Mục Thần Ký

Chương 789: Chương 789: Nguyên từ cuồng bạo




Âm thanh này đến từ trong lòng đất, trong lòng đất lay động không ngừng, cười lạnh nói:

- Phạt Nguyên Mộc của ta, dùng kiếm chém tim ta, đoạt thân thể của ta, nuôi linh giả. Đáng tiếc, Nguyên Mộc bị phạt lại thành gỗ không có rễ, ngươi chưa từng từ trong cây gỗ sinh ra, vĩnh viễn cũng không có cách nào trở thành Địa Mẫu mới. Giả chính là giả, vĩnh viễn cũng không có thể trở thành thật sự!

Tần Mục nghe đến đó, lập tức vỗ vào đầu Long Kỳ Lân, nhỏ giọng quát:

- Rồng béo, quay đầu chạy...

Long Kỳ Lân phản ứng nhanh chóng, nghe vậy lập tức quay đầu lại chạy, Thủy Kỳ Lân quỳ trên mặt đất vẫn nắm dây thừng, bị hắn kéo cho lăn lông lốc, vẫn không có buông dây thừng ra.

Ngự Thiên Tôn vội vàng nói:

- A Thủy, cùng nhau chạy.

Thủy Kỳ Lân tỉnh ngộ lại, vội vàng buông dây rừng ra, thân thể thoáng lắc một cái hiện ra bản thể, đuổi theo Long Kỳ Lân.

Phượng Thu Vân vội vàng nói:

- Giọng nói trong lòng đất kia là Địa Mẫu, vì sao phải chạy? Dừng lại, ta còn muốn xử trí tiểu tiện nhân Tề Hạ Du kia!

Nàng vừa mới nói tới đây, mặt đất ầm ầm chấn động, âm thanh dưới nền đất cười to, trong tiếng cười mang theo sự thê lương và oán giận:

- Ngươi căn bản không biết vì sao ta được gọi là Địa Mẫu! Lực lượng của Địa Mẫu không phải đến từ thân cây tán cây đã rời khỏi mặt đất, mà là đến từ rễ!

Long Kỳ Lân đang chạy như điên đột nhiên nhìn thấy được mặt đất dưới chân tách ra, vô số rễ cây lớn vô cùng chuyển động trong lòng đất, xuyên qua, giống như là từng con rồng lớn màu nâu đen.

Cả tòa Ngọc Kinh Thành đột nhiên sụp xuống, nền đất rơi xuống bên dưới, rất nhiều Bán Thần, Thần tộc và Ma tộc vốn quỳ rạp trên đất trở tay không kịp, ngã vào trong từng khe lớn, lập tức bị những cái rễ chuyển động này bắt lấy, cắn nuốt, biến mất trong lòng đất.

Lòng bàn chân của Long Kỳ Lân sinh ra mây lửa, chở mọi người cố trên lưng gắng bay về phía trước.

- Người đời chỉ cho rằng Nguyên Mộc khổng lồ, lại không biết Nguyên Mộc chỉ là một phần ở ngoài đất, thật sự khổng lồ chính là rễ, Nguyên Căn còn muốn khổng lồ hơn Nguyên Mộc gấp trăm lần!

Dưới nền đất, âm thanh càng thêm phẫn nộ. Ngọc Kinh Thành đã hoàn toàn bị chôn vùi, không chỉ có như vậy, cả tòa Thiên Cung cũng đang rung chuyển, sụp đổ rơi về phía dưới nền đất.

Mà dưới nền đất đột nhiên có lửa khói phun trào, phun thẳng tới tận bầu trời, từng cái cột nham thạch nóng chảy cực lớn, còn muốn lớn hơn của dãy núi, điên cuồng xoay tròn.

Phượng Thu Vân ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy, chỉ thấy vô số Bán Thần, Thần tộc và Ma tộc bay ở bên trong từng cây cột lửa cực lớn, xen kẽ. Bọn họ cùng thi triển thần thông, cố gắng chạy ra khỏi nơi đây.

Tốc độ của Long Kỳ Lân và Thủy Kỳ Lân đạt đến mức tận cùng, nhưng đột nhiên nguyên từ hỗn loạn khiến thân thể của bọn họ trong nháy mắt trở nên vô cùng nặng nề, khó có thể bay được!

