“Âm luật của công tử, pha lẫn thật nhiều thứ!”
Phó Khánh Duẫn hất khẽ, vuốt nhẹ, dùng âm luật hòa hoãn dẫn dắt để chiến đấu, thăm dò ra những thứ ẩn giấu trong âm luật của Tần Mục. Bên trong âm luật của Tần Mục ẩn chứa Phật âm, Ma âm và Thần âm, rất là kỳlạ, còn có sát khí chinh phạt, tựa hồ có cả ánh đao bóng kiếm, bay nhanh. Bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh của Thiên Ma giáo cũng có chương liên quan tới âm luật thế nhưng cũng không phiền phức vụn vặt như thế này. Nàng nghe thyấ được bên trong âm luật của Tần Mục có công pháp âm luật của Thiên Ma giáo, gọi là Thiên Ma Nghê Thường khúc, nhưng đây chỉ là một phần trong âm luật của hắn. Hiển nhiên hiện giờ Tần Mục rơi vào trong một cảnh giới diệu kỳ, khó có thể tự kiềm chế, hắn hẳn là đang tìm hiểu thứ cao thâm hơn, nỗ lực dung hợp các thứ đó lại với nhau. Phó Khánh Duẫn sau khi thăm dò ra suy nghĩ thật sự của Tần Mục thì mới yên lòng.
Loại trạng thái điên cuồng này rất hiếm thấy, chỉ có khi nào ngộ đạo cấp độ sâu hơn mới có thể tiếp xúc được trạng thái điên cuồng. Không điên cuồng không sống, không điên cuồng không thành Phật. Phó Khánh Duẫn ôm tỳ bà, âm luật bắn ra từ đầu ngón tay dần dần trở nên gấp gáp hơn. Nàng đang cố gắng dẫn dắt Tần Mục, để hắn hợp lưu vạn pháp, hoàn thành dung hợp.
Lúc nãy mấy cô gái ở Thính Vũ các đấu âm đấu nhạc cùng Tần Mục kia chỉ là hồ đồ, nhưng mặc dù thế vẫn có đôi chỗ có sự giúp đỡ rất lớn cho Tần Mục, dùng sự đối địch và áp lực cao để Tần Mục không ngừng hoàn thiện âm luật. Còn nàng lại dùng phương thức vừa dẫn dắt, vừa đối địch để Tần Mục dung hợp tốt hơn, nhanh hơn. Trình độ âm luật của nàng cực cao, vượt xa những cô gái củaThính Vũ các khác. Vì nàng đến dẫn dắt và tạo áp lực, Tần Mục tiến bộ nhanh chóng. Trong khi biểu diễn, Tần Mục vận dụng tới Thiên Ma Nghê Thường khúc cũng làm cho nàng thu hoạch không ít, Thiên Ma Nghê Thường khúc là công pháp trong Đại Dục Thiên Ma kinh, tuy Phó Khánh Duẫn cũng được truyền thụ, nhưng không đầy đủ lắm.
Nàng đang chỉ điểm Tần Mục, đồng thời cũng nhận được ựự chỉ điểm của Tần Mục, học được những chỗ chưa được học trong Thiên Ma Nghê Thường khúc. Sau một lúc, Phó Khánh Duẫn phát hiện Tần Mục dần dần thoát khỏi trạng thái điên cuồng, âm luật của hai người kết hợp lại, hợp tấu một khúc, long phượng an lành. Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy mười mấy cô gái hứng thú bừng bừng từ trong phòng đẩy ra một cái chuông lớn, chiếc chuông lớn kia cao hơn một người, Hồ Linh Nhi ngồi ở trên chuông, kêu lên: “Chúng ta đồng thời gõ chuông, nhất định có thể đánh tan Ma âm của hắn... “
Phó Khánh Duẫn dừng biểu diễn lại, dở khóc dở cười, quát lớn: “Các ngươi muốn đánh chết công tử hả? Thực sự là hồ đồ, đẩy chuông về!”
Những cô gái kia cúi đầu ủ rũ, đẩy chuông trở lại, Hồ Linh Nhi cũng cúi đầu ủ rũ, hiển nhiên là việc không dùng chuông lớn đánh Tần Mục đã khiến nàng không hài lòng. Tần Mục tỉnh lại, kinh ngạc nhìn ngó xung quanh. Lúc này hắn mới biết chính mình gây ra động tĩnh lớn như vậy, vội vàng hướng về Phó Khánh Duẫn tạ lỗi.
“Đám nhóc kia không hiểu chuyện, suýt nữa làm lỡ việc tu hành của công tử, công tử không nên trách tội.” Phó Khánh Duẫn cười nói: “Công tử còn chưa ăn cơm sao? Các ngươi lại còn dằn vặt một đêm, trời cũng sắp sáng rồi.”
Tần Mục nghe vậy liền vội vàng gọi tiểu hồ ly tinh đang sợ thiên hạ không loạn kia cùng đi ăn cơm.
