Mục Thần Ký

Chương 656: Chương 656: Não Của Xích Hoàng




Xích Minh thần tử quay đầu lại, gương mặt giãn ra cười nói:

- Ta mời ngươi đi vào thánh điện, không tính là mạo phạm. Mời.

Tần Mục do dự, quay đầu lại nhìn về phía Sơ tổ. Sơ tổ bộ dạng ốm đau bệnh tật, không còn niềm vui nào trên đời, chậm rãi đi về phía trước.

- Thương thế của hắn chắc hẳn đã khỏi rồi mới phải, thế nào vẫn bộ dạng buồn bã ỉu xìu như vậy?

Tần Mục buồn bực, Sơ tổ tuy rằng luôn luôn lạnh như băng, ai cũng không thích để ý tới, nhưng có phần ý vị nội liễm. Từ khi bắt đầu hành trình Huyền Không Giới lần này, hắn lại có chút mệt mỏi không phấn chấn, hiển nhiên nguyên nhân cũng không phải là bị thương.

Hắn cùng với Sơ tổ đi theo Xích Minh thần tử tiến về phía thánh điện này, Xích Minh thần tử cười nói:

- Vị bằng hữu này vẫn bảo vệ ngươi, lại không bảo vệ công chúa Duyên Khang, có thể thấy được ở trong lòng hắn ngươi quan trọng hơn nhiều so với công chúa Duyên Khang.

Tần Mục đang muốn nói, Xích Minh thần tử tiếp tục nói:

- Thật ra trong lòng ta, ngươi không chỉ quan trọng hơn so với công chúa Duyên Khang, cũng quan trọng hơn nhiều so với Duyên Phong đế.

Tần Mục hơi ngẩn ra, cười nói:

- Điện hạ tại sao lại nói ra lời này?

Xích Minh thần tử không trả lời, đi vào trong điện, nói:

- Thánh điện này từ khi ban đầu thành lập lại không có người ngoài nào có thể tiến đến, đừng nói là người ngoài, cho dù là trong tộc nhân của ta cũng không có mấy người có tư cách tiến đến thăm viếng não của Xích Hoàng.

Tần Mục nói:

- Thần Tử điện hạ để cho chúng ta tiến đến, khiến ta được sủng mà kinh hãi lo sợ.

Xích Minh thần tử quay đầu lại, cẩn thận quan sát khuôn mặt của hắn, hình như muốn nhìn xem hắn có thật sự được sủng mà kinh hãi lo sợ hay không.

Tần Mục được sủng mà kinh hãi lo sợ.

Xích Minh thần tử lắc đầu:

- Biểu tình của ngươi giống như đúc, nhưng chỉ là giả vờ, cũng không phát ra từ trong lòng. Ngươi chỉ là hiếu kỳ mà thôi, hoàn toàn không có ý được yêu mến mà vừa mừng vừa sợ. Ngươi nếu như có thể ngụy trang đến trình độ giống như thật lòng phát ra, mới có thể lừa gạt được ta.

Tần Mục thẹn thùng.

- Vẫn là giả.

Xích Minh thần tử tiếp tục đi về phía trước, nói:

- Các ngươi có khả năng không biết, thật ra ta cũng không phải là con cháu đời sau của Xích Hoàng hoặc Minh Hoàng, ta với Xích Hoàng và Minh Hoàng hoàn toàn không có liên hệ máu mủ.

Tần Mục kinh ngạc không thôi, Sơ tổ Nhân Hoàng cũng không khỏi cảm thấy tò mò, chủ động dò hỏi:

- Đạo huynh, ngươi không phải là con cháu đời sau của bọn họ, tại sao lại được làm Xích Minh thần tử?

