Mục Thần Ký

Chương 274: Chương 274: Vu Pháp Giết Người




“Giết người rồi! Giết người rồi!”

Có quản sự vội vàng chạy đi bẩm báo với đại tế tửu Cố Ly Noãn, nói oang oang:

“Không xong rồi! Thái học bác sỹ Tần Mục lại giết người rồi!”

Trong Thái Học Viện, Cố Ly Noãn đang ngồi uống trà, thản nhiên cười nói:

“Việc này có gì phải hốt hoảng chứ? Hắn là Thiên Ma giáo chủ, giết người thôi cũng khiến ngươi hoảng hốt vậy sao? Hắn không giết người mới là chuyện lạ, hắn giết ai rồi?”

Quản sự không kịp thở dốc, nói:

“Hắn giết hai sứ giả của Man Địch quốc!”

Tách!

Chén trà trong tay Cố Ly Noãn vỡ vụn, mặt biến sắc, thất thanh nói:

“Sứ giả của Man Địch quốc? Lại còn giết hai người? Không phải, ta đã mời ăn rồi, tại sao vẫn còn làm khó ta?”

Ông ta vội vàng đứng dậy định chạy ra ngoài điện nhưng đột nhiên lại dừng lại, bước tới bước lui, nói:

“Hắn là Thiên Ma giáo chủ, đứng đầu đệ nhất thánh địa ma đạo. Ta chạy đi trách cứ hắn chả khác nào động thổ trên đầu thọ tinh, chán sống. Việc này hãy bẩm báo trước với thái tử điện hạ!”

Bá Sơn tế tửu đứng quan sát Tần Mục và Ban Công Thố ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này chỉ cảm giác đầu óc quay cuồng, thực sự cảm thấy khó xử:

“Sư đệ, ta chỉ bảo ngươi thăm dò thực lực của Ban Công Thố, ai bảo ngươi giết sứ giả của Man Địch quốc chứ?”

Sứ giả của Man Địch quốc là do khả hãn của Man Địch quốc phái tới, dẫn đầu là Ban Công Thố. Tổng cộng hơn mười người, Tần Mục lần này giết hai người ở Thái Học Viện.

Việc này chắc chắn sẽ không dễ dàng giải quyết!

Loan Đích khả hãn của Man Địch quốc cũng là hùng chủ trên thảo nguyên, hùng tài thao lược, thôn tính các hãn quốc khác xây dựng lên một đại quốc thảo nguyên, chống cự lại với Duyên Khang quốc.

Ông ta thậm chí còn học văn hóa của Duyên Khang quốc, tiếp thu những điểm mạnh của Duyên Khang quốc để phát triển Man Địch quốc, cải cách nội chính Man Địch quốc, xây dựng chế độ triều đình của Man Địch quốc giống với Duyên Khang quốc và cũng mở trường học ở khắp nơi.

Trước mắt ông ta chưa thống nhất thảo nguyên vì thế không thể kháng cự được Duyên Khang quốc, đợi tới khi ông ta thống nhất thảo nguyên sẽ tập trung toàn bộ lực lượng đối phó với Duyên Khang quốc.

Hiện tại Duyên Khang quốc trải qua hai lần tai họa, quốc lực suy yếu nghiêm trọng, mục đích Loan Đích khả hãn sai sứ giả tới Duyên Khang ngoài việc học tập ra thì còn muốn thăm dò xem Duyên Khang suy yếu tới cỡ nào.

Ông ta là hùng ưng cát cứ ở bầu trời thảo nguyên, chuẩn bị xâm chiếm xuống phía đông bất cứ lúc nào, chỉ cần cho ông ta cơ hội ông ta sẽ thống lĩnh thiết kị thảo nguyên đánh phá trung nguyên.

Có điều chắc chắn là Tần Mục không quan tâm tới những vấn đề này, hắn ra tay giết luôn hai vị sứ giả.

Hành động của hắn có thể sẽ châm ngòi chiến sự giữa hai quốc gia!

Hiện tại ảnh hưởng của thiên tai vẫn chưa hết, Duyên Khang quốc đang suy yếu, nếu như Loan Đích khả hãn nhân cơ hội này dẫn quân tấn công, e rằng sẽ có đại nạn.

Bá Sơn tế tửu có chút hối hận vì đã kêu Tần Mục đi thăm dò Ban Công Thố, vị sư đệ đến từ Đại Khư này không coi trời đất ra gì to gan lớn mật, sau khi giết sứ giả phái tới Duyên Khang hắn vỗ mông về lại Đại Khư là hết chuyện nhưng hắn đi và để lại cả một mớ rắc rối.

