“Thiên Ba thành?” Sắc mặt đám người Tần Mục hơi thay đổi, chỉ cảm thấy mới thoát khỏibầy sói lại vào miệng cọp.
Hiếu Nghĩa tướng quân mỉm cười nói: “Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh của Hồng Sơn phái quả thực lợi hại, Thiên Ba thành cũng đang tấn công bờ bên kia, nếu có một vị Ma Thần giúp đỡ thì tướng sĩ của Thiên Ba thành sẽ ít thương vong hơn. Lâm Định, ngươi đi cùng bọn họ.”
Tên tướng lĩnh kia vội vàng vâng dạ.
Hiếu Nghĩa tướng quân phất tay, để đại quân tiếp tục tiến nhanh về phía trước, đám người Tần Mục khom người đứng đó, đến khi nhánh đại quân này đi qua, vị tướng lĩnh Lâm Định kia mới cười nói: “Mấy vị sư đệ, chúng ta đi tới Thiên Ba thành thôi.”
Sắc mặt Tần Mục như thường, nói: “Lâm thống lĩnh, mời.”
Lâm Định cười nói: “Hồng Sơn phái các ngươi lập công lớn, tuy rằng chỉ còn lại mấy người, nhưng có thể gọi Ma thần trợ chiến, tương lai nhất định sẽ lập lại sơn môn, rực rỡ hào quang. Tuy tuổi của các ngươi không lớn, nhưng bản lĩnh xuất thần nhập hóa này lại khiến cho ta phải kính phục.”
Tần Mục cười ha ha, mặt đầy vinh quang: “Được tướng quân chúc lành. Đúng rồi, tướng quân, trông ngươi cũng không lớn tuổi lắm mà tu vi đã cao thâm như vậy, xin hỏi cảnh giới hiện giờ của tướng quân là gì?”
“Thất Tinh cảnh đỉnh cao, ta vẫn đangtu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân nhưng vẫn mãi chưa có tiến bộ.”
Lâm Định cảm khái nói: “Thiên Nhân khó khăn quá, mà thiên hạ ngày nay náo loạn, chúng ta muốn thay trời hành đạo, giữ nghiêm triều chính, diệt trừ nghịch tặc quốc sư, đây là một cơ hội, nói không chừng ta có thể dựa vào thời cơ này mà đột phá. Tuy bọn ngươi còn nhỏ, nhưng cũng phải nắm cho được cơ hội này.”
Hắn thấy mọi người chưa hiểu, nghiêm nghị nói: “Từ xưa tới nay, chiến loạn xuất anh hùng. Thiên hạ càng đại loạn thì càng dễ dàng tiến bộ. Vì sao? Bởi vì cường giả tranh đấu, ý niệm xung đột, các loại thần thông đạo pháp tầng tầng lớp lớp, có thể mở mang tầm mắt, tăng thêm kiến thức, áp lực của cường giả, áp lực sống chết sẽ khiến ngươi quyết tâm tiến lên, không ngừng tiến bộ. Nói ví dụ như Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh của Hồng Sơn phái các ngươi, lúc thái bình ai sẽ triển khai loại pháp thuật này? Càng chiến loạn, mới càng có cơ hội triển khai ra, mới sẽ tiến bộ.”
Đám người Thẩm Vạn Vân cảm thấy lời của hắn rất có đạo lý.
Lần này, loại pháp thuật ít được để ý như Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh cũng thực sự làm bọn họ mở mang tầm mắt, sau khi Hồng Sơn phái bị diệt môn, đệ tử còn sót lại vẫn có thể gọi ra được một vị Ma Thần trợ chiến, mà sức chiến đấu của vị Ma Thần này là kinh người cỡ nào chứ?
Chỉ là pháp thuật không đáng chú ý lại có thể bùng nổ ra uy lực kinh người như vậy, quả thực đã khiến cho bọn họ rung động.
Mà Khiên Hồn Dẫn cũng là pháp thuật không đáng chú ý, không có uy lực gì, bình thường mặc dù bọn họ nhìn thấy loại pháp thuật này bên trong Thiên Lục lâu thì cũng chỉ xem qua một chút rồi vứt qua một bên, sẽ không nghiên cứu kỹ càng.
Nói về pháp thuật uy lực, bên trong Thiên Lục lâu có vạn ngàn loại pháp thuật thần thông có uy lực hơn xa hai loại pháp thuật không đáng chú ý này.
Nhưng cái loại pháp thuật bình thường nhìn như cấp thấp là Khiên Hồn Dẫn đã trực tiếp thay đổi chiến cuộc, để quan lớn một phương cỡ Ngu Uyên Sơ Vũ phải chịu thiệt thòi, khiến cho Lệ Châu khó bảo toàn.
