Mục Thần Ký

Chương 662: Chương 662: Tần Mục truyền công




- Mục nhi đã trở về?

Dược sư quay đầu, nhìn thấy Tần Mục, cười nói:

- Con Long Kỳ Lân này ta giúp ngươi chăm rất tốt, lại khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Tần Mục có chút mất cảm giác:

- Khỏe mạnh...

Quả cầu thịt này từ trong nồi rút đầu ra, nhìn thấy hắn không nhịn được vừa mừng vừa sợ, cái chân ngắn nhỏ vội vàng gẩy gẩy lao về phía hắn. Chạy được hai bước hai tay, hai chân đột nhiên chống không được mặt đất, đầu cắm ở trên mặt đất. Bịch một cái bắn lên, liên tục nảy vài cái, lăn về phía Tần Mục, kêu lên:

- Giáo chủ, ta không sao, không cần đỡ ta, bản thân ta lăn hai vòng lại có thể đứng lên.

Tần Mục vội vàng né tránh, khổ sở nói:

- Gia gia dược sư, đây căn bản không gọi là khỏe mạnh! Linh nhi? Linh nhi! Ngươi thế nào lại để cho rồng béo ăn nhiều như vậy, ăn mập như thế?

Dược sư nói:

- Linh nhi đi tìm Hồ tiên tu hành, không ở nơi này. Rồng béo mỗi ngày không phải ăn ba bữa, một bữa ăn một đấu linh đan sao?

Tần Mục ngây ra như phỗng.

Long Kỳ Lân dừng lăn, hai tay, hai chân hướng lên trời, móng vuốt giật giật vài cái, trước sau không có cách nào lật được người. Cái đuôi nhỏ của hắn vểnh lên, cố gắng khiến cho mình xoay người, nhưng đuôi cố gắng duỗi thế nào cũng không có cách nào chạm vào mặt đất.

Long Kỳ Lân thở hồng hộc:

- Giáo chủ, phụ một tay. Giáo chủ, giáo chủ! Đừng đi... Ai tới lật ta qua đi?

Sơ tổ Nhân Hoàng có chút không đành lòng, tiến lên đẩy một cái. Thân thể của Long Kỳ Lân bay qua, thân thể cố gắng hoạt động, cuối cùng có thể nhìn thấy được Sơ tổ Nhân Hoàng, vội vàng cảm ơn nói:

- Đa tạ tiền bối giúp đỡ. Ta còn chưa có ăn xong!

Dứt lời, nó lại cố gắng chạy về phía cái bát.

Sơ tổ Nhân Hoàng không nhịn được nói:

- Ngươi còn ăn? Chủ nhân của ngươi đã tức giận, không lâu nữa lại muốn giết ngươi đưa lên bàn.

Long Kỳ Lân bị dọa cho giật mình, vội vàng dừng miệng, suy nghĩ một lát lại ăn, giọng ồm ồm nói:

- Làm ma quỷ ăn no cũng tốt...

- Ngươi không cứu được nữa!

Sơ tổ lắc đầu, đuổi kịp Tần Mục.

Trong chùa, thôn trưởng đang cùng Mã Như Lai nói gì đó, nghe được giọng của Tần Mục cũng vội vàng bay lên, lại thấy Tần Mục đi tới. Những người khác trong thôn cũng nghe được tin tức Tần Mục quay về, đều đi ra khỏi thiện phòng, nhìn thấy Tần Mục bọn họ tất nhiên lại là náo nhiệt một hồi.

Tần Mục nhìn thấy thôn trưởng sống lại, không nhịn được lại lau nước mắt, thôn trưởng cười dài nói:

- Không cần làm ra phong thái tiểu nhi nữ như vậy. Ngươi là Nhân Hoàng, lại là Thiên Thánh giáo chủ, còn là Đại Tế tửu của Thiên Thánh học cung, làm sao có thể động một chút là chảy nước mũi? Ta đây không phải là còn sống sao?

Tuy nói như vậy nhưng hốc mắt của hắn lại đỏ lên. Lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy được Sơ tổ Nhân Hoàng đi tới, vội vàng bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, nằm thẳng tắp xuống:

- Hậu sinh Tô Mạc Già, bái kiến Sơ tổ Nhân Hoàng!

