Thẩm Vạn Vân lập tức nhăn nhó, cùng Tần Mục đi lịch luyện là một việc khổ sai.
Lần trước nhóm người bọn họ đi theo Tần Mục tới Nam Cương lịch luyện, đầu tiên gặp phải Cửu U môn, Thi Tiên giáo, Hồng Sơn phái đánh thức người chết đồ thành, lại gặp phải ma vương Đô Thiên đại khai sát giới ở thành Thiên Ba, cuối cùng là trận chiến bình loạn ở thành Đại Tương. Cả đời hắn chưa từng trải qua nhiều sát kiếp cận kề cái chết tới như vậy.
Sau khi về lại kinh thành, Thẩm Vạn Vân phải mất một thời gian mới hồi phục. Thẩm Vạn Vân trước đây cũng từng tới Khánh Môn Quan lịch luyện, liều mình chiến đấu với tướng sĩ Man Địch quốc trên chiến trường nhưng dù sao đó cũng là lính đánh với lính, tướng đánh với tướng, đâu giống như cùng Tần Mục đi lịch luyện?
Theo Tần Mục đi lịch luyện, động một chút là chinh chiến sát phạt giữa các môn phái, thậm chí tới ma thần cũng được triệu hồi ra, tới thành Đại Tương cao thủ cấp giáo chủ đâu đâu cũng thấy, cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Sinh Tử có tới hàng trăm!
Thẩm Vạn Vân giờ đây nghĩ tới việc cùng Tần Mục đi lịch luyện là lại có chút run sợ!
Hắn cũng nghe nói sau lần lịch luyện này Tần Mục có gặp một số chuyện, về Đại Khư ăn tết bị không ít cao thủ truy sát, lại đại náo Đại Lôi Âm Tự một trận. Sau khi về lại tham gia vụ án Đạo Môn và Đại Lôi Âm Tự vây giết hoàng đế, cứu hoàng đế và quốc sư, sau đó về kinh giết thái tử Linh Ngọc Hạ!
Nếu đổi là hắn trải qua những việc này e rằng đã chết cả trăm lần rồi.
Hắn quyết tâm không đi cùng Tần Mục, không ngờ lần này bị thái tử gọi tên. Hắn giống như bị tuyên bố tử hình đợi qua thu chém đầu.
Cũng không biết vị Thánh giáo chủ này có bị sao chổi chiếu đầu hay không mà đi tới đâu là nơi đó gặp tai họa.
Tần Mục thấy sắc mặt hắn không được ổn, vội an ủi nói:
“Lần này đi không có nguy hiểm gì. Thái tử Linh Ngọc Thư vốn là người của Thái Học Viện, cũng là chỗ quen biết cũ với chúng ta, quan hệ cũng khá thân thiết. Hắn rời kinh đi cứu tế thiên tai có dẫn theo cao thủ của Công Bộ, không phải đi bình loạn mà là đi kiểm tra xưởng chế tạo ở các địa phương và loại bỏ tuyết sơn hình thành sau nạn tuyết hoặc xây cầu đắp đê, không có nguy hiểm gì.”
Thẩm Vạn Vân rầu rĩ:
“Hi vọng là vậy.”
Tư Vân Hương thì có phần ủ dột, thất vọng:
“Không có nguy hiểm gì ư...”
Ba người đi theo quản sự tới phòng mình ở Thần Thông Cư, quản sự sắp xếp cho họ ở rất gần nhau, ba gian nhà nối liền nhau.
Tần Mục nói với Thẩm Vạn Vân và Tư Vân Hương:
“Lần này đi không biết khi nào mới về được, các ngươi hãy tìm một vài thần thông cần tu luyện đi.”
Thẩm Vạn Vân ánh mắt vụt sáng, đề nghị:
“Việt Thanh Hồng và Vân Khuyết hai ngày này sẽ đột phá trở thành thần thông. Giáo chủ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, lần này đi hưởng phúc, chi bằng hãy dẫn theo họ.”
Tần Mục cười nói:
“Ngươi nói có lý. Trước khi thái tử xuất phát, phàm là cao thủ thần thông sẽ đều dẫn đi cả.”
Thẩm Vạn Vân tinh thần phấn chấn, hào hứng nhủ thầm:
“Nếu như phải chết, mọi người cùng bên nhau cho náo nhiệt, đầy đủ!”
