Mục Thiếu Phúc Hắc Cưng Chiều Lãnh Kiều Thê

Chương 1: Chương 1: Phản bội sau lưng




"La la la la, rốt cục đã trở về rồi!"

Mới vừa trở về C thị, Giản Mộng Khê đứng ở sân bay, hưng phấn hát hò. Cô lấy điện thoại ra, tính toán tặng bạn trai một bất ngờ lớn, lại ngoài ý muốn nghe được một tiếng 'đing' vang lên. Là tin nhắn từ bạn tốt gửi đến: Tới khách sạn XXX, phòng YYY, có bất ngờ cho cậu!

Ách, cô ấy làm sao biết được hôm nay cô trở về nhỉ? Thật sự là ngoài ý muốn mà. Quên đi, hiện tại vừa vặn có thời gian, đi xem xem rốt cuộc con nhỏ đang làm cái quỷ gì.

Khách sạn nào đó:

Giản Mộng Khê đứng ở ngoài cửa phòng, nghe âm thanh vô cùng quen thuộc với mình, mày hơi nhíu lại. Ánh mắt xác nhận lại số phòng, tim lại đập thật nhanh, tay run rẩy gõ gõ cửa, hít sâu vài lần, rồi không hề do dự mà đẩy cửa đi vào.

Vốn tưởng rằng là bạn tốt bày trò, muốn hẹn gặp cô mà thôi, lại không nghĩ rằng sẽ gặp được tình huống cẩu huyết như vậy. Trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, có cảm giác muốn bỏ chạy trối chết.

"Văn, người ta muốn nha." Trong phòng vang lên một giọng nữ mềm mại, giọng điệu lại có điểm sốt ruột, ánh mắt lại không ngừng nhìn ra ngoài, giống như đang chờ đợi cái gì...

"A, Linh, sao lúc nào em cũng gấp như vậy chứ?" Một giọng nam đùa giỡn cũng nháy mắt vang lên, còn kèm theo tiếng cởi quần áo sột soạt. Giữa tiếng nhạc dễ nghe lập tức vang lên tiếng thở dốc hỗn loạn, khiến cho không khí trong phòng càng thêm mù mịt...

Tiến vào trong phòng, cả phòng tối tăm u ám, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là quần áo tuỳ tay quăng xuống. Mà hai bóng người trên giường hình như cũng đã sốt ruột muốn hành sự. Tên đàn ông còn phát ra tiếng chậc chậc khen ngợi: Thật đẹp!

Tay Giản Mộng Khê nắm chặt, trong lòng rất hy vọng rằng mình nhận nhầm người. Thân mình cô run nhẹ, từng bước từng bước tới gần giường. Đột nhiên, cô dừng bước, cứ như vậy nhìn chằm chằm hai người nằm trên đó. Người đàn ông kia thật sự là bạn trai của cô...

Muốn nhịn, cũng không nhịn được, cô chạy vèo vào toilet, trên tay cầm theo chậu nước lạnh, "Ào" một tiếng, không lưu tình chút nào, toàn bộ tạt lên người đôi cẩu nam nữ trên giường.

"Á... cứu mạng!!!"

Trần Văn vốn là đang hứng trí bừng bừng muốn nếu thử chiêu thức mới, lại đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, nhất thời không phản ứng kịp. Mà người phụ nữ bên cạnh lại sợ hãi kêu lên. Trên người cả hai đều đọng nước, có vẻ đặc biệt buồn cười.

"Mẹ nó, nước lạnh đâu ra vậy? Muốn chết à?"

Trần Văn mắng, hậu tri hậu giác phát hiện ra ánh mắt nóng rực đang nhìn bọn họ chăm chú, liền nghi hoặc ngẩng đầu. Nào biết được, khi nhìn lên, lập tức thấy rõ người trước mặt là ai thì cả người dại ra.

Giản Mộng Khê lạnh lùng nhìn Trần Văn đang hoảng hồn tìm chăn che thân thể, còn cả người phụ nữ đang lui mình sang một bên, trầm mặc không nói gì.

Bỗng nhiên, cô xoay người ra ngoài, trấn định ngồi trên sô pha. Nhưng thật ra, cô đã sớm muốn lên huyết áp. Đây là tình yêu sao?

"Tiểu, tiểu Khê. Sao em lại ở đây?" Trần Văn mặc quần áo, đi tới trước mặt Giản Mộng Khê, nước trên tóc còn đang nhỏ giọt, rõ ràng là không kịp lau. Hắn có chút ảo não, xấu hổ hỏi cô.

"Vì sao lại đối với tôi như vậy? Hai người đã bao lâu rồi?" Giản Mộng Khê trông trả lời Trần Văn, mà ánh mắt lại quét về phía người phụ nữ bên giường, mặt không chút thay đổi hỏi Trần Văn.

"Tiểu Khê, thực xinh lỗi, anh..."

Sắc mặt Trần Văn khó xử nhìn Giản Mộng Khê, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Hắn thật không nghĩ sẽ bị bắt gặp ở nơi xấu hổ như vậy, vốn đang muốn tìm thời gian cùng cô nói chuyện.

"Văn, anh nên nói rõ với cô ta, lẽ nào anh còn muốn gạt cổ?"

Cô gái đứng bên giường mặc chiếc váy khêu gợi, tóc còn ướt, vừa thấy Trần Văn do dự liền sốt ruột lên tiếng, tựa hồ rất sợ mọi người không biết quan hệ của họ vậy.

"Tiểu Khê, mẹ anh phản đối chúng ta quen nhau, cho nên..." Trần Văn có điểm bất đắc dĩ nhìn Giản Mộng Khê, nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào. Hắn khó xử nói một nửa, sau đó lại dừng.

