Căn cứ vào kinh nghiệm của Tần Mục, từ trong sương mù dày đặc của Dũng Giang xuyên qua, quay về cổ đại, chỉ có thời gian “nửa ngày”, “nửa ngày” ở đây cũng không phải là chỉ sáu canh giờ, không phải là thời gian xác thực, mà là bóng tối cùng ban ngày thay thế.
Trong Thiên Đình không có đêm tối, ánh sáng vĩnh viễn là ban ngày.
Bọn họ đi tới nơi này, bất kể qua thời gian bao lâu đều thuộc về ban ngày, chỉ cần không tới buổi tối, cũng không qua nửa ngày.
Mà Thổ Bá ra tay lại khác.
Bóng tối của U Đô bao phủ Thiên Đình, khiến cho đêm tối thoáng cái hạ xuống, vì vậy lại đạt được điều kiện trở lại tương lai.
Trong bóng tối, Tần Mục nhìn về phía Chu Tước Nhi và Lăng Thiên Tôn phất tay, bóng người của hắn cùng với Khai Hoàng, trâu già lưu chuyển trong bóng tối giống như là bức tranh cát tối tăm, theo gió tản đi.
Trong đầu của Lăng Thiên Tôn ầm ầm, ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy.
Chu Tước Nhi cũng giống như nhìn thấy quỷ, vội vàng đi tới chỗ Tần Mục, Khai Hoàng và trâu già vốn đang đứng, sờ loạn xung quanh, nhưng ba người này lại dường như đột nhiên biến mất vậy!
- Kỳ quặc quái gở, kỳ quặc quái gở!
Chu Tước Nhi kinh ngạc không thôi.
Mà trong lòng Lăng Thiên Tôn lại dâng lên từng đợt sóng lớn, bất giác nàng nhớ tới lúc trước Tần Mục đã từng nói với nàng nói:
- Có thể tương lai không xa, tỷ sẽ gặp phải một người từ trong thần thông của tỷ trở lại quá khứ, chứng minh cái nhìn của người đời đối tỷ là sai lầm.
Thần sắc nàng ngây ra như say, kinh ngạc nhìn Chu Tước Nhi vẫn đang tìm vị trí của đám người Tần Mục.
- Thế gian này thật sự có thần thông khiến cho vật chất không dịch không đổi không biến không tăng không giảm, là do ta chế tạo ra sao?
Sóng to gió lớn trong lòng nàng lại biến thành lòng tin không gì có thể so sánh nổi, niềm tin chống đỡ cho nàng tiếp tục nghiên cứu:
- Ta sẽ sáng tạo ra, sau này, sẽ có đám người Mục Thiên Tôn, Tần Thiên Tôn theo thần thông của ta trở về thăm ta, khích lệ ta! Ta nhất định có thể sáng tạo ra được!
Bởi vì Ngự Thiên Tôn chết khiến cho nàng chưa gượng dậy nổi, lúc này tinh thần nàng lại một lần nữa phấn chấn.
Tần Mục và Khai Hoàng cùng nàng nghiên cứu trong một khoảng thời gian rất dài, sử dụng kiến thức nội tình đến từ tương lai của bọn họ, làm bậc thang đầu tiên giúp nàng.
Điều nàng phải làm, chính là không ngừng xây lên bậc thang mới, mãi đến khi dần tiến từng bước, mãi đến khi sáng tạo ra một môn tuyệt học chấn kinh thiên hạ!
Nàng từ biệt Nam đế Chu Tước Nhi, đi về phía Dao Trì.
Ở trên đường, nàng gặp được Nguyệt Thiên Tôn và Vân Thiên Tôn, nàng nhìn về phía bọn họ lên tiếng chào hỏi.
Nguyệt Thiên Tôn và Vân Thiên Tôn lộ vẻ kinh hãi. Trong ấn tượng của bọn họ, Lăng Thiên Tôn là một thiếu nữ tính tình kỳ quái, chưa bao giờ chào hỏi người khác, hơn nữa lúc người khác đánh tiếng chào hỏi nàng, nếu nàng không thích người kia, cũng nhất định sẽ không đáp lại.
