ký ức của vị Thần Ma nào.

Thần Thành này, chắc hẳn là địa phương cực kỳ quan trọng trong Thái Minh Thiên. Số lượng Thần Ma nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi. Rất nhiều Thần Ma đều tu luyện đến hình thái nguyên thần, bởi vậy trăm kỳ ngàn quái.

Giống như hình thái của bốn nguyên thần linh thể trong Đại Khư, ở chỗ này tùy ý có thể thấy được. Còn có thể nhìn thấy được thần chỉ đầu người thân rắn, thần chỉ đầu trâu thân người, còn có đầu chim thân người, đầu người thân chim, trăm kỳ ngàn quái, Thần Ma có nhiều đầu cũng thấy không ít.

Tần Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, bóng dáng các vị Thần Ma lướt qua bên cạnh hắn hoặc đi qua trong cơ thể hắn, nhưng trước sau khó có thể tìm được người nhìn thấy cảnh tượng kia.

- Cả tòa Thần Thành trên cơ bản đều hiện lên ở trong ký ức. Nói như vậy, người này chắc hẳn là đứng ở chỗ cao, chỉ có đứng ở vị trí đủ cao mới có khả năng cái nhìn thành toàn diện như vậy, nhớ ở trong đầu của mình...

Tần Mục đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía khán đài, trên khán đài trong thành có một vị Thần Ma đứng ở trong đó, cũng không có mặt mũi.

Tần Mục bay lên trời, nhanh chóng đi tới khán đài cao, bay một vòng xung quanh vị Thần Ma này. Chỉ thấy vị Thần Ma này có một cái đầu mọc ra bốn gương mặt, ở mi tâm có con mắt dựng thẳng, chín con mắt. Trên đầu búi tóc giống như bảo tháp. Đỉnh của bảo tháp cũng có một con mắt, có thể nhìn thấy được bốn phương tám hướng!

- Chính là ngươi! Ta rơi vào trong ký ức của ngươi!

Trong lòng Tần Mục vui mừng, sải bước chân, đi vào trong cơ thể của vị Thần Ma này.

Đột nhiên, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng biến hóa, Thần Thành sụp xuống, tất cả Thần Ma và dân chúng trong thành vặn vẹo biến mất.

Một đám xương khô kỳ quái trong Thần Thành vốn đang nằm trên mặt đất run rẩy, trong lúc bất chợt Thần Thành biến mất, khắp nơi đều là xương trắng đổ nát thê lương. Những bộ xương khô kỳ quái này khiếp sợ tới phát điên rồi, giống như con ruồi không đầu chạy tán loạn khắp nơi.

Ở trung tâm của Thần Thành ban đầu vốn phải là chỗ khán đài, hiện tại lại xuất hiện một lỗ thủng sâu hoắm. Có bộ xương khô không dừng lại được, bị xô cho lăn xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tần Mục cũng bước hững một bước, trong lòng thầm cả kinh. Hắn đang muốn thi triển thần thông phi thân lên, đột nhiên hắn cảm giác được một lực trường kỳ lạ vô hình loại bỏ thần thông của hắn.

Thân thể của hắn nhanh chóng rơi xuống. Bên tai hắn truyền đến tiếng của khối đá lăn và tiếng kêu thảm thiết của bộ xương khô. Hắn vội vàng giơ tay lên, bắn nguyên khí ra bốn phương tám hướng. Cuối cùng cũng có một đạo nguyên khí bám lấy được thứ gì đó, ổn định thân hình.

Ngay lập tức, Tần Mục lại phóng một sợi nguyên ra, quấn lấy bộ xương khô kỳ quái đang rơi xuống, nhẹ nhàng rung tay. Bộ xương khô kỳ quái khoa chân múa tay bay lên, rơi vào bên ngoài cái hố lớn này, mơ mơ màng màng, không biết chuyện gì xảy ra.

Những bộ xương khô khác tiến lên, cằm khép mở, không phát ra tiếng động, nhưng rõ ràng đang an ủi hắn.

Một đám xương khô kỳ quái ghé vào miệng hố nhìn xuống dưới, chỉ thấy phía dưới di tích Thần Thành này không ngờ là một thế giới vô cùng rộng lớn sáng sủa, nhưng bên trong lại hoàn toàn tối đen như mực. Không biết cái hố này phải sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu.

Tần Mục treo người ở trên sợi nguyên khí, giống như là một con sâu nhỏ treo mình ở trong bóng tối vô tận, vô cùng nhỏ bé.

Các bộ xương khô kỳ quái hoảng sợ, ngươi nắm chân của ta, ta cầm lấy chân của hắn, nối lại thành một đường, nỗ lực tạo thành một cái dây thừng xương trắng, bắt đầu cứu Tần Mục.

Lúc này, trong bóng tối có thứ gì đó sáng lên. Tia sáng truyền đến, nhưng khoảng cách quá xa, Tần Mục không có cách nào nhìn thấy rõ được.

Hắn phát động Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp. Chỉ có điều, hắn vừa phát động, thần thông đã trở nên tán loạn, thiếu chút nữa khiến hai con mắt của hắn nổ tung. Hắn vội vàng bỏ ý niệm này đi.

- Cám ơn các ngươi!

Tần Mục thu lại sợi nguyên khí khiến cho mình đi tới đầu hang động trong bóng tối. Với tình trạng đầu dưới chân trên, hai chân đạp thẳng ở trên vách đá, cao giọng nói:

- Ta tạm thời đi xuống xem một chút, đợi lát nữa các ngươi lại cứu ta đi lên!

Bộ xương khô kỳ quái kia ở điểm cuối của dây thừng xương trắng lắc lắc đầu. Đột nhiên, hai chân của Tần Mục dùng sức đạp một cái, giống như mũi tên rời cung, lao vọt về phía tia sáng kia.

Trong không gian bóng tối mịt mờ, người thiếu niên giống như là rơi vào đáy biển bóng tối, bên tai là tiếng gió thổi vù vù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.