Tư Vân Hương chớp mắt, một bàn tay trắng ngần đưa ra trước mặt Tần Mục. Tần Mục lấy thẻ sách của mình đặt vào tay nàng ta. Tư Vân Hương hoan hô một tiếng rồi lập tức chạy đi.
Thẻ sách của Thần Thông Cư chỉ có thể vào tới tầng hai của Thiên Lục Lâu, thẻ sách của Tần Mục thì có thể vào tầng ba đọc sách, mỗi lần tới Thiên Lục Lâu nàng ta đều mượn thẻ sách của Tần Mục.
Thái Học Viện có Thiên Công Điện, có một số Tượng đường, Thiên Công đường giống như Thiên Ma giáo. Thiên Công Điện nghiên cứu chế tạo cơ giới, chế tạo linh binh, đóng tàu xây cầu, làm đường chế tạo xe, tất cả đều qua tay sĩ tử Thiên Công Điện.
Thái Học Viện là do quốc sư và Thiên Ma sư tổ cùng nhau xây dựng, vì thế các điện của Thái Học Viện dạy học đều dựa theo các đường của Thiên Ma giáo. Đây cũng chính là điểm khiến Duyên Khang quốc bị các môn phái chính đạo như Đại Lôi Âm Tự, Đạo Môn không ưa.
Sĩ tử của Thiên Công Điện sau khi ra ngoài đều tới Công Bộ của triều đình nhận chức. Lần này các sĩ tử do thái tử Linh Ngọc Thư dẫn đi phần lớn là sĩ tử của Thiên Công Điện, những người còn lại đều là quan viên Công Bộ.
Phần lớn quan viên của Công Bộ đều tới từ Thiên Công Điện, cũng coi là bạn học của nhóm người Tần Mục.
Trong Công Bộ, Công Bộ thượng thư lớn nhất, sau đó là Công Bộ thị lang.
Công Bộ thị lang của triều đình là Thiên Công đường chủ của Thiên Ma giáo Đơn Do Tín.
Công Bộ chia làm bốn ty, Công Bộ Ty cai quản các công trình thành trì đất gỗ, Đồn Điền Ty cai quản phân phối đất đai, Ngu Bộ Ty cai quản rau xanh lương thảo, Thủy Bộ Ty cai quản công trình thủy lợi.
Lang trung và quan viên của bốn ty này phần lớn đều là đường chủ, hương chủ của Thiên Ma giáo, còn các quan viên khác của bốn ty Công Bộ cũng có rất nhiều người là đệ tử Thiên Ma giáo, ngoài ra có một bộ phận nhỏ là những sĩ tử xuất thân từ Thái Học Viện.
Thiên Ma giáo và Thái Học viện chiếm tuyệt đại bộ phận quan chức của Công Bộ.
Học để dùng, Thiên Công, Tượng đường, Thái đường, Vũ đường, Nông đường của Thiên Ma giáo đều là nhân tài mà Công Bộ cần, đều có thể vào Công Bộ của triều đình.
Vì thế khi Tần Mục nhìn thấy Linh Ngọc Thư dẫn theo những quan viên này, không khỏi cảm thấy thú vị, phần lớn đều là người của Thiên Ma giáo.
Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng, Vân Khuyết, Vệ Dung và Tư Vân Hương đều đã tới, Thẩm Vạn Vân bị bọn họ đánh cho mặt mày sưng húp nhưng vẫn vô cùng đắc ý.
Tư Vân Hương nhìn thấy quan viên Công Bộ do Linh Ngọc Thư dẫn tới cũng lộ vẻ kinh ngạc, hỏi nhỏ Tần Mục:
“Giáo chủ, thái tử cũng là người của chúng ta sao?”
Tần Mục có chút động lòng, nói với Linh Ngọc Thư:
“Điện hạ, người nghe nói về Thiên Thánh giáo bao giờ chưa?”
