Mục Thần Ký

Chương 1: Chương 1: Trời Tối, Đừng Ra Ngoài




Trời tối đừng ra ngoài.

Câu nói này đã truyền lưu ở Tàn Lão thôn từ rất nhiều năm trước, cụ thể là truyền đi từ khi nào thì chẳng còn ai biết nữa. Có điều, câu nói này chắc chắn là chân lý không cần nghi ngờ.

Trong Tàn Lão thôn, Tư bà bà nhìn theo hướng nắng chiều khuất dần sau núi mà lòng sốt ruột. Vầng thái dương lặn xuống, tia nắng cuối cùng cũng đã biến mất, đất trời bỗng vô cùng yên tĩnh, chẳng còn bất kỳ âm thanh nào. Bóng đêm từ phương tây dần dần buông phủ xuống nơi đây, nuốt chửng núi sông, con đường, cây cối, cuối cùng là tràn đến nhấn chìm Tàn Lão thôn.

Bốn góc của Tàn Lão thôn dựng bốn tượng đá cổ xưa. Tượng đá loang lổ, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, ngay cả Tư bà bà cũng không biết tượng đá này được người phương nào điêu khắc, từ khi nào thì được dựng ở đây.

Bóng đêm phủ xuống, trong bóng tối, bốn bức tượng đá tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tượng đá vẫn phát sáng như mọi khi, điều đó khiến cho Tư bà bà và những lão giả trong thôn đều thở phào nhẹ nhõm.

Bóng đêm ngoài thôn càng ngày càng dày đặc nhưng có ánh sáng của tượng vẫn còn chiếu sáng thì Tàn Lão thôn vẫn còn an toàn.

Đột nhiên, tai của Tư bà bà nghe thấy âm thanh, bà ngẩn ngơ, thất thanh kêu lên: “Các ngươi nghe xem, có tiếng đứa bé khóc bên ngoài thôn!”

Mã gia bên cạnh lắc đầu nói: “Không thể nào, bà nghe lầm rồi... Ồ, thật sự có tiếng trẻ con khóc!”

Trong đêm, bên ngoài thôn lại truyền đến tiếng khóc của trẻ nhỏ, những người già trong thôn, trừ những người bị điếc ra tất cả đều nghe thấy được tiếng khóc này, mấy ông già nhìn nhau, Tàn Lão thôn hoang vu hẻo lánh, tại sao ở gần đây có thể xuất hiện trẻ con chứ?

“Để ta đi xem thử!”

Tư bà bà chợt xúc động, nhấc đôi chân nhỏ bé chạy đến bên cạnh một trong những bức tượng đá trong thôn, Mã gia vội vàng chạy theo nói: “Tư bà bà, bà điên rồi sao? Trời tối rồi, ra khỏi thôn nhất định sẽ chết!”

“Cõng tượng đá này cùng ra khỏi thôn, những đồ vật trong bóng tối sợ tượng đá này, như vậy sẽ không chết được!”

Tư bà bà khom lưng, muốn vác tượng đá lên, thế nhưng bà là một người gù, vác không nổi. Mã gia lắc lắc đầu nói: “Hãy để ta, ta cõng tượng đá đi cùng bà!”

Một ông lão bước chân khập khiễng đi tới bên cạnh hai người, ông lên tiếng: “Mã gia, ngươi chỉ có một cánh tay, sẽ cõng chẳng được lâu đâu, ta có đầy đủ hai tay, hay là để ta cõng cho.”

Mã gia lườm hắn một cái: “Tên què chết tiệt, chân ngươi đã gãy mà còn đòi đi? Tuy rằng ta chỉ còn có một cánh tay nhưng cánh tay này của ta rất có sức!”

Một tay ông ôm tảng đá lên, cố đứng vững, tượng đá nặng không tưởng: “Tư bà bà, chúng ta đi thôi!”

“Đừng gọi có ta là Tư bà bà! Lão què, lão câm, tất cả các ngươi nên cẩn thận một chút, trong thôn bây giờ thiếu đi một tượng đá, tuyệt đối không được để những thứ trong bóng tối lẻn vào!”

Mã gia và Tư bà bà đi ra khỏi Tàn Lão thôn, trong bóng tối có những thứ cổ quái chẳng biết là gì cứ lượn lờ xung quanh hai người, nhưng khi chúng bị ánh sáng trên tượng đá chiếu tới thì liền kêu một tiếng chít chít rất quái dị rồi thối lùi về bóng tối.