“Bây giờ thái tử giám quốc, hãy xem thái tử xử lý ra sao!”

Bá Sơn tế tửu không khỏi đau đầu thay cho Linh Ngọc Thư. Linh Ngọc Thư trở thành thái tử, giám quốc khá thuận lợi lại hạ chỉ nhận tội, thỉnh tội với trời ở Thiên Đàn, cho dù là phế minh ước hay thu hồi đất đai, tiếp tục cứu tế thiên tai đều làm rất tốt, rất được lòng dân.

Nhưng hiện giờ e rằng hắn sẽ gặp phải vấn đề nan giải đầu tiên từ khi giám quốc.

Ánh mắt Ban Công Thố nhìn Tần Mục không có mấy tình cảm dường như Tần Mục có ép buộc, khiêu khích tới cỡ nào đi nữa cũng không thể làm lung lay tinh thần của hắn.

Ban Công Thố lạnh nhạt nói:

“Giáo chủ Thiên Ma giáo bản lĩnh đương nhiên không tồi. Có lẽ giữa chúng ta có hiểu nhầm gì đó, nếu giáo chủ không chê bai. Mai ta sẽ mở yến tiệc ở Ngọc Hương Lâu trong kinh thành để chuộc lỗi với giáo chủ, Tần giáo chủ thấy sao?”

“Được.”

Tần Mục rất thoải mái, cười nói:

“Hai tên tùy tùng này của ngươi to gan lớn mật, dám ra tay với ta. Ngươi là chủ nhân đúng là nên đãi tiệc thỉnh tội.”

Khóe mắt Ban Công Thố khẽ co giật, quay người bước đi.

Ánh mắt Tần Mục vẫn không dời khỏi lưng hắn, sát khí đằng đằng nhưng Ban Công Thố vẫn đi rất bình tĩnh dường như không có phát giác gì, không có gì bất ổn, chỉ là bước chân của hắn có phần hoảng loạn, chân đi bước thấp bước cao.

“Gã này…”

Tần Mục hít một hơi thở lạnh, cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ và khó đối phó của Ban Công Thố.

Hắn nhiều lần khiêu khích, sỉ nhục làm Ban Công Thố mất mặt, thậm chí giết tùy tùng của hắn nhưng hắn vẫn không bày tỏ thái độ gì. Hiện giờ sát khí của Tấn Mục nhằm thẳng vào hắn, hắn cũng vẫn đi lại bình thường, chỉ là hơi tập tễnh, hắn đúng là một nhân vật đáng sợ.

Những cái khác không nói tới, nếu như đổi thành những cao thủ như Phật Tử, Đạo Tử. Bị ánh mắt Tần Mục khóa chặt, sát khí nhắm thẳng vào sau lưng, Phật Tử và Đạo Tử e rằng sẽ không dám di chuyển lấy một bước, di chuyển sẽ để lộ sơ hở.

Nếu như tu vi cao cường, thâm hậu hơn Đạo Tử, Phật Tử, bị Tần Mục nhắm tới như vậy hoặc là đi tập tễnh hoặc là từ từ rút lui.

Đi tập tễnh như vậy là do di chuyển thân hình né tránh mọi đòn Tần Mục có thể công kích, vì thế không thể đi trên một đường thẳng, thậm chí phải khiến thân thể mất cân bằng.

Vì thế nhìn dáng đi của Ban Công Thố có phần quái dị giống như bước thấp bước cao nhưng thực ra không hề để lộ bất cứ sơ hở nào, không cho Tần Mục cơ cơ hội tấn công!

Đáng sợ nhất là Ban Công Thố chỉ hơi tập tễnh, không quá sức nghiêm trọng chứng tỏ tu vi và trình độ của hắn cực kì cao!

Bá Sơn tế tửu bước vội tới bên Tần Mục, thấy Tần Mục vẫn nhìn theo bóng dáng Ban Công Thố.

“Bá Sơn sư huynh, ngươi giao cho ta một việc khó nhằn.”

Tần Mục thở dài một hơn nhìn Bá Sơn tế tửu trầm giọng nói:

“Gã Ban Công Thố này là nhân vật mạnh nhất cùng trang lứa mà ta từng gặp, người này nhất định cũng là bá thể như ta!”

