Năm ngày sau, Tần Mục đi tới quận Giang Lăng, quận Giang Lăng phồn hoa không biết gấp baonhiêu lần so với những huyện thành màhắn nhìn thấy trên đường đi qua, quận Giang Lăng gần như là một thành thị đượcxây hoàn toàntrên sông, sông này không phải là Dũng Giang, mà là Kim Giang, vì thế mà Giang Lăng còn gọi là Kim Lăng. Nước sông Kim Giang chảy xiết, nước tràn ngập như biển, nguyên bản quận Giang Lăng được xây trên một ốc đảo giữa sông, tuy nhiên sau này thuyền đến thuyền đi, càng thêm phồn vinh, rất là tấp nập, liền mở rộng thành thành thị, xây dựng khuếch trương lên.
Lúc đó ngườigiữ chức Phủ doãn quận Giang Lăng chính là quốc sư hiện giờ, khi đó hắn đã là cường giả tài hoa hơn người, biểu hiện ra tài nghệ phi phàm, triệu tập rất nhiều người giỏi tay nghề, vô số thần thông giả, đóng cọc đá thật sâu xuống lòng sông, mỗi một cọc đá đều có độ dài trăm trượng, tổng cộng hơn ba ngàn tám trăm cọc đá. Đỉnh cọc đá cách mặt nước ba mươi trượng, có thể cho phép thuyền lớn từ phía dưới chạy qua, cũng có thể để cho đại hồng thủy tràn qua.
Quốc sư Duyên Khang cùng những người thợ tài hoa và thần thông giả kia dùng đá tảng lót đường, dùng thần thông cố định, xây dựng thêm Giang Lăng thành, đây là một công trình vĩ đại, phải đến hàng chục ngàn thần thông giả ở đây làm việc ròng rãmười năm trời mới có thể hoàn thành tòa thành mới này. Phía dưới thành mới có một cái giếng trời có thể chiếu sáng, lúc mưa to giếng trời được dùng để thoát nước, hơn nữa còn có một vài ụ tàu được xây dựng dưới thành, buộc bằng dây neo. Bên cạnh thành còn có rấtnhiều bến tàu to to nhỏ nhỏ, những chiếc thuyền lui tới thường thường bỏ neo ở đây, bốc dỡ hàng hóa.
Nơi này thực sự phồn hoa, bởi vậy cũng được gọi là kinh thành thu nhỏ, bị sĩ phu (1)thời đóchê trách, nói Phủ doãn quận Giang Lăng có ý đồ mưu phản, nên mới xây thành Giang Lăng cắt đứt Long mạch của đế quốc, muốn Hoàng đế tru diệt. Cũng có lời đồn đãi rằngPhủ doãn Giang Lăng xây dựng một đầu rồng trên dòng Kim Giang, mưu đồ làm loạn. Sau khi Quốc sư Duyên Khang hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này, liền bị triệu về kinh thành, rất nhiều người đều cho rằng Hoàng đế muốn tru diệt hắn, lại không nghĩ rằng ngay lúc đó Thái tử Duyên Phong cực kỳ thưởng thức hắn. Thái tử Duyên Phong hùng tài đại lược, sau khi lên ngôi, nhiều lần đề bạt quốc sư Duyên Khang, không lâu sau liền đề bạt hắn lênlàm quốc sư. Tần Mục đượcnghe người cầm lái kể cho nghe vềnhững chuyện lý thú này, không biết thực hư ra sao, tuy nhiên tài năng của quốc sư Duyên Khang, cùng cách thức trọng dụng người của Duyên Phong Đế, lại khiến cho hắn rất là bội phục hai người này.
Ngồi cùng thuyền với hắn là một ít sĩ tử quận Giang Lăng, có hàn sĩ xuất thân nghèo hèn, cũng có sĩ tử xuất thân phú quý nhà giàu, Tần Mục hỏi thăm một chút, những người này đa số là đến từ Tiểu học, Đại học của quận Giang Lăng, đều là anh em đồng môn. Tần Mục kinh ngạc, hỏi thăm về Tiểu học và Đại học của quận Giang Lăng, lúc này mới hiểu rõ. Tiểu học, Đại học là do quốc sư Duyên Khang thiết lập, đã mở rộng ra toàn quốc.
