Xích Minh thần tử mỉm cười, không nói gì, trong nụ cười có phần tự phụ, rõ ràng cũng không ủng hộ lời Tinh Ngạn nói:
- Hắn nghe không hiểu không hơn ta chỉ là khiêm tốn... Chỉ có điều, hắn gặp phải vấn đề khó khăn ta thực sự không có cách nào giải quyết, chỉ có thần tử U Đô mới có khả năng giúp hắn.
Trên bầu trời, Tần Mục còn đang có phần bại trận phải rút lui.
Phách Sơn Tế Tửu càng đánh càng thuận lợi, hắn không nhịn được liên tục hét dài, thi triển ra sở học suốt đời của mình.
Làm Đại Tế Tửu của Li Giang học cung, Li Giang học cung cải cách đều sẽ trải qua tay của hắn, bởi vì Phách Sơn bị vây khốn ở trong thần thông đạo pháp của mình khó có tiến bước, cho nên cũng liều mạng học tập những thần thông đạo pháp khác, với ý định mượn ngọn núi khác để đột phá chính mình.
Lúc này hắn lại có đối thủ khó có được.
Hắn ở vào một hoàn cảnh tương đối lúng túng, chiến pháp hợp lưu khiến cho uy lực công kích của hắn quá mạnh mẽ, có rất ít người có thể ở cùng cảnh giới tiếp được một đòn bá đạo của hắn, nhưng bởi vì không có nhập đạo, khí đối mặt với đám người đồ tể, Tinh Ngạn, bao giờ hắn cũng bị thua chỉ sau có một hai chiêu bên, không có cơ hội tranh đấu và thi triển ra.
Phách Sơn Tế Tửu ở vào giai đoạn trước khi lột xác, cũng là giai đoạn buồn bực bất lực, mặc dù có tài hoa, nhưng tài hoa không đủ để khiến cho hắn lột xác, hắn cần phải có áp lực, nhưng có rất ít người có thể cho hắn áp lực này.
Chỉ có thời điểm đối mặt với Hắc Hổ Thần, hắn mới có cơ hội thi triển, nhưng Hắc Hổ Thần đi theo tiều phu chạy khắp nơi, chỉ ghé qua một lần.
Lần này Tần Mục đi tới Li Giang học cung, Tần Mục “da dày thịt béo”, rất giỏi chịu đòn, cuối cùng khiến cho hắn có thể vui vẻ thi triển ra sở học của mình.
Tần Mục là tới học tập thành quả cải cách của Li Giang học cung, mà trong giờ phút này lại trở thành đá mài đao của hắn, mặc cho hắn thi triển thần thông đạo pháp tới mức nào đều có thể chống đỡ, hơn nữa năng lực ứng biến của Tần Mục cũng kinh người, tuy rằng đang bại trận phải rút lui, nhưng chiêu pháp tinh diệu vô cùng, học tập thần thông đạo pháp của Ly Giang từ trên người hắn sau đó thi triển ra phản kích.
Thậm chí, Tần Mục có thể ở trong một hai chiêu lại học được thần thông đạo pháp của hắn, đồng thời nhìn ra sơ hở, khiến cho hắn không ngừng phải thay đổi, làm ra sửa đổi.
Tần Mục chính là một khối đá mài đao, mài cho hắn sáng hơn, sắc bén hơn.
Đối thủ như vậy thật sự rất khó có được.
- Đây không phải là sư huynh dạy cho sư đệ, mà là sư đệ đang chỉ điểm cho sư huynh.
Lão nông nhìn về phía đồ tể lắc đầu nói:
- Tần gia tử biết dạy đồ đệ hơn ngươi.
Đồ tể gật đầu:
- Phách Sơn hào khí chưa đủ, không học được đao pháp của ta, lại luôn muốn học tập ta, thông minh chưa đủ, ngộ không tuyệt học ra nhập đạo. May là ta chết qua một lần, hắn mới từ trong bóng ma của ta đi ra, sáng lập ra kỹ nghiệp chiến pháp hợp lưu, chỉ là ta đã không chỉ điểm được cho hắn nữa.
Lão nông suy nghĩ một lát, nói:
- Hiểu được buông tay, ngươi là một lão sư tốt.
Đồ tể cười nói:
- Vũ Đấu Thiên Sư mở ra Thiên Hà thần tàng sao?
Lão nông thở dài, lắc đầu.
