Mục Thần Ký

Chương 118: Chương 118: Ta Muốn Chém Đầu Ngươi




Cả Thái học viện yên lặng như tờ, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.

Hiển nhiên là Duyên Phong Đế đang biểu lộ ý tứ muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn quần thần một chút, cũng muốn ngưng tụ tư tưởng của quần thần để quân thần làm thành một thể.

Sau một lát, Duyên Phong Đế nở nụ cười, lại ngồi xuống: “Trẫm có chút thất thố. Quốc Tử giám, đưa danh sách lên đây.”

Lăng Vân đạo nhân vội vã nâng danh sách tiến lên, Duyên Phong Đế nhấc bút son lên, viết mấy chữ vào sau tên Tần Mục, nói: “Từ nay về sau, hắn chính là môn sinh của Thiên Tử.” Dứt lời liền khép danh sách rồi trả lại cho Lăng Vân đạo nhân.

Duyên Phong Đế nhìn về phía thiếu niên tổ sư, nói: “Đại Tế Ti, chọn lựa sĩ tử vốn là chức trách của ngươi, trẫm vượt quá chức phận thay ngươi lựa chọn, ý của ngươi thế nào?”

Thiếu niên tổ sư cười nói: “Bệ hạ thánh minh có hùng tài vĩ lược, là phúc phận của Đại Khư.”

Duyên Phong Đế cười ha ha rồi liên tục lắc đầu: “Nịnh nọt, lại nịnh nọt ta. Được rồi, để sĩ tử tiếp tục tỷ thí đi thôi.”

Quốc Tử giám của Thái học viện tuân lệnh, để rất nhiều sĩ tử tiếp tục tỷ thí. Sĩ tử tiểu học còn có mấy người chưa thi xong, cũng thi chung ở trước Thái Học điện, vẫn là do Lăng Vân đạo nhân làm chủ khảo.

Dù Lăng Vân đạo nhân muốn nhường cho những con cháu của quý nhân quan to kia thì cũng không thể làm gì. Dù sao, ở đây đều là cường giả ánh mắt sáng như tuyết, nếu hắn động tay chân một chút thì đều sẽ bị nhìn thấu!

Cuộc kiểm tra này mãi đến tận buổi chiều mới miễn cưỡng kết thúc, có người vui, có người sầu, Đặc biệt là sĩ tử đại học, cạnh tranh càng tàn khốc nghiêm khắc. Tiến vào Thái học viện có thể nói là trăm người chọn một!

Mà bên trong sĩ tử tiểu học chỉ còn dư lại năm cái tiêu chuẩn, dù sao thì những sĩ tử xuất thân danh môn vẫn có cơ sở học thức uyên bác hơn vượt qua đệ tử con nhà nghèo. Trong năm sĩ tử này, chỉ có Tư Vân Hương thành công thông qua kiểm tra trở thành sĩ tử thái học của Thái học viện.

Mà bốn người khác, đều là xuất từ danh môn vọng tộc.

Cũng không phải là sĩ tử hàn môn không nỗ lực mà là tài nguyên có hạn.

Võ học, pháp thuật và kiếm thuật mà tiểu học đại học truyền thụ đều là như nhau, cho dù luyện được tinh thông đi nữa cũng không cách nào đột phá hàng rào này mà danh môn vọng tộc thì ngoại trừ tu luyện sở học của tiểu học đại học còn có gia truyền của từng người, tuyệt học tổ truyền và tông phái truyền lại, trong nhà còn có cao nhân chỉ điểm. Bởi vậy tỉ lệ sĩ tử hàn môn không cao.

Tần Mục nhìn trong mắt, thầm nghĩ: “Cứ thế mãi, chỉ sợ cao tầng của Duyên Khang quốc cuối cùng rồi sẽ bị thế lực của danh môn vọng tộc và tông phái nắm giữ, đệ tử hàn môn mãi mãi cũng không có ngày nổi danh, không thể có vị trí cao trong triều đình. Cứ thế mãi thì quốc gia nhất định sẽ kéo dài không bao lâu. Duyên Phong Đế có tâm cải cách, không biết có thể thay đổi tình huống như thế hay không?”

Tình huống như thế, người thống trị vĩnh viễn là người thống trị, khoảng cách giai cấp càng kiên cố. Mà bên trong giai cấp thống trị tất nhiên sẽ xuất hiện một số thế lực lớn mạnh, càng lúc càng lớn, càng ngày càng nắm giữ nhiều tài nguyên. Cuối cùng sẽ trở thành cái u ác tính của đế quốc.

Đến khi sĩ tử hàn môn khởi nghĩa, cái u ác tính này nhân cơ hội gây sóng gió, đế quốc sẽ sụp đổ trong sớm chiều.

