Mục Thần Ký

Chương 387: Chương 387: Trưởng Thành




Mật Thủy quan, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Phong Tú Vân làm việc lưu loát, Tư Vân Hương bị một đám nữ binh ăn mặc thật xinh đẹp mang theo mũ phượng khăn quàng vai, Tần Mục cũng đeo hoa hồng lớn, bị đè đầu xuống bái đường thành thân với Tư Vân Hương.

- Phong tiểu nha đầu cũng rất tốt, làm việc rất nhanh, không cần ta vất vả.

Người mù mừng rỡ không ngậm miệng được, thầm nghĩ:

- Không biết nàng có thể thành thân hay không?

Bữa tiệc vui, Hồ Linh Nhi biến thành tiểu nữ hài khóc lóc như mưa, vịn bình rượu không đứng lên nổi, liên tục nói Mù gia gia nói chuyện không giữ lời, là cái lão già lừa đảo.

Rất nhiều tướng sĩ Mật Thủy quan đến đây chúc mừng nhìn nhau, không biết vì sao tiểu nữ hài sáu bảy tuổi khóc thương tâm như vậy.

Sau một phen vui chơi, tân lang tân nương được đưa vào động phòng. Tư Vân Hương lặng lẽ ẩn giấu dao găm trên người, chỉ đợi Tần Mục vén khăn quàng vai sẽ đâm hắn, hoàn thành tâm nguyện của Thánh nữ, ám sát giáo chủ hoang dâm vô đạo.

Nàng đợi hồi lâu, Tần Mục vẫn chưa tới, trong lòng chua xót:

- Nhân gia còn không bằng cô nàng béo Linh Dục Tú sao? Mù gia gia mắt mù tâm không mù, người có mắt lại như mù, còn không phải ưa thích ngực béo sao?

Nàng lại chờ một lát, Tần Mục vẫn không ngồi bên cạnh nàng, cũng không vén khăn quàng vai lên.

Nàng vụng trộm vén khăn quàng vai, nhìn thấy Tần Mục ngồi bên cạnh bàn, hắn đang khổ độc quyển sách. Tư Vân Hương tức giận không nhỏ. Đêm tân hôn, giai nhân xinh đẹp như hoa an vị bên giường, ngốc tử này lại đang đọc sách, thật là hoang độ đêm xuân!

Tư Vân Hương để lộ khăn quàng vai, tiện tay ném ra ngoài. Đi lên phía trước, nàng cười tủm tỉm nói:

- Giáo chủ xem sách gì mà nhập thần như thế?

- Huyền Nữ Toán kinh.

Tần Mục ngẩng đầu, mời nàng ngồi xuống, vô cùng chân thành nói:

- Mù gia gia lúc nào cũng quấy rối, làm liên lụy các ngươi bái đường với ta. Ta biết hắn lo lắng an nguy của ta, muốn ta cưới vợ sinh con. Dùng vợ con ngăn trở ta, không muốn ta trở lại Duyên Khang, không muốn ta đối mặt với nguy hiểm tương lai. Hương muội muội, các ngươi chịu tội cùng ta, ta phải xin lỗi ngươi.

Dứt lời, hắn đứng dậy cúi người.

Tư Vân Hương vội hoàn lễ, nghiêm túc nói:

- Ngươi tôn trọng ta như khách, không có thừa dịp ta cùng công chúa nguy hiểm, ta đều nhìn rõ, tự nhiên biết giáo chủ làm người như thế nào. Ngươi là giáo chủ, bối phận cao hơn ta nửa bối, không cần đa lễ.

Tuổi của nàng nhỏ hơn Tần Mục, chỉ là tiểu nha đầu mười bốn tuổi, mắt ngọc mày ngài. Ban đầu Tư Vân Hương đối nhân xử thế chung quy có chút bất cần đời, hiện tại nàng nghiêm chỉnh, nói năng nho nhã lễ độ.

Thánh nữ Tư gia là nhân tuyển Thiên Ma giáo chủ. Nếu như Thiên Ma giáo chủ bất hạnh qua đời, Thánh nữ sẽ kế vị, do đó sẽ có khí độ bất phàm.