Mà bây giờ, nàng không ngờ chủ động đánh tiếng chào bọn họ, thực sự là mặt trời mọc từ hướng tây.
- Lăng Thiên Tôn tạm thời không nên vội vàng rời đi.
Nguyệt Thiên Tôn đột nhiên gọi nàng, Lăng Thiên Tôn dừng bước, quay đầu lại nhìn. Nguyệt Thiên Tôn cùng Vân Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau, hai người tới bên cạnh nữ hài này, khẽ nói:
- Lần này Dao Trì thịnh hội phát sinh rất nhiều chuyện. Ngự Thiên Tôn chết, Hạo Thiên Tôn bị Mục Thiên Tôn tổn thương nặng nề, Thiên Đế lại hạ lệnh tập nã Mục Thiên Tôn, Tần Thiên Tôn, phương diện này chính là thị phi quá nhiều.
Lăng Thiên Tôn lẳng lặng nghe.
Nguyệt Thiên Tôn lấy hết dũng khí, hạ thấp giọng nói, nói:
- Chúng ta có thể nhìn ra được, là Hạo Thiên Tôn giết Ngự Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn giúp Ngự Thiên Tôn báo thù. Mà lời đồn trong nhiều ngày qua, không có lửa thì sao có khói. Thiên Đế và tỷ muội Đế hậu đều có tham dự vào bên trong này. Mâu thuẫn của Bán Thần cùng chủng tộc hậu thiên chúng ta đã lộ ra rõ ràng. Chúng ta làm người đứng đầu sinh linh hậu thiên, không thể không sớm đề phòng.
Vân Thiên Tôn ở bên cạnh, nói:
- Mục Thiên Tôn truyền ra phương pháp thành thần của Ngự Thiên Tôn, chủng tộc hậu thiên quật khởi là chuyện tất nhiên. Hai chúng ta thương nghị một hồi, chỉ cảm thấy tiền đồ nguy hiểm đáng sợ nặng nề, khắp nơi đều là nguy hiểm và tai họa vô cùng đáng sợ. Bởi vậy, chúng ta không thể lại năm bè bảy mảng, nhất định phải tổ chức một liên minh, vì Nhân tộc, vì sinh linh hậu thiên khác vạch ra kế hoạch sau này!
Trong lòng Lăng Thiên Tôn thoáng động:
- Thiên Minh?
Hai người kinh ngạc, vội vàng nói:
- Lăng Thiên Tôn, không ngờ nàng cũng có quyết định này? Cũng dự định thành lập một liên minh? Thiên Minh cái tên này là nàng đặt ra sao?
Lăng Thiên Tôn lắc đầu:
- Là Mục Thiên Tôn đặt, Tần Thiên Tôn đã ở trong Thiên Minh. Lần này, ta dự định đi tìm U Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn, cũng kéo hắn kéo vào trong Thiên Minh.
Vân Thiên Tôn vội vàng nói:
- U Thiên Tôn còn tốt, nhưng Hỏa Thiên Tôn là một người tính tình hung bạo, không có giữ được miệng, hơn nữa hắn cùng với Hạo Thiên Tôn đi lại rất gần. Hắn không thích hợp để tiến vào trong Thiên Minh.
- Tần Thiên Tôn và Mục Thiên Tôn bọn họ ở đâu?
Nguyệt Thiên Tôn hỏi.
Lăng Thiên Tôn lộ ra vẻ tươi cười, ung dung nói:
- Bọn họ ở trong tương lai chờ chúng ta, chờ đến ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại bọn họ. Chúng ta đi tìm U Thiên Tôn.
Ba người bọn họ đi về phía Dao Trì Tiểu Trúc, Vân Thiên Tôn suy tư nói:
- Chúng ta cần phải định ra một chương trình, Thiên Minh nhất định phải suy nghĩ cho an nguy của chủng tộc hậu thiên, chỉ có thể để cho nhân vật có tư chất tuyệt thế gia nhập vào, hơn nữa còn phải sát hạch nhân phẩm, để tránh có họa ở bên trong.