Khiên Hồn Dẫn và Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh căn bản không có bất kỳ uy lực nào, nhưng nếu dùng đúng chỗ thì loại pháp thuật này lại có khả năng phát huy ra uy lực vượt qua thiên quân vạn mã!
Mặc dù vị thống lĩnh Lâm Định này là thế lực đối địch, thế nhưng tầm mắt kiến thức lại vượt xa bọn họ.
Nhưng điều này cũng khiến cho bọn họ cảm thấyáp lực, tầm mắt kiến thức của thống lĩnh Lâm Định cao hơn bọn họ, thực lực cũng cao hơn bọn họ, nếu trên đường phát hiện ra manh mối gì thì chỉ sợ bọn họ đều sẽ chết không có chỗ chôn!
Hơn nữa, cho dù thống lĩnh Lâm Định không có phát hiện sơ hở gì thì khi đến Thiên Ba thành mà bọn họ gọi không ra Ma Thần, vẫn là phải chết.
Cho dù gọi đượcMa Thần ratàn sát đại quân Duyên Khang thì trở lại kinh thành cuối cùng cũng chết.
Làm thế nào thì kết cục đềuphải chết.
“Nếu như mấy người chúng ta đột nhiên làm khó dễ, lạnh lùng hạ sát thủ thì có thể diệt trừ đại cao thủ cảnh giới Thất Tinh này hay không đây?”
Tần Mục âm thầm tính toán, cảm thấy phần thắng xa vời, trừ phi có thể làm cho Long Kỳ Lân ra tay, tuy nhiên Long Kỳ Lân là cái loại tính tình nhẫn nhục chịu đựng, bảo nó đi liều mạng thì phỏng chừng có chút khó khăn.
“Chúng ta có thể tập kích diệt trừ mười ba vị thần thông giả, lạikhông làm gì được một tên cường giả cảnh giới Thất Tinh sao?”
Ánh mắt Tần Mục lóe lên, bọn họ đi được hơn mười dặm đường, đột nhiên nghe thấy tiếng hô giết truyền đến, một đám sơn tặclao tới, thực lực những sơn phỉ này không yếu, cầm đầu là một tên thần thông giả, những tên khác cũng đều là võ giả võ sư.
Mọi người đang muốn lao lên thì thống lĩnh Lâm Định cười nói: “Không sao. Chỉ là con sâu con kiến mà thôi, cứ để bọn chúng tới đây đi.”
Những sơn phỉ kia lao tới, thống lĩnh Lâm Định giơ tay đánh ra một ấn, lôi đình bùng phát trong lòng bàn tay, một tiếng nổ vang ầm ầm, một tia sáng trắng vút qua, thân thể mười mấy tên sơn phỉ nổ tung, ngay cả thần thông giả kia cũng nổ tung giữa trời, chết oan chết uổng.
“Chưởng Tâm lôi của lưu phái chiến kỹ!”
Tần Mục giật mình trong lòng, lập tức cảm giác được sự vướng víu tay chân. Đối phó với cường giả lưu phái chiến kỹ thì đánh lén hầu như là vô dụng, mấy người bọn họ đều là võ sư cảnh giới Ngũ Diệu, cho dù đột ngột đánh lén cũng chỉ là gãi ngứa cho thống lĩnh Lâm Định, khó có thể khiến hắn bị thương.
Trong lòng bọn họ lo sợ, chỉ có thể theo vị thống lĩnh Lâm Định này đi về Thiên Ba thành.
Tần Mục hỏi: “Lâm thống lĩnh, xin hỏi Hiếu Nghĩa tướng quân có lai lịch ra sao?”
Thống lĩnh Lâm Định lộ ra vẻ kính ngưỡng, nói: “Hiếu Nghĩa tướng quân là Thái tử của Tồn Nghĩa quốc, sau khi Tồn Nghĩa quốc bị Duyên Khang chiếm, Hoàng Đế được phong làm Vương khác họ, Hiếu Nghĩa Thái tử thì được phong làm Hiếu Nghĩa tướng quân. Hiện nay cải cách của quốc sư khiến thiên hạ rối loạn, là Ma đạo, là cơ hội của Hiếu Nghĩa tướng quân, nói không chừng có thể khôi phục lại đất nước. Thiên Ba thành ngay phía trước đấy.”
Phía trước, trên dãy núi cao chót vót bên bờ Dũng Giang, có một cụm núi khiến cho Dũng Giang phải chảy vòng qua, Thiên Ba thành chính là được xây dựng trong dãy núi nhô lên trong sông, phía dưới là vách núi cheo leo, Dũng Giang ở đây trở nên chảy xiết, sóng lớn ngập trời đánh vào vách núi, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ngọn sóng bị đánh nát,bật cao lên không, phi quỳnh lưu thúy, như trong mây trắng có vô số hạt châu trắng nõn rơi xuống.