Bá Sơn tế tửu sắc mặt không mấy thân thiện:

“Vì thế ngươi giết hai sứ giả tới Duyên Khang?”

Tần Mục ngạc nhiên, lúng túng nói:

“Ngươi cũng không nói không thể giết người. Hơn nữa, ở ngoài thảo nguyên không phải chúng ta cũng giết rất nhiều đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung đó sao? Lần này chỉ giết hai người, đã ít lắm rồi!”

Bá Sơn tế tửu giận dữ bật cười:

“Giống nhau sao? Lần trước ta dẫn ngươi và công chúa đi gây sự, dùng thân phận Võ khả hãn, không liên quan gì tới Duyên Khang quốc. Lần này người ta đi sứ Duyên Khang, đại diện cho Man Địch quốc! Ngươi giết hai sứ giả của Man Địch quốc tức là coi thường Man Địch quốc, sao có thể dễ dàng cho qua chứ?”

Tần Mục thành thực nói:

“Ngươi không nói gì... Giết cũng giết rồi, giờ cũng không cứu sống lại được!”

Bá Sơn tế tửu đầu đau như búa bổ, cũng thở dài, nói:

“Bây giờ ngươi hãy đợi thái tử triệu kiến đi... Chắc thái tử đã nghe nói về chuyện này rồi, hắn chắc chắn sẽ còn đau đầu hơn cả ta. Ngươi là ma giáo chủ Thiên Ma giáo, lại là công thần, vị trí thái tử là ngươi giúp hắn tranh giành được, hắn đánh không được mắng cũng không xong...!”

Ông ta tỏ vẻ lo lắng, trầm giọng nói:

“Nếu như Ban Công Thố là lão quái vật kia, vậy thì tối nay ngươi phải cẩn thận đấy, lão quái vật biết tên họ là có thể làm phép giết người! Ngươi gặp thái tử xong, tối nay ta sẽ tới phòng ngươi!”

Tần Mục gật đầu, nhân vật có thể khiến đồ tể gia gia phải mai danh ẩn tích thì không thể không đề phòng.

Đúng như lời Bá Sơn tế tửu nói, sau giờ trưa thái tử Linh Ngọc Thư liền tìm Tần Mục. Khác với suy đoán của Bá Sơn tế tửu là Linh Ngọc Thư không triệu kiến Tần Mục mà đích thân tới Thái Học Viện gặp hắn.

“Điện hạ đích thân tới đây, tiểu thần vô cùng lo sợ!” Tần Mục hành lễ chào hỏi.

Linh Ngọc Thư liếc mắt nhìn hắn, thở than:

“Cô không thấy ngươi sợ hãi gì cả, ngược lại rất bình tĩnh. Tần giáo chủ, việc hôm nay khiến ta rất đau đầu, nghĩ cả buổi trưa vẫn không biết nên làm sao. Ngươi trước giờ luôn có chính kiến, ngươi hãy bảo cô biết nên làm sao đây?”

Tần Mục cười nói:

“Rất đơn giản. Điện hạ viết thư cho Loan Đích khả hãn, trong thư nói hai sứ giả đi sứ Duyên Khang của Man Địch quốc không nghe giáo hóa, dã tính khó thuần, ở thánh địa vô thượng Thái Học Viện cũng dám ra tay giết người, ý đồ mưu hại Trung Tán đại phu. Vị Trung Tán đại phu này vốn là Tần giáo chủ đệ nhất thánh địa ma đạo của Duyên Khang quốc, Tần giáo chủ nổi giận đã giết chết hai vị sứ giả. Điện hạ lại nói, Tần giáo chủ vẫn chưa nguôi giận, yêu cầu Loan Đích khả hãn bồi thường xin lỗi, nếu không hậu quả khôn lường!”

Linh Ngọc Thư kinh ngạc há hốc miệng.

Một lát sau, hắn mới thở một hơi, nói:

“Được, viết như vậy đi. Nếu như Loan Đích khả hãn nổi giận dẫn binh tới xâm phạm ngươi hãy đi đánh trận đầu, mang đầu xông pha phía trước cho cô.”

Tần Mục sắc mặt xám xịt.

