Mục Thần Ký

Chương 887: Chương 887: Tàn lão thôn trang ở nguyên giới




- Ngụy Tùy Phong? Một cái tên rất bình thường, hắn luôn gọi như vậy chẳng lẽ có thâm ý gì sao?

Tề Khang Nhân Hoàng không dám có động tác gì, hắn nhìn Thiên Đình thần nhân đưa lồng giam và người trong lồng vào Dũng Giang, dưới mặt sông Dũng Giang chiếc lâu thuyền bị khí đen và sợi dây xích bao phủ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, dâng lên sóng nước ngập trời.

Trong sương mù màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy được trên thuyền có từng bóng người lay động.

Tề Khang Nhân Hoàng đã từng thấy chiếc quỷ thuyền này ở bên bờ Dũng Giang, lúc đó, Tần Mục ngăn cản mọi người lên thuyền, còn ở bờ sông giết hoàng tử từ Thiên Đình tới.

- Ngụy Tùy Phong, ngươi cùng chiếc quỷ thuyền này có nguồn gốc sâu xa. Năm đó ngươi chính là chủ nhân của chiếc thuyền này, Lang Tướng của Vũ Lâm Quân, ngươi trốn đi, biến mất mấy chục vạn năm, Vũ Lâm Quân dưới quyền của ngươi vẫn còn ở trên thuyền, biến thành một phần của quỷ thuyền.

Trên bầu trời, vị tồn tại cảnh giới Đế Tọa trong lâu thuyền Thiên Đình kia cười nói:

- Ngươi xem, bộ hạ cũ của ngươi nhớ ngươi tới mức nào? Bọn họ đều xuất hiện. Ngươi lẩn vào Thiên Minh, tự cho mình che giấu đủ sâu, nhiều lần phá hủy kế hoạch lớn của Thiên Đình, tội đáng chết vạn lần, nhưng ngươi lại rất hữu dụng.

Lồng giam chìm vào Dũng Giang, quỷ thuyền lại hoàn toàn nổi lên trên mặt nước, không ngờ thật sự có một loại lực lượng kỳ diệu đang thay đổi vật chất Thiên Hà!

Nhưng vào lúc này, người nam tử trong lồng giam kia đột nhiên bạo phát, chỉ nghe có tiếng coong coong coong vang lên không dứt, từng sợi dây xích lớn trói hắn đột nhiên đứt rời!

Dây xích này trói quỷ thuyền, dùng sức rung động, lồng giam rẽ nước ra, rơi vào trên sàn của quỷ thuyền.

Ầm

Từng sợi dây xích bay lên, không ngờ dung hợp cùng sợi dây xích xung quanh quỷ thuyền, dường như những sợi dây xích này cùng sợi dây xích xung quanh quỷ thuyền vốn chính là cùng một thứ!

- Vô liêm sỉ!

Từ lâu thuyền trên bầu trời, một bóng dáng to lớn từ trên cao hạ xuống, phía trên lâu thuyền có vô số sợi dây xích bay ra, vù vù quấn về phía quỷ thuyền!

Từng vị thần nhân Thiên Đình đều phát động lâu thuyền, sợi dây xích lấy quấn quỷ thuyền, dự định đẩy chiếc quỷ thuyền này ra ngoài.

- Đông Thiên Thanh Đế, ngươi dám lên thuyền sao?

Quái nhân trong lồng giam đứng lên, một tiếng nổ lớn vang lên khiến lồng giam nổ mạnh, chia năm xẻ bảy, thân thể khôi ngô của hắn bốc lên từng khí đen nồng đậm mạnh mẽ, toàn thân hắn đang hóa thành sương mù, hòa làm một thể cùng quỷ thuyền.

Rất nhanh, hắn biến thành sương mù màu đen bao phủ quỷ thuyền, lâu thuyền trên bầu trời không thể kéo được chiếc quỷ thuyền này, trái lại bị kéo đến mức không ngừng rơi xuống phía dưới.

Trong sương mù màu đen truyền đến giọng nói của Ngụy Tùy Phong, hắn cười hì hì nói:

- Ngươi leo lên thuyền, lại sẽ giống như ta, đồng hóa cùng quỷ thuyền! Ngươi căn bản không biết, quỷ thuyền với ta là một hồi luân hồi, ngươi tiễn ta qua, chẳng qua là bắt đầu trận luân hồi này!