- Bởi vì Võ Đạo Đại Đế không có thần tàng thứ bảy, trực tiếp bay vượt qua Thiên Cung, lúc này mới trở thành Võ Đạo Đại Đế. Nhưng bởi vì không có thần tàng thứ bảy, cũng đưa đến Võ Đạo Đại Đế yếu hơn so với cường giả Đế Tọa khác một bậc.
Đồ tể không nhanh không chậm nói:
- Chỉ có chém hết thần tàng thứ bảy, mở ra Thiên Hà, Võ Đạo Đại Đế mới thật sự là Võ Đạo Đại Đế. Sau khi mở ra Thiên Hà thần tàng, Thiên Hà sẽ nối liền tất cả thần tàng, ngươi sẽ trở thành một trong những Đế Tọa cường đại nhất trên đời này thành tựu của ngươi sẽ chiếu sáng cả cổ kim!
Mặt lão nông nhăn lại thành nếp may, khô khan nói:
- Ta tương đối ngốc, ngồi ở Dũng Giang nhiều ngày cũng không thể cảm ứng được lực Thiên Hà, đại khái đốn củi không có nói sai, ta luyện cơ bắp, luyện đến trong đầu rồi.
Đồ tể dở khóc dở cười.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời có sấm sét cùng lúc vang lên, vô số đao quang lướt ngang qua sấm sét, sấm sét bị đao quang dẫn dắt, chui vào trong Bá Đao, đao quang lại ở giữa không trung tách ra càng lúc càng nhiều, hội tụ thành triều, tràn về phía Tần Mục!
Ánh mắt đám người đồ tể, lão nông đều nhất thời sáng lên, âm thầm khen ngợi, đồ tể nói:
- Chiến pháp hợp lưu của Phách Sơn lại có tinh tiến, nhưng vẫn không có cách nào lấy đao nhập đạo lôi pháp nhập đạo, cũng không có cách nào dùng võ nhập đạo. Hắn vẫn thiếu sót rất nhiều.
Lão nông kinh ngạc nói:
- Chỉ có điều, uy lực này lại lớn đến mức đáng sợ, có chút cổ quái...
Đang nói, đột nhiên xung quanh Tần Mục hiện lên vô số ảo ảnh, dường như có vô số Tần Mục đang thi triển tuyệt học võ đạo, trong không trung có hàng vạn hàng nghìn dị tượng bắn ra tung tóe, hóa thành một chưởng với khí thế cường đại!
Thiên Ngoại Kỳ Phong Thiên Chưởng Hồi!
Chưởng lực của hắn cùng Lôi Pháp Bá Đao của Phách Sơn va chạm, trong không trung có đao quang sáng như tuyết bắn ra bốn phương tám hướng, liên tục triển khai, khiến tầng mây hơn trăm dặm xung quanh tách ra thành hai nửa, hai nửa trên dưới.
Sau khi Tần Mục thi triển ra một chiêu này, đột nhiên thân hình hắn thoáng động, trong tay xuất hiện thêm một kiếm hoàn, kiếm hoàn hóa thành một thanh Bá Đao.
Tần Mục chạy xoay quanh Phách Sơn, chiêu số thi triển ra không ngờ chính là chiến pháp hợp lưu do Phách Sơn Tế Tửu vừa thi triển, từng chiêu từng thức vô cùng rõ ràng, nhưng những chỗ Phách Sơn thi triển ra vừa rồi còn chưa đủ đã được hắn hoàn thiện, sơ hở cũng bị hắn chữa trị.
Phách Sơn đứng trên không trung vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn ở xung quanh mình thi triển tuyệt học của mình, tuy rằng trên uy lực có chưa đủ, nhưng hết sức tinh diệu.
Sau một lúc lâu, Tần Mục đã thi triển ra hết một lượt bảy thức của Bá Đao, lúc đi tới thức thứ tám của Bá Đao, Tần Mục chỉ thi triển phân nửa, đột nhiên đao quang ngừng lại.
Đao quang của hắn ngừng, ngực của Phách Sơn Tế Tửu cảm thấy nghẹn lại, khổ sở đến mức muốn nôn ra máu, hắn không khỏi tức tới sùi bọt mép, Bá Đao trong tay thi triển tiếp phần đao quang của Tần Mục xuống, quát:
- Là làm như thế!
Đao quang của hai người va chạm vào nhau, Phách Sơn lấy Bá Đao của mình tới dẫn dắt đao của Tần Mục, thi triển ra thức thứ tám của Bá Đao.
