Mục Thần Ký

Chương 5: Chương 5: Ly Giang Ngũ Lão




Đột nhiên có âm thanh truyền đến, vang vọng xung quanh, rõ ràng truyền tới từ xa nhưng lại phảng phất như vang lên ngay bên tai bọn họ, chấn động đến mức lỗ tai Tần Mục đã biến thành nai ong ong lên.

Cậu nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy có vài bóng người đang đứng tựa trên vách núi cheo leo phía xa, đoạn đường từ chân núi đến vách núi cách nhau khoảng chừng sáu, bảy dặm nên Tần Mục nhìn không rõ mặt họ, nhưng âm thanh có thể truyền đi xa như vậy, lại rõ ràng như thế thì chắc chắn đây không phải là người bình thường.

Tư bà bà cầm rổ lên, cười nói: “Thiên Ma? Thiên Ma gì chứ? Lão thân chỉ là một người bình thường sống cạnh bờ sông, con nai này cũng là con nai tầm thường được lão thân nuôi lớn...”

“Mục nhi, chạy đi!”

Tần Mục nghe thấy tiếng của Tư bà bà, trong lòng ngẩn ra, muốn nói chuyện nhưng không thể nói thành lời. Cậu không muốn đi, cậu lo Tư bà bà sẽ gặp phải nguy hiểm.

“Người bình thường sống cạnh bờ sông? Âm thanh vang vọng như thế, lời nói truyền đến tai chúng ta rất rõ ràng, một bà lão bình thường chắc không làm được như thế.”

Trên vách núi, một giọng nói già nua nhưng vang dội vang lên kèm theo một nụ cười lạnh lùng: “Hơn nữa, Ly Giang Ngũ lão bọn ta tuyệt đối không thể nhìn lầm Thiên Ma tạo hóa công. Lột da làm quần áo, thiên biến vạn hóa, thủ pháp độc ác như thế bọn ta đều tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám ngụy biện sao?”

Trên vách núi, một ông già khác trầm giọng nói: “Thiên Ma tạo hóa công biến người thành trâu bò, xẻ thịt đem bán, chuyện như vậy các ngươi đã làm không ít lần rồi đúng không? Thậm chí rất nhiều tiền bối chính phái bọn ta đã bị bọn ma đầu như các ngươi biến thành dê bò, cả đời phải ăn cỏ cày ruộng! Thủ pháp của ngươi không gạt được chúng ta đâu!”

Thêm một giọng nói nữa mang theo sự thương xót của một ông lão khác: “Nai cũng là một sinh mạng, da và linh hồn của nó cứ như thế bị ngươi luyện thành tà vật, không giết chết ngươi thì không biết còn bao nhiêu sinh mạng sẽ bị chôn vùi trong tay ngươi, không giết ngươi thì giết ai đây hả?”

Tư bà bà vuốt mi tâm của Tần Mục bị biến thành nai, rút ra một cây châm bạc, thấp giọng nói: “Mấy lão già bỏ đi này không làm gì được bà bà đâu, nhưng nếu có con bên cạnh thì bà bà phải chiếu cố thêm cho con, lúc đó bà bà sẽ phân tâm. Chạy mau, chạy về làng đi!”

Tần Mục không chần chừ nữa, lập tức xoay người chạy đi, cậu vốn tưởng biến thành nai đi lại sẽ bất tiện nhưng lúc chạy mới biết là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, từ người biến thành nai cậu không những chẳng thấy khó chịu chút nào trái lại còn chạy rất nhanh, cứ như mình sinh ra đã là nai.

“Tiểu ma đầu ngươi muốn chạy trốn sao? Để ngươi chạy thoát há chẳng phải gây họa cho nhân loại? Ly Giang Ngũ tử, lần này dẫn bọn ngươi ra ngoài rèn luyện, con nai trước mặt kia chính là mục tiêu rèn luyện của các ngươi, giết hắn, mang đầu về đây!”

“Vâng!”

Năm âm thanh của nam và nữ hòa vào nhau, đồng thanh đáp.

Trên vách núi kia có bóng người ẩn hiện nhảy xuống, giẫm trên vách núi mà chạy đến, tốc độ nhanh hơn tuấn mã, dưới chân núi có một cái hồ sâu hình thành từ thác nước đổ xuống, năm người kia thế nhưng lại có thể đạp nước chạy qua, hai chân lướt trên mặt nước nhanh chóng lao tới con nai do Tần Mục biến thành đang chạy trốn.

