Tần Mục khó hiểu, tìm thấy khăn thì làm sao lại xúi quẩy, lại không may những ba năm? Tuy nhiên “khăn” này có tính chất mềm mại, chạm đến rất trơn, mang theo mùi thơm tự nhiên, dùng để lau mồ hôi cũng thật không tệ, hẳn là dệt từ tơ tằm dị chủng, có giá trị không nhỏ, bên trong Đại Khư rất khó tìm được vải vóc thượng thừa như thế. Tần Mục nhét chiếc khăn vào trong lồng ngực, ngắm nhìn Thiếu Bảo kiếm và vỏ kiếm, trong lòng rất vui mừng. Nửa phần trên của vỏ kiếm là màu vàng, được tô điểm bởi ngọc thạch và hạt châu, miệng vỏ kiếm điêu khắc hình Ngư Long há miệng, nơi Ngư Long há mồm chính là nơi rút kiếm. Nửa bên dưới của vỏ kiếm lại có màu xám bạc, không có bất kỳ trang sức và điêu khắc gì, nhưng đuôi vỏ kiếm lại điêu khắc đuôi Ngư Long, cũng có màu vàng.
Keng!
Tần Mục tra kiếm vào vỏ, nguyên khí của cậu tràn vào vỏ kiếm, Thiếu Bảo kiếm lần thứ hai được rút ra khỏi vỏ, trong lúc rút ra khỏi vỏ chỉ thấy vỏ kiếm hiện ra một con Ngư Long to lớn, nhảy trên đỉnh đầu của cậu, há mồm nhả kiếm. Tần Mục giơ tay, rút kiếm từ trong miệng Ngư Long, trong lòng sảng khoái.
“Vỏ kiếm này thực sự là thứ tốt, còn có thể hiện ra Ngư Long!” Cậu tra lại kiếm vào vỏ, Ngư Long nuốt Thiếu Bảo kiếm vào, chui vào bên trong vỏ kiếm. Tần Mục như mở cờ trong bụng, sau đó lại đưa nguyên khí tràn vào vỏ kiếm lần nữa, Ngư Long tái hiện, phun Thiếu Bảo kiếm ra, cậu rút kiếm rồi lại tra kiếm vào miệng cá, Ngư Long lại dung hợp cùng vỏ kiếm. Cậu chơi đùa đến không chán, người mù đứng bên cạnh không nhịn được nói: “Mục nhi, đừng đùa, bà bà lại tìm được mấy con gia súc để con chăn. Ngày mốt sẽ đưa mấy con bò này đến Tương Long thành bán đi.”
Tần Mục đáp lại một tiếng, vội vàng về thôn, mang theo sáu con bò ra thôn chăn thả, trong lòng buồn bực: “Quãng thời gian trước bà bà đã bán sạch gia súc trong thôn, sao bây giờ lại có thêm sáu con bò? Những con bò này là từ đâu tới đây?” Lúc cậu đi ra thôn trang thì nhìn thấy bọn người trưởng thôn, dược sư, người câm quây quần bên nhau, đang thương nghị chuyện gì đó. Người què ngồi ở một bên phá hủy cờ đen, ném lá cờ cho Mã gia làm rèm cửa hàng mộc, cán cờ ném cho Tư bà bà dùng để đuổi gà.
Ngày thứ hai, Tần Mục thắng tốt xe bò, Tư bà bà cười nói: “Mục nhi, lần này vào thành con cũng sẽ đi theo.”