Trên bầu trời, bất kể Thần Ma hay là luyện khí sĩ, không quan tâm là bất kỳ chủng tộc nào đều đang ầm ầm rơi xuống!

Loại rơi này vô cùng quỷ dị, không phải là trực tiếp rơi xuống mặt đất, mà rơi về phía địa phương nguyên từ khác thường, có khi là rơi về phía khoảng không đằng trước, có khi là rơi xuống phía dưới, còn có rơi song song.

Đột nhiên, một vị Thần Ma rơi xuống bên cạnh bọn họ, rơi ở giữa không trung, chỉ nghe vút một tiếng, vị thần nhân này ngã ở trên thần thông nguyên từ mạnh mẽ, lập tức máu tươi nổ tung, cốt nhục chia lìa, xương cốt cơ bắp đều bị nghiền nát thành bột phấn, phần nặng chìm xuống phía dưới, nhẹ bay ở phía trên, bị chết vô cùng thê thảm!

Vị thần nhân này rõ ràng là ngã trên không trung, lại giống như là ngã ở trên tường đồng vách sắt cứng rắn nhất!

Xung quanh bọn họ, vô số Thần Ma và thần thông giả ngã lung tung, không ai rơi xuống mặt đất, mà nện ở trên thần thông nguyên từ ngũ hành, ở xung quanh bọn họ ầm ầm nổ tung, hóa thành từng mảnh đóa hoa do máu tươi tạo thành, vô cùng thê lương tuyệt mỹ.

Tần Mục trầm giọng nói:

- Thu Vân tỷ, hiện tại tỷ đã biết vì sao phải bỏ chạy hay chưa?

Phượng Thu Vân dại ra, giọng nói trong lòng đất kia là Địa Mẫu chỉ còn lại có tàn hồn và trái tim, nhưng nắm bản thể mấu chốt nhất của Địa Mẫu trong tay, đó là rễ của Nguyên Mộc.

Rễ cắm ở bên trong Nguyên Giới, rễ này vô cùng khổng lồ, không biết kéo dài xa bao nhiêu lại sâu tới mức nào, pháp lực cũng hùng hậu tới mức không có cách nào tưởng tượng được.

Mà trên mặt đất, dưới bụi cây Nguyên Mộc kia có một người Địa Mẫu Nguyên Quân khác lại có thân thể, phát động Nguyên Mộc, bụi cây kia cao vút chạy thẳng tới Nguyên Mộc trong thiên ngoại phóng ra ánh sáng cường đại, hào quang dội xuống. Từng hào quang xoay tròn bay lượn, công kích về phía trong lòng đất.

Thần thông của hai vị Địa Mẫu bạo phát, Ngọc Kinh Thành ban đầu đã sớm biến mất, nơi đó chỉ còn lại có nguyên lực địa từ hình thành gió bão, gió bão vặn vẹo không gian!

Tần Mục nhìn ra tình hình từ rất sớm, bởi vậy vẫn tính là an toàn, nhưng hắn cũng không có cách nào đối đầu với loại nguyên từ cường đại khác thường này, hắn quyết định thật nhanh lại phát động ra thần thông truyền tống, cuốn theo mọi người truyền tống rời đi.

Sau một khắc, bọn họ xuất hiện ở ngoài ngàn dặm.

Đột nhiên, nguyên từ bạo phát dưới chân bọn họ đan xen với nguyên từ thần quang trên không trung lại trở nên cuồng bạo, giống như là từng hào quang đẹp mắt, tia sáng kia đi qua nơi nào, từng vị Thần Ma và thần thông giả cường đại không chịu sự khống chế ngã ở trên thần quang, thịt nát xương tan!

Từ phía xa nhìn lại, giống như là những tồn tại cường đại chủ động đánh lên những nguyên từ thần quang này vậy!

Đây quả thực là một trận giết chóc!

Nhưng đây chỉ là Địa Mẫu Nguyên Quân trên mặt đất cùng Địa Mẫu Nguyên Quân dưới mặt đất đấu pháp, ảnh hưởng đến bọn họ mà thôi.

