Mục Thần Ký

Chương 641: Chương 641: Uy Lực Của Thần Luân




Tần Mục có thể thi triển ra Thiên Địa Ấn Pháp, cũng không phải là tác dụng của phách thể, mà là một câu nói của Sơ tổ. Đó là câu nói ngươi giống như ta đều là cô nhi của Tần thị, những lời này khiến cho hắn cảm giác như chính mình trải qua tâm cảnh cộng hưởng cùng Sơ tổ.

Hắn có thể cảm nhận được thời đại Khai Hoàng huỷ diệt, mình làm cô nhi Tần thị duy nhất trên thế giới này, cảm giác vô cùng bất lực phải một mình nâng mảnh thiên địa này lên.

Loại cảm giác này là cảm giác của Sơ tổ, cũng là cảm giác của hắn.

Không chỉ có như vậy, Sơ tổ muốn nâng lên chính là thời đại Khai Hoàng, không khiến cho thời đại Khai Hoàng huỷ diệt, Tần Mục muốn nâng lên chính là thiên hạ hiện tại, là thời đại Duyên Khang.

Duyên Khang bây giờ nhìn rất an toàn, bách tính an cư lạc nghiệp, nhưng Tần Mục lại biết rõ nguy hiểm đang từng bước tới gần, uy hiếp đang lặng lẽ hạ xuống. Ma tộc của Thái Hoàng Thiên, tượng đá bên trong Duyên Khang, bầu trời giả tạo, Thượng Thương ở Tây Thổ xa xôi...

Biết rõ cả Xích Minh hiện tại cũng là uy hiếp!

Thời đại Duyên Khang chỉ có vừa lộ ra manh mối, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tan thành mây khói!

Thời đại Duyên Khang này vừa sinh ra, còn chưa quật khởi cũng đã trở nên bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng khiến thiên địa lật úp, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Chính là loại tâm cảnh này, khiến cho hắn có thể phát ra uy lực Thiên Địa Ấn Pháp của Sơ tổ.

Dưới uy năng của ấn pháp, Tần Mục không chỉ giống như một cây Định Hải Thần Châm, càng giống như là cây cột ổn định chống đỡ thiên địa. Trong lòng hắn muốn làm chính là sau này có khả năng loại bỏ kiếp nạn vô hình, không để cho lịch sử mỗi một thời đại huỷ diệt lại tái diễn!

Cho dù hắn có tâm cảnh buồn bã thảm thương, nhưng không có loại tinh thần chán chường cùng suy sụp như trên người của Sơ tổ Nhân Hoàng. Cùng là Thiên Địa ấn, trong ấn pháp của hắn còn che giấu một loại tinh thần bừng bừng hăng hái, nguy cơ hạ xuống lại càng thêm cứng rắn tiến lên!

Đây là chỗ bất đồng của hắn cùng Sơ tổ Nhân Hoàng!

Cũng là nguyên nhân khiến cho Sơ tổ Nhân Hoàng xoay người lại, nhìn thấy được một ấn này của hắn không khỏi giật mình kinh sợ.

Một chiêu này của Tần Mục lại thi triển ra Thiên Địa ấn của hắn, ấn pháp của Sơ tổ Nhân Hoàng cùng ấn pháp Tần Mục thấy từ trước có nhiều chỗ khác nhau. Ấn pháp của hắn đều là hai tay dùng thi triển ấn pháp, bất kỳ một chiêu nào cũng nhất định phải dùng đến hai tay, một ấn làm thiên, một ấn làm địa.

Thiên ấn, lòng bàn tay là vân khí trên trời, năm ngón tay là nhật nguyệt hoặc ngũ diệu ngôi sao.

Địa ấn, chỉ tay là sông lớn sơn mạch, vân tay là hồ nước biển rộng.

Thiên ấn chấn động, vân khí biến hóa, ngũ diệu cùng nhật nguyệt vận chuyển, năm ngón tay bắn ra ngũ diệu ngũ hành hoặc lực lượng nhật nguyệt.

