Mục Thần Ký

Chương 141: Chương 141: Thái Học Viện Say Ngất




“Có người trúng độc trong Thái Y điện rồi!”

Mấy vị sĩ tử bên ngoài đi ngang qua lập tức phát hiện tình huống khác thường trong Thái Y điện. Một người vội vã phóng ra ngoài kêu lớn: “Ta đi gọi Quốc Tử giám, các ngươi mau mau đi vào trong cứu người!”

Hai sĩ tử khác vội vàng nhảy vào trong điện nhưng có điều chỉ là khi ngửi được một làn hương thơm liền ngã thẳng xuống.

Không lâu sau, thiền sư Pháp Khánh của Thanh Dương điện mang theo vài vị tăng nhân vọt tới gào thét xông vào trong điện, quát lên: “Mau nhanh cứu...”

Bịch bịch, bịch bịch.

Mấy tăng nhân kia dồn dập ngã xuống đất không dậy nổi. Tu vi của thiền sư Pháp Khánh dù sao cũng rất mạnh mẽ xoay người đi ra ngoài điện nhưng vừa mới tới cửa điện rốt cục cũng không chống nổi ngã nhào ngoài cửa điện.

“Thiền sư Pháp Khánh cũng bị trúng độc rồi!”

Mấy vị sĩ tử bên ngoài hoảng hốt vội vàng tiến lên phía trướccứu thiền sư Pháp Khánh nhưng đột nhiên ngửi được một làn hương thơm cũng lần lượt ngã xuống đất. Sĩ tử chung quanh thấy thế thì vừa gọi người vừa chạy về nơi này nhưng còn chưa đi tới trước mặt liền không chút báo trước ngã bịch bịch,bịch bịch xuống đất.

Mà đám sĩ tử trong Sĩ Tử Cư, Thần Thông Cư và Hoàng Tử Uyển cũng nhận được tin tức cuống quít tiến tới. Quốc Tử giám của các điện khác cũng dồn dập điều động dự định cứu người. Trước sơn môn, còn có một vài sĩ tử nghe được biến cố này không kịp đánh nhau với Phật tử mà vội vàng đi lên núi cứu viện đồng môn.

Bá Sơn Tế Tửu cũng nhận được tin tức thì vội vàng chạy nhanh tới trước Thái Y điện nhưng chỉ thấy phía trước Thái Y điện đã nằm đến mấy trăm sĩ tử và Quốc Tử giám.

Mùi thơm của Thất Mê Hương kia đã từ trong Thái Y điện lan tràn khuếch tán ra ngoài điện.

Mấy vị Quốc Tử giám như Lăng Vân đạo nhân đứng cách đó không xa, sắc mặt thay đổi, đột nhiên đạo nhân Sóc Phong của Trận Nguyên điện tiến lên, hai tay áo căng gió trầm giọng nói: “Chất độc này cực kỳ lợi hại, có lẽ phải thổi tan hơi độc này mới cứu được người!”

Vù...

Hai tay áo của ông ta phun ra hai ngọn gió thổi vào bên trong Thái Y điện. Sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu thay đổi lạnh lùng quát: “Không được thổi!”

Đạo nhân Sóc Phong của Trận Nguyên điện còn chưa phục hồi lại tinh thần thì cái mùi thơm nồng nặc bên trong điện bị thổi ra khỏi đại điện tràn ngập xung quanh. Bá Sơn Tế Tửu quát lên: “Ngừng thở!”

Tuy nhiên đã chậm, mùi thơm của Thất Mê Hương tản ra khắp nơi, từng tên sĩ tử ngã bịch bịch, bịch bịch xuống đất thân thể cứng ngắc mà tu vi của Quốc Tử giám thâm hậu nên chỉ cảm thấy tứ chi tê dại, chân như nhũn ra, nguyên khí cũng trở nêntrì trệ không thể động đậy.

Bá Sơn Tế Tửu phát hiện sớm, hơn nữa tu vi cực cao chỉ hít vào một ít mùi thơm. Lúc này dùng chân nguyên tinh thuần bức mùi thơm ra ngoài cơ thể, nhìn xung quanh thì chỉ thấy rất nhiều sĩ tử liên tục liên tục ngã xuống.

“Gay go rồi, sắp diệt môn rồi sao?”

Trong lòng hắn một mảnh bi thương, chỉ sợ làn hương này sẽ nhanh chóngtràn ngập toàn bộ Thái Học viện. Những người không bị say ngất, e rằng chỉ có vẻn vẹn mười, hai mươi người mà thôi. Những người này có tu vi cảnh giới Thiên Nhân trở lên có thể bức mùi hương kỳ lạ này ra ngoài thân thể.

