Mục Thần Ký

Chương 3: Chương 3: Thần Thông




Dược sư nói lên suy nghĩ của riêng mình: “Cho nó uống nhiều linh huyết, cứ liều mạng mà uống! Mỗi lần uống đều có thể tăng thể chất của nó lên một ít, uống đủ lượng thì cho dù không thể kích phát được linh thể nhưng tố chất của thân thể kia chắc ccậu vẫn sẽ lợi hại hơn linh thể!”

“Một chưởng đấm chết rồng.”

Thôn trưởng cười nói: “Nhất định có thể hù chết mấy tên khốn bên ngoài Đại Khư.”

Hai người nhìn nhau cười, dược sư bước ra khỏi phòng, khép cửa lại.

Ngày thứ hai, các thôn dân lại xách tới vài con Thiết Cốt hổ, Thanh Giao xà, Lôi điểu và Kim quy, những ông lão bà lão này đã có mục tiêu nên vô cùng nhiệt tình, thế nhưng điều này lại chọc giận dược sư: “Một lần cho nó uống nhiều linh huyết như vậy, các ngươi muốn nó bể bụng mà chết hả!”

Thợ rèn câm kéo tới hai con Lôi điểu nhếch miệng cười khà khà, trong miệng không có lưỡi.

“Mục nhi có thể chịu đựng được!” Tư bà bà rất tin tưởng Tần Mục.

Dược sư lườm bọn họ một cái nhưng cũng không nói gì thêm, lấy trứng côn trùng ra tiếp tục điều chế máu, tuy nhiên vẫn có chuyện xảy ra.

Lần này máu của Tứ linh hơi nhiều, sau khi uống vào, thân thể Tần Mục bắt đầu bành trướng, phồng lên làm cho mấy ông lão bà lão vô cùng lo lắng, sợ cậu sẽ bị nổ tung.

Dược sư lấy ra mấy cây châm bạc rỗng ruột, cắm lên lưng và thiên linh cái của Tần Mục, từng tia khí xanh, đỏ, tím bay ra từ cái lỗ nhỏ của những cây châm bạc đó.

Sau một lúc, châm bạc không còn bay khí ra nữa, dược sư gỡ châm xuống, trừng mắt nhìn mấy ông lão bà lão: “Từ từ, từng bước từng bước một, các ngươi muốn nó một hơi ăn cho hết thì chỉ có thể khiến nó bể bụng chết mà thôi! Bây giờ nó vẫn chưa tiêu hóa hết được, các ngươi sắp có việc để làm rồi. Lát nữa đồ tể luyện đao với nó, Mã gia luyện quyền, tên què dạy cước pháp, giúp nó tiêu hóa.”

“Mục nhi, tới luyện đao thôi.”

Hai tay đồ tể chống đất, rồi cứ thế nhảy lên, rơi trên một cái cọc gỗ, ông đã mất nửa thân dưới, nửa thân trên rơi đúng trên cọc gỗ, trông cao gần bằng Tần Mục.

Hai tay đồ tể nắm chặt hai cái dao mổ lợn, nhưng chúng khác với dao mổ lợn thông thường, dao mổ lợn thông thường dài không tới một thước, chuôi tròn bằng gỗ, lưỡi dao hình cầu tựa như mặt trăng bị cắt mất ba phần tư.

Mà dao mổ lợn trong tay đồ tể tuy hình dáng giống dao mổ lợn bình thường, nhưng lớn hơn nhiều, dài ba thước hai, sống đao dày, lưỡi dao mỏng, mài sáng bóng, hai con dao hợp lại với nhau tựa như hai cánh cửa hình vòng cung, lớn đến đáng sợ.

Dao mổ lợn trong tay Tần Mục cũng tương tự, nhưng cậu chỉ cầm có một cái, nó vô cùng nặng, ước chừng khoảng hai mươi cân.

Tần Mục bình thường chỉ có thể xách nổi một con dao, nhưng từ khi được uống máu Tứ Linh thì khí lực của cậu lớn hơn trước rất nhiều, một tay cầm dao mổ lợn cũng chẳng hề hấn gì, không còn cảm thấy nặng nề như trước nữa.

“Đồ gia gia, ông cẩn thận nghe!”

Tần Mục một tay cầm dao, lao về phía đồ tể đang ở trên cọc gỗ. Đồ tể cười ha hả, tuy chỉ còn nửa thân người nhưng vẫn lộ rõ hào khí ngất trời.

Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ!

Một đao của Tần Mục bay trên lượn dưới, bước chân chuyển động, chém về phía đồ tể, đao quang càng lúc càng nhanh, tiếng gió rít gào, hợp lại thành một. “Chậm! Quá chậm! Con quá chậm chạp rồi!”

Đồ tể hô to gọi nhỏ, hai con dao bay vèo vèo, âm thanh tấn công leng keng leng keng, từng nhát đao rơi xuống như mưa, lạnh lùng nói: “Nhanh! Nhanh hơn nữa! Dao mổ lợn của con còn có thể nhanh hơn! Một chiêu Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ này chính là phải nhanh, dao mổ lợn phải nhanh như mưa bão trong đêm tối, rơi khắp toàn thành! Nào, nhanh hơn chút nữa cho ta!”

Đao quang nhanh hơn nữa, tựa như nhiều con rồng bạc uốn lượn bay vòng quanh, lượn lờ trên dưới trái phải của cọc gỗ, tiếng gió càng lúc càng lớn, đao khí vù vù xen lẫn trong tiếng gió, lúc đao chém xuống lập tức khiến cho mặt đất xuất hiện chi chít những vết nứt.

Đó chính là vết đao.

“Rất tốt, chính là phải nhanh giống như vậy! Đao của con càng nhanh, đao khí sẽ càng mạnh. Thế nhưng con vẫn còn chưa đủ nhanh, phải nhanh đến độ như ngọn lửa bùng cháy, bùng cháy không ngừng!”

Đồ tể điên cuồng, hai tay múa đao khiến cho Tần Mục hoa cả mắt, kêu lên: “Bùng cháy! Bùng cháy! Hãy cho đao của con bùng cháy, khí của con bùng cháy, tinh thần con bùng cháy. Bùng cháy xong tất sẽ thành thần thông!”

Vút...

Đao của ông cắt qua, ma sát cùng với không khí, đốt nhiệt khống khí bốc cháy, hai con dao lúc này tựa như hai con rồng lửa đang bay lượn qua lại, càng lúc càng kinh người. Rồng lửa lao thẳng vào Tần Mục, ngay đúng lúc Tần Mục không thể chống cự được nữa thì đột nhiên rồng lửa chuyển hướng lao thẳng lên trời, xé rách màn đêm đang bao phủ Tàn Lão thôn, trông vô cùng kinh khủng.

Tần Mục ngẩn ngơ, đao của đồ tể thật đáng sợ.

Bóng đêm xung quanh thôn ập tới nuốt chửng đao khí và rồng lửa. Bóng đêm kia như có sự sống, chúng tựa hồ rất tức giận khi đồ tể vung đao hướng về phía nó, bóng đêm vô cùng ngột ngạt đè xuống thôn, tựa như muốn nuốt chửng cả thôn.

“Ông trời xấu xa!”

Hai tay đồ tể cầm đao, đứng thẳng trên cọc gỗ, ngửa mặt lên trời kêu to, có chút điên cuồng: “Bố ngươi sớm muộn gì cũng sẽ xé tan màn đêm này, giết các ngươi cho bằng được. Bố mày chỉ bị chém phần eo thôi, mất hai chân nhưng vẫn còn cái đầu. Bố ngươi muốn giết ngươi... “

“Đồ gia gia lại phát điên rồi. Nhưng đao thủ của Đồ gia gia thật sự rất nhanh, đao pháp đã tu luyện được đến mức trở thành thần thông rồi, đến khi nào mình mới có thể luyện được đến đao pháp nhanh như ông ấy đây?”

Tần Mục nhìn đồ tể đang phát cuồng mà lòng đầy kính nể, thả dao mổ lợn xuống, đi tìm Mã gia cụt tay. “Đao của đồ tề, chém ra lửa thì liền trở thành thần thông, còn quyền của ta thì phải đánh ra tiếng sấm mới được gọi là thần thông!”

Gương mặt Mã gia nghiêm túc, cánh tay duy nhất nắm lại, xương cốt phát ra từng tiếng nổ vang rền, lạnh nhạt nói: “Mục nhi, khi nào con có thể nắm sấm chớp trong tay thì quyền pháp của con mới xem như là có chút ít thành tựu. Đao của đồ tể rất nhanh mà quyền của ta lại vượt qua hạn chế của âm thanh, phá tan cả ràng buộc của không khí, bùng phát sức mạnh thì không gì có thể cản nổi! Một tay cũng có thể đánh quyền, một tay cũng như một ngàn tay, một tay cũng có thể đánh ra tiếng sấm!”