Quỷ thuyền chìm vào trong sông, Đông Thiên Thanh Đế nhào tới, đuổi theo quỷ thuyền, nhưng sợi dây xích trên quỷ thuyền lần lượt đan xen vào nhau, không ngừng quấn về phía hắn, thậm chí ngay cả lâu thuyền của Thiên Đình cũng bị kéo rơi về phía mặt sông.

Tướng sĩ Thiên Đình vội vàng tháo sợi dây xích ra, lúc này mới không có bị đẩy vào trong màn sương dày đặc.

Hai vị tồn tại cảnh giới Đế Tọa một người ở dưới nước, một người ở trên sông, ra tay độc ác, lập tức gây ra hỗn loạn cực lớn, Dũng Giang bị chấn động tới mức bay lên trên không trung, có thể nhìn thấy rõ ràng Long Cung và Long Điện trong nước.

Tề Khang Nhân Hoàng vội vàng nhân lúc hỗn loạn cõng Lâm Hiên đạo chủ chạy trốn về phía Thiên Thánh học cung.

Chỉ nghe trong Dũng Giang truyền đến tiếng kêu của người điên này:

- Ta là Ngụy Tùy Phong, theo bức vẽ cứu ta!

- Những lời này là nói với ta sao?

Tề Khang Nhân Hoàng buồn bực.

Trong hỗn loạn có mấy vị thiên thần phát hiện ra hắn, lập tức xông tới, Tề Khang Nhân Hoàng cười lạnh:

- Cho rằng lão tử sống cả đời chỉ là sống uổng phí thôi sao? Lão tử cũng đã từng thỉnh giáo qua chân thần!

Chân hắn bước nhanh giống như gió, nhân lúc bầu trời u ám vội vàng bay nhanh, một đường lưu lại liên tiếp những tiếng sấm vang.

- Người kia tự xưng là người què, chân thần tuy tốt, chính là thích đường hoàng, lúc chạy rất thích lưu lại một chuỗi sấm sét...

Trong lòng Tề Khang Nhân Hoàng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn từ chỗ người què học được Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, trong đó Thâu Thiên Thần Thối cái gì cũng tốt, chỉ có điều chạy lại có tiếng sấm sét.

Năm đó người què trộm khắp thiên hạ, không có người nào có thể bắt được hắn, bởi vậy tạo thành tính cách đường hoàng, khi khổ chủ theo đuổi người què thường lưu lại liên tiếp tiếng sấm sét nghênh ngang rời đi, người đuổi theo hắn chỉ có thể chạy theo ở phía sau nhìn thấy được một chuỗi khói trắng do hắn lưu lại.

Mà bây giờ là mấy vị thiên thần truy kích Tề Khang Nhân Hoàng, lưu lại sấm chớp mưa bão, rõ ràng chính là chỉ đường cho mấy vị thần thần đi qua.

Tề Khang Nhân Hoàng chạy như điên hơn mười ngày, đã sớm mệt mỏi kiệt sức, nguyên khí khô cạn, lại chạy hết nổi rồi, hắn có thể trốn từ trong tay mấy vị thiên thần đến bây giờ, đã là thành tựu nổi bật.

- Thiên Thánh học cung đang ở gần...

Hắn cũng không cách nào kiên trì nữa, từ không trung ngã xuống, phía trước chính là Thiên Thánh học cung, chỉ là xung quanh tràn ngập sương mù màu trắng.

Tề Khang Nhân Hoàng rơi vào trong sương mù, cố gắng đi về phía Thiên Thánh học cung, lại thấy trong sương mù dày đặc có vài bóng người vẫn không nhúc nhích.

Hắn đi tới trước một bóng người, không khỏi sởn tóc gáy, chỉ thấy đầu của người này không thấy đâu, trên cổ mọc một đóa hoa tuyệt đẹp.

Nhìn trang phục, chắc là một thần tướng của Thiên Đình.

Phía trước còn có một người toàn thân mọc đầy dây leo xanh, dây leo xanh quấn ở trên xương cốt của hắn, máu thịt hoàn toàn không có, hai cái lá cây từ trong hốc mắt của bộ xương khô chui ra ngoài.

