Mục Thần Ký

Chương 610: Chương 610: Mở cái hộp ra




Trong lòng Tần Mục, Triết Hoa Lê thoáng chấn động, vội vàng theo tiếng nói nhìn lại. Chỉ thấy cái bàn tay cầm cái hộp nhỏ này, chủ nhân của bàn tay lại là một nam tử cõng một cái búa lớn đầu đội nón lá rộng vành, cánh tay lớn lưng tròn, lông mày rậm mắt to.

Hắn giống như là một tiều phu vừa dỡ gánh củi trên lưng xuống, nhưng trên mặt lại có khí chất của người đọc sách, trang phục và khí chất hoàn toàn khác biệt.

Hộp nhỏ bị hắn nâng ở trong tay, có vẻ rất nhỏ nhắn.

- Tiều phu Thánh Sư!

Trong lòng Tần Mục thầm vui mừng.

Triết Hoa Lê vô cùng kinh ngạc:

- Thiên Sư!

Tề Cửu Nghi ở bên kia vẫn quỳ nơi đó, len lén nâng mắt lên, thầm giật mình:

- Huyết tế La Phù Thiên làm khiến cho Phược Nhật La không thể không cùng hắn ký kết giao hẹn Thổ Bá chính là người kia!

Hắn lặng lẽ đứng dậy, lui về phía sau, muốn rời khỏi lại không dám.

Xích Khê ba đầu sáu tay, thân thể khô gầy, miễn cưỡng ngẩng đầu lên quan sát tiều phu này, hắn cười lạnh nói:

- Ngươi muốn? Ngươi dám muốn sao?

Tiều Phu thánh nhân nâng cái hộp này nhìn xung quanh, quan sát cái hộp nhỏ này từ trên xuống dưới, nói:

- Có gì không dám? Tu vi của ngươi không có khôi phục, thân thể cũng không có. Nếu như ngươi ở trạng thái đỉnh phong ta nhường ngươi ba phần, ngươi không ở trạng thái đỉnh phong, ta ngay cả dục vọng đánh ngươi cũng không có. Lấy đi.

Hắn cắt cổ tay, chỗ cổ tay có thần huyết chảy ra.

Xích Khê nhìn chằm chằm vào thần huyết của hắn chảy ra, không thể kiềm được, lập tức mở miệng. Thần huyết từ cổ tay của tiều phu chảy về phía ba cái miệng mở ra của hắn.

Nhận được thần huyết của tiều phu, thân thể khô quắt gầy gò của hắn với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần phồng lên. Huyết mạch lưu chuyển, tốc độ tim đập cũng càng lúc càng vang dội, các khí quan khô quắt trong cơ thể đều khôi phục.

Tinh khí thần của hắn càng lúc càng no đủ, khuôn mặt chậm rãi trở nên hồng nhuận, dần dần khôi phục lại tướng mạo sẵn có.

Xích Khê cũng có thể xem như là một nam tử trung niên rất có mùi vị. Ba cái đầu với ba gương mặt tướng mạo giống nhau, đều là mày kiếm, giữa trán có khí sát phạt rất nặng, có thể bởi vì đã từng là Giám Trảm Quan Xích Minh Thiên Đình.

Khí thế của hắn cũng dần dần tăng cường, rất nhanh khiến cho thân thể của ba người Tần Mục, Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi lay động, không thể không lui về phía sau.

Đợi đến khi hắn khôi phục lại, vết thương chỗ cổ tay của Tiều Phu thánh nhân chậm rãi khép lại, không chảy máu nữa.

- Nguyên thần của ngươi khô cạn hai vạn năm, tự mình chậm rãi tu dưỡng đi.

Ánh mắt của Tiều Phu thánh nhân vẫn rơi vào trên cái hộp nhỏ, trước sau không có nhìn lên, sau một lúc lâu, hắn nói:

- Tần Mục, cái hộp nhỏ này từ đâu tới?

Tần Mục nói:

- Đại sư huynh tìm được.

- Hắn?

Tiều Phu thánh nhân kinh ngạc, hỏi:

- Hắn ở nơi nào?

