Mục Thần Ký

Chương 635: Chương 635: Nam hải biến chủng




Tần Mục ra khỏi Nhân Hoàng điện, bên ngoài là một vùng tăm tối, trên bầu trời những chòm sao lấp lánh, thiếu niên thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hắn không rời đi ngay, tìm một tảng đã lớn gần đỉnh núi ngồi xuống đó.

Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ, đánh cho Sơ tổ Nhân Hoàng một trận dù khiến cho hắn trút được cơn giận nhưng tâm trạng của hắn cũng chưa thể giải tỏa được.

- Hay là đánh hắn thêm một trận nữa, có thể giải tỏa được khúc mắc trong lòng ta... Bầu trời giả tạo này, ngay cả quỹ đạo chuyển động của các vì sao cũng rất hỗn loạn, vị thần điều khiển tinh tượng càng lúc càng qua loa đại khái.

Hắn trợn tròn hai mắt, nhìn những vì sao có chút hỗn loạn trên bầu trời, chỉ thấy phía đông đang dần dần sáng lên, những vì sao trên bầu trời chạy loạn giống như ngựa phi, hắn thầm nghĩ:

- Dương Tinh Quân là thần linh điều khiển các vì sao. Hắn đã bị Đồ gia gia thôn chúng ta chém chết, không ai quản lý mặt trời trên bầu trời, chỉ sợ các thần linh khác cũng luống cuống tay chân.

Những vì sao trên bầu trời rối loạn một hồi, phía đông có ánh bình minh dâng lên, ánh nắng mặt trời che lấp những vì sao trên bầu trời, không để lộ ra nhiều sơ hở.

Tần Mục lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn những chòm sao biến mất khẽ cười lạnh một tiếng. Trên mặt biển, mặt trời dần dần nhô lên, quỹ đạo cũng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như cánh diều bay lên, chao bên này liệng bên kia.

Tình huống này rõ ràng là do Dương Tinh Quân sau khi chết, thần linh khác điều khiển mặt trời còn chưa quen với việc điều khiển mặt trời như thế nào, cho nên vẫn lộ ra nhiều thiếu sót.

Dương Tinh Quân đi theo Tề Cửu Nghi đến Thái Hoàng Thiên tìm kiếm Tần Mục, kết quả gặp phải kẻ thù không đội trời chung với hắn là đồ tể cho nên bị đồ tể chém chết. Sau khi hắn chết, hình Thiên Tượng của Duyên Khang đã không có thần linh điều khiển trận pháp mặt trời. Hiện tại chắc do thần linh khác tiếp nhận, chỉ có điều vẫn chưa thuần thục, vẫn còn nhiều sơ sót.

Tinh tượng Duyên Khang là do trận đồ tạo thành. Mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều như vậy. Thần linh nắm giữ những trận đồ nhất định là mỗi người quản lý một chức vụ của mình, tùy tiện tiếp nhận bản đồ sao của Dương Tinh Quân, tất nhiên sẽ luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời không thể ứng phó ngay được.

Tần Mục ngồi một lát, ngắm nhìn mặt trời dần dần lên cao, cuối cùng mặt trời cũng đã ổn định lại, nhưng còn có chút di chuyển không chắc chắn. Ánh bình minh rực rỡ, muôn màu muôn vẻ chiếu rọi Nam Cương và Nam Hải lấp lánh đẹp mắt.

Đột nhiên, cánh cửa của Nhân Hoàng điện lại xuất hiện, Sơ tổ Nhân Hoàng từ bên trong đi ra.

Tần Mục quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại xoay đầu tiếp tục ngắm nhìn mặt trời mọc.

Sơ tổ Nhân Hoàng nhìn thấy hắn, do dự một chút, không rời đi mà bước lên phía trước ngồi ở phía dưới tảng đá.

Sơ tổ Nhân Hoàng nhìn chằm chằm vào mặt trời đang mọc, thất thanh nói:

- Mặt trời này... Thật khó coi!

Tần Mục vốn định giữ nguyện bộ mặt không phản ứng gì tới hắn, nhưng lại bị những lời này của hắn chọc cho cười, nói:

- Nhẫn nại một chút, người điều khiển trận pháp của vầng mặt trời này là Dương Tinh Quân đã bị Đồ gia gia nhà ta một đao đánh chết.

- Thì ra là thế.

Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Ta đã từng gặp vị Dương Tinh Quân kia, khi Thiên Tượng Duyên Khang bị che đậy, ta nhìn thấy bọn họ kéo màn trời ra, treo mặt trăng, mặt trời và các vì sao lên, cũng làm khó cho hắn, làm giả suốt hai vạn năm qua.

Hắn nhìn Tần Mục một chút, giọng nói trầm xuống:

- Xin lỗi...

Tần Mục hơi ngẩn ra, cười nói:

- Vì sao ngươi lại nói xin lỗi ta? Ta đánh ngươi, đáng nhẽ ta là người nói xin lỗi mới phải.

Sơ tổ Nhân Hoàng lắc đầu, nói:

- Ta vốn dĩ muốn làm sư phụ của ngươi, truyền thụ bản lĩnh và lĩnh ngộ cả một đời cho ngươi. Nhưng sau khi ngươi đi, ta đã nghĩ thông suốt. Ta đã hại bao nhiêu Nhân Hoàng cơ cực một đời, không thể hại thêm ngươi nữa. Con đường của ngươi, ngươi hãy tự mình chọn lấy, tự mình bước đi, ta muốn ép ngươi đi con đường của ta, là ta sai.

Tần Mục mím môi, môi hắn trở nên rất mỏng, sau một lúc lâu hắn đứng dậy vươn vai, vặn mình:

- Ta vốn rất hận ngươi, muốn đánh chết ngươi, chỉ có điều ta chỉ có thể ở cùng cảnh giới đánh bại ngươi, không có cách nào đánh chết ngươi. Hơn nữa lần này sau khi đánh ngươi, trong lòng ta đột nhiên không còn hận thù mãnh liệt nữa.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Ngươi hoặc là muốn thử thách ta, hoặc là vì khích lệ ta, khiến cho ta tu hành càng thêm khắc khổ, vượt qua ngươi. Chỉ có điều ta khinh thường cách làm của ngươi.

Sơ tổ Nhân Hoàng hơi ngẩn ra, thất thanh nói:

- Ngươi đã nhìn ra?

- Ta đâu có ngốc.

Tần Mục ngắm nhìn mặt trời mới mọc, nhẹ giọng nói:

- Chỉ có điều nếu là ngươi, ta sẽ không dùng biện pháp ngu ngốc đến cực độ đó để khích lệ vãn bối, ta càng không đi hủy hoại tâm huyết cả đời của người thân và càng không biết hủy hoại hài cốt của người thân! Kẻ địch nhiều người như vậy, lại hết lần này tới lần khác xuống tay với thân hữu, ngươi thật sự là một kẻ đào ngũ. Ta khinh thường cách đối nhân xử thế của ngươi, cho nên cũng không thèm đếm xỉa tới việc học công pháp thần thông của ngươi.

Sơ tổ Nhân Hoàng trầm mặc xuống, sau một lúc lâu nói:

- Ai là người nuôi nấng ngươi, dạy dỗ ngươi? Bọn họ đã giáo dục ngươi rất tốt.

Tần Mục tinh thần phấn chấn, lộ ra vẻ kính trọng ngưỡng mộ:

- Bọn họ là những người tốt nhất, lương thiện nhất trên thế giới này, là những người quang minh lỗi lạc, lòng dạ rộng rãi, trí tuệ uyên thâm! Nếu bàn về cách đối nhân xử thế, bọn họ hơn ngươi gấp trăm lần, gấp ngàn lần! Ngươi có biết trưởng thôn không? Chính là Nhân Hoàng thế hệ trước, người ngày nào cũng bị Tề Khang tổ sư và các vị sư tổ khác đánh đập, hắn chính là trưởng thôn của thôn chúng ta. Điều ta khâm phục nhất ở thôn trưởng chính là học thức uyên bác của hắn. Nếu như không phải hắn phát hiện ta là phách thể, e rằng lúc này ta vẫn ở Đại Khư chăn trâu. Còn có Tư bà bà, bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp và lương thiện nhất trong thôn. Bà ấy chính là người đã nhặt ta về, nuôi nấng ta trưởng thành…

Hắn cứ nhắc tới những người trong thôn liền giống như một cái máy hát, thao thao bất tuyệt nói về những điều tốt đẹp của những người trong thôn.

Sơ tổ Nhân Hoàng yên lặng nghe, chờ hắn nói xong mới tươi cười, gật đầu nói:

- Bọn họ dạy dỗ ngươi rất tốt, ngươi cũng rất tốt.