Hai vị Địa Mẫu Nguyên Quân này vẫn chưa ra tay với những Thần Ma này, thực lực của các nàng quá khủng khiếp, mỗi người đều nắm trong tay lực lượng nguyên từ, thời điểm giao phong sẽ khiến nguyên từ cuồng bạo, khiến những người khác trở thành cá trong chậu bị vạ lây.

Nguyên từ thần lực là lực cơ bản nhất của thế gian, lực lượng nguyên thủy nhất, cũng là lực lượng đáng sợ nhất, Địa Mẫu làm hóa thân của loại lực lượng này, thực lực nàng mạnh mẽ đã không thể dùng tới cảnh giới như Lăng Tiêu, Đế Tọa để cân nhắc.

Cổ Thần không có phân chia cảnh giới, chỉ có phân chia khống chế đại đạo mạnh hay yếu, không có cách nào sử dụng cảnh giới để cân nhắc về bọn họ.

Tần Mục liên tục phát động thần thông truyền tống, chạy về phía bên ngoài, chỉ trong mấy lần chớp mắt hắn lại chạy tới nơi cách đó vạn dặm.

Tu vi của hắn hao tổn rất nhiều, không thể không dừng phát động thần thông truyền tống, để cho Long Kỳ Lân toàn lực chạy ra ngoài.

Ở đây nguyên từ vẫn vô cùng cuồng bạo, nhưng đối uy hiếp của bọn họ đã giảm đi rất lớn, Long Kỳ Lân tu vi thực lực còn muốn ở Tần Mục trên, đủ để ứng phó tàn sát bừa bãi nguyên từ.

Hắn quay đầu nhìn lại, nhưng thấy địa phương nơi hai vị Địa Mẫu giao phong, đã không nhìn thấy được bóng dáng của hai vị tồn tại đáng sợ kia nữa, chỉ có thể nhìn thấy được thần quang của Nguyên Mộc và vô số rễ cây từ dưới nền đất chui ra bay lượn.

Trừ điều đó ra, còn có từng vị cường giả đang bay tán loạn ở trên rễ canh của hai đại Cổ Thần, chạy trốn ra ngoài, thỉnh thoảng có người bị đánh trúng, bay lên cao nổ tung ra, hóa thành từng mảng sương máu.

Có thể chạy ra khỏi nơi đó đều là cường giả, thực lực không thể coi thường được.

Đột nhiên, ánh mắt của Phượng Thu Vân nhất thời sáng lên, nhìn thấy được phượng hoàng chín đầu đang vỗ cánh tránh từng cành và rễ lớn, gảy dây đàn, tiếng đàn chặt đứt từng thần quang nguyên từ, thoát khỏi bên trong mảnh chiến trường này.

- Tiện nhân Tề Hạ Du!

Phượng Thu Vân giận dữ, từ trên đầu của Long Kỳ Lân nhảy lên một cái, hóa thành một con hỏa phượng vỗ cánh rời đi.

- Thu Vân tỷ, không thể!

Tần Mục kêu lớn:

- Nhanh trở về bảo vệ ta, ta sắp tu thành cảnh giới Sinh Tử!

Tốc độ của Phượng Thu Vân cực nhanh, trong chớp mắt lại biến mất không thấy bóng dáng, trong không trung lưu lại hai đường ánh sáng màu, trong đó một đạo dấu vết do Tề Hạ Du bay lưu đi lại, một dấu vết khác lại là do Phượng Thu Vân lưu lại.

Hai người này đều là cường giả hiếm thấy trong Phượng tộc, Phượng Thu Vân có tu vi cảnh giới là cảnh giới Lăng Tiêu đỉnh phong, Tề Hạ Du lại là cảnh giới Đế Tọa từ lâu, nàng biết mình chưa chắc là đối thủ của Tề Hạ Du, bởi vậy mang đi Nguyên Quân Khôn Nguyên Kiếm.

Trên trán Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, khẽ nói:

- Địa Mẫu bảo tỷ bảo vệ ta...

Nguyên từ dao động cuồn cuộn kéo tới, loại lực lượng kỳ quái này vặn vẹo mặt đất, vặn vẹo không gian, khiến cho dãy núi giống như cuộn sóng không ngừng nhấp nhô lên xuống, vặn vẹo không ngừng.