Còn có một vị thiên thần trên cổ mọc một cây nấm lớn, nhìn thấy được hắn tới, cái nấm này không ngờ từ trong cổ thiên thần thò rễ ra, rễ vung vẩy chậm rãi bay qua trước mặt Tề Khang Nhân Hoàng.

Tách.

Cây nấm nổ tách tách, phun ra sương mù màu trắng, trong sương mù đều là bào tử vô cùng nhỏ bé.

- Sương mù này có độc...

Tề Khang Nhân Hoàng lập tức cảm giác được toàn thân tê liệt, thân thể cứng đờ, trong cổ họng hình như có vô số thứ chui ra ngoài.

- Ngọc Diện Độc Vương.

Hắn kêu thành tiếng, chỉ là âm thanh rất yếu ớt.

Mấy vị thiên thần Thiên Đình từ phía sau của hắn truy kích đến đây, cười lạnh nói:

- Trốn đi, sao ngươi không trốn đi?

Thân thể Tề Khang Nhân Hoàng hoàn toàn cứng đờ, không thể động đậy, trong lỗ mũi của Lâm Hiên đạo chủ trên lưng hắn chợt xuất hiện một mầm nhỏ màu xanh.

- Kết thúc rồi...

Tề Khang Nhân Hoàng cảm thấy có thứ gì ở leo lên xương đùi của mình, hẳn là rễ của độc vật đang sinh trưởng ở trong cơ thể hắn.

Trong sương mù, bước chân của mấy vị thiên thần này cũng dần dần chậm lại, đột nhiên có một vị thiên thần ho khan kịch liệt, trong miệng phun ra từng cây nấm, các cây nấm vù vù bay qua trước mặt hắn, lặng lẽ không một tiếng động.

- Trong sương mù có độc!

Hắn tức giận kêu lên.

Đột nhiên, hai con mắt của hắn từ trong hốc mắt rơi xuống, thay thế vào đó chính là hai cây nấm lớn, thoai mái ở trong hốc mắt của hắn.

Mà vị thiên thần này lại giống như không cảm thấy.

Máu thịt chỗ chân của hắn bị dây leo thay thế, hắn cũng không có cảm giác nào.

Chân của hắn đang mọc rễ, người dường như biến thành rất nhiều thực vật kỳ quái, cắm rễ ở trong đất đai màu mỡ.

Đồng bạn của hắn cùng gần giống như hắn, thân thể cứng đờ, nguyên thần và trong thần tàng cũng xanh um tươi tốt, mọc đầy các loại độc vật.

Trong sương mù, một nam tử dáng người rất cao đi tới, cười nói với người phía sau:

- Bà bà, thuật tạo hóa cùng y đạo dung hợp, quả thật rất có triển vọng. Thuật tạo hóa của tiểu tử hư hỏng Mục nhi này tuy rằng cao minh, nhưng trên y thuật lại nếu thua kém hơn ta rất nhiều.

- Phải! Phải!

Phía sau hắn chính là một nữ tử, nàng không nhịn được nói:

- Vừa có người ở trong sương mù gọi ngươi, lại không qua nữa sẽ bị ngươi độc chết.

- Không chết được, ta vừa mới nghe được tiếng kêu của hắn, lại hạ lệnh cho độc vật trong người hắn dừng sinh trưởng... A, là Tề Khang, còn có Lâm đạo nhân!

Tề Khang Nhân Hoàng hoàn toàn yên lòng, mê man đi, đợi đến khi hắn tỉnh lại, hắn lại thấy mình đang nằm ở trên lưng của một con nhện lớn, con nhện lớn bịch bịch bịch chạy nhanh về phía trước.

Lâm Hiên đạo chủ đã khỏi hẳn, ngồi ở bên cạnh hắn.

Hắn ngồi dậy, nhìn lại xung quanh, chỉ thấy đồ đệ của mình nhẹ nhàng bay trên không trung, lưng đeo một thanh trường kiếm.

- Tô tiểu tử, nơi này là đâu vậy?

Tề Khang Nhân Hoàng lại nhìn thấy được những người khác là đám người Ngọc Diện Độc Vương, Thần Nhãn Thương Thần tự xưng là người mù, thần trộm chạy trốn đặc biệt nhanh, Họa Thánh thái tử Thiên Đồ, lão hán rèn sắt, Tư bà bà xinh đẹp nhất.