Địa ấn chấn động, sông lớn đổ, sơn mạch nứt ra sụp xuống, mỗi một ngón tay đều giống như là chất chứa một biển rộng, uy lực vô cùng.

Mà thời điểm trời sụp đổ, thời điểm đất rung chuyển, uy lực lại càng thêm kinh khủng. Bên trong ấn giấu địa thủy phong hỏa, thiên ấn lại chuyển dời trăng sao đánh xuống mặt đất.

Về phần ấn pháp hóa thành ấn pháp chôn vùi, uy lực lại tăng lên rất nhiều lần, chỉ có điều này đã là thần thông trong Thiên Khuynh Tam Thức, không có khả năng dễ dàng vận dụng.

Qua một lúc lâu, Tần Mục thu thế, hiện tượng kỳ lạ trời long đất lở ở bốn phía xung quanh hắn biến mất.

- Ngươi học được, sử dụng đã rất khá.

Sơ tổ Nhân Hoàng lộ ra nụ cười vui mừng, nói:

- Học đến tới trình độ sử dụng ra, ta rất chờ mong ấn pháp của ta ở trong tay ngươi phát dương quang đại.

Tần Mục vẫn mang theo khí chất u buồn buồn bã lại hăng hái tiến thủ, hắn bị Thiên Địa ấn ảnh hưởng, tiến vào loại khí chất này nhất thời trong khoảng nửa khắc khó có thể đi ra, cần phải bình phục một khoảng thời gian mới có khả năng loại bỏ ảnh hưởng của Thiên Địa ấn mang đến.

- A, ấn pháp này có phần cổ quái!

Tần Mục quan sát xung quanh một hồi, chỉ thấy ngự hoa viên vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không thiếu một bông hoa, một mảnh gỗ nào. Vừa rồi hắn thi triển ra Thiên Địa Ấn Pháp rõ ràng có uy lực kinh thiên, cho dù là bầu trời và mặt đất cũng sẽ bị đánh cho văng tung tóe!

Hắn vốn cho rằng ngự hoa viên của Duyên Phong đế sẽ bị Thiên Địa ấn của mình phá đến không còn một mảnh, không nghĩ tới ngự hoa viên lại không có chút tổn thất nào. Chẳng lẽ mình mới vừa cảm giác được lực lượng khủng khiếp giấu bên trong Thiên Địa ấn chỉ là một loại ảo giác?

- Tinh thần của Thiên Địa ấn là giúp đỡ thiên địa, là cột trụ cho thiên địa đứng không ngã, giữ lại tính mạng cho bách tính, làm sao có thể phá hủy thiên địa?

Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Tất cả uy lực của môn ấn pháp này chỉ rơi vào trên người kẻ địch, sẽ không phá hỏng xung quanh.

Tần Mục có chút tiếc nuối, nói:

- Sơ tổ, ấn pháp này của ngươi không đủ mạnh mẽ, lúc ta luyện cảm giác được lực lượng to lớn, nhưng ngay cả vườn rau của hoàng đế cũng không phá được.

Sơ tổ Nhân Hoàng chán nản, chỉ vào hắn nói không ra lời, qua một lát, lúc này mới cả giận nói:

- Ta không ngừng nỗ lực đánh lên tầng tám trăm của Xích Minh Trấn Thiên Lâu, ngươi không thấy được uy lực ấn pháp của ta sao?

Tần Mục thành thật lắc đầu, chột dạ nói:

- Ta chỉ lo nghiên cứu phù văn Tạo Hóa Thần Luân, không có nhìn, ngược lại Ban Công Thố nhìn chằm chằm. Lại nói, đánh bại Xích Khê cũng không tính là gì cả, cảnh giới của ngươi cao hơn hắn nhiều, đánh bại hắn là đương nhiên...

Sơ tổ Nhân Hoàng cụt hứng, ủ rũ cuối đầu nói:

- Ta đánh không phải hắn, mà là Xích Minh Trấn Thiên Lâu, nếu ta muốn đánh hắn, chiêu thứ nhất hắn đã chết. Hóa ra ta đánh tám trăm lầu đều là uổng công...