Sóng cuộn vỗ vào mây, thẳng tới mây xanh, đây chính là Thiên Ba thành.
Lúcnày trong Thiên Ba thành đâu đâu cũng có quân mã của phản quân, cách mặt sông nhìn nhau với đại quân của Duyên Khang quốc, gối đầu lên vũ khí mà chờ, bất cứ lúc nào cũng có thểra trận.
Thống lĩnh Lâm Định mang theo bọn họ đi tới Thiên Ba thành, nói: “Trấn thủ ở đây là một vị cấp Giáo chủ, Long Vương của Ngự Long môn! Các ngươi nghe nói qua rồi chứ? Tuy rằng bản lĩnh của Long Vương cũng không phải quá cao, thế nhưng ông ta nuôi được một con giao long, con giao long này rất lợi hại, chém giết cường giả cảnh giới Sinh Tử là chuyện nhỏ. Ồ, phía trước chính là công tử của Long Vương, Long Kiều Nam.”
Canh giữ ở cổng Thiên Ba thành chính là một thanh niên yêu diễm, trên người mặc áo choàng màu sắc rực rỡ, thoa son trát phấn, trên mặt trang điểm rất đậm, rất là bắt mắt, chính là Thiếu môn chủ của Ngự Long môn, Long Kiều Nam.
Thống lĩnh Lâm Định mang theo đám người Tần Mục tiến lên chào hỏi, Long Kiều Nam chào lại hắn, nhìn thấy Tần Mục thì hơi run run: “Người này hình như đã gặp ở đâu rồi...”
Tinh thần Tần Mục tập trung cao độ, cúi đầu chào.
Lúc hắn mới vào kinh thành cưỡi lâu thuyền từ Giang Lăng đi tới kinh thành cùng Vệ Dung, Long Kiều Nam điều động một con trăn lớn bay giữa không trung, giết toàn bộ người trên thuyền, chỉ còn lại hắn và Vệ Dung thoát được tính mạng.
Trong lúc vội vàng, có thể Long Kiều Nam đã thấy qua khuôn mặt hắn.
“Mấy vị này là đệ tử Hồng Sơn phái.”
Thống lĩnh Lâm Định giới thiệu: “Ở huyện Lộc bọn họ đã gọi ra Ma Thần, nên Hiếu Nghĩa tướng quân để bọn họ đến đây làm phép ở Thiên Ba thành, gọi Ma thần trợ chiến.”
Long Kiều Nam không nhớ nổi là đã gặp Tần Mục ở đâu, ánh mắt sáng lên, cười khanh khách nói: “Gọi ra Ma thần? Chuyện này cũng vui đấy. Các ngươi cần pháp khí gì? Ta chuẩn bị cho các ngươi.”
Tần Mục vội vàng nói: “Chỉ cần một tế đàn bằng xương trắng, dài ba trượng sáu, rộng ba trượng sáu, dùng khung xương dựng lên, trên mặt tế đàn thì dùng xương sọ lát thành. Số xương sọ này phải đặt viền mắt lên trên, không được qua loa.”
“Thật phiền phức.”
Long Kiều Nam cười quyến rũ nói: “Thời loạn lạc, hài cốt rất nhiều, các ngươi chờ một chút, ta sai người chuẩn bị tế đàn. Nếu xương không đủ, liền giết những người này để góp cho đủ số. Mạng của bách tính Thiên Ba thành không đáng giá.”
Tần Mục nói: “Chúng ta triển khai bí pháp, không thể bị người quấy rối, cho nên Long Tướng quân...”
Long Kiều Nam quăng cho hắn một ánh mắt quyến rũ, da gà toàn thân Tần Mục dựng đứng lên, Long Kiều Nam cười nói: “Ta hiểu, ngươi có thể yên tâm. Ta bảo quân sĩ canh giữ bên ngoài tế đàn là được. Tuy nhiên, nếu các ngươi gọi không ra Ma thần, trêu chọc người ta, người ta rất muốn chà đạp các ngươi.”
Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết và Lang Nô sởn cả tóc gáy, ngược lại Việt Thanh Hồng và Tư Vân Hương cảm thấy vẫn ổn.
Không lâu sau, Long Kiều Nam đã ra lệnh cho thủ hạ dựng xong một tế đàn bằng xương trắng trong Thiên Ba thành, tế đàn này là ở trong phủ thành chủ, Long Kiều Nam bảo tướng sĩ hai bên lui ra, cho người canh giữ chung quanh, không được quan sát đám người Tần Mục làm phép.