Ầm ầm...

Tiếng sấm vang rền truyền đến, đó là tiếng sấm nổ vang khi Mã gia vung nắm đấm đánh ra.

Rầm rầm rầm!

Tiếng sấm rền liên tục truyền đến, mắt Tần Mục khó có thể nhìn rõ được tốc độ ra quyền của Mã gia, tàn ảnh của nắm đấm vậy mà cho cậu cảm giác Mã gia cụt tay không chỉ có một tay mà là như có trăm ngàn cánh tay.

Nắm đấm của Mã gia càng lúc càng nhanh, trong mỗi lòng bàn tay của trăm nghìn cánh tay kia hiện lên ngàn tia sấm sét, tia điện xoèn xoẹt, mỗi một đấm đều vang lên tiếng sấm ầm ầm, tia điện tung tóe!

“Đây chính là Thiên thủ Phật đà trong Lôi Âm Bát thức! Chỉ cần quyền của con nhanh hơn âm thanh liền có thể thao túng sấm chớp, một quyền một chưởng cũng có thể phá hủy hồn phách cùng thân thể của đối phương, khiến cậu vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể đầu thai!”

Mã gia thu quyền, trầm giọng nói: “Dùng Lôi Âm Bát thức ta đã dạy cho con đánh ta, đánh sao cho phát ra tiếng sấm, tay cầm được tia chớp, thao túng sấm sét!”

Tần Mục bình tĩnh lại, hôm nay Mã gia và Đồ gia gia truyền cho cậu những bài tập không giống ngày thường, trước đây họ chỉ dạy cho cậu đao pháp và quyền pháp, nhưng mà lần này họ lại dạy một từ khác.

Thần thông!

Từ này có chút xa lạ, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy.

Tần Mục sử dụng Lôi Âm Bát thức tấn công Mã gia, dù Mã gia đã mất một cánh tay thế nhưng bất kỳ công kích nào của Tần Mục ông đều có thể tự tay đỡ đòn, không tốn một chút sức lực nào.

Khác với đồ tể, đồ tể tuy nhìn như điên cuồng thế nhưng mỗi lần vung đao với Tần Mục đều có chừng mực, chưa từng làm cậu bị thương, còn Mã gia thì ra tay không chút lưu tình, chỉ cần chiêu thức của Tần Mục sơ hở là đánh tới một quyền, tuy không nặng nhưng rất nhanh Tần Mục cũng bị đánh sưng cả mặt mày.

Mãi cho đến lúc Tần Mục không chịu nổi nữa thì Mã gia mới cho cậu nghỉ ngơi. “Chân là gió, là đất, là nguồn gốc của sức mạnh.”

Người què chống gậy, ông chỉ còn lại một chân nhưng ông lại là người dạy cước pháp cho Tần Mục, lúc trước Tần Mục cho rằng người bình thường nhất trong thôn là gia gia què, lúc nào cũng cười chất phác, luôn khiến cho người khác có cảm giác tin tưởng.

Nhưng từ sau khi người què cười mộc mạc, một nhát đâm chết người phụ nữ chui ra từ trong da bò thì Tần Mục chẳng còn nghĩ như thể nữa. Nụ cười của người què là nụ cười nham hiểm, không ai biết nụ cười của ông là chân thật hay là giả tạo.

Ông cười với Tần Mục và nói: “Mục nhi, đồ tể tự hào về đao của ông ấy, Mã gia thì khen quyền của bản thân, thế nhưng thần thông thật sự chính là nằm ở chân. Chém không chết đối phương, đánh không lại đối phương thì phải làm sao? Tất nhiên là chạy, mạng sống mới là quan trọng nhất! Cuộc sống không chỉ có thơ ca và khoảng cách, mà còn là tạm bợ! Vì thế người sống mới là kẻ tcậug!

Con cần phải chạy nhanh thì mới có thể bước đi trên tường, lướt trên mặt nước, thậm chí còn có thể bay trên bầu trời! Chạy đủ nhanh thì tất cả đều là đất bằng, lửa và không khí cũng là đất bằng! Khi nào con chạy đến mức âm thanh cũng đuổi không kịp thì liền coi như là bước đầu tu luyện thành công thần thông cước pháp. Mục nhi, tới đây, bước lên thỏi sắt đi con.”