Tần Mục nhanh chóng phát động Phách Thể Tam Đan Công, bảo vệ bản thân, có rất nhiều Thần Ma và Bán Thần đuổi theo, từ bốn phương tám hướng chạy thục mạng, thỉnh thoảng có người bị tán loạn thần quang của nguyên từ đánh trúng, trong chớp mắt lại bị thần lực nguyên từ ở giữa không trung thu nhỏ lại thành một quả cầu thịt, sau đó vút một tiếng nổ tung, hóa thành sương máu.

Tần Mục nhìn về phía sau, khẩn trương nhìn những ánh sáng nguyên từ kia, bảo Long Kỳ Lân tránh né.

Nhưng vào lúc này, trung tâm giao chiến của hai vị Địa Mẫu Nguyên Quân đột nhiên có dao động vô cùng khủng khiếp truyền đến, mặt đất giống như là một tấm vải được rung lên, dãy núi không ngừng lên xuống.

Tại trung tâm giao chiến, thần quang của nguyên từ giống như là quả cầu tăng lên bay nhanh ra ngoài, nó đi qua nơi nào từng ngọn núi giống như là hình ảnh lập thể bị dán ở trên trên quả cầu.

Quả cầu thần quang nguyên từ đáng sợ này lấy tốc độ khủng khiếp mở rộng ra, nhanh chóng lao tới bên này!

Loại tốc độ này còn nhanh hơn tốc độ Long Kỳ Lân bay không biết gấp bao nhiêu lần!

Tần Mục sởn tóc gáy:

- Không trốn được... Địa Mẫu đã chết, lại thêm Địa Mẫu từ trong thân thể Địa Mẫu không trọn vẹn mới sinh ra có thực lực có kinh khủng như vậy sao? Ca ca, cho ta mượn lực lượng!

Hắn bỗng nhiên vén lá liễu, chợt quát một tiếng, thân thể hắn không ngừng lớn lên, thần lực của U Đô cuồn cuộn vọt tới, thần ngữ U Đô tối nghĩa vang lên ở xung quanh thân thể hắn, quỷ dị khó lường.

Cách đó không xa, đám người Tổ Long vương che chở cho một nhóm Bán Thần trốn đến nơi đây, mắt thấy cũng chạy không thoát đi, bọn họ cao giọng quát:

- Liên thủ đối đầu!

Khí thế của mọi người ầm ầm công kích ra, mỗi người bọn họ thi triển ra thần thông, Tổ Long vương hóa thành một con rồng già, thân thể khổng lồ không gì sánh được, thân thể rồng quấn quanh tộc nhân của mình, há miệng phun ra một Long Châu, bắn về phía thần quang nguyên từ, kêu lên:

- Mọi người cùng nhau công kích một điểm này, phá vỡ thần thông này ra một cái lỗ lớn thì còn có khả năng còn sống, bằng không tất cả đều sẽ chết không có chỗ chôn!

Những cường giả khác đều thi triển thủ đoạn, từng thần thông lớn theo sát Long Châu đánh về phía nơi đó.

Tần Mục phóng người nhảy dựng lên, ngăn cản ở phía trước đám người Long Kỳ Lân, sáu cánh tay của hắn tung bay, giống như có vô số cánh tay, cuối cùng hóa thành một quyền đánh ra!

Thần quang nguyên từ biến thành quả cầu mang theo dãy núi vô cùng nặng nề nghênh đón thần thông của bọn họ, quả cầu kia hình như dừng lại trong chớp mắt ngắn ngủi đó, tiếp theo bao phủ lấy bọn họ.

Trong tai của Tần Mục truyền đến tiếng nổ giống như núi lở đất nứt, bị lực lớn cuồn cuộn dâng lên, đập về phía sau.

Hắn dù sao ba đầu sáu tay, lập tức lấy tay, một tay nắm Long Kỳ Lân, một tay mang theo Thủy Kỳ Lân, mặt khác cánh tay nắm lên Ngự Thiên Tôn và Công Tôn Yến, bị hai vị Địa Mẫu dư âm thần thông đánh bay.

Cuối cùng, một sóng trùng kích này lắng xuống, dãy núi và lục địa bị vặn vẹo đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Tần Mục uốn cong thân thể, hắn bị đặt ở dưới một ngọn núi lớn, từ chân núi bò ra ngoài.