Xích Minh thần tử hình như rơi vào trong hồi ức, nói:

- Trước khi tai biến phát sinh, Minh Hoàng cũng đã có chút dự cảm, triệu tập trẻ tuổi tài tuấn trong thiên hạ, tiến hành một hồi đại hội đạo võ. Trải qua từng tầng tuyển chọn, cuối cùng có nghìn người trúng tuyển, nhìn thấy Minh Hoàng, ta đứng trong hàng ngũ đó. Minh Hoàng truyền đạo giảng pháp, cho chúng ta dẫn dắt rất lớn. Ta cũng không phải là người xuất sắc nhất trong đó, bất kể là tư chất hay ngộ tính, hoặc là thần thông đạo pháp, ta còn chưa có tiến vào trước mười. Chỉ có điều cuối cùng Minh Hoàng vẫn lựa chọn ta. Hắn nói với ta, thời đại Xích Minh cần không phải là người có tư chất ngộ tính cao nhất tốt nhất, mà là người có thể tập trung con dân, khiến cho con dân có thể bước ra sau thất bại. Hắn nói cho ta biết đường nhỏ của Huyền Không Giới, sau đó lại có tai biến phát sinh.

Thần sắc của Xích Minh thần tử ảm đạm, sau một lúc lâu, thần sắc của hắn lại khôi phục giống như lúc ban đầu, nói:

- Ta vốn trước sau không rõ hắn vì sao lựa chọn ta, mãi đến khi tai biến bạo phát ta mới hiểu được. Minh Hoàng tuyên bố với bên ngoài, ta là Thiên Mệnh thần tử của thời đại Xích Minh, khiến cho vào ngày diệt vong hạ xuống có rất nhiều người đi theo ta. Bọn họ tin tưởng sâu sắc ta là Thiên Mệnh thần tử, có thể mang đến cho bọn họ hi vọng. Vì vậy, ta dẫn theo tộc nhân còn lại, hi vọng duy nhất của thời đại Xích Minh, bước vào tinh không, tìm kiếm Huyền Không Giới, an cư.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, nói:

- Ta hiểu được vì sao Minh Hoàng lại lựa chọn ta, là bởi vì ta có thể chịu được thất bại, có thể tập trung lòng người, có thể cho tộc nhân hi vọng. Ta cũng không phải là Thiên Mệnh thần tử của thời đại Xích Minh, nhưng ta có thể dẫn dắt tộc nhân từ trong tử vong đi ra, từ trong thất bại đi ra. Ta cũng có thể dẫn dắt bọn họ đi ra khỏi ổ yên vui, cho bọn họ ý chí chiến đấu, thức tỉnh lại tinh thần cuồng dã trong thời đại Xích Minh của bọn họ!

Sơ tổ Nhân Hoàng im lặng.

Những gì Xích Minh thần tử từng trải rất giống với hắn.

Nhưng hai người lựa chọn lại hoàn toàn khác biệt.

Xích Minh thần tử ẩn nhẫn đi về phía trước, là một người lãnh đạo nổi tiếng, hiểu được lúc nào ẩn nhẫn, lúc nào xuất kích.

Nhưng hắn dẫn đầu các tộc nhân còn sót lại đi tới Duyên Khang sau đó tinh thần lại sa sút, hai vạn năm không có bất kỳ hành động nào, không mang cho tộc nhân bất kỳ hy vọng nào.

Mấy ngày nay, hắn vẫn cảm thấy rất mệt mỏi không phấn chấn, tâm giống như tro tàn chính bởi vì Huyền Không Giới khiến cho hắn nghĩ đến Vô Ưu Hương. Tình trạng của Huyền Không Giới hiện nay, khó tránh khỏi là tình trạng của Vô Ưu Hương hiện nay!

Xích Minh thần tử cố gắng đi ra khỏi Huyền Không Giới, ai có thể dẫn dắt thủ hạ cũ của Khai Hoàng đi ra khỏi Vô Ưu Hương? Vô Ưu Hương cũng cần một vị Khai Hoàng thần tử!

Hiện tại, hắn hiểu được những gì Xích Minh thần tử trải qua, lại nghĩ tới mình.

- Ta không phải là Khai Hoàng thần tử...

Trong lòng hắn lại dâng lên một sự cay đắng:

- Thiên Sư nói quá đúng, ta chính là một đào binh, vĩnh viễn đều là đào binh...

Tần Mục đột nhiên nói:

- Thần tử không giữ lại những bí mật này mà nói cho chúng ta biết, chẳng lẽ là dự định giết chúng ta diệt khẩu sao?