“Cước pháp của què gia gia nhanh như vậy, có thể chạy lên cả bầu trời, vậy thì ai đã chém đứt chân của ông ấy? Quyền pháp của Mã gia lợi hại như vậy, là ai đã chém đứt cánh tay phải của người? Còn có đao pháp của Đồ gia gia nữa, ai có thể vượt qua được đao pháp của Đồ gia gia để mà có thể chém đứt hông của gia gia chứ?”

Tần Mục nhìn thấy bản lĩnh thật sự của đồ tể, Mã gia và người què thì vừa khâm phục vừa khó hiểu.

Cậu học xong cước pháp với người què thì cuối cùng cũng tiêu hóa hết sức mạnh trong Tứ Linh huyết, thể chất tuy có mạnh lên nhưng lần này khiến cậu mệt muốn chết, hận không thể lập tức đặt lưng xuống ngủ say như chết.

Nhưng mà, đây mới chỉ là sự khởi đầu cho chuỗi ngày gian khổ của cậu.

Hầu như ngày nào, những ông lão bà lão trong thôn cũng đều bắt được thú dữ để luyện thành Tứ Linh huyết, họ bắt cậu uống cho bằng hết. Sau đó lại điên cuồng huấn luyện, vờn cậu cho đến khi cậu kiệt sức thì thôi.

Ngoại trừ cước pháp của người què, quyền pháp của Mã gia cụt tay, đao pháp của đồ tể, cậu còn phải đi theo người câm học rèn sắt, theo người điếc học làm thơ, học vẽ, theo người mù học cách nghe tiếng gió đoán phương hướng, bịt kín hai mắt đánh côn với người mù.

Đến khi mệt mỏi không chịu nổi nữa thì lại bị trưởng thôn gọi đi, cùng ngồi thiền, trưởng thôn nói thiền môn là công pháp chuyên dùng để huấn luyện Bá thể, gọi là Bá thể Tam đan công, rất là lợi hại.

Tần Mục dù chẳng biết cái gọi là Bá thể Tam đan huyền công này lợi hại đến đâu nhưng cùng trưởng thôn ngồi thiền thì cảm giác mệt mỏi toàn thân đều nhanh chóng biến mất, không lâu sau thần thái liền sáng láng, bởi vậy cũng cảm thấy môn công pháp này rất là thần kỳ.

“Trưởng thôn, hình như ngươi dạy nó là Đạo Dẫn công bình thường nhất đúng không?” Ánh mắt dược sư lấp lóe, đợi cho Tần Mục đi xa nơi này mới thấp giọng nói.

“Đúng thế, là Đạo Dẫn công.”

Trưởng thôn không phủ nhận, nói: “Bốn đại linh thể đều có công pháp của riêng mình, Thanh Long linh thể tu luyện Thanh Long khí, Bạch Hổ linh thể tu luyện Bạch Hổ khí, Chu Tước linh thể tu luyện Chu Tước khí, Huyền Vũ linh thể thì tu luyện Huyền Vũ khí, thế nhưng trong cơ thể Mục nhi lại không hề có nguyên khí bốn loại thuộc tính này, vì thế không cách nào tu luyện được công pháp của bốn đại linh thể. Công pháp của chúng ta nó đều không luyện được. Cho nên ta chỉ có thể dạy cho nó công pháp đơn giản nhất, là Đạo Dẫn công mà người bình thường cũng có thể tu luyện được, chỉ có Đạo Dẫn công là không có thuộc tính.”

Dược sư nghi ngờ nói: “Thế nhưng Đạo Dẫn công lại quá đơn giản, quá bình thường, tu luyện Đạo Dẫn công nhiều nhất cũng chỉ là võ giả, không có bao nhiêu thành tựu.”

Sắc mặt trưởng thôn quái lạ: “Ta vốn cũng cho là thế, nhưng hiện tại ta lại phát hiện, có thể chúng ta đã coi thường Đạo Dẫn công bỏ đi này. Mục nhi theo ta tu luyện Đạo Dẫn công từ thuở nhỏ, đến giờ nguyên khí của nó đã vô cùng mạnh mẽ, chỉ là luồng nguyên khí này không có thuộc tính, không phát huy ra uy lực.”

Biểu hiện của dược sư khẽ nhúc nhích: “Mạnh đến đâu?”