Tư bà bà cảm thấy hồi hộp: “Linh thể! Linh Thai thần tàng vẫn chưa mạnh, tốc độ của Mục nhi không bằng bọn chúng, chắc con sẽ bị chúng đuổi kịp mất!”

Bà đang muốn đuổi theo ngăn cản họ thì bốn người trên vách núi kia lướt gió lao đến, trong chốc lát liền vây bà lại, chỉ còn có một người vẫn ngạo nghễ đứng trên vách núi, không hề đến gần bà.

“Ly Giang Ngũ lão là những nhân vật có tiếng ở Nam Cương, đến Đại Khư để làm gì?”

Tròng mắt Tư bà bà chuyển động, nhìn bốn ông lão đang vây chặt mình, cười khanh khách nói: “Đại Khư này vô cùng nguy hiểm, các ngươi không sợ sẽ chết ở đây sao?”

Một ông lão râu đen lạnh lùng nói: “Nghe nói bên trong Đại Khư ẩn giấu điềm gở, một số yêu ma quỷ quái sống không được đều chạy trốn đến đây ở, năm lão già chúng ta mang theo đệ tử đặc biệt tới để hàng yêu trừ ma.”

“Ai là yêu, ai là ma, ai hàng ai, ai trừ ai, còn chưa chắc đâu đấy.”

Tư bà bà một tay cắp rổ, một tay khác lấy thò vào trong rổ lấy ra một cây kéo, dáng vẻ già nua, cười nói: “Lão thân đã lâu chưa hoạt động gân cốt, nhưng cũng may, bản lĩnh lúc trước chưa hoàn toàn bị phế. Năm lão quỷ các ngươi chẳng lẽ cũng muốn dâng da lên để ta may thành quần áo sao?”

“Yêu nghiệt, trước mặt chúng ta vậy mà vẫn dám hung hăng? Ngươi há có thể hung hăng sao?” Bốn lão già Ly Giang hét lớn, thân hình bắt đầu chuyển động, bốn người đan xen qua lại, đánh về phía Tư bà bà.

Trong lúc đó, Tần Mục chạy trối chết về Tàn Lão thôn, cậu nghe tiếng sấm ầm ầm từ phía sau truyền đến, trong tiếng sấm còn kèm theo tia chớp, ánh chớp trắng như tuyết soi sáng cả núi rừng, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi Tư bà bà đang đứng sóng khí dâng trào, bùng phát, hất tung bãi cỏ, đá vụn cùng mấy tảng đá nặng trăm ngàn cân, gió giật đột nhiên nổi lên, gào thét lao ra ngoài, tốc độ cực nhanh!

“Bà bà có thể bị chuyện gì hay không đây...”

Tần Mục cảm thấy trong lòng nặng trĩu, đột nhiên nghe thấy tiếng đạp nước, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang lướt trên mặt hồ lao đến!

Chân của đôi nam nữ đó lướt trên mặt hồ, thế nhưng thân hình lại chẳng chìm xuống nước, tốc độ của mỗi bước chân thực sự là rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ chạy trối chết của cậu rất nhiều, nước hồ chưa kịp thấm vào chân thì hai người đã nhanh chóng lướt qua!

“Hai người này đã đạt đến trình độ đạp nước mà đi như gia gia què từng nói, bây giờ mình vẫn chưa thể làm được như thế, thực lực của bọn họ mạnh hơn mình rất nhiều!”

Đôi nam nữ kia đạp nước từ giữa hồ lao đến, nhanh chóng vượt qua cả Tần Mục, từ mặt sông chạy về bờ sông, trông dáng vẻ như muốn chặn cậu lại.

Tần Mục quay đầu lại, sau lưng cậu vẫn còn có một người đuổi theo, thêm hai người khác chia ra hai hướng dọc theo dãy núi mà đuổi đến, thỉnh thoảng lại thấy hai người từ trong rừng cây nhảy lên, chân đạp vào ngọn cây, vừa chạy vừa hô to. Chẳng qua bọn họ không thể nào kéo dài, chốc lát lại phải đáp xuống đất lấy hơi. Mặc dù như vậy nhưng bọn họ cũng nhanh chóng vượt qua Tần Mục, vọt tới trước cậu.

“Không thể để cho bọn họ chặn đứng! Mình phải về thôn trước bọn họ, thông báo cho bọn người què gia gia và Mã gia gia đi cứu bà bà!”

Tần Mục cắn răng, rời khỏi con đường bên bờ sông, chạy vào trong rừng.

Nếu tiếp tục chạy dọc theo bờ sông thì chắc chắn sẽ bị cản lại, tốc độ của hai người trong hồ quá nhanh, nhưng tốc độ của hai người đang chạy trong rừng thì lại chậm hơn một chút, vì vậy chạy vào rừng là đường tắt duy nhất.