Tần Mục dừng lại không nói lời nào, trong lòng buồn bực:

- Ta tại sao lại nói với hắn nhiều như vậy? Ta phải hận hắn mới đúng.

- Ngươi là người của Tần gia, ta cũng là người của Tần gia, ngươi vẫn coi ta là trưởng bối cùng gia tộc chứ?

Sơ tổ Nhân Hoàng hình như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, nói:

- Đối mặt người thân, sẽ có rất nhiều lời muốn nói. Có lẽ đã rất lâu rồi người chưa được gặp những người thân trong gia tộc của mình phải không?

Tần Mục gật đầu.

Hắn nhìn vị Nhân Hoàng bên cạnh, hiếu kỳ nói:

- Ngươi tên gì?

- Tần Vũ.

Tần Mục lấy gia phả Tần thị ra, cẩn thận lật xem, tìm được cái tên Tần Vũ này, trong lòng ngơ ngác, đây đã là vai vế lão tổ cả trăm đời rồi.

Lúc này, trên mặt biển đột nhiên có tia sáng lóe lên, giống như ráng chiều phun ra, từ trong lòng biển từng bọt khí cuồn cuộn trào ra.

Tần Mục đứng dậy, phát động Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp nhìn về phía biển phía nam, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, trong lòng biển tuôn ra ánh hào quang rực rỡ giống như là bảo quang phát ra từ bảo vật.

Chỉ có điều, mặt biển cách nơi này quá xa, nhãn lực của hắn không có cách nào nhìn thấy được đáy biển, không biết rốt cuộc là vật gì đang tỏa ra hào quang.

Sơ tổ Nhân Hoàng đứng dậy, cũng nhìn về phía đó, nói:

- Nước quá sâu, không nhìn thấy đáy!

Tần Mục lập tức bay lên trời, lao về phía hào quang phun trào, Sơ tổ Nhân Hoàng khẽ nhíu mày:

- Sao lại hiếu kỳ như vậy? Nếu như có người muốn đối phó ngươi, cố ý làm ra chút hiện tượng kỳ lạ, chỉ sợ ngươi lại sẽ giống như chú hươu bào ngốc nghếch, rơi vào trong bẫy.

Hắn vội vàng bay theo Tần Mục về phía bên kia.

Cách chỗ hiện tượng kỳ lạ càng lúc càng gần, cho dù là Sơ tổ Nhân Hoàng cũng không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía, chỉ thấy mặt biển cuồn cuộn phun trào những bọt khí cực kỳ khổng lồ. Mỗi một bọt khí có chu vi cả trăm dặm. Hàng trăm hàng chục bọt khí đồng thời từ dưới đáy biển tuôn trào lên. Biển lớn giống như bị thiêu đốt, từng cuộn sóng lớn ngập trời cuộn trào ra khắp bốn phương tám hướng.

Những tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, vô cùng kinh người.

Tần Mục khẽ nhíu mày, nhìn về phía Duyên Khang, sau đó quay đầu lại đuổi theo từng cuộn sóng biển lớn.

Sơ tổ Nhân Hoàng đuổi theo hắn, không hiểu hắn đang định làm gì liền hỏi:

- Sao ngươi lại quay đầu lại?

- Sóng thần!

Tần Mục dốc toàn lực xông về phía bờ biển, trầm giọng nói:

- Đó là sóng thần. Sóng thần lên bờ, chỉ sợ sẽ phá hủy toàn bộ khu vực mấy chục dặm quanh bờ biển, nơi đó còn có rất nhiều người!

Sơ tổ Nhân Hoàng bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên thân hình từ không trung đảo lộn xuống, đầu dưới chân trên. Bàn tay hắn ấn nhẹ một cái trên mặt biển. Sau đó, thân hình lập tức bắn lên, đứng cạnh Tần Mục, thản nhiên nói:

- Ngươi có thể yên tâm, sóng thần đã dừng lại.

Tần Mục vội vàng dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy biển rộng đột nhiên gió êm sóng lặng. Đợt sóng thần kinh thiên động địa khi nãy chỉ cần cái ấn nhẹ của Sơ tổ Nhân Hoàng đột nhiên trời yên biển lặng, trở lại bình thường.

- Xuất sắc!

Tần Mục thán phục, giơ ngón tay cái lên, khen:

- Thật sự quá giỏi! Ta vốn chỉ nghĩ sớm bay trở về bờ biển cứu người, sơ tán bách tính, không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy, trực tiếp áp chế được trận sóng thần này! Thật là thần thông!