Thiếu niên áo gấm đổ hết cơm nước ăn dở đi, cầm bát không cọ rửa sạch sẽ, mấy cô gái thấy thế liền cuống quít chạy đến đoạt lấy, nói: “Sao công tử có thể làm những việc thô tục này? Hãygiao cho chúng tôi làm cho.”
Tần Mục cười nói: “Đạo không sang hèn, vậy sống há có sang hèn? Ta đã rửa sạch, các ngươi không cần thiết lại làm bẩn tay mình.”
Phó Khánh Duẫn nói: “Cảnh giới hiện tại của công tử là gì?”
Hai tay Tần Mục bốc cháy, hong khô nước trên tay, nói: “Vẫn là cảnh giới Linh Thai.”
Phó Khánh Duẫn nhíu mày, cảnh giới Linh Thai có hơi thấp, muốn tiến vào Thái học viện vô cùng khó khăn. Mặc dù Thái học viện đặc cách tuyển dụng học sĩ, nhưng thường thường cũng là võ sư đã mở ra Ngũ Diệu Thần Tàng. Chỉ dựa vào cảnh giới Linh Thai, chỉ sợ không cách nào vượt qua kiểm tra của Thái học viện.
Nàng vốn cho rằng Tần Mục thấp nhất cũng là cảnh giới Ngũ Diệu, dù sao ba năm trước khi nhìn thấy Tần Mục thì Tần Mục cũng đã là cảnh giới Linh Thai, không nghĩ rằng ba năm qua Tần Mục không có chút tiến bộ nào. Nàng không biết uược rằngtuy cảnh giới của Tần Mục không hề tăng lên, thế nhưng tu vi lại tăng lên rất nhiều, hơn nữa Linh Thai thức tỉnh bốn lần, bốn loại nguyên khí vận chuyển tự nhiên, sự hùng hồn của nguyên khí, mặc dù ở bên trong võ sư thì cũng được tính là rất xuất chúng.
“Bây giờ cách thời điểm Thái học viện mở viện còn có hai ngày, công tử nên thử phá bích, trong hai ngày cố hết sức phá bích thành công.” Phó Khánh Duẫn tuy nói như thế, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ. Hai ngày phá bích thành công thực sự có chút làm khó người khác, hầu như là chuyện không thể làm nổi.
Tần Mục gật đầu, cười nói: “Hai ngày sau ta nhất định phá bích thành công!”
Phó Khánh Duẫn đuổi các cô gái đi, nói: “Hai ngày này các ngươi cũng không được làm phiền công tử. Tiểu hồ ly, ngươi cũng không nên ở lại chỗ này, để công tử tự do tìm hiểu.”
Hồ Linh Nhi đành phải đi theo các nàng, chỉ nghe những cô gái kia nói với tiểu hồ ly: “Linh Nhi muội tử, chúng ta dạy ngươi phương pháp mê hoặc, rất thú vị...”
Từ khi Tần Mục rời khỏi Đại Khưvẫn luôn cố gắng phá tan Ngũ Diệu Thần Tàng, tiến vào cảnh giới Ngũ Diệu, mấy ngày nay khổ sở nghiên cứu Đại Dục Thiên Ma kinh, hắn cũng có không ít tâm đắc.
Bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh có bí quyết liên quan với việc mở ra Ngũ Diệu Thần Tàng, trong kinh nói: “Vong hình dưỡng khí nãi kim dịch, đối cảnh vô tâm thị đại hoàn. Vong hình hóa khí khí hóa thần, tư nãi đại đạo thấu tam quan. Giáng cung viêm viêm yển nguyệt lô, linh thai tịch tịch đại huyền đàn. Chu sa nãi thị xích phượng huyết, thủy ngân nãi thị hắc quy can. Kim duyên thải quy nhập thổ phủ, mộc hống phi tẩu cư nê hoàn. Hoa trì chính tại khí hải nội, thần thất chính tại hoàng đình gian.”
Kim dịch chính là kim quang của kim hải trong Linh Thai thần tàng, Tần Mục đã luyện thành “Linh Thai tịch tịch đại huyền đàn”, kim hải trong Linh Thai thần tàng của hắn đã hết sạch, nguyên khí vận hành, dưới thân Linh Thai kết ra dấu ấn huyền đàn. Hiện tại Linh Thai thần tàng của hắn chỉ còn lại trận văn một tòa huyền đàn do nguyên khí kết thành, trung tâm huyền đàn chính là Linh Thai. Ngũ Diệu Thần Tàng còn được gọi là Ngũ hành Thần Tàng, vị trí ở giữa ngực, tương ứng với trái tim, trái tim lại gọi là Giáng Cung. Chu sa, thủy ngân trong Đại Dục Thiên Ma kinh đều là ví von. Chu sa ví như Hỏa, thủy ngân ví như Thủy, kim duyên ví như Kim, mộc hống ví như Mộc, thổ phủ ví như Thổ, tương ứng Ngũ Diệu, Hỏa Diệu Huỳnh Hoặc, Thủy Diệu Thần Tinh, Kim Diệu Khải Minh, Mộc Diệu Tuế Tinh, Thổ Diệu Trấn Tinh. Bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh nói, mở ra Ngũ Diệu Thần Tàng cần xác định tinh vị (1). Tinh vị chính là chỉ sao Kim, sao Mộc, sao Thủy, sao Hỏa, sao Thổ trên trời, tương ứng chính là Ngũ Diệu của Ngũ Diệu Thần Tàng bên trong thân thể. Tố chất thân thể mỗi người không giống nhau, phát dục không giống nhau, nam nữ không giống nhau, dẫn đến vị trí Ngũ Diệu bên trong Ngũ Diệu Thần Tàng cũng không giống nhau. Bởi vậy cần phải mượn Ngũ Diệu trên trời để suy tính Ngũ Diệu trong thân thể, xác định tinh vị, sau đó lấy nguyên khí xung kích.