Tần Mục vừa mừng vừa sợ, vội vàng mang Thiếu Bảo kiếm, đao mổ heo, trượng trúc, chuỳ sắt lên lưng, nhảy lên xe bò, người mù ở phía sau không nhanh không chậm đi tới, cùng Tư bà bà ngồi hai bên trái phải trên xe bò. Trên xe còn đặt một ít đồ sắt do người câm chế tạo, mấy xấp da lông dị thú mà Mã gia, người què và Tần Mục săn được làm ra, còn có hai con dê bị trói chân đặt bên trong hàng hóa. Trước xe cột ba con bò vàng lớn, sức lực rất lớn, sau xe còn có ba con để thay đổi. Thiếu niên vung roi xuống, đại hoàng ngưu nháy cặp mắt vô tội, đi ra khỏi thôn. Đây là lần đầu tiên cậu vào thành nên trong lòng không khỏi có chút kích động, kích động đến mức thân thể như muốn được bay lên, hồn nhiên không có chú ý tới ánh mắt vô tội của đám bò vàng và dê núi kia.
Tương Long thành cách Tàn Lão thôn rất xa, hơn ngàn dặm, bởi vậy vào thành là một việc lớn. Tuy nhiên Đại Khư hoang vu, đường bộ cũng không dễ đi, nhất định phải đi đường thủy trước, sau đó lại đi tiếp mười dặm đường bộ nữa mới có thể tới được Tương Long thành. Tần Mục cho xe chạy tới bờ Dũng Giang, chỉ thấy người què đang cắm bè trúc ở bờ sông, cậu cẩn thận từng li từng tí một điều khiển xe bò đi lên bè trúc, người què mở dây thừng, bè trúc trôi theo dòng sông xuống hạ du, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mặc dù tốc độ như vậy thì cũng phải bốn, năm ngày mới có thể tới được Tương Long thành. Hơn bốn mươi dặm đường đi rất nhẹ nhàng, người mù chọc chọc trượng trúc vào mặt nước, bè trúc lập tức cập vào bờ. Tần Mục không biết gì, ngẩng đầu nhìn lên bờ, thì thấy nơi đó là phương hướng đến miếu Nãi Nãi, bên bờ đã tụ tập rất nhiều người của mỗi thôn, tấp nập xe bò xe ngựa, đang chờ đợi ở bờ sông.
Dũng Giang hiểm ác, dòng nước chảy xiết, hơn nữa trong lòng sông còn có nhiều thủy quái và cá lớn hung dữ, bởi vậy mà thôn dân của mỗi thôn thường thường lựa chọn đi tới Tương Long thành trong cùng ngày, nhiều người cùng đi sẽ thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau. Bè trúc đầy bên bờ sông, xa xa còn có bè trúc đang đi tới, không lâu sau nơi này tụ tập hơn trăm cái bè trúc. Người mù lấy ra mấy nén nhang, đón gió nhen lửa, cắm ở bờ sông, những thôn dân khác dồn dập tiến lên, cắm từng nén nhang vào bờ sông, khói nhang lượn lờ theo gió nhẹ trôi về giữa sông.
Đột nhiên, có người cao giọng hô lên lanh lảnh, tiếp theo càng nhiều người đồng thời cất cao giọng ca, đây là một bài ca sông, lời ca chính là tế Thần sông.
Dữ nữ du hề cửu hà, trùng phong khởi hề thủy dương ba.
Thừa thủy xa hề hà cái, giá lưỡng long hề tham ly.
Đăng côn lôn hề tứ vọng, tâm phi dương hề hạo đãng.
Nhật tương mộ hề trướng vong quy, duy cực phổ hề ngụ hoài...
Ngữ điệu cổ xưa vờn quanh giữa xoang mũi và yết hầu, rất nhiều thôn dân đồng thời ngâm xướng, âm thanh du dương mà mạnh mẽ, khung cảnh này khiến Tần Mục cảm thấy được một loại xúc động không tên.