Linh Ngọc Thư không tiếp lời, vội nói:
“Người đã tới đủ, chúng ta mau lên đường. Lần này phụ hoàng ra lệnh cho ta tuần tra địa lí các châu quận trong cả nước, kiểm tra thủy lợi, thủ thành sau thiên tai, còn phải đo đạc đất đai các nơi, kiểm tra rau xanh lương thảo. Tới mỗi một nơi, ta sẽ hỏi quan viên ở đó, các ngươi thì đi kiểm tra vấn đề thủy lợi, thủ thành, đất đai và lương thảo của nơi đó và tiến hành đối chiếu.”
Các quan viên đều nhất loạt đồng ý.
Linh Ngọc Thư lại nói:
“Cho dù là tới châu quận nào đi nữa, một khi có vấn đề thủy lợi, thủ thành cần điều chỉnh hoặc có quan viên cường hào cướp đoạt đất đai hoặc lương thực không đủ đều cần bẩm báo đúng sự thật.”
Công Bộ thượng thư vội vàng nói:
“Điện hạ, cả nước lớn như vậy, châu quận lại nhiều vô kể, e rằng chúng ta đi hai ba năm mới có thể tuần tra hết một lượt!”
Linh Ngọc Thư cười nói:
“Vì thế ta tìm được tàu nhanh, chắc sắp tới rồi. Con tàu này là con tàu nhanh nhất của nước ta, tên là Truy Vân, nghe nói nó được chế tạo với tay nghề điêu luyện, đợi lát nữa lên tàu các ngươi hãy xem đan lư của nó, rất kì diệu. Hơn nữa lại là một con tàu bọc thép.”
Rất nhiều quan viên Công Bộ sắc mặt có phần kì quặc, ho liên tục, có người còn đưa mắt nhìn Tần Mục.
Tần Mục sắc mặt cũng kì quặc, con tàu mà thái tử nói hình như là Truy Vân Đạo Thuyền của Phạn Vân Tiêu. Khi trước Tần Mục luyện chế năm con tàu như vậy, ba con tàu lớn thuộc sở hữu của Thiên Ma giáo, hai con tàu nhỏ thì một con thuộc về Tần Mục một con thuộc về Phạn Vân Tiêu.
Khi luyện chế tàu có rất nhiều quan viên của Công Bộ ở đó!
“Nói không chừng hoàng đế tiếp theo sẽ trở thành một vị thiên vương hoặc hộ pháp của Thiên Thánh giáo ta!”
Tần Mục trong lòng nói thầm:
“Thái tử Ngọc Thư thật có duyên với Thiên Thánh giáo ta!”
Thiên Công đường chủ nói nhỏ với Tần Mục:
“Giáo chủ, mấy ngày trước Phạn hương chủ tìm ta, nói muốn đổi một chiếc tàu lớn, ta còn bực bội, thì ra Phạn hương chủ có phi vụ làm ăn với thái tử.”
Tần Mục dở khóc dở cười.
Linh Ngọc Thư và mọi người đợi một lát, một con tàu vân gỗ từ từ bay tới trên không trung, sau đó từ từ hạ xuống, dừng lại ở trước cổng Thái Học Viện.
Phạn Vân Tiêu và một nhóm thổ phỉ quần áo nghiêm chỉnh, đứng trên mũi tàu hành lễ, nói:
“Bái kiến thái tử điện hạ, bái kiến giáo chủ thánh sư!”
Linh Ngọc Thư vội vàng quay đầu nói với Tần Mục:
“Tần giáo chủ, con tàu này cũng là sản nghiệp của Thiên Thánh giáo các người sao? Thu tiền đắt quá, lòng dạ đen tối!”
Tần Mục an ủi nói:
“Điện hạ có điều không biết, trước đây bọn họ đều là cường đạo, vì thế lòng dạ đen tối một chút!”
Linh Ngọc Thư kinh ngạc.
Mọi người lần lượt lên tàu, đúng trong lúc này một thái học sĩ tử chạy tới, lên tàu, nói:
“Ta tới trễ rồi.”
Đó là một công tử rất tuấn tú.
Linh Ngọc Thư vội vàng bước tới nói nhỏ:
“Muội muội, sao muội lại tới đây?”
Công tử tuấn tú kia chính là Linh Dục Tú cải trang nam giới, cười nói:
“Huynh không cho ta tới, ta đã xin phép phụ hoàng, phụ hoàng cho phép ta đi. Gã chăn trâu!”