Xích Minh thần tử cười ha ha, lắc đầu nói:

- Không phải. Vị bằng hữu bên cạnh ngươi rất mạnh, bên trong cơ thể ngươi cũng có giấu một lực lượng khủng khiếp, tuy rằng bị trấn áp phong ấn nhưng cũng khiến cho ta hãi hùng khiếp vía. Ta cũng không phải là muốn giết chết hai vị mà muốn lôi kéo hai vị, kéo gần khoảng cách giữa chúng ta.

Hắn hoàn toàn nghiêm túc nói:

- Duyên Phong đế có khí phách của thiên đế, chỉ là sinh ra không gặp thời, đáng tiếc. Hắn chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi giúp đỡ hắn, tất nhiên không có bất kỳ thu hoạch nào. Tần tế tửu nếu như có thể giúp đỡ ta, ta có thể kéo dài số mệnh của Duyên Khang và Xích Minh, tập hợp lại, tranh cùng trời! Vẫn mong Tần tế tửu trợ giúp ta!

Tần Mục giật mình, đột nhiên cười ha ha, âm thanh vang vọng ở trong thánh điện.

Qua một lúc lâu, tiếng cười của hắn dần dần dừng lại, nụ cười trên mặt cũng đang chậm rãi biến mất, lắc đầu nói:

- Thần Tử điện hạ nghĩ lầm rồi. Ta cũng không phải là trụ cột vững vàng của Duyên Khang quốc, cũng không phải là quốc sư cải cách đổi mới, ta chỉ là một Đại Tế tửu của Duyên Khang quốc, đúng lúc gặp thời, tham dự vào trong cải cách. Nếu như ngươi muốn lôi kéo, chắc hẳn phải đi lôi kéo quốc sư của Duyên Khang, tài học kiến thức của hắn, hơn ta gấp trăm... Ừ, gấp hai! Gần như gấp hai, có khả năng còn chưa tới, chỉ có điều cũng tàm tạm...

Xích Minh thần tử mỉm cười nói:

- Quốc sư Duyên Khang? Tương lai ta sẽ đích thân gặp hắn, tiếp tục xem hắn có đúng như Tế tửu thừa nhận hay không. Tế tửu không cần nóng lòng từ chối, chuyện tương lai, ai có thể nói trước được? Ngươi tạm thời cứ suy nghĩ một chút. Phía trước chính là não của Xích Hoàng.

Tần Mục cùng Sơ tổ nhìn về phía trước, phía trước có ánh sáng chói lòa truyền đến, đan xen vào nhau, hình dạng giống như một cái đầu với diện tích mấy mẫu. Đứng ở chỗ này, khiến cho người ta nhất thời có cảm giác được trí tuệ của mình quá nhỏ bé.

Tuy nói là não của Xích Hoàng, nhưng chùm ánh sáng này cũng không phải là cái đầu thật sự. Xích Hoàng đã hóa thành Huyền Không Giới, đầu óc của hắn đã không còn tồn tại, những ánh sáng này là ánh sáng tư duy của hắn vẫn lưu chuyển.

Ánh sáng có hình dạng cái đầu có nơi sáng ngời, có nơi lại có chút tối nhạt, nhưng không phải tuyệt đối. Bởi vì những ánh sáng này hiện lên đường lưu chuyển, không ngừng biến hóa, dường như Xích Hoàng vẫn còn đang suy tư, vẫn có lực sinh mạng.

- Sao có thể có tồn tại cường đại như vậy? Tuy rằng bỏ mạng thần diệt, nhưng ý thức trường tồn, tư duy vĩnh viễn tồn tại!

Tần Mục sinh lòng tôn kính, nhìn về phía chùm ánh sáng này xá một cái, đây là sự tôn kính thật lòng của hắn, cũng không nửa điểm giả vờ.

Xích Minh thần tử đi tới trước não của Xích Hoàng, nói:

- Năm đó Minh Hoàng chính là tế tự Xích Hoàng, nhận được một tia ý thức tư duy của Xích Hoàng, do đó nhận được con đường nhỏ tiến vào Huyền Không Giới, cho người của Xích Minh chúng ta tìm được một đường lui. Vì vậy ta có một nghi ngờ, năm đó Xích Hoàng có khả năng cũng không phải là bảo chúng ta tìm đến Huyền Không Giới, mượn Huyền Không Giới tránh thoát tai nạn. Hắn có thể là muốn mượn một tia ý thức này, để cho chúng ta tìm được não của Xích Hoàng, nhận được chút tư duy ký ức trong đầu hắn.