Quốc sư nói với Duyên Phong Đế: “Trẻ em tám tuổi, từ vương công trở xuống cho đến con em thứ dân đều cho vào học ở Tiểu học, dạy và hướng dẫn lễ nghi, lẽ tiến lui, lễ nhạc, đánh xe bắn cung, làm giấy tờ sổ sách, tu hành, đặt nền móng. Coi tài năng, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, thức tỉnh Linh Thai, phá bích Thần Tàng, có thể từ đó mà chọn lựa ngườivào đại học.”Quốc sư lại nói với Duyên Phong Đế: “Học đủ năm năm, từ thiên tử tới nguyên tử, chúng tử, cho đến công, khanh, đại phu, nguyên sĩ thích tử, cùng những dân thường xuất sắc, đều lên học ở Đại học, được dạy thần thông, kiếm pháp, chính tâm, tu luyện, nghiên cứu đạo làm người, thông thạo thần thông học thuật cổ kim. Sĩ tử đại học, đều là học trò của vua, không cần dựa vào môn phái. Năm rộng tháng dài, tai họa giáo phái có thể trừ khử.” (2)
Quốc sư còn nói: “Tốt nghiệp đại học, có thể tiến vào Thái học. Sĩ tử Thái họcđược dạy về đạo làm quan, làm tướng và nghiên cứu đạo pháp quản lý thiên hạ, khiến thiên hạthái bình, thiên tử có thể vô ưu.”
Trong lòng Tần Mục cảm khái không thôi, quốc sư Duyên Khang quản lý việc học tập như vậy, quốc gia há có thể không hưng thịnh? Không gian sinh tồn của môn phái trong Duyên Khang quốc bị Tiểu học cùngĐại học đè ép, không có không gian sinh tồn, chẳng trách lại tạo phản. Trên thuyền, Tần Mục từ trong bao quần áo lấy ra Toán kinh mua ở thành Giang Lăng, cẩn thận nghiền ngẫm đọc, một bên dùng bút chì vẽ lên giấy nguyên giải phân thức.
Đột nhiên, một tên sĩ tử thân thể mập mạp hỏi: “Tần huynh đệ cũng đến kinh thành đi thi sao?”
Tần Mục gật đầu, cười nói: “Đúng. Ta dự định đi kinh thành tìm cái công danh, Vệ huynh cũng đi thi à?”
Tên sĩ tử thân thể mập mạp kia tên là Vệ Dung, gật gật đầu, cười nói: “Đạt được công danh, đi vào Thái học viện học thêm nhiềusách vởlà tâm nguyện của ta!”
Một tên sĩ tử cười nói: “Vệ huynh, Thái học viện của đế quốc cũng không dễ dàng đi vào như vậy đâu. Tuy ngươi đã mười bốn tuổi, nhưng vẫn là sĩ tử tiểu học, không tiến vào được Thái học viện đâu!”
Vệ Dung cười lạnh nói: “Sĩ tử đại học thìgiỏi lắm sao? Cũng chưa chắc có thể đánh thắng được ta và Tần huynh đệ!”
Rất nhiều sĩ tử cười ha ha. Tần Mục cũng cười, những sĩ tử cùng thuyền với bọn họ đa số đềulà đến kinh thành đi thi, muốn tiến vào Thái học viện của đế quốc. Đại học Giang Lăng truyền thụ đều là kiếm pháp, pháp thuật cơ sở, cưỡi ngựa xem hoa, mà Thái học viện ở kinh thành chứa trăm vạn đầu sách, phong phú toàn diện, hầu như công pháp thần thông của các môn các phái trong Duyên Khang quốc đều gom góp tập trung ở đây, có thể nói là học phủ cao nhất của đế quốc! Muốn đi vào Thái học viện rất là khó khăn, sĩ tử đại học khắp toàn quốc vì tiến vào bên trong mà nghĩ nát óc, còn sĩ tử tiểu học dự định vào kinhthường là để đi lên học đại học ở đó. Sĩ tử tiểu học tiến vào Thái học viện khó khăn hơn rất nhiều, trừ khi tài năng đặc biệt xuất chúng mới có thể đặc cách tuyển dụng.
Hàng năm, sĩ tử tiểu học có thể thông qua kiểm tra tiến vào Thái học viện là rất ít, không được mấy người. Người cầm lái điều khiển bánh lái, cho đò đi tới bờ bên kia. Tần Mục để ý đến chiếc thuyền này dùng một cái lò luyện đan kỳ quái, trong lò luyện đan có ngọn lửa, chỉ cần bỏ dược thạch vào, liền có thể dùng linh lực trong dược thạch thúc đẩy bánh răng phía trên lò luyện đan xoay tròn, bánh răng lại mang theo một cái guồng quay to lớn, tựa như guồng nước vậy, thúc đẩy thuyền lớn tiến về phía trước. Còn người cầm lái chỉ cần điều khiển bánh lái, điều chỉnh phương hướng là được. Tần Mục lấy làm kỳ lạ, bên trong Đại Khư nào có thể nhìn thấy nhưng vật ly kỳ cổ quái tương tự như vậy?