Nguyệt Thiên Tôn nói:
- Chương trình nhất định phải định ra thật tốt, không thể đối người xấu quá tốt, không thể quá tốt đối với người tốt, đối xử tốt với người tốt, đối xử tệ với người xấu. Chỉ có như vậy, Thiên Minh mới có khả năng kéo dài tiếp.
Lăng Thiên Tôn nói:
- Mục tiêu của Thiên Minh là cái gì, cũng cần phải thật sự quyết định ra. Chúng ta tìm đến U Thiên Tôn trước lại nói sau. Thời đại này là thịnh thế phồn hoa, nhưng đã có mầm hỗn loạn, chúng ta sớm làm ra sự chuẩn bị!
...
Bóng tối bao phủ, rơi ở trong mắt Khai Hoàng lại là cảnh tượng khác hẳn Lăng Thiên Tôn, Nam đế Chu Tước nhìn thấy được.
Hắn nhìn thấy được chính là mình vẫn đứng tại chỗ, biến hóa chính là vật chất. Lăng Thiên Tôn và Nam đế Chu Tước giống như cát đen bị gió thổi đi tiêu tan, mà Thiên Đình mênh mông bao la hùng vĩ này cũng giống là bức tranh cát vậy tản đi.
Vật chất tan ra, cũng không phải là thời gian đi tới.
- Lăng Thiên Tôn đúng.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tất cả bóng tối biến mất, bản thân hắn cũng không còn là ở trong Thiên Đình viễn cổ nữa, mà một mảnh hoang vắng sa mạc, Dũng Giang ở phía xa đang không ngừng đổ xuống.
Nơi này là Đại Khư, di chỉ của thời đại Thượng Hoàng, trong Đại Khư tràn ngập sự kiện quỷ dị khó lường, thời đại Thượng Hoàng có rất nhiều tồn tại may mắn còn sống sót sinh hoạt ở trong Đại Khư, còn có vài người sinh hoạt ở bên ngoài, khó nhọc sống sót.
Khai Hoàng kinh ngạc nhìn cảnh tượng như vậy, hắn lấy lại bình tĩnh, sải bước đi về phía Dũng Giang, thầm nghĩ:
- Mục Thiên Tôn, chúng ta sẽ lại gặp nhau chứ? Đúng rồi, ta cũng muốn luyện một thanh kiếm như vậy...
Phía xa, rất nhiều thần thông giả đang tìm kiếm bên cạnh Dũng Giang, có người từ phía xa nhìn thấy được Khai Hoàng, không nhịn được vui vẻ nói:
- Tần Nghiệp ở nơi đó!
Mọi người vội vàng tiến lên nghênh đón, chạy ở phía trước chính là một con trâu toàn thân là vảy xanh, trên lưng trâu là một người nông phu tuổi còn trẻ, dáng vẻ có lực, chỉ là kích thước không cao.
Phía sau chính là một thiếu nữ cầm quạt giấy, còn có một người câu cá, trong cái giỏ hai con cá Côn nhỏ màu đỏ đang thò đầu ra nhìn, phía sau cùng chính là một người đốn củi.
Bọn họ đều chạy về phía Khai Hoàng, người đốn củi chạy chậm nhất, thở hổn hển nói:
- Các ngươi chờ ta một chút, chờ ta một chút...
- Tần Nghiệp, ngươi đã đi nơi nào vậy? Làm hại chúng ta vừa rồi phải tìm kiếm!
Nông phu này từ trên lưng trâu nhảy xuống, hung hăng cho hắn một quyền hắn, Khai Hoàng bị đánh đến lảo đảo, nhếch miệng kêu đau. Nông phu vội vàng nói:
- Đừng giả vờ, chúng ta trước đây đánh nhau rất nhiều lần, đều là ngươi đánh ta tới kêu ầm cả lên. Ngươi biến mất đã nhiều ngày, câu cá tìm được tung tích của ngươi đến nơi này, sau đó lại tìm không thấy tung tích của ngươi nữa.