Sơ tổ Nhân Hoàng mỉm cười:

- Ngươi muốn học không? Luận về kiếm pháp, ta không bằng ngươi, nhưng luận về ấn pháp, ta cao hơn ngươi rất nhiều. Chỉ cần ngươi đồng ý học...

- Không học!

Tần Mục ngoảnh đầu bay đi, xông về chỗ hào quang bạo phát, chỉ thấy nơi đó không còn những bọt khí khổng lồ đáng sợ, chỉ còn những ánh hào quang không ngừng tuôn ra giống như ráng chiều.

Sơ tổ Nhân Hoàng không nhịn được lắc đầu, nhanh chóng đuổi theo hắn, trong lòng thầm nghĩ:

- Chắc chắn sẽ có biện pháp khiến cho ngươi học.

Tần Mục hít một hơi thật dài, đột nhiên lao vào trong lòng biển, tiến về phía đáy biển.

Sơ tổ Nhân Hoàng đuổi kịp hắn. Tần Mục nhìn về phía hắn, thấy nguyên khí toàn thân Sơ tổ Nhân Hoàng điên cuồng phun ra, hóa thành một hình cầu cực lớn, làm cho hắn đi lại trong nước biển giống như đi lại trên mặt đất.

Sơ tổ thấy hắn nhìn mình, lộ ra vẻ tươi cười:

- Muốn học...

- Hừ...

Tần Mục phát động Tạo Hóa Công, thân thể hóa thành một con cá lớn, lắc đầu quẫy đuôi bơi theo ánh hào quang.

Sơ tổ Nhân Hoàng dở khóc dở cười đi theo sau hắn. Đột nhiên, Tần Mục ngừng bơi, chớp chớp mắt nhìn về phía trước. Sơ tổ Nhân Hoàng cũng vội vàng dừng bước. Chỉ thấy xuất hiện trước mắt bọn họ là một đại lục cổ bao la rộng lớn. Từng ngôi thần điện cổ xưa lóe lên những ánh hào quang mờ mịt. Những bức tượng thần cao lớn đứng vững dưới đáy biển, những cây tảo biển dập dờn trên những bức tượng thần đó.

Trong lòng Tần Mục chấn động, chậm rãi bơi vào lục địa vô cùng cổ xưa này, đột nhiên hắn nhớ tới bản đồ sao mình đã nhìn thấy bên trong Trảm Thần Điện ở dị tinh của La Phù Thiên, hắn mở miệng phun ra những bọt khí:

- Nơi đánh dấu trong bản đồ sao ba mươi lăm vạn năm trước chính là nơi này! Nơi này là... tổ địa của thời đại Xích Minh, là nơi thần Xích Khê muốn tìm kiếm.

Hắn hóa thành cá lớn bơi qua từng khối kiến trúc rộng lớn mênh mông. Ở đây không chỉ có có hắn mà còn có một vài sinh vật kỳ lạ, có rất nhiều những con cá ba đầu sáu vây bơi tới bơi lui ở vùng đất này, giống như là đang đi tuần tra.

Một con cá lớn màu trắng xanh dài đến cả trăm trượng từ đỉnh đầu bọn họ bơi xuống, phát ra tiếng kêu khe khẽ ngân dài, chấn động tới mức lồng ngực của bọn họ vang lên những tiếng ong ong.

- Những con cá lớn này...

Sơ tổ Nhân Hoàng thoáng thay đổi sắc mặt, vội vàng nắm lấy đuôi cá của Tần Mục, kéo hắn vào trong bong bóng nguyên khí của mình, trầm giọng nói:

- Những con cá lớn này có chút kỳ lạ! Không nên tự ý hành động.

Tần Mục hiện nguyên hình, không hiểu ý của hắn, nói:

- Cái gì kỳ lạ?

- Ngươi hẳn là đã biết thân thể Thần Ma thời đại Khai Hoàng hóa thành tượng đá, nguyên thần trốn về Phong Đô chứ?

Ánh mắt của Sơ tổ Nhân Hoàng nhìn về phía những con cá lớn ba đầu sáu vây kia, trầm giọng nói:

- Phương pháp mà Thần Ma thời đại Xích Minh sử dụng e rằng chính là phương pháp này. Bọn họ thay đổi giống loài của mình, dựa vào điều này để tránh né sự truy sát của Thiên Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.