Linh Dục Tú bỏ mặc Linh Ngọc Thư ở đó chạy tới bên Tần Mục, mắt cười cong cong:
“Có nhận ra ta không?”
Tần Mục ngờ vực nói:
“Béo... Dục Tú muội!”
Linh Dục Tú chuyển giận thành vui mừng, đấm một cái lên ngực hắn, cười nói:
“Ngươi còn dám nói, ta sẽ đánh ngươi rớt xuống tàu.”
Linh Ngọc Thư thấy nàng ta đấm một cái lên ngực Tần Mục, nhìn có vẻ rất mạnh tay nhưng thực ra rất nhẹ liền hừm một tiếng. Muội muội này hình như càng ngày càng không nghe lời đại huynh là hắn nữa.
Tư Vân Hương tới bên cạnh Tần Mục nhìn Linh Dục Tú mỉm cười không nói gì, cúi đầu trêu đùa Long Kỳ Lân.
Linh Dục Tú nhìn lưng nàng ta, ánh mắt chuyển động, khẽ cười nói:
“Gã chăn trâu, ta đi thay một bộ đồ khác!”
Linh Ngọc Thư vội vàng bước tới, nói:
“Muội muội, mặc trang phục nam nhi rất tốt mà, muội mặc thế này rất đẹp.”
“Thật sao?”
Linh Ngọc Thư gật đầu rất dứt khoát.
Tàu bay lên không tiến về Gia Châu cách xa ba trăm dặm, Gia Châu nằm ở Giang Hạ, đi về phía đông hai ngàn dặm chính là Đông Hải, Công Bộ từng làm một cây cầu bắc qua sông ở nơi này, bắc qua hai mươi dặm sông Đồ Giang.
Hơn trăm người trên tàu nhìn xuống, chỉ thấy cầu bị gãy ở giữa, thiếu mất nhiều mặt cầu và trụ cầu. Chắc là khi nạn tuyết thời tiết quá lạnh, mặt sông đóng băng, trên sông hình thành núi băng, trượt từ thượng du xuống làm gãy cầu.
Tới nay nước sông cuồn cuộn, chảy xiết, sửa cầu không hề dễ dàng.
Tàu hạ xuống thành Gia Châu, Gia Châu phủ doãn vội vàng tới nghênh đón, Linh Ngọc Thư nói:
“Phủ doãn điều phái các bậc thần thông, giao cho Công Bộ thị lang đi sửa cầu.”
Gia Châu phủ doãn vội vàng điều động các bậc thần thông trong thành Gia Châu, hàng trăm bậc thần thông đi theo Thiên Công đường chủ tới trên mặt sông. Tần Mục và mọi người cũng đi theo, vừa đi ngẫm nghĩ xem nước xiết thế này làm thế nào để sửa cầu. Thiên Công đường chủ dẫn theo các bậc thần thông thét lên một tiếng, pháp lực phóng ra, nước sông Đồ Giang lập tức bay bổng lên, tạo thành một đường cong, lơ lửng trên không chừng năm sáu dặm mới hạ xuống lòng sông.
Trong phạm vi năm sáu dặm, nước sông cạn kiệt, đáy sông không có một chút nước đọng, nước trong bùn đất cũng bị hàng trăm thần thông làm khô.
“Các vị, nung chảy đá nối cầu!”
Thiên Công đường chủ ra lệnh, rất nhiều bậc thần thông có chu tước linh thể bước tới. Hàng loạt lò lửa được dựng dưới đáy sông, đá được vất vào trong lò. Những thần thông này tự thi triển thần thông, hỏa điểu bao quanh lò lửa, đun nóng chảy đá trong lò thành dung nham. Một nhóm quan viên Công Bộ khác bước tới, dùng pháp lực kiểm soát thình thái dung nham, dùng dung nham đổ vào trụ đá.
Một lát sau, các trụ đã nhô lên từ dưới đáy sông, lại có rất nhiều quan viên Công Bộ bay tới từ trên ngọn núi bên cạnh, mang theo rất nhiều đá, các phiến đá được sắp xếp ngăn nắp.
Một canh giờ sau, cầu đã được nối liền.
Tần Mục trong lòng kinh ngạc, khen ngợi không ngớt lời:
“Đây mới gọi là thần tích, tay nghề điêu luyện!”