Sơ tổ Nhân Hoàng đỡ hắn dậy, kéo hắn ngồi lên trên ghế, nói:

- Đứng lên. Lần trước, lúc ngươi thấy ta cũng không có câu nệ như vậy.

Thôn trưởng kích động vạn phần, nhìn về phía Sơ tổ nói:

- Người này là đệ tử của ta, là Tần Nhân Hoàng đương thời! Trời sinh phách thể! Mục nhi, Mục nhi, mau tới khấu kiến Sơ tổ, quỳ xuống, dập đầu với Sơ tổ vài cái!

Tần Mục lắc đầu nói:

- Quỳ hắn làm cái gì? Hắn đánh không lại ta, ở trong Nhân Hoàng điện còn bị ta đánh cho khóc.

Thôn trưởng cả giận nói:

- Đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ! Sơ tổ thần thông quảng đại, một thân đầy bản lĩnh, đều được truyền từ thời đại Khai Hoàng. Nếu như có thể truyền thụ ngươi một chiêu nửa thức, ngươi lại hưởng thụ cả đời...

Tần Mục nhắc nhở:

- Thôn trưởng, công pháp và ấn pháp của hắn đã truyền cho ta.

- Truyền qua rồi sao?

Thôn trưởng nhất thời mất đi hứng thú đối với Sơ tổ Nhân Hoàng, nói:

- Sơ tổ mời ngồi, xin thứ cho vãn bối thân thể tàn tật, không thể tự mình khoản đãi.

Sơ tổ Nhân Hoàng ngạc nhiên, tìm một chỗ ngồi xuống.

Tần Mục hưng phấn nói:

- Thôn trưởng, ta tìm được công pháp thân thể tạo hóa, thần công Đế Tọa của thời đại Thượng Hoàng, có thể cho chân bị đứt của ngươi tái sinh! Sơ tổ đã bị người ta đánh cho tàn phế, vẫn là ta truyền công pháp cho hắn, cứu hắn trở về!

Thôn trưởng vừa mừng vừa sợ, run giọng nói:

- Gãy chân gãy tay cũng có thể mọc trở về sao?

- Có thể!

Dược sư thử dò xét nói:

- Như vậy mặt có thể mọc ra hay không?

Tần Mục do dự một chút, khổ sở nói:

- Ta còn chưa có thử qua. Sơ tổ chỉ là cằm bị đánh vỡ, một lần nữa cằm dài ra, nhưng mặt có thể dài trở về hay không, ta không biết.

Dược sư cười nói:

- Ta vốn cắt mặt tuyệt tình, không nghĩ tới về sau vẫn đi ra khỏi Đại Khư, lại thu hồi tình cảm lúc trước, ngược lại hoài niệm gương mặt đó của mình. Kẻ thù cũng không dám đuổi giết ta, nếu có thể làm cho mặt mình trở về tất nhiên là tốt, nếu không thể trở lại cũng không có vấn đề gì, ta đã thành thói quen. Lỗ tai của người điếc và đầu lưỡi của câm điếc có thể mọc trở về sao?

Người điếc hừ lạnh một tiếng, lại xoay người rời đi:

- Ta không luyện! Ta không cần lỗ tai!

Dược sư cười nói:

- Lão nhân này... Không cần phải quan tâm tới hắn, chờ tới khi bản thân hắn nghĩ thông suốt lại để cho hắn tu luyện là được.

Tần Mục nói ra Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh của Minh Hoàng, Mã Như Lai vội vàng nói:

- Ta đi đuổi tăng nhân, để tránh công pháp bị truyền ra ngoài.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Không cần. Ta vốn định thông qua Duyên Phong đế truyền công pháp Đế Tọa, ta vốn có dự định thông qua Duyên Phong đế truyền khắp thiên hạ. Xích Minh thần tử nhất định sẽ truyền công pháp cho tộc nhân của hắn, nếu ta coi trọng đồ của mình, Duyên Khang căn bản sẽ không phải là đối thủ của Xích Minh tộc, chỉ dẫn tới đại họa.