Tần Mục giật mình, trong lòng thầm khen:

- Vị thần tử này mặc dù nói không phải là Thiên Mệnh thần tử chân chính, nhưng hắn lại suy nghĩ được tới ngọn nguồn. Ý thức suy nghĩ của hắn không khác biệt với ta lắm.

Sắc mặt của Xích Minh thần tử phức tạp, nhẹ nhàng chạm đến não của Xích Hoàng. Trên não của Xích Hoàng có từng ánh sáng tư duy đột nhiên trở nên kịch liệt, ánh sáng ở tầng ngoài của cái đầu không ngừng lưu chuyển, chợt sáng chợt tắt!

- Hắn thật sự muốn nói cho ta biết một thứ gì đó, nhưng tư chất của ta ngu dốt. Mấy năm nay ta thường xuyên đến gặp hắn, muốn có được càng nhiều tin tức hơn, nhưng trước sau lại không có cách nào nhận được chỉ điểm của hắn.

Xích Minh thần tử than thở:

- Hai vị tới nơi đây, không bằng cũng thử một chút xem sao. Nói không chừng có thể nhận được Xích Hoàng chỉ điểm.

Tần Mục vươn tay về phía não của Xích Hoàng, đột nhiên Sơ tổ Nhân Hoàng vù một tiếng đẩy bàn tay của hắn ra, nói:

- Cẩn thận Xích Hoàng đoạt xác ngươi.

Xích Minh thần tử nói:

- Xích Hoàng chính là tồn tại mở ra thời đại Xích Minh, làm sao có thể làm chuyện ác như vậy? Hắn nếu như muốn đoạt xác, đã sớm có thể đoạt xác ta. Đáng tiếc, ta có lòng hiến thân, hắn lại hồn phi phách tán, hóa thành Huyền Không Giới này.

Tần Mục suy nghĩ một lát, bóc lá liễu vàng trên trán, vươn tay ra, cười nói:

- Kiểm tra cũng sẽ không chết...

Sơ tổ nhíu mày, cùng lúc đó hắn cũng xòe bàn tay ra, bàn tay của hai người gần như đồng thời dán ở trên não của Xích Hoàng.

Ầm...

Trong đầu của hai người truyền đến những tiếng nổ giống như là từ lúc khai thiên lập địa vậy, vô số hình ảnh và âm thanh vô cùng phức tạp điên cuồng vọt vào trong đầu của bọn họ. Mỗi một âm thanh đều là âm thanh của cùng một người phát ra, nhưng âm thanh câu nói cũng rất ngắn, chỉ có một câu nói nhưng số lượng lại rất nhiều, trong khoảnh khắc lại có lên tới hàng vạn câu nói đồng thời vang lên!

Mà những hình ảnh kia cũng phức tạp vô cùng, hàng vạn ký ức lướt qua trước mặt bọn họ, cảnh tượng đó giống như ánh sáng lấp lánh từ lúc khai thiên lập địa. Tròng mắt hai người Tần Mục cùng Sơ tổ Nhân Hoàng nhanh chóng chuyển động qua trái qua phải, gần như khó có thể thấy rõ được mắt của bọn họ!

Oong...

Con mắt ở mi tâm của Tần Mục mở ra, trong mắt của hắn vẫn còn có một con mắt khác, con mắt này đang hiếu kỳ nhìn ra ngoài.

Lúc này, ở đại lục chữ Tần trong mắt của Tần Mục, tiểu hài tử mập mạp Tần Phượng Thanh kia đặt phân thân của Thiên Công ở dưới mông, lấy tay búng một đường phong ấn, chỉ có thể miễn cưỡng khiến cho một con mắt nhìn được cảnh tượng bên ngoài. Đứa trẻ sơ sinh khổng lồ này hiếu kỳ vô cùng, mượn con mắt ở mi tâm của Tần Mục nhìn chằm chằm vào não của Xích Hoàng chảy nước miếng.