Không lâu sau, thuyền lớn cậpbờ, hắn và rất nhiều sĩ tử rời thuyền, sau đómọi người đi bộ, không lâu sauđãđi tới chợ xe ngựa. Tần Mục nhìn xung quanh, càng thêm hiếu kỳ, chỉ thấy nơi này buôn bán, cho thuê một vài phương tiện đi lại trên bộ, xe bay, Tiên Hạc, Địa Long, còn có mấy chiếc lâu thuyền đang chờ xuất phát, khói mù bốc lên hừng hực, trong khói mù còn kèm theo ánh lửa.
“Tần huynh đệ, bên này!” Vệ Dung đứng bên dưới một chiếc lâu thuyền, vẫy tay với hắn. Chiếc thuyền kia thả thang tàu xuống, đang có vài sĩ tử trèo lên thuyền. Tần Mục đi tới, ngẩng đầu nhìn chiếc lâu thuyền này, lộ ra vẻ kinh ngạc, Vệ Dung làm như quen thuộc, cười nói: “Kiệu đi đườngbộ khá xóc nảy, xe bay thì quá đắt, còn Tiên hạc, Địa Long thì lại bị gió thổi ánh mặt trời chiếu,ngồi lâu thuyền thoải mái hơn, chỉ là tốc độ hơi chậm một chút. Tuy nhiên tuyển chọn vào Thái học viện còn sớm, chúng ta cứ ngồi lâu thuyền màvề kinh thành đi.”
Tần Mục đồng ý, nói: “Giá tiền ra sao?”
Vệ Dung lôi ra một bình rượu, cười nói: “Ngươi ăn mặc còn tốt hơn ta, còn quan tâm giá tiền tiền sao? Hồ ly muội muội, ta mua cho ngươi bầu rượu.”
Hồ Linh Nhi vừa mừng vừa sợ, thẳng người lên, ra dáng đường hoàng hướng về hắn cảm ơn, sau đó tiếp nhận bầu rượu. Tần Mục đi tới chỗ người cầm lái, thanh toán phí lên thuyền, giá tiền đi từ Giang Lăng đến kinh thành là mười đại phong tệ, cũng không tính quá đắt, dù sao năm ngày nay Tần Mục vung tay quá trán quen rồi, không có bất kỳ khái niệm gì về giá trị của đại phong tệ đến cùng là bao nhiêu, chỉ biết mình ăn cơm, nghỉ ngơi đều đưa một đại phong tệ cho đối phương, đối phương liền mừng rỡ không ngậm mồm vào được.
Hai người một cáo lên thuyền, không lâu sau, chiếc lâu thuyền này cũng đầy khách, có dược sư cùng đồng tử khởi động lò luyện đan của lâu thuyền, dược lực hóa thành pháp lực cung cấp cho tượng thú bằng đồng thau ở đuôi thuyền, lập tức cái miệng rộng của con thú bằng đồng thau này phun ra ánh lửa hừng hực, lâu thuyền từ từ bay lên không, ở giữa không trung chậm rãi thay đổi phương hướng, giương buồm chạy ra khỏi Giang Lăng, đi về phía Bắc. Trên lâu thuyền, khách đi thuyền đều có phòng riêng của mình, trên thuyền cũng cung cấp thức ăn thức uống, ở mấy ngày trên thuyền cũng được. Tần Mục đứng trên thuyền nhìn xuống dưới, chỉ thấy lâu thuyền càng lúclên càng cao, tốc độ cũng dần dần tăng lên, thành Giang Lăng phía dưới đã biến thành một tòa thànhnhỏ, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy trong thành thỉnh thoảng có xe bay, chim bay, phi thuyền cùng các loại vật kỳ quái bay ra, tiến về những thành thị khác, mà trên mặt sông thuyền tới thuyền đi, rất là náo nhiệt.
“Duyên Khang thực sự là một nơi thần kỳ.” Tần Mục than thở trong lòng: “Linh Dục Tú nói đạo pháp thần thông của Duyên Khang biến chuyển từng ngày, bây giờ nhìn lại quả đúng là như thế.”
Hắn có thể thấy được, Duyên Khang quốc đang ứng dụng đạo pháp thần thông vào mỗi ngóc ngách trong sinh hoạt thường ngày, ăn, mặc, ở, đi lại bình thường của con người đều đang dần dầnđược thay đổi, điều này tương tự với đạo mà Thánh nhân nói tới trong Đại Dục Thiên Ma kinh. Đạo của Thánh nhân, ở tại bách tính hàng ngày. Duyên Khang quốc làm được rất tốt.