Mã Như Lai suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

- Công pháp Đế Tọa rất khó tìm hiểu thông suốt, cho dù ngươi truyền cho người trong thiên hạ, người có thể tu luyện cũng chỉ có thần thông giả, có thể có thành tựu chỉ sợ cũng là rất ít.

Lời hắn nói chính là tình hình thực tế, càng là công pháp thượng thừa, yêu cầu về tư chất ngộ tính và trí tuệ lại càng cao, càng khó có thể tu luyện được.

Ví dụ như Ma Viên Chiến Không và Minh Tâm hòa thượng đuổi theo chân kinh của Đại Phạm Thiên Vương Phật. Đại Phạm Thiên Vương Phật lại không truyền thụ cho Tần Mục mà khiến cho mình biến thành một vị phật lớn trấn áp ở khoảng không trên đại lục chữ Tần, công pháp ở trong đó khiến cho bản thân Tần Mục tìm hiểu.

Tần Mục đến nay vẫn không hiểu ra được bất kỳ điều gì.

Ma Viên và Minh Tâm là người có trí tuệ và phật tính đứng đầu ở trong phật môn. Hai người bọn họ có thể học được công pháp Đại Phạm Thiên Vương Phật, các tăng nhân khác lại chỉ có thể học được nhiều nhất là da lông của nó.

Lại ví dụ như công pháp thần thông của đạo môn, lại thành lập ở trên cơ sở thuật số, cần phải có thành tựu cực cao ở trên thuật số.

Về phần Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh, trong đó dính dáng đến rất rộng, có yêu cầu về thành tựu thuật số, còn có học vấn về phương diện ấn ký phù văn, học vấn trên phương diện tạo hóa, học vấn trên cơ chế của thân thể, liên lụy đến rất nhiều mặt.

Cũng bởi vì Sơ tổ Nhân Hoàng và Tần Mục đều có nghiên cứu ở trên những phương diện này, cho nên mới có thể nắm giữ công pháp.

Nếu đổi lại thành những người khác, chỉ cần là nghiên cứu mấy thứ này, đợi đến khi lấy được thành tựu nhất định, chỉ sợ cũng phải mất mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, mà lúc này mới là công pháp nhập môn.

Mà đây chỉ là yêu cầu đối với trí tuệ!

Lại thêm công pháp Đế Tọa có yêu cầu về tư chất ngộ tính cũng cực kỳ hà khắc nên cho dù Tần Mục truyền thụ công pháp Đế Tọa ra khắp thiên hạ, thần thông giả có thể tu thành Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh cũng không nhiều, đạt được thành tựu lớn lại càng ít.

Tần Mục truyền thụ Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh cho mọi người, môn công pháp này bao hàm toàn diện. Hắn cố gắng hết mức khiến nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, khiến cho tất cả mọi người có thể nghe hiểu. Chỉ có điều đám người của Tàn Lão thôn ai cũng có sở trường riêng, cuối cùng ngược lại là Tư bà bà dẫn đầu lĩnh ngộ ra bí quyết tu hành của Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Công.

Tư bà bà tu luyện qua Đại Dục Thiên Ma Kinh, hơn nữa nàng chủ yếu chính là tu luyện bảy trang tạo hóa trong Thiên Ma Kinh, bởi vậy ở trên phương diện này có thành tựu hơn người.

Tần Mục không ngại phiền, hết lần này tới lần khác giảng giải, trả lời nghi vấn của mọi người.

Trong Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh liên lụy đến quá nhiều học vấn, cho dù là hắn không ngừng giải đáp cũng có chút tốn sức. Cũng may Xích Hoàng truyền Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức bản thân tu luyện cho hắn, môn công pháp này liên quan tới công pháp nguyên thần tạo hóa, có thể đối chiếu Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh.

Hơn nữa Sơ tổ Nhân Hoàng cũng ở bên cạnh, hắn đã tu luyện qua môn công pháp này, có thêm nhiều giải thích của mình, chỗ Tần Mục không có cách nào giải đáp, hắn lại trả lời.

Không lâu sau, người điếc lại chậm trễ trở về, ngồi xuống nghe giảng.