Khai Hoàng lộ ra vẻ tươi cười, cười nói:
- Ta đi nhầm vào một nơi không thể tưởng tượng nổi, gặp phải rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người bắt đầu vây quanh, hiếu kỳ nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Khai Hoàng xuất thần, đột nhiên lắc đầu cười nói:
- Vẫn không nói.
Trâu già bên cạnh nông phu mở miệng nói, nói:
- Ân công, ngài làm vậy làm không được. Có lời gì mà không thể nói với chúng ta chứ?
Khai Hoàng nghe được âm thanh này, đột nhiên giống như bị sét đánh, sau một lúc lâu này hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn trâu già, có một cảm giác hoang đường, vì vậy hắn càng không đề cập tới chuyện mình đã gặp phải.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Người đi theo Khai Hoàng càng lúc càng nhiều, rất nhiều người sau đó lại nổi danh khắp thiên hạ môn, giống như Đế Dịch Nguyệt, giống như Điền Thục, giống như Đế Thích Thiên, cũng đều đi theo hắn.
Một ngày này, Khai Hoàng quốc được thành lập, bọn họ ở trên đống đổ nát của Thượng Hoàng, thành lập một thần triều, hắn được phong làm Khai Hoàng.
Sau đại điển đăng cơ, Khai Hoàng cũng có chút mệt mỏi, hắn bảo mọi người lui ra, bản thân mình lại đi tới ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng của ngự thư phòng mở ra, một nữ tử áo xanh đi đến.
Khai Hoàng ngẩng đầu, nhìn thấy được nữ tử áo xanh này, thân thể hắn không khỏi chấn động mạnh.
- Tần Thiên Tôn.
Nữ tử kia lộ ra vẻ tươi cười:
- Đã lâu không gặp. Ta chờ ngươi, chờ rất khổ cực.
Khai Hoàng đứng dậy, trong tròng mắt có nước mắt tràn ra khỏi mi.
- Lăng Thiên Tôn!
- Tần Thiên Tôn, nguyên lão sáng lập Thiên Minh, hoan nghênh trở về Thiên Minh!
...
Tần Mục và trâu già thấy tình hình cũng không khác với Khai Hoàng, đây là lần thứ hai Tần Mục nhìn thấy được vật chất giống như cát đen tản mạn khắp nơi, nhưng Ngưu Tam Đa vẫn là lần đầu, hắn không khỏi tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Bóng tối tản đi, Tần Mục quan sát khắp nơi, chỉ thấy bọn họ đang ở phía tây của Thái Hoàng Thiên, chỗ hơn trăm dặm phía trước chính là vách núi dựng đứng.
- Cổ Thần Thiên Đình năm đó đã không tồn tại nữa, chỉ còn lại có Đại Khư. Đại khái, Cổ Thần Thiên Đình cũng bị vùi lấp ở sâu bên trong lòng đất của Đại Khư đi?
Hắn cúi đầu nhìn đất đai dưới chân, trong lòng có chút phiền muộn, nhớ lại năm tháng đã qua.
Từ Cổ Thần Thiên Đình viễn cổ, Long Hán năm đầu tiên đến bây giờ, rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm?
Trong lịch sử lâu đời dài dằng dặc này rốt cuộc đã chôn cất bao nhiêu nhân vật thiên tài có tư chất hơn người?
Bọn họ ở trong lịch sử đã qua lại giống như ngôi sao trên bầu trời, chợt sáng chợt tắt, theo vật chất tản mạn khắp nơi biến mất đi.
Đinh đinh đinh.
Vô Ưu kiếm tung bay, bay lượn xoay tròn quanh Tần Mục. Thanh kiếm này cũng theo hắn quay về tới bây giờ, đang nhẹ nhàng di chuyển, giống như là từ trong tử vong tỉnh lại, sống lại vậy.
Vô Ưu kiếm cũng không đi theo Khai Hoàng.
