Mục Thần Ký

Chương 48: Chương 48: Long Hồn




Vù...

Phía sau Tần Mục, sau đầu của vị Phật kia có một vệt ánh sáng xoay chuyển, hào quang mãnh liệt, bắn nhanh về bốn phương tám hướng, thậm chí ngay cả sương mù kỳ lạ kia cũng bị phật quang càn quét hết sạch. Chỉ nghe tiếng vang rầm rầm không dứt bên tai, Tần Mục nhìn xung quanh, chỉ thấy từng bộ từng bộ thây khô liên tực rơi xuống từ không trung, thi thể nhiều đến mức không có chỗ để đặt chân! Ngoại trừ xác ướp, còn có một ít khô lâu, da thịt không còn, chỉ còn lại xương cốt, ngoài những bộ xương khô là những bộ xiêm y rộng thùng thình, trông có vẻ giống như là quan phục. Sương mù xung quanh cậu biến mất, lập tức có thể nhìn rõ xung quanh. Nhưng tiếng ca kia vẫn tiếp tục vang lên, chỉ là cách xa cậu một chút, vẫn thê mỹ thê lương, mang theo bi thương vô tận. Tần Mục tản nguyên khí đi, Phật ảnh phía sau cậu cũng dần dần biến mất.

“Tại sao lại có nhiều thi thể bị giấu ở bên trong cung điện như vậy? Những thi thể này, không giống như là người bình thường... “ Tần Mục đánh giá, khẽ cau mày, thi thể nơi này quá nhiều, hơn nữa còn chưa bị mục nát, thật không bình thường. Thi thể của Dũng Giang Long Vương bên ngoài cũng đã nát bét rồi, chỉ còn lại khung xương, thi thể bên trong điện làm sao có thể được bảo tồn đến hiện tại. “Chỉ có một khả năng, đó chính là những thi thể này đi vào đây sau khi Đại Khư xảy ra biến cố. Bọn họ cũng giống như mình và Hồ Linh Nhi, sau khi phát hiện được Dũng Giang Long cung thì tiến vào cung điện này.”

Khóe mắt Tần Mục nháy nháy, nhìn về phía trước, sâu trong đại điện vẫn còn sương mù dày đặc.

“Bên trong sương mù có thứ gì đó có thể giết chết bọn họ, biến bọn họ thành bộ dáng như thế này!”

Da đầu của cậu tê dại, nắm chặt thiền trượng. Thiền trượng Khích Khí La không hổ là bảo vật có thể đổi lấy một thành trì, vừa nãy nguyên khí của cậu tràn vào trong thiền trượng liền bùng nổ ra uy năng kinh người. Lần này mang theo thiền trượng là ý của Tư bà bà, Tư bà bà rất để tâm đến an nguy của cậu, ngoại trừ thiền trượng còn biến thành các loại hình thù, âm thầm đi theo bảo vệ.

“Mấy ngày nay nhất định bà bà sẽ lo lắng đến chết...”

Trong lòng Tần Mục có chút hổ thẹn, lập tức lên tinh thần, ánh mắt nhìn khắp bốn phía: “Đầu nguồn của sương mù chắc là ở bên trong cung điện này, những điều nguy hiểm cũng ở trong điện! Rốt cuộc là thứ gì lại có thể giết chết những võ giả đến đây thám hiểm này?” Nhưng vào lúc này, sương mù sâu trong đại điện lại tràn tới bên này, tràn ngập đến mắt cá chân cậu, sau đó dần dần dâng lên cao. Những thây khô trên đất kia bị sương mù bao phủ, chậm rãi vặn vẹo thân thể, dùng tư thế kỳ lạ đứng dậy. Sương mù càng lên càng cao, dần dần muốn phủ tới đỉnh đầu của Tần Mục, bên trong sương mù, những thây khô kia cũng dần dần bay lên, sương mù càng ngày càng đậm, những thây khô kia biến mất trong sương mù, không cách nào có thể thấy rõ chúng nữa.

“Đến cùng là do thứ quỷ quái gì giả thần giả quỷ gây sóng gió vậy? Khích Khí La!”

Tần Mục cầm thiền trượng trong tay đi về phía trước, đi hơn mười trượng, tiếng ca càng ngày càng gần, Tần Mục giơ thiền trượng nện mạnh xuống đất, Phật quang mãnh liệt, Phật âm lượn lờ, sau lưng của cậu lại hiện ra bóng hình một vị Đại Phật, Phật quang chiếu khắp, xua tan sương mù, từng bộ thây khô lại rầm rầm ngã xuống đất.