Sau khi kiểm tra kết thúc, Quốc Tử giám sắp xếp nơi ở, hễ đã trở thành sĩ tử thái học thì ở Thái học viện đều có nơi ở riêng của chính mình. Nơi này gọi là Sĩ Tử Cư, là nơi ở của sĩ tử. Mỗi một vị sĩ tử đều có một sân nhỏ hai vào hai ra. Bình thường sĩ tử thái học đều sinh hoạt ở chỗ của chính mình, bên trong nơi ở không thiếu gì cả, còn có tôi tớ hỗ trợ quản lý việc nhà, nấu cơm giặt giũ cho nên đám sĩ tử không phải phiền lòng những việc vặt trong sinh hoạt.

Nếu là người có thân phận trong nhà, còn có thể mang người làm hoặc là hầu gái của chính mình tới đây. Tần Mục không có gì cả, tự nhiên không có những việc vặt này.

“Không biết có thể mang Hồ Linh Nhi tới đây không? Đợi khi chuyện bên này sắp xếp xong xuôi, sau khi gặp tổ sư thì liền đưa nàng đến đây.”

Tần Mục nhìn chung quanh, từ vị trí của Thái học viện thì ngọn núi ngọc này còn muốn lớn hơn nhiều so với hắn khi nhìn thấy. Trong núi có núi, trong động có động, ngoài Thuần Dương điện, Thanh Dương điện và Thái Học điện còn có hơn mười mấy loại cung điện, còn có Thiên Lục lâu.

Thiên Lục lâu là nơi cất giữ kinh thư, có bố trí thư ký theo dõi. Hai chữ thư ký ý nghĩa như tên, là trông giữ kinh thư bí mật. Những kinh thư được cất giữ trong Thiên Lục lâu này chính là điển tịch của tông phái khắp thiên hạ trong đế quốc, cất bên trong lầu, do thư ký giám sát và trông giữ.

Tần Mục dừng bước lại quan sát, chỉ thấy bên trong Thiên Lục lâu người đến người đi, rộn rộn ràng rang. Đa số là sĩ tử thái học, cũng có con cháu Hoàng thất.

“Thiếu giáo chủ một đường đi đến nơi này, cảm giác ra sao?”

Một tiếng nói già nua từ sau lưng hắn truyền đến. Tần Mục xoay lại rồi khom người chào, nói: “Tổ sư.”

Người tới chính là thiếu niên tổ sư, tuy là dáng dấp thiếu niên nhưng âm thanh lại rất già nua, cười nói: “Không cần đa lễ.”

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, nói: “Một đường tới đây, tình trạng của Duyên Khang quốc cho ta kích thích rất lớn, trong lòng có chút không bình tĩnh được.”

Thiếu niên tổ sư bị khơi lên hứng thú liền cất bước tiến tới: “Há, nói nghe một chút.”

Tần Mục đuổi theo bước chân của ông, vừa đi vừa nói chuyện: “Ta trên đường vừa đi vừa xem thì chỉ thấy tất cả Duyên Khang quốc đều có dấu hiệu hưng thịnh, đạo pháp thần thông, nhu cầu hàng ngày của bách tính đều chuyển biến từng ngày. Khô hạn thì cho mưa xuống, lũ lụt thì xua tan mây, gần như thần tích. Không trung có phi thuyền, trên đất có thuyền đi đường, thuật luyện đan cũng được vận dụng vào nhu cầu hàng ngày của bách tính, tạo hóa thần kỳ. Tuy Duyên Khang quốc có loạn lạc thế nhưng loạn lạc sẽ không quá lâu, sau đó là cực kỳ cường thịnh!”

Thiếu niên tổ sư mang hắn đi tới một hồ nước trên núi. Hai người đứng bên bờ hồ, bên hồ liễu ngọc xanh um, tổ sư hiếu kỳ nói: “Ngươi cảm thấy tông phái và quốc gia, cái nào có tương lai hơn? Nghe ý của ngươi, ngươi nhận định tông phái không cách nào chống lại được quốc gia?”

Tần Mục gật đầu, nói: “Tiểu học, đại học và thái học đã xác định Duyên Khang quốc chính là môn phái lớn nhất trên đời này, những môn phái khác đều là tiểu học đại học của môn phái này cung cấp sĩ tử cho Duyên Khang quốc mà thôi. Những tông phái này, làm sao tranh đấu cùng Duyên Khang quốc?”

Thiếu niên tổ sư ngồi xuống, bên bờ có hai bộ cần câu. Hắn cho Tần Mục một nhánh, chính mình một nhánh rồi quăng mồi câu vào trong nước, cười nói: “Nhưng mà ngày nay thiên hạ đại loạn, rất nhiều môn phái nhân cơ hội tạo phản, lửa cháy khắp đồng cỏ. Hơn nữa quốc sư Duyên Khang lại bị thương nặng. Ta thấy Duyên Khang quốc tràn ngập nguy cơ, lúc nào cũng có thể diệt quốc!”