Thái Học viện chính là đệ nhất Thánh địa trên đời nhưng lúc này lại bị làn hương kỳ lạ này quật ngã toàn bộ. Không diệt môn thì cũng không cách biệt bao nhiêu.

“Mấy lão già hồ đồ của Thái Y điện, rốt cuộclà đã luyện ra chất độc gì?”

Hắn cũng không biết, Thất Mê Hương cũng không phải là độc, chỉ là một loại thuốc tê mà thôi. Qua một hai canh giờ, dược lực của thuốc tê sẽ rút đi mà không đả thương người chút nào.

Ngay lúc này, đột nhiên ởphía trước Thái Học điện có một cái hồ lô bay lên không trung. Miệng hồ lô hướng xuống dưới có một sức hút mạnh mẽ đến đáng sợ, từ trên đỉnh núi hút những thứ phía dưới hút cả không khí lẫn mùi thơm. Tất cả dần dần đều bị hút hếtvào trong hồ lô.

Trên núi, dưới núi nhấc lên một cơn gió lớn, không lâu sau thì mùi hương kì dị biến mất, Bá Sơn Tế Tửu thở phào một hơi: “May là có Đại Tế Ti tồn tại, không có bao phủ hết núi. Tuy nhiên những người này chỉ sợ là... “

Mắt hổ của hắn rưng rưng nhìn vô số “thi thể” trước Thái Y điện. Đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh, cười nói: “Bá Sơn, bọn họ còn chưa có chết, ngươi khóc cái gì?”

Bá Sơn Tế Tửu hơi run run liền vội vàng tiến lên kiểm tra hơi thở của một bộ “thi thể”, quả nhiên trung khí tràn đầy.

Thiếu niên tổ sư đi tới bên cạnh hắn nhìn xung quanh, nhíu nhíu mày nói: “Thật giống như tác phẩm của Độc Vương. Đúng rồi, ta biết là ai động tay động chân rồi. Cái tên hư hỏng này, coi trời bằng vung mà!”

Bá Sơn Tế Tửu chần chờ nói: “Đại Tế Ti, nghe nói là do mấy vị thái y luyện thuốc xảy ra sự cố...”

Thiếu niên tổ sư cười lạnh nói: “Mấy tên thái y của Thái Y điện còn luyện không được thuốc tê mạnh mẽ như vậy. Nhất định là tên tiểu quỷ kia luyện thuốc trong điện, kết quả luyện sai đường khiến cả mình cũng bị say ngất còn làm cho sĩ tử toàn viện say ngất theo... “

Ông vừa mới nói tới chỗ này thì đột nhiên con mắt trợn lên trừng trừng nhìn về phía cách đó không xa.

Bá Sơn Tế Tửu không rõ nhưng cũng theo ánh mắt của ông nhìn lại, con mắt cũng trợn lên.

Chỉ thấy một tên sĩ tử thiếu niên vòng qua sau núi Thái Học điện đi tới. Hai tay nâng một con Thanh Ngưu cực kỳ hùng tráng, con Thanh Ngưu to lớn kia cũng bị say ngất, bốn cái móng bị trói gô lại một chỗ chổng vó bị thiếu niên kia nâng tới.

Mà trên móng bò còn ngồi một con tiểu hồ ly trắng tinh không có một chút màu tạp.

Sĩ tử thiếu niên kia nhìn thấy “thi thể” đầy đất thì hơi run run lại nhìn thấy Bá Sơn Tế Tửu và thiếu niên tổ sư không khỏi thay đổi sắc mặt liền vội vàng quăng Thanh Ngưu đi kéo con hồ ly nhanh chân bỏ chạy.

“Tiểu Ngưu Ngưu của ta!”

Bá Sơn Tế Tửu điên cuồng chạy tới đón lấy con Thanh Ngưu bị say ngất kiacảm thấy đau lòng cả giận nói: “Tiểu tử thúi, ngươi quật ngã thú cưỡi của ta, ta thề không bỏ qua cho ngươi!”

Tần Mục còn chưa chạy được bao xa thì đột nhiên cổ áo bị kéo căng. Hắn bị thiếu niên tổ sư tóm lên sau đó cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến ảo, sau một khắc liền xuất hiện trước Thái Y điện đứng ở giữa đống “thi thể” đầy đất.