Tần Mục lấy từ trong bao quần áo ra một xấp giấy dày, một bút than củi và một cái bàn tính, bên cạnh còn có mười bản Toán kinh. Tần Mục mở trang giấy ra, chỉ thấy trên giấy viết lít nha lít nhít đều là những biểu thức toán học, hắn đang dùng phương pháp giải nguyên thủy để tính toán vị trí Ngũ Diệu, mấy ngày nay hắn đã tính gần xong. Bàn tính đùng đùng vang lên không ngừng. Đến khi mặt trời lên cao, Tần Mục mới vặn eo, đứng dậy, hoạt động thân thể một chút. Trên bàn, tờ giấy thứ nhất được hắn vẽ lên một trái tim, bên cạnh toàn là biểu thức toán học, phân ra năm đường quay chung quanh trái tim vẽ thành một hình ngũ giác cân, mỗi một góc đều ghi chú thuộc tính của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Tần Mục biến đạo tương sinh tương khắc thành con số, tính toán ra tinh vị, rốt cục tính ra vị trí chính xác Giáng Cung của hắn.
Tần Mục hoạt động một phen, bắt đầu chậm rãi đi lại, khống chế nguyên khí, để nguyên khí bừng bừng vận hành. Cùng lúc đó nguyên khí của hắn trải qua Linh Thai, trở nên càng lúc càng dồi dào, Tần Mục càng chạy càng nhanh, dần dần tiếng gió vang lên trong phòng, gió càng lúc càng lớn, thổi hai cánh cửa ra. Tần Mục dứt khoát đi ra lầu các, tới trong sân, không coi ai ra gì, không ngừng chạy nhanh. Rốt cục, nguyên khí của hắn vận hành đến mức tận cùng, bên trong Linh Thai thần tàng, Linh Thai trên huyền đàn đứng lên, hai tay hướng lên trời, riêng phần mình có năm đạo nguyên khí nhảy vào phía trên Thần Tàng, cả hai kết hợp, hòa làm một thể, hóa thành năm ngôi sao. Giữa năm ngôi sao kia có tia nguyên khí liên kết, các cạnh liên kết, các góc liên kết, hình thành đồ án ngũ giác sau đó dần dần trở nên sáng sủa, tựa như một chiếc gương, vù một tiếng từ trong Linh Thai thần tàng chiếu xuống, khai thông hai mạch nhâm đốc, rồi chiếu xuôi theo yết hầu, vù một tiếng soi sáng phía trên tâm thất của hắn. Nguyên khí dồi dào của Tần Mục đột ngột bùng phát, dọc theo con đường ánh sáng cuồn cuộn vọt xuống, ầm ầm xung kích những điểm ánh sáng soi tới kia. Bên tai hắn truyền đến một tiếng nổ vang, một cánh cửa vô hình ở tâm thất ầm ầm mở ra, hàng rào vô hình kia bị nguyên khí của hắn oanh kích đến nát tan, biến mất không còn tăm tích, một toà Thần Tàng cứ như vậy mà mở ra!
Trong đầu của hắn truyền đến một tiếng Thần âm, thế nhưng còn chưa kịp quấy rầy đến nguyên khí vận hành của hắn, Ngũ Diệu Thần Tàng cũng đã mở rộng!
Tần Mục dừng bước, tích lũy trong nửa tháng này hóa thành một đòn sung mãn, thực sự sảng khoái, sảng khoái tràn trề!
“Sao công tử không tĩnh tu, còn ra ngoài này?” Phó Khánh Duẫn đi tới, trong thanh âm còn có chút oán giận.
Tần Mục mở mắt, khí tức của hắn vẫn đang không ngừng tăng lên, tu vi càng lúc càng nồng đậm, mỉm cười nói: “Ta phá bích.”
Phó Khánh Duẫn giật mình trong lòng, trợn mắt lên, khó có thể tin nhìn hắn, ha ha nói: “Công tử phá cái gì?”
“Ta đánh vỡ hàng rào của Ngũ Diệu Thần Tàng.” Tần Mục cười nói.
Phó Khánh Duẫn đầu có chút choáng váng : “Nhưng mà, ta mới rời khỏi phòng ngươi chưa được bao lâu...”
(1) Tinh vị: vị trí ngôi sao.