Tần Mục cũng tung dây câu cùng mồi câu xuống nước, bỗng nhiên hắn thấy buồn cười nói: “Tổ sư, ông gạt ta đúng không? Quốc sư Duyên Khang đơn giản là vờ tha để bắt thật, muốn nhân cơ hội một lưới bắt hết thế lực phản đối trong thiên hạ mà thôi. Điểm này không gạt được ta, tự nhiên cũng không gạt được tổ sư.”

Sắc mặt thiếu niên tổ sư bình tĩnh nhìn mặt hồ, sau một chốc nói: “Không chỉ là vờ tha để bắt thật, ngươi còn thiếu cái khổ nhục kế. Quả thực là quốc sư Duyên Khang bị thương nặng, thương thế của hắn rất nặng. Bằng không cũng không lừa gạt được các môn các phái trong thiên hạ.”

Tần Mục sợ hết hồn, thất thanh nói: “Quốc sư Duyên Khang xuống tay với chính mình?”

Thiếu niên tổ sư lắc đầu: “Ra tay là một người khác. Có người nói là do ba lão quái vật cùng thời với ta đồng loạt ra tay, đánh hắn trọng thương. Sau khi hắn về kinh thành, ta đã thấy hắn, quả thực thương thế rất nặng.”

Tần Mục ngơ ngác, hắn vẫn cho là quốc sư Duyên Khang dùng thủ đoạn dục cầm cố túng (*), dụ dỗ thế lực phản đối ra tay. Không nghĩ tới quốc sư Duyên Khang thật sự bị thương.

“Hắn tương kế tựu kế, muốn dẫn những người này ra.”

Thiếu niên tổ sư không nhanh không chậm nói: “Nếu những môn phái này cho rằng liền như vậy thì có thể diệt trừ quốc sư Duyên Khang, hủy diệt Duyên Khang quốc, chỉ sợ là muốn ăn thiệt thòi. Thiếu giáo chủ, ngươi thấy quốc sư Duyên Khang thế nào?”

Tần Mục nghiêm nghị nói: “Hùng kiệt trong loài người, lòng dạ rộng rãi, tài năng hơn người.”

Thiếu niên tổ sư nở nụ cười: “Năm đó hắn hỏi ta, ta cũng cho là như thế, ta vốn muốn thu hắn làm đệ tử thế nhưng tài học của hắn rộng rãi đã mơ hồ có xu thế vượt qua ta. Vì lẽ đó ta liền bỏ ý niệm này đi, miễn làm lỡ tương lai của hắn. Như vậy, Duyên Khang quốc đã bao trùm bên trên các phái các tông các môn, không cách nào đối đầu, quốc sư Duyên Khang lại là kỳ tài thế gian, Thánh giáo ta nên giải quyết như thế nào?”

Trong lời ông có ý tứ kiểm tra.

Từ lần đầu tiên ông gặp và nghe câu nói đầu tiên của Tần Mục, ông đã bắt đầu thử thách Tần Mục.

Tần Mục tham gia kiểm tra vào Thái học viện, trở thành sĩ tử thái học của Thái học viện chỉ là thử thách tầng thứ nhất, thứ kiểm tra chính là thực lực của hắn. Mà hiện tại, lại là kiểm tra trí tuệ của hắn, xem hắn có trí tuệ để chèo lái Thiên Ma giáo không, có trí tuệ trở thành Giáo chủ hay không.

Tần Mục trầm tư chốc lát, nói: “Thánh giáo ta có hai con đường. Một con đường là biến giáo thành quốc gia, để Thánh giáo lập quốc. Thánh giáo ta lập quốc, liền nhất định phải rời xa Duyên Khang. Vận nước của Duyên Khang quốc càng ngày càng hưng thịnh, sau khi quốc sư bình định tình hình rối loạn chắc chắn sẽ dụng binh với bên ngoài. Ở trông nước thì không chống lại được Duyên Khang quốc, khoảng cách quá gần, cũng không cách nào chống lại được Duyên Khang quốc. Thế nhưng nếu như rời xa Duyên Khang, cơ sở của Thánh giáo ta sẽ không được duy trì, chỉ sợ mấy chục năm cũng khó có khởi sắc.”

Thiếu niên tổ sư gật đầu, nói: “Con đường thứ nhất cực kỳ gian nan, Thánh giáo ta đặt chân trong bách tính phố phường. Rời đi Duyên Khang, đó là phá hủy căn cơ. Con đường này không thể đi. Con đường thứ hai đâu?”

“Con đường thứ hai, đó là phụ thuộc.”

Tần Mục nói: “Thánh giáo phụ thuộc Duyên Khang quốc.”

Sắc mặt thiếu niên tổ sư hơi thay đổi, hắn cười lạnh nói: “Ngươi làm Giáo chủ, chính là muốn để Thánh giáo ta diệt giáo? Ngươi thật là to gan, ta muốn chặt đầu ngươi!”

***

(*) Dục cầm cố túng: Muốn bắt thì phải thả (một trong 36 kế sách tôn tử).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.