Tần Mục nhìn chung quanh, chỉ thấy có hàng trăm quân sĩ giữ ở bên ngoài, muốn rời khỏi cũng không có khả năng.
“Làm sao bây giờ?”
Trên tế đàn, mọi người cùng nhìn về phía Tần Mục, Thẩm Vạn Vân thấp giọng nói: “Hiện giờ chúng ta đã tiến sâu vào long đàm long huyệt, Tần... Tần sư thúc, ngươi nắm chắc biện pháp chứ!”
Hắn rốt cục đổi giọng, gọi Tần Mục là sư thúc, Vân Khuyết và Việt Thanh Hồng tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tần Mục trầm giọng nói: “Đương nhiên là làm phép gọi Ma, mời Ma Thần tới.”
Vân Khuyết sợ hết hồn, thất thanh nói: “Chúng ta chưa từng học qua pháp thuật của Hồng Sơn phái, làm sao gọi ra Ma Thần?”
“Ta đã học qua.”
Tần Mục di chuyển pho tượng Ma Thần, đặt lên tế đàn, cắm bốn lá cờ trắng vào bốn góc, nói: “Ta đến gọi Ma, điều vị Ma Thần này lại đây. Hồng Sơn phái dùng mười ba người để triển khai môn pháp thuật này, tuy nhiên ta cảm thấy một người cũng có thể triển khai ra, chỉ là hơi phiền phức một chút.”
Vân Khuyết chần chờ nói: “Nếu gọi ra Ma Thần tàn sát đại quân Duyên Khang quốc thì chúng ta đều sẽ bị diệt cửu tộc...”
“Yên tâm, gọi ra Ma Thần chắc chắn phải có kỹ xảo gì đó, không thể để Ma Thần tấn công lung tung, bằng không thì ngay cả người gọi ra Ma Thần cũng chết rồi.”
Ánh mắt Tần Mục lóe lên, thở hắt một hơi: “Nếu gọi Ma thần, để hắn tấn công Thiên Ba thành, ta thấy chúng ta có thể thừa dịp rối loạn lao ra ngoài... Các ngươi canh giữ xung quanh, đề phòng động tĩnh, ta đến làm phép.”
Mọi người vội vã canh giữ xung quanh tế đàn, Tần Mục mang phù bảo tới, nhìn qua một ngàn không trăm hai mươi bốn phù văn trên mặt một lần, ghi nhớ vào lòng, sau đó lại xem phù văn trên pho tượng Ma Thần, đối chiếu từng cái, trầm ngâm chốc lát, sau đó làm phép.
Nguyên khí của hắn bắn ra, tia nguyên khí nâng mười ba phù bảo lên không trung, vờn xung quanh pho tượng Ma Thần, bên trong xoang mũi và khoang miệng của hắn truyền đến ngôn ngữ cổ xưa tối nghĩa và huyền bí, nguyên khí bắt đầu khống chế phù bảo biến hóa, làm cho từng cái phù văn trên phù bảo sáng lên, soi sáng pho tượng Ma Thần, thắp sáng phù văn khắc quanh thân Ma Thần.
Đám người Thẩm Vạn Vân vô cùng kinh ngạc, trong miệng Tần Mục truyền đến ngôn ngữ không phải là ngôn ngữ mà bình thường bọn họ hay nói, gần giống ngôn ngữ phát ra khi Hồng Sơn phái gọi Ma, nhưng tựa hồ huyền bí hơn.
“Là Ma ngữ.” Tư Vân Hương thấp giọng nói.
Từng cái phù văn trên pho tượng vị Ma Thần này sáng lên, cùng lúc điều khiển mười ba cái phù bảo, cần phải ghi nhớ hơn một ngàn loại phù văn và vị trí phù văn, tuy rằng Tần Mục vẫn còn chưa hoàn toàn học hết Thái Huyền Toán kinh, nhưng trên năng lực ghi nhớ đã có tiến bộ nhảy vọt, điều khiển một cách ung dung không vội.
Gần nửa canh giờ trôi qua, phù văn trên pho tượng vị Ma Thần này đã được hắn thắp sáng hơn nửa, cùng lúc đó, hắn niệm tụng Ma ngữ, chỉ cảm thấy chính mình thông qua pho tượng này dần dần lập thành liên hệ với một vị tồn tại của thế giới bóng tối khác trong thời không sâu xa.
Đúngvào lúc này, mười mấy đạo nhân mang theo một pho tượng Ma Thần khác chạy tới Thiên Ba thành. Thống lĩnh Lâm Định nhìn thấy mười mấy đạo nhân này liền vội vàng tiến ra đón, cười nói: “Mấy vị Hồng Sơn phái đến rất đúng lúc, mấy vị sư đệ sư muội của các ngươi đang gọi Ma trong thành, đã được một lúc rồi.”