“Tiểu lừa trọc... “ Đột nhiên một âm thanh vang lên trong điện, khiến người ta sởn cả tóc gáy, tuy nhiên âm thanh này chỉ nói ra một câu, khiến Tần Mục và tiểu hồ ly hoài nghi tưởng mình nghe nhầm. Cuối cùng Tần Mục cũng nhìn thấy nơi bắt đầu của sương mù, trung tâm tòa Long cung này có một tượng băng, sương mù chính là tản ra từ tượng băng này. Cậu đi lên phía trước, chỉ thấy bên trong tượng băng kia có một ấu long lẳng lặng nằm ở đó, trước ngực có một thanh kiếm gãy, thanh kiếm này xuyên thủng trái tim của nó. Giữa những long trụ trong đại điện có một con Thanh Long to lớn đang chậm rãi lượn lờ trên không trung, tựa như không có thân thể thật sự, có thể xuyên qua long trụ. Tiếng ca phát ra từ miệng con Thanh Long này, ánh mắt của Thanh Long nhìn chằm chằm vào thân thể ấu long bị phong ấn trong băng, từ đầu đến cuối chưa từng dời đi. Ánh mắt của nó tràn ngập trìu mến và bi thương, tiếng ca cũng bi thương như vậy, tựa như là đang đau lòng con của mình rời xa khỏi vòng tay.

Đây là một Long Hồn. Hồn phách của rồng. Có thể nó chính là Dũng Giang Long Vương, cũng có thể là vợ con của Dũng Giang Long Vương, nó là mẹ, còn ấu long phong ấn trong băng hẳn là con. Nhất định là nó gặp phải tai biến trong Đại Khư, tai vạ đến nơi, hài tử cũng gặp phải bất trắc, trúng kiếm thương chắc chắn sẽ phải chết. Nàng quá yêu con của mình nên phong ấn hài tử vào trong băng, chính mình cũng chết trong tai nạn, nhưng hồn phách vẫn du đãng bên trong cung điện này, bảo vệ ái tử, trong miệng vẫn ngâm nga khúc nhạc ru con của Long tộc, hy vọng con mình còn có thể tỉnh lại.

“Tiểu lừa trọc, nhìn bên này!”

Đột nhiên, âm thanh kia lại truyền đến, Tần Mục vội vàng nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy ngoại trừ khối huyền băng này, bên trong điện còn có một khối huyền băng khác. Khối huyền băng này giấu ở phía sau huyền băng phong ấn ấu long, hai khối băng liên kết. Bên trong khối băng này phong ấn một lão giả mặc đồ tím, lông mày trắng, quần áo trên người lão giả kia hẳn là quan phục có màu xanh đen, thêu chín hoa văn, bên hông có trang sức bằng vàng ngọc, bội kiếm, đầu đội cái mũ gắn chín bảo vật, tư thế như đang muốn lấy cái gì. Một tay cậu cầm lá cờ đen, một tay khác lại thâm nhập vào trong một khối huyền băng khác, nắm lấy hạt châu màu xanh to cỡ trứng gà bên trong khối băng. Mà hạt châu màu xanh không biết là thứ gì, tuy nhiên bên trong hạt châu màu xanh này cũng có một con Thanh Long nho nhỏ nằm bên trong.

“Lẽ nào là hạt châu này là băng phong của lão tiên sinh kia?”

Tần Mục hấp háy mắt, đi lên phía trước, tinh tế đánh giá lão giả đang bị phong ấn trong băng, lập tức cậu phát hiện chỗ kì quái, con ngươi của ông lão bên trong khối băng kia chuyển động theo theo từng bước của cậu!

“Âm thanh mới vừa rồi quả nhiên là của ông ta!” Tần Mục có chút sợ hãi, quay đầu nhìn về phía đống thây khô bên trong cung điện, lập tức nghĩ đến một khả năng. Lão giả trong băng này hẳn là người đầu tiên phát hiện Dũng Giang Long cung, cậu tìm thấy hạt châu trong huyền băng, khi muốn lấy hạt châu thì bị hạt châu băng phong. Sở dĩ ông ta ở trong băng lâu như thế mà vẫn chưa chết đi, chỉ sợ là bởi vì ông ta dùng cây cờ đen trong tay kia giết những võ giả tiến vào trong long cung, hấp thu toàn bộ tinh khí và huyết dịch của những võ giả này, vì thế mà những võ giả này chết đi mới biến thành thây khô giống như vậy!

Vị lão giả này bị phong ấn trong băng đến bây giờ, tu vi có thể vận dụng hẳn là không nhiều, mà Tần Mục mang theo thiền trượng Khích Khí La tiến vào Long cung, có thiền trượng Khích Khí La bảo vệ, khiến cậu không thể chết dưới uy năng kỳ lạ của cây cờ đen, tránh được một kiếp.