Tần Mục vội vàng nói:

- Sơ tổ không cần thương tâm, ấn pháp này của ngươi tuy rằng không bằng kiếm pháp của ta nhưng sửa lại vẫn rất lợi hại, bảo đảm có thể đánh nát vườn rau của hoàng đế. Đợi ta sửa chữa một chút, nhất định sẽ oai phong lẫm liệt, uy mãnh bá đạo!

Sơ tổ hữu khí vô lực đi ra ngoài, vẫy vẫy tay:

- Ngươi muốn lăn qua lăn lại thế nào thì lăn qua lăn lại như thế, ta... ôi.

Hắn thở dài, có một loại cảm giác vô cùng bất lực. Đi rất xa rồi hắn vẫn không yên lòng, sợ Tần Mục sửa loạn ấn pháp của mình, len lén quay đầu nhìn lại, đã thấy Tần Mục vẫn đang thử nghiệm phù văn tạo hóa, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút mất mát.

- Hắn không tiếp tục tu luyện ấn pháp của ta, lẽ nào ấn pháp của ta không lọt vào trong tầm mắt của hắn?

Qua mấy ngày, triều đình cùng Xích Khê nói xong điều kiện, ký kết minh ước. Trong danh sách Tần Mục liệt kê ra bị Xích Khê hủy bỏ mấy cái, nhưng phần lớn đều đáp ứng, chỉ có điều yêu cầu Duyên Phong đế phải ở lãnh địa của Xích Minh mở học cung học viện, truyền thụ đạo pháp thần thông của Duyên Khang cho Xích Minh.

Duyên Phong đế đáp ứng, ở chỗ Nam Cương gần Đại Khư vẽ ra một khối lãnh địa lớn, khiến cho Xích Minh có thể ở nơi đó sinh sống.

Tần Mục phân phó nhất định phải thu vào cái Tạo Hóa Thần Luân, Xích Khê cũng đáp ứng.

Tần Mục tâm hoa nở rộ, lúc này liền cùng Xích Khê chạy tới Nam Hải, kéo Tạo Hóa Thần Luân trở lại kinh thành, e sợ Xích Khê sẽ đổi ý.

Ban Công Thố nhìn thấy Xích Khê đáp ứng hơn phân nửa điều kiện của Tần Mục, rất nhiều bảo vật trong đáy biển Thần Thành đều giao cho Duyên Khang quốc, không nhịn được tiếc nuối không thôi, nói:

- Lão sư, đây là liên minh, không phải là xưng thần, lão sư cho Duyên Phong đế lợi ích quá nhiều! Thần binh lợi khí đều có mấy chục vạn! Nhất là Tạo Hóa Thần Luân, càng là trọng khí trong trọng khí, làm sao có thể giao cho Duyên Khang?

Xích Khê cười lạnh, nói:

- Tần giáo chủ này chính là một tiểu tử ở nông thôn, chưa từng nhìn thấy qua thế giới. Hoàng đế cũng chưa từng nhìn thấy qua thế giới! Ngươi cũng vậy.

Ban Công Thố không giải thích được, nói:

- Mời lão sư chỉ giáo.

- Thần binh lợi khí đều là thời đại Xích Minh rèn ra, năm đó Thiên Đình là có nhiều tới mức nào? Chính là mấy chục vạn thần binh vẫn không để vào mắt, chẳng qua là một tòa bảo khố tồn kho trong thiên cung mà thôi.

Xích Khê thản nhiên nói:

- Về phần Tạo Hóa Thần Luân, Thần Luân này thật sự phí sức lực rất lớn của Xích Minh thần triều mới chế tạo ra được, muốn chế tạo lại một cái như vậy cũng không thể, không có bản vẽ, cũng không có nhiều người tay nghề giỏi như vậy. Nhưng Thần Luân này trước sau chỉ là một chìa khoá giải phong! Con dân của Xích Minh thần triều ta đều đã giải phong, giữ lại Thần Luân này cũng vô dụng, ngược lại chiếm một khối lãnh thổ lớn! Xích Minh thần triều ở tổ địa có một nơi sống yên ổn mới là chủ yếu nhất, có thể từng bước xâm chiếm, mở rộng lãnh địa! Học được đạo pháp thần thông của Duyên Khang, Duyên Khang còn có thể chống lại được Thần Ma của Xích Minh thần triều ta sao?