Đột nhiên mặt nước phía trước tách ra, từng con quái vật khổng lồ từ đáy nước nhô lên. Từng con cự thú xuất hiện từ dưới nước, lưng xanh, mọc ra bốn màng chân to lớn như là vây cá, đầu của chúng nó giống như đầu cá, nhưng lại có cái mũi thật dài tựa như trường mâu. Từng con cự thú trong nước vung đầu lên, như là một gò núi nhỏ, đưa cái mũi tiến đến trước những nén nhang trên bờ sông, dùng sức hít một cái, từng nén nhang trên bờ nhanh chóng cháy hết, khói nhang bay vào trong lỗ mũi của cự thú. Những cự thú này nhắm mắt lại, sau một chốc há mồm phun ra một cái vòng khói lớn, có cảm giác chúng rất hưởng thụ. Thôn dân bên bờ nhân cơ hội nhanh chóng điều khiển xe tiến lên cái lưng màu xanh thật dài của cự thú, Tần Mục thấy thế, cũng vội vàng cho xe chạy lên phần lưng của một con cự thú, Tư bà bà lấy ra một tảng thịt lớn đã sớm chuẩn bị kỹ càng ném vào trong nước, con cự thú kia nuốt lấy khối thịt, phát ra một tiếng hí dài, sau đó bốn màng chân rẽ nước, mang theo xe bò và ba người trên xe đi về phía hạ du.
Phía sau bọn họ, từng con cự thú lưng xanh phát ra tiếng kêu thật dài, từng tiếng hí dài vang lên trên sông, kèm theo tiếng ngâm xướng cao thấp trầm bổng chập trùng ngắt quãng của các thôn dân, đám cự thú mang theo bọn họ chạy về phía hạ du.
“Đây là dị thú độc nhất trong Dũng Giang, gọi là Phụ giang.” Tư bà bà nói: “Phụ giang là Thần sông trong lòng thôn dân vùng ven sông, thích khói nhang, cũng thích ăn thịt bò, thích nhất chính là nghe ca, bài ca ca ngợi chúng nó. Người sống ở bờ sông chỉ cần đốt mấy nén nhang liền có thể đưa chúng nó tới, dâng lên thịt bò, liền có thể để Phụ giang mang theo chúng ta xuôi dòng mà đi. Trên đường nếu Phụ giang đói bụng thì chỉ cần ném chút thịt bò, bằng không chúng nó sẽ không đi nữa mà sẽ ném chúng ta xuống nước.”
Tần Mục tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Tốc độ bơi của cự thú Phụ giang rất nhanh, hơn nữa lại xuôi dòng, một đường vượt sóng mà đi, kình phong đập vào mặt, thậm chí còn nhanh hơn cả tuấn mã lao nhanh trên bờ. Tần Mục tính toán một chút, lấy tốc độ của Phụ giang thú chỉ sợ trước khi trời tối đã có thể đi tới nơi cách Tương Long thành hơn ngàn dặm! Bên trong Dũng Giang, tiếng kêu của cự thú Phụ giang cao thấp chập trùng, núi non hai bên bờ sông cũng cao thấp chập trùng, ánh mặt trời chiếu đến, mặt sông lấp lánh sóng gợn như những con rắn vàng nhảy múa. Tần Mục trông về nơi xa, cảm thấy cả người cực kỳ khoáng đạt, cứ như tất cả sông vàng, núi xanh, trời trong, hẻm núi đều tiến vào và ẩn nấp trong lồng ngực.
Đây là một vùng đất thần kỳ, con người thần kỳ, thú sông thần kỳ, mặc dù đối với đám người từ ngoài Đại Khư mà nói thì khắp nơi này đều là rừng thiêng nước độc, con người xảo trá, ngang ngược, nhưng đối với Tần Mục mà nói thì nơi này chính là quê hương của cậu!
Lúc chạng vạng, khi mặt trời đang dần hạ xuống phía Tây, Tần Mục nhìn thấy bên bờ sông xuất hiện một cái ụ tàu nho nhỏ, từng con Phụ giang thú dần dần giảm tốc độ lại, bơi về cái ụ tàu kia. Tư bà bà đứng dậy cười nói: “Sắp đến Tương Long thành rồi, Mục nhi, lái xe xuống, chúng ta mau chóng vào thành thôi.”