Đột nhiên trong lòng hắn lóe lên một suy nghĩ kì lạ: “Lẽ nào quốc sư Duyên Khang cũng là người Thiên Ma giáo ta?”
Trên thuyền có một vài sĩ tử đang luyện tập võ nghệ, thực lực tu vi đều rất là xuất sắc,Tần Mục vô cùng kinh ngạc chính là, bọn họ đều cùng tu luyện võ học, pháp thuật và kiếm pháp tương tự nhau.
Tần Mục không hiểu: “Tu luyện cùng loại pháp thuật, kiếm pháp, này chẳng phải rất dễ dàng bị người ta tóm lấy sơ hở sao?”
Dưới cái nhìn của hắn, tuy võ giả là cảnh giới đặt nền móng, thế nhưng quá nhiều người học cơ bảnnhư vậy, phần lớn sĩ tử đều tu luyện cùng một loại võ học, cùng một môn pháp thuật, cùng một loại kiếm pháp, rất dễ dàng bị người khác bắt được sơ hở.
“Võ giả như vậy, ta một tay có thể đánh mười người.” Tần Mục âm thầm lắc đầu, tiếp tục nghiền ngẫm đọc Toán kinh, Toán kinh Duyên Khang quốc in ấn tổng cộng có mười quyển, hắn đã đọc xong, biểu thức số học nguyên giải trên sách hắn cũng đã chỉnh sửa không ít. Đến buổi tối, Tần Mục từ trong phòng đi tới boong tàu, ngửa đầu quan sát sao trên trời, sau đó dùng biểu thức số học nguyên giải suy luận, lại ghi chép tính toán vào giấy.
Lâu thuyền bay được bốn ngày, cách kinh thành càng lúc càng gần rồi, đa số sĩ tử trên thuyền đều là lần đầu tiên đến kinh thành, khó nén kích động trong lòng, nhao nhao nằm nhoài một bên mạn thuyền hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Đột nhiên, một trận rung động kịch liệt truyền đến, lâu thuyền nghiêng sang một bêntrên không trung, mấy tên sĩ tử không nắm chắc, rơi khỏi thuyền. Nhữngngười này đềuchưa tu luyện được thần thông bay trên không trung nên phát ra tiếng kêu thảm thiết thật dài, tiếng kêu thật lâu không dứt, lâu thuyền bay quá cao, phải sau một lúcnữa bọn họ mới rơi xuống đất.
Tần Mục cau mày, hai chân tựa như hai cây thương cắm trên thuyền, một tay mang theo Hồ Linh Nhi đã uống đến say khướt, một tay nắm lấy Vệ Dung cũng uống đến say khướt, miễn cho bọn họ bị văng ra khỏi thuyền. Nhưng đúng vào lúc này, tiếng cười lớn ha hả từ ngoài thuyền truyền đến, một con trăn lớn khó có thể tưởng tượng mở miệng rộng gắn đầy móc câu, cắn vào đuôi thuyền, đang dùng sức kéo lại! Mọi người trên thuyền thất kinh, đuôi thuyền đã bị con trăn kia cắn đứt. Sĩ tử đứng gần đuôi thuyền liên tục rơi khỏi thuyền, có vài tên sĩ tử bị con trăn nuốt mất! Trên cái đầu bẹp của con trăn kia có một người đang đứng, mặc áo dài sặc sỡ, thoa son đánh phấn, rất là yêu diễm, là một thanh niên diêm dúa, đang hưng phấn nhìn mọi người hoảng loạn trên thuyền.
(1) Sĩphu: người trí thức có danh tiếng trong xã hội phong kiến.
(2) Đoạn này trích dẫn từ lời của Chu Hi của Tống Triều, Trạch Trư có sửa lạiđôi chút. Cách gọi Tiểu học vàĐại học từ thời cổđã có,đại khái là từ năm 100 trước Công Nguyên, ở Tây Hán, trong “Đại Đới Lễ Ký” có ghi chép, “Người xưa từ lúc tám tuổi trở đi phải đihọc những kĩ nghệ đơn giản, học làm những việc nhỏ.” “Sau lễ búi tóc (lễ trưởng thành) thì vàoĐại học, học những kĩ nghệ, kĩ năng nâng cao, học làm những việclớn lao.” “TiểuĐới Lễ Ký - Vương Chế” có viết: “Tiểu học nằm bên trái Công Cung Nam,Đại học thìở ngoạiô.” ThờiĐông Hán, trong “Bạch Hổ Thông” có ghi lại: “Tám tuổi vào Tiểu học, mười lăm họcĐại học.”