- Đại sư huynh vẫn không có xuất hiện. Ta ở trong một chỗ di tích của Đại Khư phát hiện ra hắn trấn áp ác long, ta chém ác long. Đại sư huynh ở trong đỉnh sao cát trấn áp ác long lại để lộ ra rất nhiều địa lý đồ, chỉ là hắn cũng không có hiện thân.

Tần Mục nhanh chóng nói ra tiền căn hậu của chuyện này, nói:

- Địa lý gần Trảm Thần đài trong dị tinh này chính là một bức đồ trong đó. Ta máy móc tìm được hộp nhỏ. Đại sư huynh sử dụng Chu Thiên Tinh Đấu Sát trận tới vây khốn hộp nhỏ, lưu lại một vấn đề khó khăn về đạo thuật số, ta giải đề phát hiện là ba mươi lăm vạn năm.

- Ba mươi lăm vạn năm...

Tiều Phu thánh nhân trầm ngâm, lẩm bẩm nói:

- Tên ngu ngốc này vì sao còn muốn lưu lại một câu đố, đây là muốn gợi ý cho ta cái gì đó sao? Hắn lưu lại nhiều địa lý đồ như vậy, là có ý gì... Những địa lý đồ này không phải để lại cho ngươi, mà là để lại cho ta, hắn là muốn ta dựa theo địa lý đồ tìm kiếm manh mối hắn lưu lại. Ngươi có thể tìm được địa lý đồ hắn lưu lại, là cơ duyên xảo hợp.

Tần Mục nói:

- Ba mươi lăm vạn năm trước là thời đại Xích Minh. Vị tiền bối Xích Khê này lại đến từ ba mươi lăm vạn năm trước.

Tiều Phu thánh nhân gật đầu:

- Ta biết. Ta thấy hình thái ba đầu sáu tay của hắn là biết hắn đến từ thời đại Xích Khê. Ta đã từng tìm được một ít di tích của thời đại kia, phát hiện người thời đại kia lấy thân thể ba đầu sáu tay là mạnh nhất, thần thông quảng đại, dời núi lấp biển, đuổi sao đuổi trăng. Cái hộp nhỏ này cũng là đến từ thời đại kia, có hình thái tương tự với Trảm Thần Huyền đao của Thiên Đình, không biết là ai bắt chước theo ai.

Tề Cửu Nghi không dám nói lời nào, trong lòng thầm cười lạnh:

- Nhất định là Xích Minh Thiên Đình bắt chước theo Thiên Đình chúng ta sáng tạo ra Trảm Thần Huyền đao!

Tần Mục suy nghĩ một lát, lại lấy ra khối binh phù Thanh Hoang lão nhân giao cho hắn, nói:

- Thánh Sư, đại sư huynh ở chỗ Thanh Hoang lão nhân lưu lại vật ấy. Thanh Hoang lão nhân cũng không biết là binh phù của thời đại nào.

Tiều Phu thánh nhân tiếp nhận binh phù, quan sát một hồi, cười nói:

- Thanh Hoang lão nhân? Là Thanh Hoàng? Lão gia hỏa này tính tình không tốt, đối với người nào cũng lạnh lùng, nhưng dụng tâm lại rất tốt, rất nóng nảy. Hắn có ở sau lưng nói xấu ta hay không?

Tần Mục liền vội vàng lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Không có! Tuyệt đối không có! Thanh Hoang lão nhân nói rất hòa khí, mặt mũi hiền lành, đối với ta ân cần khoản đãi, còn cho người đưa tiễn, ai cũng không mắng!

- Không có mới là lạ! Hắn khẳng định nói. Không ngừng mắng ta, còn có thể mắng Khai Hoàng, tuyệt đối là đuổi ngươi đi!

Tiều Phu thánh nhân ném khối binh phù kia cho hắn, cười nói:

- Tính tình của hắn ta đã sớm hiểu rất rõ ràng. Khối binh phù này ta cũng nhìn không ra là lai lịch ra sao, không biết là từ năm nào tháng nào lưu lại. Ngươi tạm thời thu lấy.

- Hãy khoan đã!

Ánh mắt của Xích Khê rơi vào binh phù trong tay của Tần Mục, trầm giọng nói:

- Để cho ta xem binh phù này một chút, nói không chừng ta nhận ra được!

Tần Mục nhìn về phía tiều phu, tiều phu khẽ gật đầu.