- Chúng ta đi cứu người.

Thôn trưởng quay đầu, nói:

- Lão sư, nếu ngươi tới muộn một lát nữa, chúng ta liền rời khỏi Thiên Thánh học cung, vài toà thành gần học cung đã được chúng ta dời đi sạch.

Tề Khang Nhân Hoàng nhìn bốn phía, buồn bực nói:

- Người các ngươi cứu ở đâu?

Đột nhiên con nhện lớn dừng lại, bọn họ đi tới một chỗ thành trấn, trong thành trấn còn có vài lão nhân chưa kịp bỏ chạy, câm điếc có giọng nói cực lớn, gọi tất cả mọi người trong thành trấn ra, bảo bọn họ đứng chung một chỗ.

Người điếc từ trên lưng con nhện nhảy xuống, mở một bức tranh cuộn ra, bức tranh cuộn mở ra chiếu một cái về phía bọn họ, tất cả mọi người trong thành trấn bị thu vào trong bức tranh.

Tề Khang Nhân Hoàng nhìn về phía trong bức tranh, chỉ thấy những người đang đi tới đi lui trong bức tranh, ngoài ra còn có những người khác, con số phải lên tới hàng vạn.

Tề Khang ngạc nhiên, lại thấy trong rương của câm điếc bày đặt mấy trăm cuộn bức tranh cuộn.

- Lão sư tỉnh lại là tốt rồi.

Thôn trưởng nói:

- Chúng ta đi chuyến này ai cũng có thể chết, duy nhất chỉ có người điếc không thể chết được, bất kể như thế nào cũng phải đưa người điếc sống sót đến Kinh Thành Duyên Khang!

Tề Khang Nhân Hoàng lặng lẽ gật đầu, đột nhiên giọng khàn khàn nói:

- Đến Kinh Thành?

Thôn trưởng im lặng một lát, khàn giọng nói:

- Ta cũng không biết, ta cũng không biết...

- Bốn Đại Thiên Sư, Tứ Đại Thiên Vương, bọn họ ở đâu?

Tề Khang Nhân Hoàng lại nói.

Tất cả mọi người vẫn hoàn toàn im lặng, thôn trưởng ngập ngừng:

- Ta không biết...

- Bọn họ là thế lực Khai Hoàng, chúng ta là Duyên Khang.

Tư bà bà ôn hòa cười nói:

- Không giúp Duyên Khang là đương nhiên. Cầu bọn họ giúp đỡ ngược lại sẽ thành hại người ta.

Mọi người khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

- Đúng rồi, các ngươi có ai biết Ngụy Tùy Phong hay không?

Tề Khang Nhân Hoàng nhớ tới quái nhân trong lồng giam, hỏi.

Tư bà bà kinh ngạc, nói:

- Ngụy Tùy Phong là Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo ta, đại đệ tử của tiều phu Thánh Sư, vì sao Tề Nhân Hoàng biết tên của hắn? Mục nhi tìm hắn thật lâu, nói là hắn lưu lại một ít bản đồ địa lý, che giấu rất nhiều bí mật.

Tề Khang Nhân Hoàng ngẩn người một lát, thất thanh nói:

- Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo? Không trách được bộ dạng lại ma tính như thế! Ta gặp phải hắn, hắn bị Đông Thiên Thanh Đế của Thiên Đình đem đi dìm xuống sông, hòa làm một thể cùng quỷ thuyền. Hắn còn nói theo bức vẽ cứu hắn gì đó. Ta cảm thấy...

Hắn do dự một chút, nói:

- Ta cảm thấy Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo, có thể là người cường đại nhất sau khi thời đại Khai Hoàng huỷ diệt tới thời đại Duyên Khang.

Tư bà bà lắc đầu nói:

- Vị tổ sư này là một người không thích quản lý, sau khi sáng lập Thiên Thánh giáo lại chạy không thấy bóng dáng. Hắn sẽ không quá mạnh, bây giờ có thể tu thành thần cũng xem như tổ tiên đốt hương thơm.

Tề Khang Nhân Hoàng giật mình, gãi đầu một cái, nói:

- Hắn có khả năng đã tu luyện tới cảnh giới Đế Tọa, là một tồn tại cảnh giới Đế Tọa duy nhất của Duyên Khang.

