Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 1: Chương 1: Con trai tổng tài (1)




Chương 1: Con trai tổng tài (1)

Edit: Aya Shinta

Giữa một buổi sáng mùa hè, ánh nắng chói chang từng chùm xuyên qua tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng làm căn phòng sạch sẽ bớt đi chút tối tăm. Trên giường có một cô gái khuôn mặt thanh lệ, da thịt trắng nõn đang ngồi. Cô khẽ vuốt lại đầu tóc hỗn loạn, mặt mũi buồn bực.

008! Cho ta một lời giải thích! Đôi mắt cô trợn to, tay nắm chặt thành quyền.

Tức thì, một giọng nói lạnh lẽo tựa máy móc vang lên trong đầu: Kí chủ, xin đừng oán giận, nếu không ta cho dòng điện mười vạn Volt giật chết ngài a.

...

Đều là đồng nghiệp, có tin ta khiếu nại ngươi hay không? Cô khẽ cắn răng, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.

008: Kí chủ, xin chú ý thân phận, ngài hiện tại đã là nhiệm vụ giả (người làm nhiệm vụ), không còn là nhân viên của Cục Quản lý Thời không nữa.

Phương Cửu...

Xưa nay cô chưa từng tin báo ứng, vậy mà giờ đây cũng được nếm mùi rồi.

Không sai, cô từng là nhân viên hệ thống của Cục Quản lý Thời không, số hiệu 006, chuyên trợ giúp Kí chủ làm nhiệm vụ trong các thế giới song song. Nói thật nhé, từ khi làm cái nghề này, mỗi vị Kí chủ đều do cô tỉ mỉ cần cù chỉ dạy mà hoàn thành nhiệm vụ. Khi cô trở thành nhân viên ưu tú, 008 lúc đó còn không biết đang ở phương trời nào.

Lúc trước chẳng biết bị ai đâm một nhát, tất cả các Kí chủ đều khiếu nại cô, cô đã làm sai cái gì cơ chứ? Chỉ là hơi ác một chút xíu, nhưng mỗi lần đe dọa sẽ giật điện thì cũng có làm thật đâu...

Tìm đâu ra cái hệ thống miệng mồm hơi chua ngoa nhưng trái tim lại mềm yếu, nhất định là có người ghen tị cô, nói không chừng chính là 008!

Sau khi bị khiếu nại, cục trưởng trong cơn tức giận để cô nếm trải cuộc sống của Kí chủ, sau đó...Cô liền trở thành nhiệm vụ giả.

Cái này cũng để qua một bên đi, nhưng vì cái quái gì mà nhiệm vụ có độ khó cao nhất, không kịch bản, không hướng dẫn, cái gì cũng không có, còn là loại nhiệm vụ kia...

Nhiệm vụ chắc ngươi biết rồi, ta cũng không nhắc lại nữa, từng là nhân viên ưu tú, đừng làm phụ kỳ vọng của cục trưởng. Vẫn là cái âm thanh lạnh như băng của hệ thống.

Cô bĩu môi, tiếp tục lăn lộn trên giường: Thật không tiện, ta bây giờ là nhiệm vụ giả, không phải nhân viên nữa, xin giới thiệu nhiệm vụ a.

008: ...

Mỗi cuốn tiểu thuyết đều là một tiểu thế giới, thế nhưng thường sau khi hoàn thành tác phẩm lại phát sinh ra nhiều lỗ hổng mà không được bổ sung, nên cần ngươi lấp đầy những chỗ hở này, cho sự việc có kết cục hoàn chỉnh, nhằm đảm bảo tính ổn định của không gian song song.

Hệ thống cắn răng tiếp tục giới thiệu: Lỗ hổng có thể lớn hoặc nhỏ, có thể là yểu cầu ngươi tìm một người, hoặc là giết một người, nhưng những thứ này chỉ là phụ, mà nhiệm vụ chủ chốt là danh chính ngôn thuận kết hôn với con trai của nam chính, làm anh ta hạnh phúc mới chính là kết thúc hoàn chỉnh.

Mặc dù đã biết nội dung nhiệm vụ, nhưng vẫn có chút ức chế đến nghiến răng nghiến lợi, đây là cái nhiệm vụ gì chứ, không đi công lược nam chính, mà mục tiêu lại là con trai nam chính. Đây là phiên ngoại hay sao vậy trời!

Được rồi, hệ thống ta sẽ không quấy nhiễu ngươi làm nhiệm vụ, bây giờ sẽ ngắt liên lạc. Âm thanh máy móc kia vừa nói xong, liền cắt đứt tín hiệu...Nhưng quà tân thủ của cô đâu!!!

Trước đây khi làm hệ thống cô đều cho các Kí chủ quà tân thủ, tại sao cô không có chứ!!!