Ánh mắt của Ban Công Thố nhất thời sáng lên, vỗ tay tán thưởng không dừng.

Xích Khê mỉm cười nói:

- Đứng ở độ cao khác nhau, nhìn vật lại khác nhau. Đồ nhi, ngươi từ trước đứng ở độ cao chỉ tương đương với tầm cao của con gà, cho rằng sâu trong đất đều tốt, nhưng mà đối với hùng ưng trên bầu trời mà nói, sâu trong đất cũng chỉ dành cho gà mà thôi.

Ban Công Thố quỳ gối, thật nói:

- Lão sư dạy phải. Buồn cười cho Tần giáo chủ vẫn tự cho rằng mưu kế của mình thành công, dương dương tự đắc!

Xích Khê cười nói:

- Đó là tầm mắt kiến thức của hắn không cao, cho nên không nhìn thấy được xa. Chỉ có điều Duyên Phong đế là đại đế của thời đại Duyên Khang, không nghĩ tới tầm nhìn cũng hạn hẹp, không hơn, khiến ta khinh thường. Đế hoàng như vậy không xứng để thống trị mảnh đất này. Đi, theo ta đi gặp Duyên Phong đế, ta có việc tìm hắn.

Sư đồ hai người vào cung cầu kiến, Nhạn Tri Khuê cuống quít nghênh đón, nói:

- Bệ hạ ở ngự hoa viên, xem Tần đại nhân thử bảo vật. Hai vị xin mời đi theo ta.

Xích Khê theo hắn đi tới ngự hoa viên, từ phía xa lại thấy Tạo Hóa Thần Luân cực lớn đứng vững ở trên một ngọn núi, xung quanh có từng mặt tường cao che chắn, nghiêm cấm người ngoài tiến vào.

Đợi tới khi đi vào trong đó, hắn đã thấy ở đây có ba, năm vị thần chỉ, chắc là quan văn đang cùng đám người Duyên Phong đế đứng ở xung quanh Tạo Hóa Thần Luân, Sơ tổ Nhân Hoàng cũng ở trong đó.

Bên cạnh, còn có hoàng hậu nương nương dẫn theo công chúa Linh Dục Tú và tiểu hoàng tử, còn có hơn mười cung nữ hầu hạ.

Về phần trong Tạo Hóa Thần Luân, Tần Mục lấy ra một đống lớn linh binh tính toán, tạo thành một công cụ bàn tính lớn, không ngừng tính toán theo công thức, không biết đang trêu ghẹo cái gì.

- Bệ hạ.

Xích Khê tiến lên chào, nói:

- Nếu đã liên minh, như vậy ta lại muốn rời khỏi Duyên Khang, đi gặp thần tử. Lần này là ngoại thần cùng bệ hạ ký kết minh ước, nhưng còn cần thông báo với thần tử bên kia một tiếng, vẫn mong bệ hạ phái sứ thần đi tới Xích Minh Huyền Không Giới gặp thần tử.

- Đây là việc nên làm.

Duyên Phong đế cười nói:

- Đợi đến khi Tần ái khanh thử nghiệm qua Tạo Hóa Thần Luân, trẫm sẽ phái mấy vị sứ giả cùng Xích Khê đạo hữu đi tới Xích Minh Huyền Không Giới. Xích Khê đạo hữu chờ một lát.

Xích Khê nói vâng mỉm cười đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tần Mục ở trong bánh xe tính toán.

Ban Công Thố lộ ra vẻ tươi cười, thản nhiên tự đắc, thầm nghĩ:

- Nghe nói Duyên Phong đế là một người ngu ngốc không nói, hơi một tý lại muốn chém đầu, đợi tới khi Duyên Phong đế phát hiện Tạo Hóa Thần Luân phải sử dụng cái giá rất lớn mới nhận được chỉ là thứ vô dụng, nhất định sẽ chém đầu của người này!