Tần Mục tiến lên, đưa binh phù giao cho Xích Khê. Xích Khê quan sát nhiều lần, nói:

- Đây là binh phù thời đại Long Hán. Thời đại Xích Minh vẫn có rất nhiều di tích của thời đại Long Hán, ta đã thấy loại vật này. Đứa bé kia, binh phù trả lại ngươi.

Tần Mục tiếp nhận binh phù, nghi ngờ nói:

- Đại sư huynh giao binh phù của thời đại Long Hán cho Thanh Hoang lão nhân bảo quản, là có dụng ý gì? Thanh Hoang lão nhân là người đứng đầu phía đông thời đại Khai Hoàng, đại sư huynh nhờ hắn bảo quản nói rõ đại sư huynh không phải cực kỳ coi trọng binh phù này. Binh phù trong thời đại Long Hán lại che giấu bí mật gì sao?

Tiều Phu thánh nhân cười nói:

- Nếu như hắn lưu lại rất nhiều địa lý đồ, như vậy theo địa đồ tìm kiếm là được. Tiểu tử này sớm muộn có ngày giải ra được bí mật đó.

Tần Mục nói vâng.

Xích Khê thản nhiên nói:

- Vị đạo hữu này, hộp nhỏ là vật của Xích Minh Thiên Đình ta, vẫn mong đưa lại ta. Nếu như ngươi đã tặng máu cho ta, mâu thuẫn giữa ta với vị tiểu hài tử này lại xóa bỏ.

Tiều Phu thánh nhân cuối cùng xoay đầu lại nhìn hắn, hoàn toàn nghiêm túc nói:

- Lão đạo bằng hữu, cái hộp nhỏ này là đại đệ tử của ta để lại cho ta, chính là ta, không có khả năng cho ngươi. Ta tặng máu cho ngươi, là sợ ngươi xé rách da mặt, ta không tiện đánh ngươi nên ta cho ngươi khôi phục vài phần tu vi. Nếu như ngươi xé rách mặt, ta lại đánh ngươi. Ta vừa khiến cho Phược Nhật La tôn vương biết khó mà lui, lúc này mới tìm tới. Ta lại thấy ngươi khi dễ đệ tử của ta và hai vị vãn bối này, có phần giảm phong độ của tiền bối, đối với ngươi vốn đã có chút khó chịu.

Xích Khê cười lạnh, thân thể và nguyên thần của hắn cũng chưa hoàn toàn khôi phục, đối với tiều phu này hắn cũng rất kiêng kỵ, nói:

- Ngươi nhận được hộp nhỏ của ta cũng vô ích, không có phù văn trận liệt của Xích Minh Thiên Đình ta, ngươi không mở được khóa.

Tiều Phu thánh nhân lộ ra vẻ tươi cười, hộp nhỏ từ trên bàn tay thô ráp của hắn bay lên, mười ngón tay của hắn chớp động. Mỗi một phù văn ký hiệu kỳ dị từ đầu ngón tay hắn bắn ra, lần lượt biến mất vào bên trong hộp nhỏ, hắn ung dung nói:

- Ta đọc lướt qua quá nhiều thứ, làm chậm trễ tu hành. Di tích của thời đại Xích Minh ta đã đi qua vài lần, đối với phù văn của thời đại các ngươi cũng có chút hiểu biết.

Bên trong hộp nhỏ truyền đến từng tiếng răng rắc răng rắc, tiếng động càng lúc càng dày đặc, hình như bên trong có từng cái khóa được mở ra, từng tâm khóa đang lui về phía sau.

Sắc mặt của Xích Khê đại biến, tiến lên trước một bước, khí tức tăng vọt, lại muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Mà bên kia, sắc mặt của Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi như đất, thầm nghĩ một tiếng không xong. Tiều Phu thánh nhân là phía đối địch với Thiên Đình và Ma tộc. Hắn mở ra Trảm Thần Huyền đao, chỉ sợ là phải tế đao.

Mỗi lần Thiên Đình Trảm Thần Huyền đao mở ra đều cần tế đao, dùng máu người tới tưới cho đao quang.

- Nhìn khí độ của tên đốn củi này rất tốt, chỉ mong không phải tế chúng ta, mà tế tên ba đầu sáu tay này.