Ban đầu, Phách Sơn Tế Tửu ở trên cơ sở Thiên Đao Cửu Pháp của đồ tể sáng lập ra bảy thức Bá Đao, sau khi trở thành Đại Tế Tửu của Li Giang học cung hắn lại ở trên cơ sở thức thứ bảy sáng lập ra thức thứ tám.
Tần Mục thi triển ra nửa chiêu thức thứ tám của hắn, ở trong mắt người khác không có gì, ở trong mắt hắn lại khiến hắn tức gần chết, có một loại kích động muốn nôn ra mà không được.
Tần Mục mỉm cười, khiến cho đao và thần thông của mình di chuyển theo Bá Đao của hắn.
Phách Sơn Tế Tửu thi triển ra thức thứ tám, đang muốn thu chiêu, đột nhiên Tần Mục đao dẫn dắt Bá Đao của hắn tiếp tục di chuyển, dẫn hắn vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Trong đầu Phách Sơn Tế Tửu ầm ầm chấn động, hắn chỉ cảm thấy pháp lực của mình, thần thông của mình, đao của mình, võ của mình, dường như trong nháy mắt tìm được miệng cống trút xuống!
Đao của hắn di chuyển theo đao của Tần Mục, giống như là thoáng cái đẩy ra được miệng cống vây khốn mình, có thể thoả thích phát tiết ra hoài bão của mình!
Trong nháy mắt, trong không trung sáng lên, sấm sét trong không trung giống như là một vòng xoáy cực lớn, từng tia sấm sét gắn cực lớn từ trong vòng xoáy tràn ra, liên kết cùng Bá Đao!
Đao trong tay Phách Sơn Tế Tửu biến thành một cây cầu nối liền với lực lượng khổng lồ của thiên địa, so với mặt trời còn muốn sáng hơn, còn chói mắt hơn.
Thức thứ chín của Bá Đao.
Đao trong tay của Tần Mục đã rút đi, không tiếp tục dẫn dắt Bá Đao nữa. Phách Sơn Tế Tửu lại phá ra sương mù dày đặc trước mắt, tìm được con đường của mình, đao quang dẫn theo sấm sét vui vẻ tràn trề thi triển xuống!
Sấm sét gào thét chuyển động trong vòng xoáy trên bầu trời, phía sau lưng của Phách Sơn lại hiện ra một mảnh biển lửa mênh mông, ánh lửa điên cuồng phun ra, hội tụ vào trong đao, thoải mái phát huy ra uy năng của chiến pháp hợp lưu.
Chiến pháp hợp lưu của hắn đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới.
Hắn vốn đã đạt được sát với nhập đạo, bởi vì trí tuệ chưa đủ, thiếu sót một bước, Tần Mục bổ sung một bước này cho hắn, dẫn theo hắn đi ra một bước kia.
Đi ra một bước này, chính là một thiên địa hoàn toàn mới, không cần Tần Mục tiếp tục dẫn dắt, hắn cũng có thể tiếp tục đi xuống!
Thân hình Phách Sơn Tế Tửu lăn một vòng, ra chiêu, đao quang bổ ra thiên địa, hóa thành đại dương mênh mông ngập trời, biển rộng mênh mông ép quang chém xuống, một đao qua, không trung giống như được tắm rửa, biến thành màu xanh da trời trong vắt.
Tần Mục cười ha ha, đi ra phía trước, cất cao giọng nói:
- Phách Sơn sư huynh, kể từ hôm nay, sư huynh chính là đại tông sư chiến pháp hợp lưu!
Phách Sơn bỗng nhiên thu chiêu, đứng trên không trung, trên mặt buồn vui cùng lúc, từ trong hốc mắt hắn không ngừng có nước mắt chảy ra.
Nam tử to lớn này đứng ở nơi đó, đang cầm đao của mình im lặng thật lâu, đột nhiên hai tay hắn nâng đao, cúi người ở trên không trung quỳ xuống lạy:
- Đa tạ sư đệ!
Tần Mục vội vàng quỳ xuống trả lễ, cười nói:
- Sư huynh, ta chỉ là nhìn ra một bước thiếu sót của sư huynh, di chuyển ở ngoài cửa, ta không có nội tình về phương diện này, chỉ có thể dẫn ngươi đi ra bước này, trợ giúp ngươi tiến dần từng bước. Ngươi có thể dùng chiến pháp nhập đạo, tự thành tông sư là dựa vào là bản thân ngươi.