Tần Mục dừng bè trúc lại, đánh xe lên bờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những Phụ giang thú khác cũng nhanh chóng cập bờ, những thôn dân khác trong Đại Khư cũng đánh xe bò xe ngựa xuống, dồn dập đi về cùng một phương hướng. Xe bò đi được hai, ba dặm, leo lên một dốc núi nhỏ, phía trước là đường xuống dốc, Tần Mục định nhảy xuống xe dắt bò cho xe khỏi trượt, đột nhiên trong lòng hơi chấn động, ngơ ngác nhìn phía trước. Ở dưới sườn núi này, một con đường lớn kéo thẳng về phía trước, nơi đó là một toà thành trì cổ điển và hùng vĩ, bốn góc tường thành có những trụ đá to hơn ba mươi trượng, cao ước chừng một trăm sáu mươi, một trăm bảy mươi trượng, trên mỗi một cột đá đều có Thần Long màu vàng quấn quanh, hẳn là được điêu khắc, bên trên được dán giấy thếp vàng, bởi vậy phát ra ánh sáng vàng chóe! Thành lầu của toà thành trì này cũng được chế tạo thành hình dạng đầu rồng, cửa thành là miệng rồng, mái cong tựa như sừng rồng, vừa dữ tợn lại vừa thô bạo!
Tương Long thành.
Một trong những nơi phồn hoa ở Đại Khư. Bên trong Đại Khư thiếu thốn tài nguyên, dầu muối tương dấm đều là đồ vật quý giá, phải mua từ bên ngoài, nhưng không phải ai cũng có thể đi ra bên ngoài, chỉ có những nơi phồn hoa như Tương Long thành mới có thương nhân từ ngoại giới đến đây, mang theo hàng hóa của ngoại giới, đồng thời cũng mua lại vật quý hiếm của Đại Khư bán ra ngoại giới.
“Những cây cột Thần Long ở nơi này lớn hơn nhiều tượng đã trong thôn chúng ta.” Tần Mục thở dài, tự đáy lòng nói: “Nếu như có thể cướp được, đặt ở cổng thôn chúng ta, khẳng định là uy phong!”
Tư bà bà lườm cậu một cái: “Nếu như có thể đoạt được, bà bà đã sớm cướp đi, trừ phi con có thể điều động tất cả những lão gia hỏa trong thôn mới có thể cướp đi! Nhanh lên một chút, sắc trời sắp tối rồi, vào thành sớm một chút!”
Bánh xe trở mình chuyển động, Tần Mục lùa xe bò vào thành, hiếu kỳ nhìn đông, nhìn tây, mỗi một thứ trong Tương Long thành đều tạo cảm giác mới mẻ cho cậu. Trong thành ngựa xe như nước, đâu đâu cũng có người, từ khi ra đời đến nay cậu chưa từng thấy qua nhiều người đến như vậy. Hơn nữa còn có rất nhiều con gái, trang phục đến trang điểm đều lộng lẫy, đứng trên từng căn lầu, rất nhiệt tình, đẩy cửa sổ ra vẫy vẫy tay với cậu, không ngừng gọi cậu lên chơi.
“Người thành phố thật nhiệt tình.” Tần Mục rất hưng phấn, phất tay với những cô gái kia, lớn tiếng nói: “Chờ ta bán xong đồ đạc, lại tìm các tỷ tỷ chơi!”
Người mù dở khóc dở cười: “Mục nhi, trên lầu đều là những cô gái sa chân, không phải thật sự muốn tìm con chơi. Nếu con đến đó thì sẽ bị gõ xương lột da, ngay cả cốt tủy của con đều có thể hút ra!”
Tần Mục sợ hết hồn: “Sa chân? Mù gia gia, các nàng đều đứng rất vững vàng mà, không có dáng vẻ trượt chân gì cả. Lẽ nào các nàng đều là yêu tinh như Ngô nữ vậy? Ngô nữ từng nói muốn cùng con chơi một ít chuyện xấu hổ nhưng con không đáp ứng.”