Tần Mục đàng hoàng, cúi đầu nhìn bạch hồ bên cạnh. Bạch hồ cũng đàng hoàng cúi đầu nhìn chân trước đầy lông xù của mình.

Thiếu niên tổ sư tức điên mà cười chỉ vào “thi thể” đầy đất, hồi lâu nói không ra lời.

“Đứng vào góc tường!” Thiếu niên tổ sư nín nửa ngày cuối cùng cũng quát lên.

Tần Mục và Hồ Linh Nhi đi tới góc tường Thái Y điện cúi đầu đứng đó.

Mặt thiếu niên tổ sư tối sầm lại chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trước mặt một người một cáo, đột nhiên quát lên: “Ai hạ độc?”

Tần Mục vội vàng nói: “Con bò kia là ta làm say ngất còn những sĩ tử và Tế Tửu này thì ta không biết.”

Thiếu niên tổ sư trầm mặt nói: “Giải trừ như thế nào?”

Tần Mục đàng hoàng nói: “Không cần giải, chỉ cần chờ một chút là bọn họ sẽ phục hồi như cũ.”

Thiếu niên tổ sư hừ lạnh một tiếng, dựng thẳng ngón tay lên quở trách nói: “Ngươi mới tới Thái học viện mấy ngày liền chơi đùa đến long trời lở đất! Sĩ tử trong Sĩ Tử Cư đều bị ngươi đánh, phòng của Sĩ Tử Cư cũng sắp bị ngươi phá sạch sẽ rồi! Trồng đầu lên tường, trồng người vào đất, ngươi coi ta không biết sao? Ngươi trước mặt Hoàng Đế đánh đổ Lăng Vân Quốc Tử giám, bây giờ lại phóng độc làm thú cưỡi của Bá Sơn Tế Tửu say ngất! Thái Y điện say ngất không nói, hầu như toàn bộ mọi người trong Thái Học viện của ta đây đều bị ngươi làm say ngất rồi! Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì? Đẩy ngã tất cả mọi người trong kinh thành sao?”

Tần Mục suy nghĩ một chút rồi vò đầu nói: “Lò luyện đan kia phải lớn đến cỡ nào mới có thể luyện ra nhiều Thất Mê Hương như vậy... Ý của ta là Thất Mê Hương làm những sĩ tử và Tế Tửu này bị say ngất tuyệt đối không phải do ta luyện!”

Thiếu niên tổ sư chán nản: “Như vậy ngươi nói thử xem, ngươi làm cho thú cưỡi của Bá Sơn Tế Tửu say ngất để làm chi?”

Bá Sơn Tế Tửu đi tới cũng hiếu kỳ nói: “Đúng đấy, ngươi làm con bò của ta say ngất làm gì?”

Tần Mục hấp háy mắt, nói: “Ta đùa giỡn với nó. Ta định... trộm mấy cọng rau trong vườn, mấy ngày nay ăn quá nhiều dầu mỡ cho nên muốn thay đổi khẩu vị.”

Bá Sơn Tế Tửu nghi ngờ, nói: “Ngươi quật ngã con bò của ta rồi, vì sao không đi hái rau, ngược lại còn khiêng nó chạy đi? Ngươi là vừa ý rau trong vườn của ta hay là bò của ta mới chính là món ăn của ngươi?”

“Cái này...”

Tần Mục cúi đầu cầu cứu nhìn tiểu hồ ly đang đứng trong góc tường cùng mình nhưng tiểu hồ ly cũng tìm không ra lý do.

Bá Sơn chán nản: “Ngươi không nói được hả? Ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào? Đại Tế Ti, hắn vừa mới lên núi liền dám ăn bò của ta, còn phóng độc suýt chút nữa làm hại toàn bộ sĩ tử Thái Học viện, người này không giữ lại được... “

Thiếu niên tổ sư tằng hắng một cái rồi thấp giọng nói: “Bá Sơn, hắn là đệ tử của Độc Vương...”

Bá Sơn Tế Tửu sợ hết hồn: “Độc Vương? Độc Vương nào?”

Thiếu niên tổ sư nói nhỏ: “Còn có thể là Độc Vương nào? Đương nhiên là Ngọc Diện Độc Vương. Tên thần y trong hẻm Hoa chữa khỏi bệnh cho Thái hậu kia cũng chính là hắn. Hắn trị bệnh cứu người rất giỏi, khả năng hạ độc cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Phụ Nguyên Thanh của phủ Quốc Sư.”