"Cho nên, anh ở sau lưng tôi lên giường với người khác? Anh không thấy buồn cười sao? Cô ta vậy mà còn là bạn tốt nhất của tôi." Giản Mộng Khê thật sự sắp điên rồi. Nếu người phụ nữ này là người khác, cô có lẽ sẽ không thương tâm tới vậy, nhưng người này cư nhiên là bạn tốt nhất của cô từ trước tới giờ, Nguyễn Linh. Thử hỏi sao cô có thể chịu nổi?

"Hừ, bạn tốt nhất? Đây chẳng qua là cô tự nghĩ thôi, tôi chưa từng coi cô là bạn tốt. Nếu không phải vì để tiếp cận Trần, tôi mới lười làm bạn với cô." Nguyễn Linh nghe vậy, vẻ mặt khinh thường nhìn Giản Mộng Khê tựa hồ làm bạn với cô là điều rất dơ bẩn.

"Cô nhìn lại bộ dạng mình đi. Một thân lôi thôi, người không ra người, quá mất thể diện. Lấy bối cảnh của gia đình Văn mà nói, có thể chấp nhận cô sao? Cô Trần đã sớm ghét bỏ cô, muốn kết hôn, cũng không tự soi gương đi, cô xứng sao?" Nguyễn Linh không chờ bọn họ phản ứng, vẻ mặt khinh thường tiếp tục nói, thậm chí còn lôi kéo Trần Văn lui về sau mấy bước, không chút lưu tình chỉ trích Giản Mộng Khê.

"Cô ta nói là sự thật sao? Là anh luôn gạt tôi?"

Giản Mộng Khê ngây ra một lát, không để ý tới sự châm chọc của Nguyễn Linh, thẳng tắp nhìn Trần Văn, hy vọng từ miệng hắn tìm được đáp án chân chính.

"Tiểu Khê, anh... Mẹ anh xác thực không đồng ý hôn sự của chúng ta, cho nên..." Trần Văn lúc này không biết nên giải thích thế nào mới đem thương tổn giảm tới mức thấp nhất. Nhiều năm như vậy, nói không có cảm tình với cô là giả. Chỉ là, hắn thật sự không cách nào ngăn cản áp lực từ mẹ.

"Bốp" một tiếng, Giản Mộng Khê mặt không chút thay đổi, quăng cho Trần Văn một cái tát, lạnh nhạt nói:" Trần Văn, anh nghe đây, tôi đơn giản thì làm sao? Có đồi phong bại tục sao? Cái tát này coi như chấm dứt chuyện giữa chúng ta."

Kỳ thật Giản Mộng Khê cũng không tới nỗi như Nguyễn Linh nói. Cô chỉ có hơi đơn giản một chút, không thích trang điểm ăn diện. Cô luôn ăn mặc thoải mái, tiện là chính, dáng người không tính là mập, chỉ là hơi đầy đặn mà thôi. Không nghĩ rằng đây lại thành lý do bọn họ ghét bỏ mình.

"Này, cô làm gì vậy? Dựa vào cái gì mà dám đánh anh ấy?" Nguyễn Linh thấy Trần Văn bị đánh, kinh ngạc không thôi, khi hoàn hồn liền lập tức mắng Giản Mộng Khê.

"Chỉ bằng hắn hiện tại vẫn là bạn trai của tôi. Cô có thân phận gì, có tư cách gì xen vào? Chuyện chúng tôi hiện tại không tới phiên tiểu tam như cô tới hỏi!"

Giản Mộng Khê giận dữ mắng. Mặt dù bề ngoài cô tỏ vẻ không sao cả, nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm run rẩy không thôi, ngực co rút đau đớn. Nói không cần là giả. Nhưng lúc này, cô cũng không muốn bị bọn họ chế giễu.

"Cô.. Văn, anh xem cô ta nói gì kia, em không chịu." Nguyễn Linh không nghĩ tới miệng lưỡi Giản Mộng Khê lại lợi hại như vậy, có chút kinh ngạc. Hoàn hồn lại liền xoay người khóc lóc kể lể với Trần Văn.

"Trần Văn, anh nghe đây, từ nay về sau, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, gặp lại cũng là người xa lạ." Giản Mộng Khê lạnh nhạt nói, cảm thấy có đứng ngốc ở đây cũng không có ý nghĩ gì, nói xong thì cười lạnh xoay người rời khỏi căn phòng khiến cô hít thở không thông này.

Khuôn mặt Trần Văn lúc này có điểm vặn vẹo, không nghĩ tới Giản Mộng Khê bình thường dịu ngoan sẽ đột nhiên tức giận, lại còn tát hắn. Thấy cô rời đi, theo bản năng muốn đuổi theo cô, lại phát hiện tay mình bị Nguyễn Linh kéo lại, hơn nữa, mình hình như cũng không có lập trường gì để đuổi theo cô, chỉ có thể ngượng ngùng sững sờ đứng đó.

Giản Mộng Khê rời khỏi phòng, đi tới cửa khách sạn, hít sâu vài lần, yên lặng tự nói với mình: Giản Mộng Khê à, đây không tính là cái gì, cười một cái, ngày mai mặt trời vẫn sáng lạn, người như thế không đáng cho mày thương tâm....

Cô trở về nhà. Tuy rằng an ủi bản thân, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà đau đớn, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống chắn mất tầm mắt, khiến cô không phát giác được mình đã đi ra giữa đường.

Vào lúc này, một chiếc xe chạy thẳng tới, lập tức "Két" một tiếng ngừng lại, nhưng cũng không kịp tránh khỏi Giản Mộng Khê.

"A..." Chỉ thấy Giản Mộng Khê phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả người bay lên, ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, máu chảy thành sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.