“Nếu nguyên khí của nó có được thuộc tính Thanh Long như dược sư ngươi thì công lực hiện tại của nó đã có năm thành Linh Thai thần tàng của ngươi.”

Dược sư sợ hết hồn, thất thanh nói: “Ta đã phá tan Thiên Nhân bích, đã mở ra Thiên Nhân thần tàng, những năm gần đây, các thần tàng như Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp đã được ta khai phá đến mức tận cùng! Năm phần mười tu vi Linh Thai thần tàng của ta đã tương đương với trình độ đỉnh cao của võ giả rồi! Nó còn chưa mở ra Linh Thai thần tàng mà tu vi cũng đã đạt đến võ giả đỉnh cao, nếu mở được Linh Thai thần tàng, tu vi của nó chẳng phải là gấp mấy lần bốn đại linh thể mở ra Linh Thai thần tàng sao? Đây còn là Đạo Dẫn công hả?”

Trưởng thôn cũng vô cùng nghi hoặc nói: “Đạo Dẫn công có thể tùy ý thấy được này quả thật có chút huyền diệu, tuy rằng đơn giản nhưng căn cơ lại cực kỳ vững chắc, vững chắc đến khó có thể tưởng tượng. Mục nhi kỳ thực đã tu luyện được mười năm, thời gian mười năm cũng không ngắn, lúc mới đầu tiến cảnh của Đạo Dẫn công tuy chậm thế nhưng gần đây ta phát hiện được, tu vi của Mục nhi càng ngày càng tăng, đặc biệt là những ngày dùng Tứ Linh huyết gần đây, tiến cảnh nhanh đến đáng sợ! Nếu không phải Đạo Dẫn công khắp nơi đều có thì ta hầu như đã cho rằng đây là thần công ghê gớm nào đó... “

Sắc mặt hai người đều quái lạ.

Dược sư thở hắt ra một hơi, lắc đầu nói: “Tu vi sâu hơn cũng vô dụng, dù sao cũng là nguyên khí không có thuộc tính, không phát huy được bất kỳ uy lực gì. Ngươi cảm thấy, nó có thể tu luyện Đạo Dẫn công đến trình độ nào?”

Sắc mặt của trưởng thôn càng quái lạ: “Ta cũng không biết.”

Dược sư gật đầu, hiểu ý ông. Đạo Dẫn công là công pháp đơn giản nhất, thô sơ nhất, thường chỉ để đặt căn cơ cho trẻ nhỏ, khoảng sau mười tuổi, căn cốt trẻ con đã định hình, có thể chịu đựng được sự xung kích của linh huyết, sau khi biết rõ là loại linh thể nào thì đã không cần phải tu luyện Đạo Dẫn công nữa. Sau khi phá tường thì đã có công pháp càng tốt hơn, hoàn toàn không cần thiết tốn công vào Đạo Dẫn công.

Mà người bình thường mặc dù vẫn tu luyện Đạo Dẫn công lại không thể nào mỗi ngày đều dùng linh huyết như Tần Mục. Chỉ những gia tộc giàu có quyền quý mới có được tiền vốn này, nhưng những gia tộc như thế sẽ không lãng phí lượng lớn tài nguyên như vậy lên người những đệ tử có tư chất bình thường. Không có thế gia giàu có quyền quý nào sẽ như thôn dân của Tàn Lão thôn, vẫn bắt thú hiếm Tứ Linh đặc biệt bồi bổ cho người bình thường như Tần Mục.

Trưởng thôn cũng chưa từng nghe nói có người nào tu luyện Đạo Dẫn công đến cực hạn, thậm chí ngay cả tu luyện tới trình độ như Tần Mục hiện nay cũng chưa từng thấy. Vì lẽ đó, tương lai Tần Mục có thể tu luyện đến trình độ nào, ông cũng không biết.

Khiến cho trưởng thôn và dược sư khiếp sợ chính là, trong việc tu luyện sau này, tu vi của Tần Mục càng thêm thâm hậu, loại công pháp cấp thấp như Đạo Dẫn công này vậy mà lại hiện ra chỗ phi phàm trên người cậu, làm cho căn cơ của cậu vô cùng kiên cố vững chắc!

Một tháng sau, cậu đã có thể chịu được linh huyết gấp mấy lần lúc trước, mà nguyên khí của cậu cũng đậm đặc tựa như đã mở ra Linh Thai thần tàng, thậm chí hùng hồn hơn!