- Giáo chủ không nói với ngươi vì sao phải xem Huyền Nữ Toán kinh sao?

Nàng cười nói.

Tần Mục tiếp tục nghiên cứu Huyền Nữ Toán kinh, nói:

- Muốn chạy ra lòng bàn tay Mù gia gia, nhanh chân chạy cũng không chạy nổi. Hạ độc, đó là gia gia của ta, cũng không tốt lắm. Cho nên ta muốn dùng thần thông truyền tống.

Tư Vân Hương kinh ngạc nói:

- Giáo chủ đã có tạo nghệ thuật số tới mức này rồi sao?

Thần thông truyền tống cực khó tu luyện, bên trong Thiên Ma giáo chỉ có mấy người luyện thành. Đường chủ các đường đều dùng truyền tống kỳ truyền tống. Muốn luyện thành thần thông truyền tống, nhất định phải nắm giữ trình độ thuật số kinh người! 

Loại thần thông này khó khăn không dưới Đạo kiếm của Đạo môn, vận dụng thần thông truyền tống, nhất định phải tu luyện không gian thuật số tới cực hạn. Nếu không tính toán không gian sai lầm, truyền tống bản thân đến nơi nguy hiểm chỉ là việc nhỏ. Đáng sợ nhất chính là truyền tống vào viên đá, thân thể dung hợp với đá.

Nhưng đáng sợ nhất chính là thần thông truyền tống xảy ra sai sót, phân giải bản thân vào trong không gian.

Điểm khó khăn nhất của thần thông truyền tống cần phải tính toán vô số tiết điểm không gian trong nháy mắt, không thể tính sai mỗi một tiết điểm. Đồng thời không ngừng tính toán trên đường truyền tống, số lượng tính toán lớn phải chuẩn xác, việc này hầu như không thể hoàn thành.

Trong lịch sử Thiên Ma giáo, bởi vì tu luyện thần thông truyền tống kết quả bị thần thông làm tàn, làm chết, làm mất tích nhiều vô số kể, cường giả bị phân giải nhiều vô số kể.

Đáng sợ hơn chính là, những cường giả này đều có trình độ thuật số kinh người.

Tần Mục nghiên cứu Toán kinh, đồng thời không ngừng diễn toán, thử tính toán một đám tiết điểm không gian, nói:

- Lâm Hiên Đạo chủ tặng Huyền Nữ Toán kinh cho ta đã được mấy tháng rồi, ta vẫn nghiên cứu suốt thời gian đó. Về phần Thái Huyền Toán kinh, ta đã nắm giữ hoàn toàn. Trình độ thuật số của Đạo môn đệ nhất thiên hạ, hai loại Toán kinh dung hợp với nhau, có thể hiểu ra bí ẩn trong thần thông truyền tống. Ngươi yên tâm, buổi tối hôm nay, ta có thể triệt để nghiên cứu ra Huyền Nữ Toán kinh. Sáng mai, bóng tối Đại Khư lui bước, ta có thể mượn nhờ môn thần thông này rời đi. Mù gia gia thấy ta rời đi, đương nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi.

Sắc mặt Tư Vân Hương phức tạp, ôn nhu nói:

- Ngươi cần gì liều mạng như vậy? Mù gia gia chỉ cưỡng ép bắt chúng ta đi, buộc chúng ta gả cho ngươi. Ngươi chỉ lo nghĩ cho chúng ta, nhưng mà ngươi có hỏi xem chúng ta nguyện ý gả cho ngươi hay không?

Tần Mục dừng tính toán, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn, Hương Thánh nữ muốn từ chối lại xấu hổ.

- Hương muội muội, ngươi nguyện ý gả cho ta sao?

Tần Mục trừng to mắt hỏi.

Tư Vân Hương nhắm mắt, ngượng ngùng cúi đầu, hạt châu trên mũ phượng hơi rung nhẹ, đón ánh nến hiện ra màu sắc châu báu mê người.

- Ta không tin.