Đột nhiên, tin tức cuồng bạo trong đầu Xích Hoàng chen chúc vọt tới, chui vào trong đầu của hắn!

- Cái quỷ gì ám toán ta vậy?

Tiểu hài tử khổng lồ cảm thấy kinh hãi, những tin tức cuồng bạo này điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong đầu của hắn, cố định hắn ở nơi đó.

Cùng lúc đó, áp lực của Tần Mục giảm đi thất khiếu, của Sơ tổ Nhân Hoàng lại chảy máu, bàn tay không tự chủ được buông ra, ngã thẳng xuống đất, ngất đi.

Xích Minh thần tử khẽ than thở:

- Ngươi cũng không tiếp nhận được tin tức trong đầu của Xích Hoàng. Đúng rồi, tu vi thực lực của ngươi kém hơn so với ta một bậc, ta còn không có cách nào tiếp nhận nữa là ngươi?

Hắn giơ tay lên, trên tay thình lình là một cái găng tay trong suốt. Vừa rồi hắn chạm đến não của Xích Hoàng, chính là chạm đến cách qua một lớp găng tay này, bởi vậy không bị não của Xích Hoàng ảnh hưởng.

- Ngược lại Tần tế tửu...

Ánh mắt của Xích Minh thần tử chớp động, ba con mắt cùng mở ra, rơi vào trên người Tần Mục, âm thanh có phần kỳ quái:

- Ngươi làm thế nào kiên trì được đến bây giờ còn không ngất đi? Chỉ có điều đã không quan trọng nữa, ngươi rơi vào mê cung tư duy trong não của Xích Hoàng, chỉ sợ là không tỉnh lại nữa.

Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, Sơ tổ Nhân Hoàng hôn mê bất tỉnh bay lên. Xích Minh thần tử xoay người đi ra ngoài, Sơ tổ Nhân Hoàng lại nhẹ nhàng bay ở phía sau hắn.

- Ta đã thấy loại người như ngươi, ngươi không có khả năng đầu nhập vào ta. Cho dù tương lai hoàng đế cải cách Duyên Khang thất bại chết đi, ngươi cũng sẽ không đầu nhập vào ta, chỉ biết đi giúp đỡ Dục Tú công chúa.

Hắn đi ra khỏi thánh điện, ánh mắt thâm thúy xa xăm, khẽ nói:

- Ngươi sẽ không chết, nhưng suy nghĩ của ngươi sẽ hòa vào cùng với tư duy của Xích Hoàng, lại sẽ rơi vào trong mê cung của Xích Hoàng. Cho dù tương lai ngươi có thể đi ra, khi đó ngươi lại phát hiện, thiên địa sau này đã không phải là thiên địa trong trí nhớ của ngươi, người của sau này cũng sẽ không phải là người trong hiểu biết hiện tại của ngươi.

Hắn sải bước đi xuống phía dưới, nhưng vào lúc này, đột nhiên bên trong thánh điện truyền đến một dao động rất nhỏ.

Xích Minh thần tử hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cửa của thánh điện.

Trong thánh điện đột nhiên hoàn toàn u ám, chỉ nghe giọng nói của Tần Mục đầy kinh ngạc truyền đến:

- Tắt rồi? Tại sao có thể như vậy... Sơ tổ? Thần tử? Các ngươi ở nơi nào... Không có ai... nhanh chuồn thôi!

Xích Minh thần tử nhìn thấy được Tần Mục lén lén lút lút chuồn ra khỏi thánh điện, khi nhìn thấy hắn lại ở bên ngoài, thần thái lén lén lút lút của vị Tần tế tửu vừa rồi lập tức không cánh mà bay.

Sắc mặt của Xích Minh thần tử thoáng đổi, lập tức ném Sơ tổ xuống đất, thân hình lóe lên cũng đi tới trong thánh điện. Đợi nhìn thấy được não của Xích Hoàng, hắn không khỏi cảm thấy tay chân lạnh ngắt, thân thể suýt nữa co quắp trên mặt đất.

Não của Xích Hoàng, không ngờ đã tắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.