Nhưng cho dù có gọi thế nào, hệ thống giống như đã bốc hơi, không hề có tin tức gì.

Vuốt lại mái tóc, chỉ có thể coi như xui xẻo mà bắt đầu phân tích nội dung tình tiết, cô là một nhân viên cực kì ưu tú và chuyên nghiệp!

Đây là một quyển tổng tài văn, nam chính là tổng tài của công ti trong top 500 của thế giới, của cải phong phú. Vì những chuyện trải qua hồi nhỏ mà ông chán ghét phụ nữ, mọi người đều cho rằng ông thích nam nhân. Đến khi hai gia đình nam nữ chính kết thông gia, tiểu bạch nữ chính cũng cho rằng ông ta thích đàn ông nên mới kết hôn. Nào có biết lâu ngày sinh tình, nữ chính bị ăn đến không còn xương. Nhưng lúc này nhà nữ chính phá sản, bà cho rằng do nam chính làm, rồi thêm một phen ngược luyến tình thâm, cuối cùng sinh non một đứa bé. Nữ chính nản lòng thoái chí ra nước ngoài, được nam phụ thâm tình bảo vệ. Khi nữ chính sự nghiệp thành công về nước, nam chính lại một phen dây dưa, ngược tới ngược lui rốt cuộc cũng HE, đại kết cục là nữ chính mang thai.

Vậy mà nhiệm vụ chi nhánh lại là cho nam phụ thâm tình kia một kết thúc tốt.

Tới lượt con trai của nam chính...

Cảnh Liệt, 28 tuổi, mười tuổi sơ trung, 18 đại học, 22 bắt đầu kế thừa sự nghiệp của gia tộc, cao lãnh ít ham muốn. Thủ đoạn thương trường tàn nhẫn còn hơn ba mình, ngay cả những vị có chức vị cao mà ba anh xếp vào cũng đuổi ra ngoài. Tuy nhiên lại cực kì hiếu thuận, có cảm tưởng rằng anh ta kiếm tiền chỉ để hiếu thuận mẹ.

Mà cô xuyên qua thư ký của anh. Trình độ, học vấn, IQ của cô đều cao tất, làm việc lại cụ thể rõ ràng. Đương nhiên, nguyên chủ thầm thích Cảnh Liệt, chỉ có điều không dám thổ lộ. Cảnh Liệt coi cô giống như nhân viên bình thường khác, chưa bao giờ nói với cô một câu ngoại trừ công việc.

Hiện tại đã là 8 giờ, sắp tới giờ làm. Nguyên chủ có tật cận thị, có mua kính sát trong lại không được thoải mái nên vẫn đeo kính gọng đen, mới hai lăm mà nhìn như ba mươi. Vì không muốn đeo kính nên cô đổi thành kính sát tròng, mái tóc thường ngày buộc cao giờ thả xuống, trang điểm nhẹ nhàng, mặc trang phục công sở rồi đi làm.

Đi vào đại sảnh công ty, không ít người ra ra vào vào, lúc này là giờ làm việc.

Thư ký Phương sớm a. Một đồng nghiệp nam qua chào hỏi, không biết nhìn thấy cái gì, còn nhìn cô thêm vài lần.

Phương Cửu gật đầu, tận lực duy trì hình tượng cao lãnh của nguyên chủ.

Nhìn cô đi ngang qua, hai đồng nghiệp nữ bên lễ tân lập tức bắt đầu bàn tán.

Cô có thấy thư ký Phương bỏ mắt kính ra rất đẹp nha.

Đúng đó, so với trước đây đẹp hơn nhiều. Trước đây, nhìn cô ấy không phải mọt sách thì cũng là giáo viên chủ nhiệm a ha ha...

Tới tầng chín, lúc này Cảnh Liệt còn chưa tới, cô phải đem tư liệu của cuộc họp chuẩn bị kỹ càng. Bởi vì nữ chính vừa đi du lịch ở nước ngoài cùng nam chính cũng sẽ tới tham dự. Nói thật, cô vô cùng hiếu kỳ lão nam chính trông như thế nào.

Chuẩn bị xong tài liệu, cô phát hiện không có báo cáo tiêu thụ của quý trước, mà thời gian còn sớm, đành xuống tầng ba lấy.

Nhấn thang máy, lúc cửa thang máy mở ra, cô liền vọt vào.

A!

Không biết đụng vào cái gì, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, va vào cửa thang máy, đau tới nỗi nổ đom đóm.

Thật vất vả để đứng vững, nhìn thấy người kia thì cô xoạt một tiếng đứng thẳng người: Tổng giám đốc sớm.