Tần Mục cúi đầu đọc sách, tiếp tục nghiên cứu, nói:

- Vừa rồi trong áo của ngươi cầm dao găm, chờ ta đi đến bên cạnh ngươi sẽ đâm ta, ta mới không tin.

Tư Vân Hương siết chặt hai tay, nàng nghiến răng ken két, đột nhiên rút dao găm nhỏ đâm về phía Tần Mục.

Tần Mục cười ha ha, hắn lách người tránh dao găm, cũng lật tay ném Tư Vân Hương quay tròn. Áo bào đỏ lắc lư, hàn quang lóe sáng trong tay nàng và tấn công Tần Mục.

Trong động phòng sinh ra tiếng bốp bốp, đủ loại đồ dùng trong nhà bị đánh vỡ.

- Thật là náo nhiệt.

Người mù đặt chén rượu xuống, lỗ tai giật giật, bình chân như vại, cười tủm tỉm bồi rượu Phong Tú Vân, hỏi:

- Phong tướng quân thành thân chưa?

Tần Mục và Tư Vân Hương chỉ đấu một lúc, rốt cuộc hắn cũng chiếm thượng phong, đoạt lấy dao găm. Hắn ném Thánh nữ lên giường, lúc này dùng tay đánh vào mông nàng vài cái, cũng báo thù bị cướp sạch tiểu kim khố, sau đó tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Tư Vân Hương thở phì phò chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn.

Bất tri bất giác sắc trời dần dần sáng rõ, thế giới Đại Khư bị bóng tối bao phủ cũng lùi bước. Tần Mục đọc sách một đêm, tinh thần vẫn no đủ.

Tư Vân Hương tỉnh lại, chẳng biết nàng nghiêng người nhìn Tần Mục lúc nào, lại hừ một tiếng.

Tần Mục quay đầu, cười nói:

- Lúc ngươi ngủ ngáy âm thanh không lớn, giống như mèo kêu. Hẳn là cổ họng có tạp chứng, hơn phân nửa là lúc luyện công tẩu hỏa một lần lưu lại di chứng. Ta luyện linh đan cho ngươi, ngươi phục dụng vài ngày sẽ khỏi.

Tư Vân Hương bò ra khỏi giường và tiếp nhận linh đan.

Tần Mục phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt chớp động, nói:

- Lần này nhất định có thể thành công trốn đi. Chẳng qua Mù gia gia chỉ giải Linh Thai Thần tàng của ta, pháp lực của ta không đủ để truyền tống quá xa. Cho nên ta cần dùng đến Ngự Long quyết trong Hoạn Long kinh, bảo Giao Long vòng quanh thân thể, cho ta mượn pháp lực.

Tư Vân Hương giật nảy mình:

- Ngươi vẫn muốn đi?

Tần Mục cười nói:

- Đương nhiên. Mù gia gia luôn cảm thấy ta nhất định sẽ chết tại Duyên Khang. Như vậy ta sẽ chứng minh cho hắn thấy, ta có thể đào thoát trong tay hắn, tương lai ta cũng có thể đào thoát trong đại kiếp! Người trong thiên hạ không thể giết ta!

Niềm tin của hắn tràn đầy, đẩy cửa phòng ra, Tư Vân Hương theo hắn ra ngoài. Lại thấy người mù đứng trong cổng hoa viên, giống như cười mà không phải cười nhìn bọn họ.

Tư Vân Hương vội vàng nhìn về phía Tần Mục, Tần Mục tươi cười.

Người mù cau mày, không biết lấy gậy trúc ở nơi nào, hắn lắc gậy trúc và nói:

- Mục nhi, cháu dâu, ăn cơm đi.

Tần Mục cười nói:

- Đang muốn ăn cơm.

Tư Vân Hương luôn cảm giác hai nam nhân này đang đấu nhau, người mù rõ ràng không có mắt nhưng lại cho người ta cảm giác hai người đang nhìn nhau, có cảm giác so tài âm thầm.

Trên bàn cơm, Linh Dục Tú làm “người cũ” xuất hiện. Tiểu nha đầu Hồ Linh Nhi cúi đầu ăn cơm, khó chịu trong lòng viết rõ lên mặt, hai má phình ra, không biết đang phụng phịu với ai.