Trong Tạo Hóa Thần Luân, Tần Mục tính toán theo công thức một lúc lâu, đột nhiên thu linh binh tính toán, cười nói:

- Có mười phần nắm chắc!

Xích Khê cười nói:

- Tần tiểu hữu, nếu như ngươi muốn phát động Thần Luân của thời đại Xích Minh ta, sao không thỉnh giáo ta, ta có thể truyền thụ cho ngươi.

Tần Mục lắc đầu, thử thắp sáng phù văn khởi động trên Thần Luân, lắc đầu nói:

- Ngươi không hiểu. Thỉnh giáo ngươi cũng vô dụng.

Xích Khê hoàn toàn không tức giận, cười nói:

- Phù văn khởi động không phải cái đó, Tần tiểu hữu, ngươi tính sai rồi.

- Không sai.

Tần Mục lơ lửng ở trong bánh xe, chỉ thấy mỗi một phù văn trên Tạo Hóa Thần Luân lần lượt sáng lên, phù văn giống như nước chảy không ngừng biến hóa. Tiếp theo các bánh xe lớn trên Thần Luân không ngừng xoay tròn, khác với lúc Xích Khê phát động, những Thần Luân Này không ngờ là đang nghịch chuyển!

Ong ong oong!

Tốc độ xoay tròn của bánh xe thần tạo hóa càng lúc càng nhanh, từng ánh sáng phù văn chiếu ra khắp bốn phương tám hướng, nhanh chóng soi sáng mọi người ở trong đại viện này!

Đột nhiên, có tiếng tí tách tí tách truyền đến, Xích Khê vội vàng nhìn lại, chỉ thấy thân thể của đám người Duyên Phong đế đang nhanh chóng biến hóa. Duyên Phong đế uy vũ không tầm thường, nhưng lúc này không ngờ mọc ra một cái đầu cá!

Thần chỉ bên cạnh Duyên Phong đế, có đầu biến thành tán cây, có đầu biến thành sứa, ngay cả hoàng hậu nương nương đã biến thành một con động vật biển cực lớn!

Xích Khê kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Ban Công Thố, Ban Công Thố đã nằm trên mặt đất, biến thành một con rắn biển, đang chuyển động thân thể!

Xích Khê vội vàng xoa xoa đầu của mình, kinh sợ hô lên một tiếng, đầu mình đã biến thành ba cái đầu cá cực lớn!

Không chỉ có như vậy, nguyên thần của hắn cũng biến hóa theo, pháp lực của bản thân mình trải qua mấy mươi vạn năm khổ luyện, hoàn toàn không có cách nào vận dụng được!

Xích Khê hoảng hốt lo sợ, mắt mở trừng trừng nhìn hai chân của mình lại biến thành đuôi cá. Mọi người ở đây ngoại trừ Tần Mục ở trung tâm của Thần Luân ra, lại chỉ có Sơ tổ không bị Tạo Hóa Thần Luân đồng hóa nhưng thân thể đang ầm ầm biến hóa, khi thì mọc ra vẩy cá, khi thì mọc ra vây cá!

Hiển nhiên, cho dù là Sơ tổ Nhân Hoàng cũng khó có thể hoàn toàn ngăn cản uy năng của bánh xe thần tạo hóa này!

Đây cũng không phải là thần thông có thể tạo thành tổn thương lớn cho những người khác mà là một loại lực tạo hóa kỳ lạ, bởi vì Sơ tổ Nhân Hoàng cũng học qua thuật tạo hóa nên mới có thể chống đỡ.

- Nguy rồi!

Xích Khê đột nhiên tỉnh ngộ lại:

- Thảo nào người họ Tần này nhất định phải đòi Tạo Hóa Thần Luân! Thời điểm người này coi trọng Trảm Thần Huyền đao của ta, ta nên biết tên khốn kiếp này có khả năng quan sát giống như là lão tặc kinh niên vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.