Chỉ là, nguyên khí của cậu tuy thâm hậu thế nhưng lại là nguyên khí không có bất kỳ thuộc tính nào, không thể phát huy được bất kỳ uy lực gì, bởi vậy không hiện ra được tu vi của cậu.

Tuy nhiên cũng có mặt tích cực, đó chính là năng lực chịu đòn của cậu vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ khôi phục cũng cực nhanh, sau khi so đao cùng đồ tể liền lập tức luyện quyền cùng Mã gia, sau đó lại bịt mắt so côn với người mù, rồi học cước pháp với người què, lại đến chỗ thợ rèn cầm búa nặng trăm cân rèn sắt.

Cường độ huấn luyện cao như vậy nhưng cậu chỉ cần thổ nạp một thoáng, tu luyện cái gọi là “Bá thể Tam đan công” là trong chốc lát thần thái liền sáng láng trở lại, nhanh nhẹn gấp trăm lần!

Hiệu quả của “Bá thể Tam đan công” khiến trưởng thôn cũng sợ hết hồn, bảo dược sư âm thầm kiểm tra thân thể của cậu, tránh cho cậu vì quá phấn khích mà để lại mầm họa cho thân thể.

Sau khi dược sư kiểm tra thì sắc mặt cổ quái nói: “Không phải kích thích, cũng không có mầm họa, mà nguyên khí của nó chính là mạnh như vậy, đã bắt đầu tăng lên tố chất thân thể của nó.”

Trưởng thôn cũng bối rối, dù ông từng hô mây gọi gió, kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy tình huống như Tần Mục, vậy mà tu luyện Đạo Dẫn công bình thường nhất đến loại trình độ như thế này, chuyện này đã vượt khỏi cái nhìn của mọi người đối với Đạo Dẫn công.

“Tần Mục, hôm nay học may quần áo với bà bà, không luyện quyền nữa.”

Tư bà bà gọi Tần Mục, bà bà còng lưng này cầm theo rổ nhỏ, bên trong đựng kim chỉ, nhấc bàn chân nhỏ đi ra ngoài, Tần Mục vội vàng chạy theo, đỡ rổ trong tay Tư bà bà, buồn bực nói: “Bà bà, học may quần áo không phải là nên ở trong thôn sao? Chúng ta ra ngoài thôn làm gì?”

“Hôm nay ra ngoài thôn học may quần áo, quần áo chân chính.”

Tư bà bà cười rồi nói: “Những ngày gần đây, bọn Mã gia, người què dạy con rất nhiều bản lĩnh chân chính, bà bà cũng không thể keo kiệt, hôm nay cũng dạy cho con cách may một món đồ thật sự.”

May một đồ vật thật sự? Không phải là may quần áo sao? Tần Mục buồn bực, theo Tư bà bà ra khỏi thôn, dọc theo bờ sông xuống phía dưới, Tư bà bà mặc dù lưng còng nhưng bước đi lại rất nhanh, Tần Mục phải dùng tới cước pháp người què dạy cậu gắng sức chạy mới có thể theo kịp bà.

Hai người đi ra mười mấy dặm đường, tới chân núi, phía trước có một đàn nai đang ăn cỏ nô đùa trong rừng, cách bọn họ khoảng chừng hai trăm bước.

Tư bà bà từ trên hàng rổ nhổ xuống một cái kim may, cong tay búng một cái, châm bạc bay vút qua, tiếp đó Tần Mục liền thấy một con nai cách hơn hai trăm bước ngã bịch xuống đất, những con nai khác kinh hãi, chạy tứ tán.

Tư bà bà nhấc bàn chân nhỏ tiến lên, Tần Mục cũng tới trước, chỉ thấy con nai kia tuy ngã trên mặt đất nhưng vẫn còn sống, chỉ là bị châm bạc của Tư bà bà xuyên qua mi tâm, không cục cựa. “Mục nhi, nhìn cho kỹ, một châm này chính là cố định Thiên hồn của nó.”

Từ bà bà để Tần Mục ghi nhớ vị trí của châm bạc nơi mi tâm, lại gỡ xuống một cây kim may trên hàng rổ, đâm vào xương cùng của con nai: “Một châm này, chính là cố định Địa hồn của nó.”