Hai người đứng dậy, nhìn nhau, cười ha ha, sau đó bọn họ từ không trung đáp xuống.
Ban Công Thố lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu nói:
- Phách Sơn Tế Tửu hình như không có dùng võ nhập đạo, cũng không có lấy đao nhập đạo, cũng không có làm được thần thông nhập đạo. Kỳ quái, thực lực của hắn làm sao lại đột nhiên nâng cao nhiều như vậy?
Bên cạnh, Tinh Ngạn nói:
- Là chiến pháp hợp lưu nhập đạo, đi đường tắt, tự thành hệ thống. Tần giáo chủ thuận thế làm, tiễn hắn một bước, bước này chính là một bước lên mây.
Xích Minh thần tử gật đầu, nói:
- Phách Sơn Tế Tửu từ trước đã sắp muốn tiến thêm một bước, bởi vậy ở trên võ đạo, đao đạo và trên thần thông đều chịu khổ cực, nhưng muốn làm được ba loại kỹ nghiệp này nhập đạo là khó khăn tới mức nào? Hắn đã lầm vào lạc lối. Tần giáo chủ sử dụng tám thức Bá Đao tới dẫn dắt hắn, nhưng thật ra là vứt bỏ ba loại đường này, dẫn hắn quay về trên con đường của mình. Tần giáo chủ đưa hắn một bước, một bước xa, thành tựu một đại tông sư.
Ban Công Thố bị dọa cho giật mình, khẽ nói:
- Con thỏ nhỏ họ Tần này... lợi hại như vậy sao?
- Không phải lợi hại, mà là thông minh.
Tinh Ngạn đi về phía Tần Mục, cái rương bịch bịch bịch đi theo sau lưng hắn, đi tới bên chân Tần Mục, lại xoay quanh Tần Mục vài vòng, cà cà chân của hắn.
- Tinh Ngạn.
Tần Mục xoa xoa cái rương, lúc này mới chào, cười nói:
- Mỗi lần ngươi hiện thân, dáng vẻ đều không giống nhau, cái này là thân thể của người nào vậy?
- Đây mới thực là ta.
Tinh Ngạn chào, nghiêm mặt nói:
- Đây là dáng vẻ của ta thời kỳ thiếu niên.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, thử dò xét nói:
- Thần thông tạo hóa, tái tạo thân thể? Chỉ có điều, ngươi lúc trước đi khắp nơi tìm kiếm thân thể người khác, chém xuống vị trí mạnh nhất trên người cường giả tu luyện thành công, khâu thân thể, cũng khâu nguyên thần. Ngươi tái tạo thân thể ta có thể lý giải được, nhưng nguyên thần của ngươi lại tái tạo thế nào?
- Đây chính là nguyên nhân ta tới gặp ngươi.
Thiếu niên Tinh Ngạn nghiêm nghị nói:
- Ta đã không biết hiện tại ta có còn là ta hay không. Lúc trước vì kéo dài tính mạng cho mình, cũng vì thăm dò thần thông đạo pháp, nghiên cứu thân thể nguyên thần của mình đến mức tận cùng, sau đó phân giải, cướp đoạt thân thể và nguyên thần của những người khác. Nhưng cải cách Duyên Khang đến hôm nay, ta phát hiện tiếp tục làm như vậy tai họa càng lúc càng lớn, trái lại quay về bản thân mình, mới có khả năng khiến cho ta tiến thêm một bước. Chỉ có điều, ta tìm không được hồn phách của mình, cũng không tìm được bản thân mình thật sự, cho dù ta khôi phục lại thân thể thiếu niên, cũng không phải thật sự là ta. Ta rơi vào trong sự sợ hãi.
- Sớm biết hôm nay, trước đây cần gì phải làm vậy?
Tần Mục cười lạnh nói:
- Ngươi muốn ta tập trung hồn cho ngươi, tạo lại linh hồn của ngươi? Thứ lỗi cho ta khó khăn có thể tuân mệnh!
Đột nhiên, cái rương tự động mở ra.
Ánh mắt Tần Mục rơi vào đồ trong rương, trong lòng thầm giật mình.
Ánh mắt thiếu niên Tinh Ngạn cũng rơi vào trong rương, có chút không muốn, nhưng vẫn dứt khoát nói:
- Cái cái giá này đủ cho ngươi ra tay không?
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đậy cái rương lại, trầm giọng nói:
- Đủ rồi!