- Long béo, kén ăn đánh chết ngươi!

Đột nhiên tiểu nha đầu nổi giận với Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân sợ hãi suýt ngã vào trong chậu ăn của mình. Một đám Giao Long nhỏ nhắn vui vẻ kêu gào mã ha mã ha.

Long Kỳ Lân cười xòa nói:

- Linh Nhi tỷ, ta không kén ăn. Ngươi xem, ta đã gầy đi nửa lạng.

Sau khi ăn điểm tâm, người mù lại cười tủm tỉm, hắn thản nhiên nói:

- Mục nhi, phía trước chính là Đại Khư, có gì muốn làm thì làm đi.

Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, nói:

- Mù gia gia phong ấn Ngũ Diệu Lục Hợp Thần tàng của ta, ta làm sao dám làm gì?

Người mù cười ha hả, duỗi ra ngón tay điểm vào mi tâm của hắn, nói:

- Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.

Trong người Tần Mục sinh ra hai tiếng nổ, Ngũ Diệu Thần tàng cùng Lục Hợp Thần tàng mở ra, pháp lực cuồn cuộn đã quay về. Hắn cảm giác lực lượng tràn ngập toàn thân.

- Mù gia gia rất tự tin.

Tần Mục nháy mắt, chiến ý bốc cháy hừng hực.

Người mù chống gậy trúc cười tủm tỉm nói:

- Dễ nói, dễ nói.

Đột nhiên, Tần Mục đạp mạnh mặt đất, ngay sau đó trên người xuất hiện hoa văn truyền tống hoa lệ. Trận văn sáng lên, thân thể hắn biến mất ngay lập tức.

Thần thông truyền tống!

Thân thể hắn vừa biến mất, đột nhiên người mù nâng trượng lên, Tần Mục rơi từ giữa không trung xuống đất. Trên người có trận văn hoa lệ xoay tròn, thân thể lại biến mất không thấy đâu nữa.

Người mù ném gậy trúc đi, một cây gậy trúc màu xanh biếc như ngọc hóa thành một con Thanh Long giữa không trung, liên tục điểm vào trong không gian. Một lần nữa cắt đứt thần thông truyền tống của Tần Mục, hắn lại xuất hiện thần nữa.

Thân thể Tần Mục lấp loé không yên, hắn bị ép tiếp cận tiểu viện, rốt cuộc hắn bị gậy trúc ép rơi xuống sân.

Hai chân hắn còn chưa chạm vào đất, đột nhiên tiếng sáo vang lên. Mấy con Giao Long nhanh chóng lao về phía người mù, trong khoảnh khắc trói chặt người mù.

Người mù thờ ơ lãnh đạm, gậy trúc bay tới điểm nhẹ cổ hai con Giao Long một cái, hai con Giao Long nằm xụi lơ như rắn chết.

Cùng lúc đó, lại có hai con Giao Long bay tới dưới chân Tần Mục, Tần Mục cảm giác pháp lực sôi trào, bàn tay hắn bổ về phía trước.

Bá bá bá, vô số hoa văn truyền tống trận tuôn ra, trung tâm chính là người mù và hắn. Không gian giữa hai người đang nhanh chóng phồng lên, khoảng cách hai người càng lúc càng xa, trong bọn họ, tất cả đều sinh ra trận văn sáng bóng.

Sắc mặt người mù biến hóa, hắn cầm gậy trúc đuổi theo. Gậy trúc liên tục phá vỡ ký hiệu trận văn, đột nhiên trận văn bốn phía bay về phía người mù.

Người mù dừng tay, tùy ý bỏ mặc đám phù văn bao phủ thân thể, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng:

- Mục nhi, ngươi thắng!

Vù!

Một đạo quang mang xuất hiện, hắn bị thần thông truyền tống đưa đi.

Bên ngoài Mật Thủy quan, người mù xuất hiện trong một tia sáng. Hắn nhìn Mật Thủy quan một lát, lúc này mới cười nói:

- Ngươi trưởng thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.