Hai người lần theo tiếng khóc kia mà đến gần, đi khoảng một trăm bước chân, đến bên cạnh một dòng sông, tiếng khóc của trẻ con là từ bên bờ sông truyền đến. Tượng đá tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu không được xa lắm, hai người cẩn thận hướng tai nghe ngóng về phía âm thanh, dọc theo dòng sông đi lên hướng thượng du, đi khoảng vài chục bước thì đến gần tiếng khóc, Mã gia bị cụt một tay chống đỡ khó khăn, ánh mắt Tư bà bà sáng lên, nhìn thấy một đốm huỳnh quang nhỏ, là một cái giỏ ở bên cạnh bờ sông, ánh huỳnh quang phát ra từ trong chiếc giỏ, tiếng khóc cũng là phát ra từ trong giỏ đó.

“Thật sự là có một đứa bé!”

Tư bà bà tiến đến nhấc giỏ lên, nhưng tay run run, mãi không nhấc lên được, dưới giỏ là một cánh tay bị ngâm trong nước sông đến trắng bệch, chính cánh tay này đã đỡ lấy cái giỏ và đứa bé bên trong, một mực nâng thẳng đến bên bờ sông.

“Yên tâm đi, đứa trẻ đã an toàn.”

Tư bà bà thấp giọng nói với cô gái dưới nước kia. Thi thể cô gái kia tựa hồ nghe được lời bà nói, buông tay ra, liền bị nước sông cuốn trôi, dần biến mất trong bóng tối.

Tư bà bà nhấc rổ lên, bên trong là một đứa trẻ nằm trong tã lót, bên cạnh tã lót có một ngọc bội tỏa ra ánh huỳnh quang. Ánh sáng của ngọc bội này rất giống ánh sáng của tượng đá, chẳng qua là yếu hơn rất nhiều, chính mảnh ngọc bội này đã bảo vệ đứa trẻ trong giỏ không bị những thứ trong bóng tối làm hại.

Có điều ánh sáng của ngọc bội rất yếu, chỉ có thể bảo vệ được đứa trẻ, không bảo vệ được người phụ nữ kia.

“Là một bé trai.”

Trở lại Tàn Lão thôn, dân trong thôn đều kéo tới, toàn là những người già yếu bệnh tật. Tư bà bà mở tã lót ra liếc nhìn, nhếch miệng nở nụ cười, hàm răng thưa thớt, nói: “Tàn Lão thôn chúng ta cuối cùng cũng có một người lành lặn!”

Người bị què chỉ còn một chân giật mình nói: “Tư bà bà, ngươi định nuôi nó thật sao? Chúng ta ngay cả bản thân mình cũng đều sống rất khó khăn, ta cho rằng hay là nên đưa nó đi...”

Tư bà bà giận dữ: “Lão nương dựa vào bản lĩnh mà nhặt được đứa bé này, tại sao phải đưa cho người khác?”

Một đám dân trong thôn khúm núm, chẳng dám phản bác lại bà, trưởng thôn nằm trên cáng cứu thương từ từ tiến lại gần, ông trông thê thảm hơn những người khác, những người khác tốt xấu gì cũng có tay chân, chỉ là ít hơn những người bình thường, mà ông thì lại chẳng có tay chân. Mặc dù vậy mọi người đều rất kính trọng ông, dù cho Tư bà bà là hung thần cũng chẳng dám làm bậy.

“Nếu muốn nuôi nó thì hẳn là nên đặt cho nó một cái tên chứ nhỉ?”

Trưởng thôn nói: “Lão thái bà, ngươi xem trong giỏ còn có vật gì khác không?”

Tư bà bà lật qua lật lại rồi lắc đầu nói: “Chỉ có ngọc bội này, không có giấy tờ gì khác. Trên ngọc bội có chữ viết, là chữ Tần. Ngọc bội này không một chút tạp chất, bên trong còn có sức mạnh kỳ quái, không phải vật bình thường, có khi nào là xuất thân từ gia đình giàu có không?”

“Nó tên Tần hay họ Tần đây?”

Trưởng thôn nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thôi để nó họ Tần đi, tên là Mục, gọi là Tần Mục. Khi nó lớn lên thì để nó đi chăn, dù sao cũng có thể sống qua ngày được.”

“Tần Mục.” Tư bà bà nhìn đứa trẻ mới sinh trong tã lót, đứa nhỏ kia cũng không sợ bà, còn cười à...

......

Bên bờ sông, một tiếng sáo truyền đến, mục đồng ngồi trên lưng một con bò cái thổi sáo, tiếng sáo lanh lảnh du dương. Mục đồng này khoảng mười một mười hai tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, quần áo nửa mở, trước ngực đeo một mảnh ngọc bội.

Thiếu niên này chính là đứa bé được Tư bà bà nhặt ở bờ sông mười một năm trước, mấy năm nay những người già trong thôn ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn, Tư bà bà không biết từ đâu tìm được một con bò cái, để cho Tần Mục lúc nhỏ mỗi ngày uống sữa tươi, sống sót qua giai đoạn dễ dàng chết non.