Bà lại lấy xuống một cây kim may, đâm vào rốn con nai: “Một châm này, cố định Sinh hồn nó. Ba hồn bị cố định, còn có bảy phách, phách đầu tiên tên là Thi Cẩu (xác chó), Thi Cẩu trên đỉnh đầu, cũng chính là Thiên Linh cái.”

Bà lại lấy một cây châm bạc, đâm vào rốn con nai, nói: “Phách thứ hai tên là Phục Thỉ, nằm giáp mi tâm, chú ý, Phục Thỉ phách rất dễ nhầm lẫn với Thiên hồn, vị trí của hai châm này tuy giống nhau, nhưng một châm sâu, một châm cạn, không được nhầm lẫn.”

“Phách thứ ba là Tước Âm ở cổ họng, con sờ sờ cổ họng của mình, thấy chỗ hõm xuống ở tam giác không, đó chính là chỗ ẩn thân của Tước Âm phách, một châm này liền cố định Tước Âm phách.”

“Phách thứ tư là Thôn Tặc nằm nơi trái tim, nơi tập trung của tâm hồn là ở đây.”

“Phách thứ năm là Phi Độc ở rốn, chú ý, không được nhầm lẫn giữa Sinh hồn và Phi Độc phách.”

“Phách thứ sáu là Trừ Uế tại xương chậu, là nơi bài tiết chất thải.”

“Phách thứ bảy là Xú Phế tại buồng phổi, là nơi trao đổi khí.”

Tư bà bà, cố định ba hồn bảy phách của con nai này rồi nói: “Đây là bước quan trọng nhất trước lúc may quần áo, khóa lại ba hồn bảy phách. Mục nhi, nhìn rõ không? Nếu nhìn rõ thì chúng ta liền bắt đầu may quần áo.”

Tần Mục không hiểu việc này có quan hệ gì với may quần áo, nhưng vẫn học thuộc những vị trí này nói: “Đã nhớ hết.”

Tư bà bà lấy từ trong rổ ra một cái kéo, cắt môi con nai ra, cũng không lâu lắm đã lột da nai ra, nói cũng lạ, mặc dù da con nai kia bị lột ra nhưng lại không có chút máu nào tuôn chảy.

“Vừa nãy ta đã khóa lại hồn, khóa lại máu, tinh khí thần, hồn phách vào trong da nai, nai đã chết nhưng da nai còn sống. Tuy vậy muốn luyện thành quần áo thật sự thì còn cần một ít thủ pháp. Mục nhi nhìn kỹ nhé, ghi nhớ vị trí ngón tay ta điểm!”

Tư bà bà quăng da nai lên, da nai từ trên không trung rơi xuống, bàn chân nhỏ của bà lão lưng còng này nhanh chóng di động, lấy ngón tay làm châm, không ngừng điểm vào da nai.

Tần Mục chăm chú ghi nhớ, chỉ thấy khi da nai còn chưa rơi xuống đất thì Tư bà bà đã điểm được ba trăm mười sáu cái, mỗi một điểm đều có vị trí khác nhau, mỗi một điểm đều có nguyên khí xuyên vào da nai.

Đến khi da nai rơi xuống đất thì lại tựa như có một con nai còn sống đang đứng đó, lắc đầu quẫy đuôi, tuyệt đối không nhìn ra được đó chỉ là một miếng da!

Tần Mục ngẩn ngơ, Tư bà bà đột nhiên cười hì hì, mở da nai ra trùm lên người Tần Mục, quấn Tần Mục vào trong da nai, cười nói: “Đây mới là quần áo chúng ta phải may.”

Tần Mục chỉ cảm thấy da nai càng lúc càng xiết lại, vậy mà tựa như sinh ra trên người mình, khóa chặt khiến cậu không nhịn được hai tay chống xuống đất. Cậu thế mà cảm giác được chính mình đã biến thành một con nai, thậm chí còn cảm giác được mình có một cái đuôi ngắn!

Tư bà bà lấy từ trong rổ ra một cái gương sáng đặt trước mặt cậu, Tần Mục nhìn mình trong gương vậy mà thật sự đã biến thành một con nai!

Cậu muốn nói chuyện nhưng trong miệng chỉ phát ra tiếng nai kêu ô ô: “Thiên Ma tạo hóa công! Pháp thuật tốt! Không nghĩ tới, ở Đại Khư thê lương hoang dã này còn có thể gặp được dư nghiệt của Thiên Ma đang dạy một ít thủ đoạn hại người cho một tên ma nhỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.