Tần Mục nói tới mấy ngày mấy đêm, miệng khô lưỡi khô. Người thứ hai tìm hiểu ra Tạo Hóa Huyền Công trái lại là người điếc, về phần đám người thôn trưởng, dược sư, Mã gia, người què, câm điếc, người mù cũng chưa từng làm được.

Tần Mục cảm thấy đau đầu, đột nhiên linh quang thoáng động, cười nói:

- Chỗ của ta còn có một môn công pháp Đế Tọa, là Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, cũng là công pháp đế hoàng của thời đại Xích Minh. Ta truyền môn công pháp này cho các ngươi, các ngươi kiểm chứng lẫn nhau.

Thôn trưởng cau mày nói:

- Một môn công pháp Đế Tọa này đã rất khó hiểu được, lại thêm một môn công pháp nữa, chỉ sợ phải tìm hiểu cả đời. Mục nhi, ham nhiều nhai không nát.

Tần Mục cười nói:

- Chính là phải ham nhiều. Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh là tu luyện thân thể, môn công pháp này lại tu luyện nguyên thần. Hai môn công pháp này vừa vặn có thể bù trừ lẫn nhau, hơn nữa lý niệm có rất nhiều chỗ rất linh hoạt, nếu cùng học hai môn công pháp này, nói không chừng dễ dàng hơn!

Hắn giảng giải Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức một lần, mọi người nghe vào trong tai, vẻ kinh ngạc trên mặt càng lúc càng rõ.

Lúc trước, Tần Mục giảng giải Tạo Hóa Huyền Kinh vẫn có rất nhiều chỗ tối nghĩa khó hiểu. Hiển nhiên là bản thân Tần Mục cũng chưa từng hiểu rõ, giảng giải Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức lại giống như hóa thành người sáng lập của môn công pháp này vậy, lĩnh ngộ được đâu chỉ đơn giản là thông suốt thôi?

Hắn quả thực lại giống như Xích Hoàng tái thế, tự mình truyền đạo thụ nghiệp cho mọi người!

Mà trên thực tế, mặc dù là Tần Mục giảng giải môn công pháp này cho bọn họ nhưng Tần Mục nói lại là cách nhìn của Xích Hoàng, bởi vì tư duy ý thức của Xích Hoàng ở trong Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, giao hết cho hắn!

Xích Hoàng tự mình truyền đạo, tất nhiên là không thể coi thường được!

Quả thật giống như Tần Mục nói, hai môn công pháp có liên hệ bù trừ. Lúc trước, thôn trưởng bọn họ có rất nhiều chỗ không lĩnh ngộ được, nghe được Tần Mục giảng giải trái lại vừa điểm lập tức thấu hiểu, khiến cho mọi người liên tục gật đầu.

- Không nghĩ tới dạy Mục nhi nhiều năm như vậy, kết quả là chúng ta ngược lại trở thành học sinh của hắn.

Dược sư xúc động vạn phần, cười nói.

Tần Mục nói một hồi, lĩnh ngộ của mình đối với Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh cũng càng lúc càng nhiều. Các loại pháp môn không học tự hiểu, các loại thần thông không tu luyện lại tự tinh thuần.

Tâm hắn sáng như gương vậy, nắm giữ tất cả những chỗ tinh diệu trong Tạo Hóa Huyền Kinh.

Đợi cho tới khi nói xong Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, thân thể hắn đột nhiên chấn động mạnh, thất thanh nói:

- Ta đã biết tại sao Minh Hoàng lại bại, tại sao thời đại Xích Minh lại diệt vong! Tạo Hóa Huyền Kinh không có thần thức bất diệt, lại tồn tại tai họa cực lớn!

Thôn trưởng có tư chất ngộ tính cực cao, lập tức hiểu ra, trầm giọng nói:

- Nguyên thần của Minh Hoàng luyện không được hai cái đầu khác trong ba đầu sáu tay của hắn, cũng luyện không được bốn cánh tay khác. Người giết hắn, tất nhiên là chặt đứt hai cái đầu của hắn, chém đứt bốn cánh tay của hắn! Vị Minh Hoàng này khẳng định bị chết cực thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.