Bá Sơn Tế Tửu sởn cả tóc gáy, vội vàng đứng cách xa Tần Mục một chút ấp úng nói: “Nếu bò của ta không có chuyện gì, như vậy việc này ta liền không truy cứu. Đại Tế Ti, ngươi đến xử lý đi.”

Thiếu niên tổ sư đau đầu, Tần Mục điểm nào cũng tốt chỉ là hay nghịch dại.

Đám người trưởng thôn bồi dưỡng Tần Mụcrất xuất sắc. Tổ sư cũng rất hài lòng thế nhưng chơi đùa Thái Học viện thì thôi đi, lỡ như đến Thiên Ma giáo mà còn nghịch dại vậy thì cực kỳ đáng sợ.

Đột nhiên, thiếu niên tổ sư nở nụ cười, từ mi thiện mục nói: “Hai tháng nữa ta sẽ từ quan, không thể xảy ra sơ sót. Hai tháng này, ngươi an phận một chút được không?”

Tần Mục gật đầu, cãi: “Thất Mê Hương làm Thái học viện say ngất thật sự không phải do ta luyện!”

Thiếu niên tổ sư cười híp mắt nói: “Là ai truyền ra toa thuốc của Thất Mê hương hả?”

Tần Mục cúi đầu.

Thiếu niên tổ sư gọi Bá Sơn Tế Tửu, nói: “Bá Sơn, ngươi tới đây.”

Bá Sơn Tế Tửu tiến lên, thiếu niên tổ sư cười nói: “Hai tháng này, ngươi phải luôngiám sát hắn. Đợi hai tháng sau khi ta thoái lui rồi thì ngươi liền có thể ung dung.”

“Ý của Đại Tế Ti là...” Bá Sơn Tế Tửu tiến đến trước mặt nhấc bàn tay lên làm ra động tác cắt xuống phía dưới lộ ra vẻ hỏi thăm.

Thiếu niên tổ sư tựa như cười mà không phải cười, nói: “Cả nghĩ quá rồi. Hắn là thần y, ngay cả bệnh của Thái hậu cũng chữa khỏi hơn nữa một liều thuốc tê liền làm cả núi say ngất. Nếu ngươi giết hắn thì ta giết ngươi.”

“Hóa ra là hắn!”

Bá Sơn Tế Tửu bỗng nhiên sáng tỏ, nói: “Sớm nghe nói có một vị thần y mới đến kinh thành không nghĩ tới lại là tiểu tử này. Ta canh giữ hắn cũng không phải là không thể chỉ là tính tình của ta lỗ mãng, không quen ở một chỗ trên núi... “

Thiếu niên tổ sư cười nói: “Ngươi đi đâu thì liền dẫn hắn theo đó.”

Bá Sơn Tế Tửu vâng dạ.

Thiếu niên tổ sư thở hắt một hơi, nói: “Đừng lo lắng, mang những sĩ tử và Tế Tửu bị quật ngã này ra ngoài để bọn họ hít thở không khí.”

Tần Mục và Bá Sơn Tế Tửu vội vàng đi vào Thái Y điện mang những người bên trong điện ra ngoài.

Sĩ tử Thái học viện bị quật ngã hơn phân nửa, Quốc Tử giám cũng bị quật ngã không ít. Đến khi dược tính của Thất Mê Hương hết hiệu lực, tất cả mọi người lần lượt tỉnh lại chỉ là đầu óc còn có chút ngất ngây nặng nề, trong nhất thời không cách nào khôi phục hoàn toàn.

Mấy vị thái y già của Thái Y điện nhận lỗi với mọi người, rất là xấu hổ nhưng lại kính phục Tần Mục thêm mấy phần.

Bọn họ thế mới biết khi Tần Mục thu thuốc thì tại sao lại bảo bọn họ tránh ra. Dược lực của Thất Mê Hương này quá mạnh, Tần Mục lo lắng bị tiết ra ngoài cho nên mới để bọn họ tránh xa một chút.

Cũng chính nguyên nhân không nhìn thấy thủ pháp thu thuốc của Tần Mục này khiến cho bọn họmới gặp phải một trận hỗn loạn lớn này.

Cũng may chỉ là thuốc tê, nếu là kịch độc ngửi là chết thì chỉ sợ một mạch tinh anh tương lai của Duyên Khang quốc sẽ chết đi hơn phân nửa.

Đúng lúc này, đột nhiên có người cả kinh kêu lên: “Phật tử Phật Tâm và Đại hòa thượng Kính Minh đi rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.