Người dân trong Tàn Lão thôn tuy đều là hung thần ác sát nhưng đều rất tốt với cậu bé, Tư bà bà là thợ may, thường ngày Tần Mục theo Tư bà bà học may đồ, theo thầy thuốc học hái thuốc, chế thuốc, theo gia gia què học cước pháp, theo gia gia mù học nghe âm tìm vị trí, theo trưởng thôn không tay không chân học hít thở, tháng ngày ngược lại trôi qua rất nhanh.

Con bò cái này cũng có thể xem như là nhũ mẫu của cậu bé lúc còn nhỏ, Tư bà bà vốn định bán đi, nhưng Tần Mục không muốn, bởi vậy nhiệm vụ chăn bò này liền giao cho cậu.

Cậu thường thả bò ở bờ sông, núi xanh như vẽ, trời trong mây trắng, rất là thư thái.

“Tần Mục, Tần Mục, mau cứu ta!”

Đột nhiên, con bò cái ở dưới thân hắn mở miệng nói chuyện, Tần Mục sợ hết hồn, vội vã từ trên lưng bò nhảy xuống, chỉ thấy mắt con bò cái kia rưng rưng, mở miệng nói tiếng người, hướng về cậu nói:

“Tần Mục, ngươi uống sữa ta mà lớn lên, ta cũng phần nào đó cũng có thể xem như là mẹ ngươi, ngươi nhất định phải cứu ta!”

Tần Mục chớp chớp mắt, thử dò xét nói: “Ta làm sao mới có thể cứu ngươi?”

Con bò cái kia nói: “Bên hông ngươi có một cái lưỡi liềm, lột da ta xuống, thì liền có thể cứu ta.”

Tần Mục chần chờ, bò cái lại nói: “Ngươi quên ơn ta nuôi dưỡng ngươi rồi sao?”

Tần Mục giơ lưỡi liềm lên, cẩn thận từng li từng tí một, cắt đứt da bò, nói tới cũng lạ, da bò bị cắt vậy mà không có một chút máu chảy ra, hơn nữa bên trong da bò trống không, không có máu thịt và khung xương. Da bò bị lột xuống một nửa thì một phụ nữ khoảng hai, ba mươi tuổi từ bên trong bò ra, hai chân vẫn còn bị vây giữa hai chân bò, da thịt của nàng liền với da bò, hai tay đã rút ra khỏi da bò.

Cô gái kia tóc tai bù xù, đoạt lưỡi liềm trong tay Tần Mục, chỉ hai, ba nhát liềm liền cắt hết phần da bò còn lại, đứng trên đống da bò nhìn Tần Mục, càng lúc càng tức giận, gác lưỡi liềm lên cổ Tần Mục, cười lạnh nói: “Tiểu ác nhân, bởi vì ngươi mà ta mới bị biến thành một con bò, mười một năm qua ta chỉ có thể ăn cỏ, còn phải cho ngươi bú sữa! Đáng thương thay, trước khi bị biến thành bò, ta vừa sinh con, nó liền bị yêu phụ kia hãm hại, biến ta thành một con bò cho ngươi bú sữa! Hôm nay, cuối cùng ta cũng thoát được, ta sẽ giết ngươi trước, rồi sau đó tàn sát hết ác nhân trong thôn này!”

Đầu óc Tần Mục chấn động, không biết người phụ nữ chui ra từ trong da bò này đang nói cái gì.

Người phụ nữ kia đang muốn vung liềm chém chết hắn thì đột nhiên sau lưng mát lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy một thanh đao xuyên ra trước ngực nàng.

“Mục nhi, dược sư gia gia kêu ngươi trở về uống thuốc kìa.”

Thi thể cô gái ngã xuống, đứng phía sau chính là gia gia què trong thôn, mặt mũi hiền lành, khuôn mặt chất phác, trong tay cầm một thanh đao đầy máu, cười nói với Tần Mục.

“Gia gia què... “ Thân thể Tần Mục như nhũn ra, nhìn thi thể cô gái cùng tấm da bò trên đất kia một lát, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

“Về đi, về đi!” Ông lão què vỗ vỗ bả vai của cậu, cười ha ha nói.

Tần Mục liêu xiêu bước về trong thôn, khi quay đầu lại thì nhìn thấy ông lão què ném thi thể của cô gái kia xuống sông.

Sự tình này xảy ra thật sự là khiến cậu chấn động tinh thần, đến nỗi cậu cũng chẳng biết chính mình trở lại thôn từ khi nào.

“Tần Mục! Thằng nhóc chết bằm, đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả? Trời tối thì đừng có ra ngoài!”

Màn đêm buông xuống, tượng đá ở bốn góc Tàn Lão thôn lại tự động sáng lên, Tư bà bà gọi với theo Tần Mục khi cậu đang định chuồn khỏi thôn để tới bên bờ sông xem xét đống da bò, bà kéo hắn trở lại.