Mọi người kinh hãi.

Thôn trưởng nói:

- Ngươi nói hắn bị Đông Thiên Thanh Đế của Thiên Đình dìm xuống sông, hòa làm một thể cùng quỷ thuyền?

Tề Khang Nhân Hoàng gật đầu.

Thôn trưởng quả quyết nói:

- Vậy không cứu!

Mọi người không hiểu, thôn trưởng giải thích:

- Mục nhi nói ta và hắn từng lên quỷ thuyền, nói hắn dựa vào thần thông của bốn đế Cổ Thần và thực lực đại quân Thần Ma cường đại nhất viễn cổ mới phá giải được thần thông của quỷ thuyền, sống sót đi ra. Ngụy Tùy Phong cùng quỷ thuyền hòa làm một thể, vậy đi đâu tìm bốn đế Cổ Thần? Đừng mong cứu hắn nữa, hắn đã bị chết chắc rồi.

Tư bà bà nhíu mày.

Đồ tể cười nói:

- Cứ nói chuyện này cho Mục nhi, có cứu hay không thì tùy hắn.

Tư bà bà thở phào nhẹ nhõm, lại sầu muộn nói:

- Ai biết tên tiểu hỗn đản Mục nhi này chạy đi nơi nào?

Tề Khang Nhân Hoàng vội vàng nói:

- Hắn còn đang ở Đại Khư, chắc là ở gần Tương Long thành! Khi chúng ta đi qua nơi đó, đã từng có đại quân Thiên Đình nói là nhận lệnh đi bao vây tiêu diệt thần tử U Đô!

Thôn trưởng suy nghĩ một lát, quả quyết nói:

- Người què, ngươi đi thông báo với Mục nhi, tốc độ ngươi nhanh nhất, lá gan lại nhỏ, vừa đánh ngươi lại bỏ chạy, ở đây cũng không có chuyện của ngươi.

Người què chất phác đàng hoàng hừ một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.

Người mù ân cần nói:

- Người què, trên đường cẩn thận chút, đừng chết.

- Ta còn chưa có trộm qua Thiên Đình, làm sao có thể chết được?

Người què cười ha ha, ào ào biến mất không thấy bóng dáng, liên tiếp có tiếng sâm từ phía xa truyền đến, không ngờ đã ở ngoài vài trăm dặm.

- Người này đúng là kẻ trộm chạy trốn nhanh!

Mọi người đồng thời tán thưởng.

Người què một đường nhanh như tên bắn, mấy ngày đêm sau chạy vội tới gần Tương Long thành, hắn nhìn lại xung quanh nhưng không có tìm được hình dáng của Tần Mục, lại thấy trên bầu trời đột nhiên có sao dày đặc chói lòa thình lình xuất hiện, trong phút chốc lại hiện ra một dải ngân hà chói lòa.

Trong lòng người què thầm cả kinh, chỉ thấy ngôi sao trên bầu trời càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng trống trận.

Những vì sao dày đặc rất nhanh lại lộ rõ, đó lại là từng vị thần chỉ cổ xưa hoàn toàn khác biệt với người thường, Cổ Thần giống như từ trong truyền thuyết thần thoại đi ra vậy, quầng sáng sau đầu giống như từng ngôi sao.

- Bày thiên la địa võng, bắt thần tử U Đô!

Trên bầu trời truyền đến âm thanh giống như lôi đình.

Trong lòng người què thoáng động, lao theo hướng ngân hà lưu chuyển, từ phía xa lại thấy bóng tối vô biên vô hạn giống như một cái nồi đen cực lớn chụp lên trên Nguyên Giới, bao phủ không biết bao nhiêu vạn dặm.

Trong bóng tối, vô số thiên binh thiên tướng ngồi lâu thuyền lớn xung phong, các loại thần thông ánh sáng hủy thiên diệt địa xé rách bóng tối.

Trong bóng tối bị xé rách hiện ra một vị thần chỉ ba đầu sáu tay đang đại khai sát giới, thu hút gần như ba phần đại quân Thiên Đình hạ giới lần này tới nơi này.

Người què rụt đầu một cái:

- Đây là Mục nhi? Mục nhi khi còn bé theo ta cướp xâu mứt quả sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.