Nó là thuộc về thời đại này của Tần Mục, sẽ không theo Khai Hoàng rời đi.
Tần Mục nhẹ nhàng xoa thân kiếm, Vô Ưu kiếm ở dưới đầu ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển, hắn có thể cảm giác được linh trong kiếm chất chứa lực lượng.
Thanh kiếm của Khai Hoàng đã sống lại.
- Tam Đa sư ca, chúng ta đi thôi.
Tần Mục giơ tay lên, Vô Ưu kiếm phát ra tiếng kiếm khe khẽ, cùng kiếm hoàn dung hòa.
Tần Mục nhìn về phía xa, đánh thức Ngưu Tam Đa còn đang xuất thần, cười nói:
- Chúng ta đi thôi, đi tới Phong Đô, Đế Dịch Nguyệt tỷ tỷ và Điền Thục Thiên Vương cũng đã đi tới nơi đó, cải tạo Phong Đô. Nói không chừng, ta có thể thông qua Phong Đô đi tới U Đô, đi gặp người quen cũ đeo mặt nạ quỷ ở gáy đã từng thấy một lần kia.
Trâu già phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nói:
- Khoảng thời gian này giống như bừng tỉnh sau một cơn mơ. Ta thật sự không biết mình gặp phải chính là ảo giác, hay là thật sự trở lại quá khứ. Sư đệ, ngươi nói sau khi chúng ta rời khỏi, Long Hán sẽ phát sinh chuyện gì? Lăng Thiên Tôn rốt cuộc có thành lập được cực thứ ba, tòa Thiên Đình thứ ba hay không? Long Hán phân ba, người nào sẽ thắng?
- Không biết. Ta cũng rất muốn biết, sau khi chúng ta rời khỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Tần Mục cùng hắn đi về phía trước, nói:
- Chỉ có điều, xuyên qua thời không hồi tưởng quá khứ, cũng không phải là chuyện chúng ta có khả năng khống chế. Ta cảm thấy, chúng ta còn cách vạch trần chân tướng, cách vạch trần đoạn lịch sử này không xa. Sư huynh, ca có thể trả mảnh giấy vàng trên người sư huynh lại cho ta hay không.
Trâu già cuống quít lấy giấy vàng xuống, chuyển tờ giấy vàng cho hắn, sắc mặt lại có phần cổ quái, nói:
- Ta đánh nhau với Khai Hoàng, từng đại náo Cổ Thần Thiên Đình, còn đánh cả nữ tử của Thiên Đế, còn đánh các loại Cổ Thần, ngay cả thiên la địa võng cũng không có thể bắt được ta! Ta còn gặp mặt Nam đế Chu Tước, còn gặp mặt Thiên Tôn Nhân tộc cổ xưa nhất, nếu ta nói ra lão gia cũng không thể tin được! Hắc hắc, có thể hù chết lão gia... A, binh phù Kim Ngô Lang Tướng của ta vẫn còn này!
Hắn lấy binh phù bên thắt lưng xuống, chiếu dưới ánh sáng mặt trời, cẩn thận quan sát, cười nói:
- Không nghĩ tới Ngưu Tam Đa ta còn ở Cổ Thần Thiên Đình đảm nhiệm qua chức quan thần tướng! Khối binh phù này còn ở đây, nói rõ cũng không phải là mơ, mà thật sự đã từng phát sinh qua! Lão gia nhìn thấy khối binh phù này, nhất định sẽ phải tè ra quần!
Tần Mục nhìn khối binh phù dưới ánh mặt trời kia, sắc mặt thoáng đổi, hắn lấy ra Khai Sơn tổ sư Ngụy Tùy Phong khối binh phù vô cùng cổ xưa kia, đưa hai khối binh phù dưới ánh sáng mặt trời, một khối rất mới, một khối rất cũ kỹ.
Một khối binh phù mới này có phù văn lưu chuyển, không ngờ khiến cho khối binh phù cũ kia cũng bị kích phát, dần dần hiện ra rất nhiều văn tự và phù văn cổ xưa!