Đám người Công Tôn Yến và Ngự Thiên Tôn từ dưới người hắn nơm nớp lo sợ đi ra. Tần Mục bỏ đi ba đầu sáu tay, thân thể thu nhỏ lại, trong lòng hắn còn sợ hãi quan sát khắp nơi.

Chỉ thấy chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy được chính là dãy núi ngã trái ngã phải, giống như là rừng cây bị gió bão tàn sát bừa bãi đi qua.

Về phần đám người Tổ Long vương vừa rồi trong hoảng loạn cùng bọn họ đối đầu với dư âm, lại không biết bị hất bay tới nơi nào. Những Bán Thần này là lão tổ tông trong các tộc của Bán Thần có thực lực vô cùng mạnh mẽ, không kém gì đám người Vu Phượng Thu Vân, chắc hẳn bọn họ sẽ không bị dư âm giết chết.

- Đệ đệ hư hỏng, mượn lực lượng ta, thua thiệt lớn.

Trong đại lục chữ Tần, khí tức của Tần Phượng Thanh lại có phần mệt mỏi, có chút tức giận:

- Ta muốn ăn rơi chút nguyên khí của quỷ thần mới có khả năng khôi phục!

Tần Mục mượn lực lượng của hắn va chạm cùng dư âm thần thông của hai vị Địa Mẫu, dư âm thần thông của hai vị Địa Mẫu quá mạnh mẽ, cho nên tiểu bá vương U Đô cũng có chút không chịu nổi.

Tần Mục vội vàng dán lá liễu lên, kiểm tra bản thân và mọi người, sau đó thở phào một cái, nói:

- Tất cả đều chỉ bị chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

Công Tôn Yến vội vàng nói:

- Chúng ta nhanh trở lại tìm Địa Mẫu! Địa Mẫu giả kia có thực lực quá mạnh mẽ, không biết Địa Mẫu có việc gì không.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Không thể quay về được, Địa Cung chắc hẳn bị vùi lấp ở sâu bên trong Nguyên Giới, cho dù không có bị hủy diệt, cũng không có cách nào tìm được Địa Cung ở nơi nào. Chúng ta bây giờ chỉ có chờ Địa Mẫu tới tìm chúng ta. Ở đây không phải là chỗ có thể ở lâu, chúng ta cần phải mau chóng rời khỏi đây. Rồng béo, còn có thể đi được không?

Long Kỳ Lân tinh thần phấn chấn, đang muốn nói, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn một ngọn núi nghiêng cắm ở trên mặt đất phía trước, không nói tiếng nào.

Tần Mục theo ánh mắt hắn nhìn lại, chỉ thấy trên ngọn núi ngã trái ngã phải này có một thiếu nữ ngồi ở trên đỉnh núi, hai tay ôm đầu gối đầu, mỉm cười nhìn về phía bọn họ, đó chính là một đệ tử khác của Địa Mẫu Nguyên Quân.

Quần áo của nàng ngăn nắp, hoàn toàn không có vẻ gì chật vật, không giống đám người Tần Mục đầy bụi đất, dường như dư âm của những thần thông nguyên từ hoàn toàn vô hiệu đối với nàng.

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, ung dung nói:

- Vị sư tỷ này, chúng ta đều là đệ tử của Địa Mẫu, ta lại còn không biết sư tỷ xưng hô như thế nào.

Nữ hài kia đứng dậy, cười nói:

- Đều là đệ tử của Địa Mẫu, ta lại nghe tiếng Tần giáo chủ đã lâu, lần này ta xuất sơn chính là muốn gặp ngươi, xem ngươi có năng lực gì.

Tần Mục cười ha ha, cánh tay phải chợt chém ra, năm ngón tay mở rộng ra, kiếm hoàn gào thét bay lên, rơi ở trong tay hắn hóa thành một thanh phi kiếm:

- Xin mời, ta cũng muốn xem thử bản lĩnh truyền thừa đã lâu của Thiên Minh.

- Thiên Minh?

Nữ hài kia phụt phụt cười nói:

- Tần giáo chủ hiểu nhầm, ta là Yến Khấp Linh, nhưng không phải là đến từ loạn thần tặc tử Thiên Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.