Trước mặt là một nam nhân một thân tây trang màu đen, thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng. Nguyên chủ đã cao nhưng kém người này cả một cái đầu, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Ra khỏi thang máy, Cảnh Liệt Chỉnh lại cổ tay áo, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại, nói với cô gái trong thang máy: Cô làm gì vậy?

Hai năm, Cảnh Liệt lần đầu phát hiện, hóa ra vị thư ký này cũng cao như vậy.

Tôi...Tôi đi xuống phòng tiêu thụ lấy ít đồ. Phương Cửu nắm chặt lòng bàn tay để lấy lại chút bình tĩnh. Trước đây cô cảm thấy các Kí chủ nhát như cáy, nhìn thấy đối tượng công lược liền căng thẳng. Cmn, hiện tại chỉ cảm thấy bọn họ thật là trâu bò, hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.

Liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng kia, Cảnh Liệt thấp giọng: Tại sao lại không gọi điện thoại?

Dứt lời, anh quay người đi vào văn phòng.

Phương Cửu: ... Ặc, tại sao cô không gọi điện thoại nhỉ?

Cảm giác mình thật ngu ngốc, Phương Cửu tự nhủ rằng đây chỉ là một sơ sót nhỏ, rồi gọi điện thoại cho phòng tiêu thụ để họ đem báo cáo lên.

Cuộc họp bắt đầu lúc mười rưỡi, Cảnh Liệt xưa nay đều không tới sớm, thường sẽ tới sát giờ, cho dù ba anh tới thì cũng như vậy.

Mười giờ hai mươi lăm, khi phòng họp đã đầy người, mọi người đều nhìn Phương Cửu mà trêu chọc vài câu.

Ai da, hôm nay thư ký Phương thật xinh đẹp, có bạn trai rồi à? Lão đầu trọc là trưởng phòng kế hoạch trêu đùa, tính nắm lấy tay cô.

Phương Cửu vội vàng bỏ tài liệu, lùi lại, cười nhạt nói: Ý của Lưu trưởng phòng là trước đây tôi không dễ nhìn hay sao?

Không nghĩ tới người cao lãnh như cô cũng nói đùa, Lưu trưởng phòng cùng vài trưởng phòng khác đều cười ha ha: Thư ký Phương hôm nay tâm trạng rất tốt, còn có thể đùa giỡn.

Phương Cửu cười cười không nói gì, lúc này cửa phòng họp bị đẩy ra. Khi một bóng dáng cao lớn trầm ổn bước vào, phòng họp trong nháy mắt im lặng như tờ, tất cả đều đồng loạt đứng lên cười làm lành chào hỏi: Chủ tịch hảo.

Người đàn ông vừa tiến vào trên độ bốn mươi, nhưng càng già lại càng có phong vị. Khuôn mặt anh tuấn kia vô cùng giống Cảnh Liệt, làn da ngăm đen vô cùng cường tráng, đồng hồ nguyên khối bản giới hạn trên cổ tay kia đã cho thấy rõ ràng thân phận của ông.

Trong phòng họp nghiêm túc cùng yên tĩnh, ông dẫn theo một người thanh niên trẻ, ngồi xuống vị trí chủ tịch, ánh mắt quét qua, đột nhiên dừng lại ở trên người Phương Cửu: Thư ký Phương, tiểu tử kia đâu?

Ánh mắt nhàn nhạt gây ra một cảm giác ngột ngạt, Phương Cửu giờ mới biết lão nam chủ bộ dạng như thế này, già với không già khác nhau chỗ nào chứ...

Thưa chủ tịch, tổng giám đốc...còn chưa tới. Phương Cửu cúi đầu, không biết nên giải thích thế nào, đều do tính cưỡng bách của Cảnh Liệt.

Cảnh Thành nhíu mày, có chút không vui vung tay: Mau gọi nó tới đây.

Lão tử đã tới, tiểu tử thúi kia còn phô trương với ông!

Phương Cửu không dám gọi điện thúc giục, đành quay trở về tìm anh. Ngay tại chỗ rẽ trên hành lang gần phòng họp, cô lại va vào Cảnh Liệt.

Bất quá cô chỉ suýt chút nữa thì va vào, cũng may kịp dừng lại.

Tổng giám đốc ngài mau tới đi, chủ tịch đang chờ ngài. Cô cung cung kính kính đứng ở một bên, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Được rồi, cô thừa nhận là mình sợ, không biết làm thế nào để quyến rũ cấp trên của mình a.

Nhìn sợi tóc cô bay bay lộ ra cái cổ trắng như tuyết, Cảnh Liệt mím mím mồi, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn cô: Hóa ra thư ký Phương còn trẻ như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha. Con trai tổng tài vẫn là tổng tài.╮( ̄▽ ̄)╭

Văn mới u. (≧▽≦)/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.