Trong lòng bọn họ đã cảm thấy khủng hoảng, lại có chút chờ mong, rất muốn nhìn thấy được hung binh chấn áp Thần Ma giấu ở bên trong cái hộp này.

Đột nhiên, hộp nhỏ phát ra một tiếng động nhỏ, mở ra một đường.

Nhất thời trong cái hộp phun ra huyết quang khắp bầu trời, chiếu vào mọi người xung quanh khiến mi mắt bọn họ đỏ ngầu, tóc đã biến thành màu đỏ.

Mà ở trên trời, mây máu điên cuồng phun ra, giống như vết máu đang xoay tròn, vân khí màu đỏ thẫm này ở chính giữa vòng xoáy, tương ứng chính là cái hộp nhỏ này.

Tuy rằng trong cái hộp phát ra chính là màu máu, thoạt nhìn ấm áp, nhưng mọi người lại giống như rơi vào trong hầm băng.

Từ trong cái hộp tản ra khí thế hung ác khiến cho nguyên thần bọn họ cứng đờ, không có cách nào nhúc nhích. Hồn phách cũng hoàn toàn đóng băng, hình như nhúc nhích lại sẽ có một đạo đao quang chém tới, chém giết bọn họ.

- Binh khí thật hung dữ!

Tiều Phu thánh nhân lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, nâng hộp nhỏ lên, tay kia cầm nắp cái hộp, trầm giọng nói:

- Các ngươi vì cái hộp nhỏ này tranh đấu rất lâu? Hôm nay, ta lại mở ra cho ngươi xem thử!

Xích Khê lộ ra vẻ sợ hãi, bay nhanh về phía sau, trốn đi thật xa.

Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê còn muốn chạy, nhưng không đi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiều Phu thánh nhân mở cái hộp ra.

Cái hộp từ từ mở ra. Sắc mặt của Tiều Phu thánh nhân cũng càng thêm nghiêm trọng, hai tay có chút run rẩy, hiển nhiên cũng cực kỳ tốn sức.

Hắn đang áp chế uy lực mạnh mẽ dữ dội bên trong cái hộp nhỏ này. Đột nhiên hắn chợt quát một tiếng, toàn lực bạo phát, áp chế khí thế hung ác, mở cái hộp nhỏ ra.

Tần Mục, Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi không tự chủ được nhìn về phía cái hộp, chỉ thấy trong cái hộp nhỏ này thật sự có một đầu người.

Đầu của người này không có lớp da bên ngoài, giống như là bị người lột lớp da mặt và da đầu vậy, nhưng mà lại không lộ ra màu máu. Dưới da hắn là máu thịt tinh trắng, giống như là do ánh sáng tạo thành.

Ở phía sau đầu hắn có từng sợi giống như là huyết quản cũng giống là xúc tua máu thịt liên kết cùng vách bên trong của cái hộp, dường như cùng cái hộp này sinh trưởng.

Không biết Xích Minh Thiên Đình sử dụng pháp thuật gì, khiến đầu của một vị cường giả Đế Tọa hòa làm một thể cùng cái hộp.

Cái đầu giống như thủy tinh kia vẫn chưa chết, mở mắt, trong ánh mắt là ánh sáng trắng dày đặc, ẩn chứa bên trong không phóng ra. Không có bất kỳ con ngươi đen nào, chỉ có màu trắng, dường như không phải là thực chất.

Ánh sáng từ trong ánh mắt bắn ra chợt dài chợt ngắn.

Mà từng xúc tua ở phía sau cái đầu này đang không ngừng chấn động, phát ra âm thanh xôn xao dường như côn trùng vỗ màng cánh. Hình như cái đầu rất hưng phấn, rất muốn giết người uống máu.

Tần Mục nhìn thấy được nơi những xúc tua đó tiếp xúc với cái đầu, thật sự có chút màng cánh cực kỳ mỏng.

Ầm!

Tiều Phu thánh nhân đậy nắp cái hộp lại, miệng mở lớn thở hổn hển. Mở cái hộp ra, khống chế uy lực mạnh mẽ dữ dội khát máu của cái hộp, so với hắn cùng Phược Nhật La ác đấu một hồi còn mệt nhọc hơn.

- Thánh Sư không tế đao sao?

Tần Mục liếc mắt nhìn Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.