“Hóa ra là Khích Khí La của lão lừa trọc Đại Lôi Âm tự, chẳng trách có thể chống lại sức mạnh kỳ lạ của sương mù.”

Lão giả trong băng kia tuy không cách nào mở miệng, nhưng hầu kết chấn động cũng phát ra âm thanh, nói: “Ngươi không phải là con lừa trọc của Đại Lôi Âm tự, tại sao lại có thiền trượng của lão lừa trọc?”

Tần Mục đàng hoàng nói: “Là vãn bối đánh bại đệ tử của ông ta thắng được.”

“Thắng được?” Trong yết hầu của ông lão kia phát ra tiếng cười: “Lão lừa trọc kia sao được chịu thua cuộc? Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tần Mục nói: “Mùa thu này sẽ tròn mười hai tuổi.”

Ông lão mặc áo tím kia khen: “Mười hai tuổi liền có thể đánh bại đệ tử của lão lừa trọc, quả là có tài.”

Tần Mục hấp háy mắt, nói: “Sao tiền bối lại bị băng phong ở đây?”

Ông lão kia cười ha ha nói: “Tất nhiên là có cố sự, đầu đuôi là thế này... Ngươi đừng đi, quay lại!”

Tần Mục dừng bước lại, khổ sở nói: “Tiền bối, ta phải về nhà, không thể ở lại nghe cố sự.”

Ông lão kia tằng hắng một cái, nói: “Nói tóm tắt, ta mang theo môn sinh đi du lịch ở Đại Khư, trong lúc vô tình đã phát hiện ra nơi đây, nhìn thấy có rất nhiều thây khô, vì vậy mới biết là bị Long châu này quấy phá, giết hết tất cả những người tiến vào nơi đây, rút lấy khí huyết của những võ giả này, biến bọn họ thành thây khô. Long châu này hấp thu khí huyết người khác là để kéo dài tính mạng cho ấu long! Thân là người tu đạo, gặp phải chuyện như vậy đương nhiên là phải ra tay nghĩa hiệp, vì thế ta dự định thu hồi Long châu này, không cho nó tiếp tục làm hại hậu nhân. Tiếc rằng ta tính sai, không ngờ rằng hạt châu này là Long châu của Long Thần nên bị hạt châu này băng phong ở đây! Những môn sinh kia của ta không ai có thể chạy ra khỏi nơi đây, tất cả đều bị Long châu này hấp thu khí huyết toàn thân, kéo dài tính mạng cho con rồng nhỏ này!”

Hồ Linh Nhi trốn trong lòng Tần Mục lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Mục công tử, ngươi tin tưởng cố sự của ông ta sao?”

Tần Mục chần chờ, suy đoán của cậu lại ngược với những lời của lão giả này nói ra, trong cố sự của lão giả này rồng mẹ vì cứu con nên dùng Long châu hại người, rút lấy khí huyết người khác kéo dài tính mạng cho rồng con. Mà lão giả vì bảo vệ lẽ phải nên bị Long châu ám hại. Còn suy đoán của Tần Mục lại là lão giả bị long trụ băng phong, vì kéo dài tính mạng của mình nên dùng tà pháp hại người, nuốt chửng khí huyết của những võ giả tìm đến nơi này. Không thể không nói, suy đoán này và cố sự của lão giả đều có thể xảy ra. Nhưng cái nào mới là đúng? Tần Mục nhìn xung quanh một hồi, chỉ thấy sương mù bốn phía áp sát, cậu lập tức chấn động thiền trượng Khích Khí La nện mạnh xuống đất!

“Hãy nghe ta nói!” Sau lưng cậu Phật ảnh tái hiện, Phạm âm vang dội: “Tất cả chúng sinh từ xưa tới nay sinh rồi chết đi, đều do không biết thường trụ chân tâm, tính tịnh minh thể, quá nhiều vọng tưởng. Điều này không đúng, cố mà luân chuyển... luân chuyển... luân chuyển... chuyển...”

“Phật pháp của Đại Lôi Âm tự quả nhiên có chút thủ đoạn.”

Lão giả trong băng kia than thở. “Lão tiền bối xưng hô như thế nào?” Tần Mục xua tan sương mù, hỏi.

Lão giả bên trong băng kia nói: “Lão phu là Cố Ly Noãn, Thái Tử Thái Bảo của Duyên Khang quốc, quan nhất phẩm. Nếu ngươi có thể cứu ta thoát ra khỏi đây, đến Duyên Khang quốc ta bảo đảm ngươi sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.