“Bà bà, tại sao trời tối không thể ra khỏi thôn?” Tần Mục ngẩng đầu hỏi.

“Khi trời tối sẽ có một số thứ đáng sợ hoạt động trong bóng đêm, ra ngoài vào ban đêm chính là đi tìm chết.”

Tư bà bà nghiêm giọng nói: “Tượng đá trong thôn sẽ bảo vệ chúng ta, những thứ trong bóng tối sẽ không dám vào thôn.”

“Những thôn khác cũng có tượng đá giống vậy sao?” Tần Mục hiếu kỳ hỏi.

Tư bà bà gật đầu, sắc mặt lại có chút lo âu, không nhịn được nhìn ra ngoài thôn, thấp giọng nói: “Tên què hẳn là nên trở về... thật không nên để hắn ra ngoài, tên khốn này chỉ còn một chân... “

“Bà bà, hôm nay xảy ra chuyện lạ... “

Tần Mục chần chờ một chút rồi kể chuyện người phụ nữ chui ra từ trong bụng bò, Tư bà bà không thèm để ý nói: “Con đang nói người đàn bà kia? Tên què đã nói với ta, hắn đã xử lý xong xuôi rồi. Từ năm bốn tuổi, lúc con cai sữa ta đã bảo bán con bò đi, chỉ là con không nỡ cho nên mới để lại cho con bú. Con xem, hiện tại xảy ra chuyện rồi thấy không hả? Ta đã nói là bú sữa tới bốn tuổi sẽ có cảm tình với bò sữa.”

Tần Mục đỏ mặt, bốn tuổi mới cai sữa quả thật là hơi muộn, nhưng có vẻ như vấn đề không phải là chuyện bốn tuổi mới cai sữa nhỉ?

“Bà bà, người phụ nữ kia bị gia gia què giết... “

“Giết là tốt.”

Tư bà bà cười nói: “Đó là may cho cô ta. Đúng ra cô ta phải chết từ mười một năm trước, nếu như không phải muốn lấy sữa nuôi con, cô ta có thể sống đến bây giờ sao?”

Tần Mục không hiểu.

Tư bà bà liếc nhìn cậu nói: “Người phụ nữ này là phu nhân của thành chủ Tương Long thành cách nơi này hơn ngàn dặm, Tương Long thành chủ thì háo sắc, mà cô ta thì lại rất hay ghen, Tương Long thành chủ rất thích ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cướp đoạt con gái nhà lành. Mà mỗi khi Tương Long thành chủ hại đời trong sạch của cô gái nào thì vị phu nhân này liền sai người đánh chết cô gái đó. Ta lẻn vào Tương Long thành, vốn định giết cô ta nhưng lại thấy cô ta vừa sinh con, đứa bé mới được ba tháng, lại nghĩ con vẫn không có sữa uống, mà nàng thì lại có sữa nên mới biến nàng thành một con bò cho con bú. Chỉ là không nghĩ đến nàng ta lại thoát khỏi phong ấn, có thể mở miệng nói chuyện, suýt chút nữa thì làm hại con.”

Tần Mục trợn tròn mắt, thất thanh nói: “Bà bà, người thì làm sao có thể biến thành bò được?”

Tư bà bà cười hà hà, lộ ra hàm răng thưa thớt nói: “Con muốn học không? Ta dạy cho... Tên què về rồi!”

Tần Mục nhìn theo hướng cổng thôn, chỉ nhìn thấy ông lão què một tay chống gậy, một tay giữ con mồi trên lưng, đang khập khiễng đi tới.

Bóng tối như thủy triều nhanh chóng tràn vào thôn, Tư bà bà gấp gáp vội vàng gọi: “Tên què chết tiệt, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”

“Gấp cái gì chứ?”

Người què cứ đủng đa đủng đỉnh đi về thôn, ngay khi ông vừa bước vào thôn, bóng đêm đen kịt bên ngoài vừa vặn tràn vào thôn. Trên lưng ông là một con hổ hung dữ sặc sỡ, nó còn chưa chết, đuôi của nó bị bóng tối quét trúng, đột nhiên con hổ gầm lên một tiếng đau đớn, Tần Mục vội vã nhìn theo thì thấy đuôi của mãnh hổ chỉ còn lại từng đốt xương trắng, da lông và máu thịt trên đuôi đã không còn, thật giống như bị thứ gì gặm mất.

Cậu hiếu kỳ nhìn thoáng qua bóng tối ngoài thôn, nơi đó chỉ có một mảnh đen kịt, không nhìn thấy được thứ gì khác.

“Trong bóng tối, cuối cùng là có thứ gì chứ?” Cậu buồn bực trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.