Linh Ngọc Thư cười nói:

“Thiên Ma giáo chủ cũng sợ ngày đó sao? Được rồi, không nói việc này nữa. Giáo chủ, ta thấy rằng người cứ ở lại Thái Học Viện cũng không có ý nghĩa gì. Sứ giả ngoại quốc trong Thái Học Viện có tới bốn năm trăm người, nhỡ một ngày nào đó ngươi hứng lên lại giết vài người, thái tử giám quốc là ta đây còn có thể làm được gì nữa? Ngày nào cũng viết thư cho hoàng đế nước khác thu dọn hậu quả cho ngươi cũng đủ để ta bận hết ngày rồi!”

Tần Mục lúng tùng nói:

“Ta cũng không thường xuyên giết người. Việc này cũng là có nguyên nhân cả mà!”

Linh Ngọc Thư nói:

“Giờ ngươi đã là bậc thần thông, bản lĩnh cao lên rồi. Trước đây phụ hoàng bổ nhiệm ngươi làm Trung Tán đại phu, chỉ cho ngươi một chức quan hữu danh vô thực, không có thực quyền. Chi bằng thế này đi, ta giao cho ngươi một chức vụ có thực quyền. Phụ hoàng và quốc sư đã tỉnh rồi, mấy ngày nữa ta sẽ không cần quản lý triều chính nữa, chắc chắn phải đi cứu tế thiên tai. Ngươi đi cùng ta. Lần này ta đi còn cần dẫn theo một số quan viên Công Bộ, một số sĩ tử của Thái Học Viện.”

Hắn thực sự không yên tâm Tần Mục, để Tần Mục ở lại đây chắc sẽ lại xảy ra chuyện, vì thế không bằng dẫn hắn đi theo bên cạnh.

Tần Mục ngẫm nghĩ, bản thân hắn ở lại Thái Học Viện đúng là cũng không có việc gì làm. Không cho đánh nhau cũng không cho giết người, hạn chế quá nhiều, không bằng đi cùng thái tử.

Linh Ngọc Thư sánh bước bên hắn, đột nhiên nói:

“Nghe nói muội muội của ta hôm qua ngủ ở chỗ ngươi?”

Tần Mục giật mình, nghiêm túc nói:

“Điện hạ, tuyệt đối không có chuyện này. Đừng nghe lời tiểu nhân gièm pha, hủy hoại danh dự của ta và công chúa!”

Linh Ngọc Thư nhìn thẳng vào mặt hắn, thấy thần sắc của hắn không giống như đang nói dối thế mới yên tâm, thở phào nói:

“Ta tin ngươi. Được rồi, việc giết sứ giả ta sẽ giúp ngươi lo liệu, mặt dày viết thư cho Loan Đích khả hãn. Ngươi cũng chuẩn bị đi, qua vài ngày nữa theo ta rời kinh!”

Tần Mục nhìn theo bóng thái tử đi xa, Bá Sơn tế tửu bước tới, dáng vẻ thần bí nói:

“Ta vừa nghe lén thái tử nói lục công chúa Linh Dục Tú đêm qua ngủ ở chỗ ngươi? Nói đi rồi lại nói lại, sáng nay ta đích thực nhìn thấy lục công chúa và hai cung nữ xách đèn lồng xuống núi, có phải các ngươi...”

Tần Mục đau đầu, ngắt lời ông ta nói:

“Tuyệt đối không có chuyện này! Sư huynh, đồ tể gia gia mỗi lần gặp ngươi đều bỏ chạy chính là vì ngươi to miệng, không dám sư đồ hội ngộ. Ngươi thay đổi chút đi, đừng nghe lời đồn đại mà tin là thật.”

Bá Sơn tế tửu lúng túng nói:

“Ta cũng chỉ hiếu kì mà thôi, ngươi yên tâm ta rất kín mồm kín miệng, không giống như kẻ sa cơ Vệ quốc công lúc nào cũng oang oang kể lể khắp nơi… Nếu như Ban Công Thố là lão quái vật, tối nay ngươi sẽ nguy hiểm đấy, tối nay chúng ta ngủ chung một phòng có gì còn giúp đỡ lẫn nhau. Tối nay khi đi ngủ ngươi hãy chú ý một chút, đừng ngủ say quá!”

Đêm đến.

Bá Sơn tế tửu ngáy vang như sấm, ông ta ngủ dưới đất, Tần Mục ngủ trên giường. Tiếng ngáy khiến giường rung chuyển, cả người Tần Mục bị rung tới tê dại, cả đêm không ngủ được.

Suốt đêm không hề có chuyện lạ gì xảy ra, tới canh tư đột nhiên một luồng gió lạnh thổi tới, đánh bật tung hai cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.