“Tiểu ma đầu, ngươi và ma đầu kia giết nai luyện thành tà vật, đừng hòng trốn thoát được!”

Tần Mục vừa chạy vào rừng thì tốc độ của một trong hai thiếu niên chặn cậu từ đường rừng đột nhiên tăng lên, vượt qua một người khác, nhưng vẫn chậm một bước, để cho con nai do Tần Mục biến thành vọt đi trước.

“Không cần gấp, cậu trốn không thoát đâu!”

Ở phía trước, đôi nam nữ mang vẻ mặt hờ hững, cô gái cười khẽ một tiếng, tay áo tung bay, tốc độ đột nhiên tăng vọt, nhảy lên trên cây, phóng như bay, đuổi theo con nai trong rừng. Thiếu niên còn lại không nhanh không chậm, chỉ huy ba người còn lại chạy theo hướng của Tần Mục.

Tần Mục điên cuồng chạy trốn, thế nhưng không cách nào có thể cắt đuôi năm người này, không chỉ không cắt đuôi được năm người mà trái lại còn bị bọn họ ép chuyển hướng, càng lúc càng cách xa Tàn Lão thôn, dần dần tiến sâu vào Đại Khư.

Cậu sống ở Tàn Lão thôn được mười bốn, mười lăm năm, nhưng ra khỏi thôn xa nhất cũng chỉ hơn mười dặm, nhưng bây giờ cậu đã đi quá xa, con đường xung quanh càng lúc càng lạ, càng lúc càng hoang vu, thậm chí ngay cả đường cũng không có.

Đột nhiên, Tần Mục nhìn thấy thung lũng phía trước có rất nhiều hoa đào, một đàn nai sinh sống trong rừng đào, cậu vội vàng xông tới, lẫn vào đàn nai.

Vù...

Một làn gió mang theo hương thơm lướt qua, cô gái kia tay áo bay bay, rơi trên mặt đất, nhìn đàn nai phía trước, nhíu nhíu mày.

“Sư tỷ, tiểu ma đầu kia đâu rồi?” Từng bóng người đáp xuống, một thiếu niên trông bằng tuổi Tần Mục hỏi.

Cô gái kia chép miệng, nói: “Hắn lẫn vào trong đàn nai.”

“Giết sạch những con nai này!”

Mấy nam nữ thiếu niên này lao vào đàn nai, rút ra đao kiếm, lạnh lùng giết đàn nai, tốc độ của nai tuy nhanh nhưng không thể nhanh hơn những linh thể đã tu luyện lâu năm như bọn họ.

Năm nam nữ thiếu niên này đều là linh thể, hơn nữa đều đã trở thành võ giả, thực lực không yếu, mặc dù đàn nai chạy tứ tán nhưng cũng khó thoát khỏi sự đuổi giết của bọn họ, rất nhanh từng con nai bị bọn họ chém chết.

“Bọn ngươi không phải nói nai cũng có sinh mạng sao?”

Đột nhiên, trong đàn nai hỗn loạn truyền đến tiếng người: “Bà bà chỉ giết một con nai, mà các ngươi lại giết cả một đàn, vậy tại sao các ngươi lại nói chúng ta là ma đạo?”

“Ở đó!”

Ánh mắt cô gái kia sáng lên, tụ khí vào kiếm, Bạch Hổ khí tràn vào trong kiếm, kim khí bắn ra xung quanh, thanh kiếm kia bay khỏi tay, chém vào nơi Tần Mục đang lẫn trốn trong đàn nai!

Tần Mục chuyển hướng lao nhanh, thanh kiếm kia cũng đột nhiên đổi hướng, tiếp tục đâm về phía cậu!

“Đây là võ công gì?”

Tần Mục ngơ ngác: “Lẽ nào là thần thông? Không giống lắm, Đồ gia gia nói tu luyện võ đạo tới cực hạn mới thành thần thông, võ đạo của cô gái này lại kém xa bọn người Đồ gia gia...”

Thanh kiếm kia từ phía sau bay tới, con nai do Tần Mục biến thành hầu như phải dán sát thân mình xuống mặt đất, khẽ chuyển mình đổi hướng mới có thể tránh thoát. Trong lúc né tránh kiếm, cậu nhìn thoáng qua thì thấy chuôi kiếm kia có một sợi dây mảnh, một đầu sợi dây này buộc vào thanh kiếm, đầu còn lại thì nằm trong tay cô gái kia.

Sợi dây này mảnh như tơ, khó có thể phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.