Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 38: Chương 38: Người con trai thần bí (5)




Chương 38: Người con trai thần bí (5)

Edit: Aya Shinta

Phương Cửu nghiêng đầu đi, lẳng lặng nhìn anh, Lúc anh chết.

Tần Diễn: . . .

Trực tiếp trở về phòng, cô đột nhiên đóng cửa lại, ghé sát tai ở trên cửa, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng xa vời, cô mới thở một hơi trở lại trên giường.

Nước Tần gia này sâu như thế, tuy rằng Tần Diễn này bề ngoài là một người ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng kỳ thực có thể tồn tại vững gót chân ở cái chốn này, như thế nào sẽ là hạng người lương thiện?

Thả Hồng Vân ra, Phương Cửu lại tiếp tục hỏi: Vậy ngươi biết nhà cũ Tần gia ở đâu không?

Hồng Vân nằm nghiêng ở trên giường, lẳng lơ đùa giỡn tóc đen bên tai, Tất nhiên là biết rồi, có điều ta khuyên chủ nhân vẫn là không đi cho thỏa đáng, Tần gia kia vốn là ở trong núi sâu, bên ngoài càng có rất nhiều trận pháp thủ hộ, không phải ta lắm miệng, chỉ là lấy thực lực của chủ nhân. . . Sợ là. . .

Ta chỉ là hỏi một chút mà thôi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Phương Cửu lúng túng cởi áo khoác, sau đó cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.

Ồ, người đàn ông vừa rồi là con trai Tần Bồi? Hồng Vân bỗng nhiên hô khẽ một tiếng.

Phương Cửu quay đầu, Làm sao, Tần Quân không có nói cho ngươi biết thân phận của anh ấy?

Đôi lông mày đẹp khẽ nhíu, Hồng Vân khá là khó hiểu nói: Chưa từng nói qua, ông ta chỉ là cho ta xem một tấm hình mà thôi, có điều ta từng thấy hắn lúc ở bên cạnh Tần Tích. Tần Tích rất coi trọng hắn, có điều cũng rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã đặc biệt huấn luyện hắn, còn vứt hắn trong đám cọp. Ta nhớ tới mười hai tuổi thì cánh tay bị cắn còn có một cái, có điều được Tần Tích dùng bí dược làm cho mọc lại.

Phương Cửu sững sờ, mặc dù biết luyện thể so với tu đạo càng cực khổ, nhưng lúc này nghe vậy vẫn còn có chút khiếp sợ. Vừa rồi Tần Diễn còn đang nói đùa cô, nhưng sau lưng những chuyện này đều là chuyện xưa đẫm máu.

Ta nhớ thiên tư của hắn rất tốt, mười hai tuổi liền đến nhập môn kỳ, theo lý thuyết vào lúc này tu vi nhất định rất cao, nhưng là ta cũng không có cảm nhận được đạo khí di động trên người hắn, thực sự là kỳ quái. Hồng Vân nhíu nhíu mày, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên vẻ mặt ý tứ sâu xa nhìn Phương Cửu một chút, Có điều hắn, cũng là nam tử đầu tiên ta không mê hoặc được trong ngàn năm qua.

Phương Cửu: . . .

Cầm lấy quần áo, cô trực tiếp tiến vào phòng tắm, chỉ là những gợn sóng trong nội tâm vẫn không thể bình lặng được.

Tần Diễn đã từng tu đạo?

Nhưng cô cũng không có nhận ra được đạo khí di động trên người anh, lẽ nào tu vi của anh ta cũng bị ông cố che giấu?

Cảm thấy khả năng này rất lớn, dù sao cô là thật sự nhìn không ra anh là người tu đạo, phong thuỷ trong nhà cũng là lung ta lung tung, anh ta không thể không thấy được.

Tắm xong thì ra ngoài, Hồng Vân đang chạm điện thoại di động của cô, không biết đang ấn loạn cái gì.

Ai, làm sao người tiếp loạn điện thoại của ta. Phương Cửu lấy điện thoại di động của mình lại, phát hiện vừa có một cuộc gọi, hơn nữa còn là Lâm Huyền.

Ta chỉ là học các ngươi tùy tiện ấn xuống một cái mà thôi, nào có biết bên trong còn có thể có âm thanh phát ra. Hồng Vân vô cùng không rõ ràng nhìn điện thoại di động đang phát sáng của cô.

Nhìn nàng ấy như vậy, Phương Cửu liền biết chắc chắn trước đây Tần Quân không cho nàng đi ra ngoài tiếp xúc quá nhiều với con người, không phải vậy thì làm sao điện thoại mà cũng không biết.

Quên đi, ngươi về hồ lô đi. Phương Cửu lập tức gọi.

Thấy vậy, Hồng Vân chỉ đành trở về trong hồ lô, mà điện thoại bên kia lập tức truyền đến âm thanh kinh ngạc của Lâm Huyền, Sư muội, không phải là em xuyên qua rồi chứ? !

Phương Cửu: . . . Anh ta đang nói cái gì vậy?

Hơn nữa còn là xuyên thủng trong thanh lâu! Ai da, vừa nãy khẳng định là hoa khôi, giọng nói kia quá câu người.

Nghe lời nói trong điện thoại, Phương Cửu không nhịn được mà nói: Mỗi ngày anh chỉ biết khoái nhạc, cũng không biết tìm chút thời gian tu luyện, nếu như anh tới ba mươi tuổi vẫn chưa vào nhập môn kỳ, chờ đến năm tám mươi tuổi mà chết già đi!

Lâm Huyền: . . .

Ai nha sư muội, không phải anh chỉ đùa một chút thôi sao, nhưng anh có việc gấp. Lâm Huyền bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Sư phụ hôm nay tới tìm anh, ông nói đại nạn của ông sắp tới, muốn trước khi đó xác định được sống chết của Âu Dương Lộ, chỉ có điều vị trí nhà cũ Tần gia chỉ có người nhà họ Tần biết, vì thế hiện tại chỉ có em mới có thể tiếp cận Tần Diễn, anh hi vọng em không phụ lòng sư phụ thương yêu em nhiều năm.

Phương Cửu trầm mặc rất lâu, kỳ thực cô đã biết chuyện này từ lâu, người tu đạo chỉ là có tuổi thọ dài hơn so với người bình thường mà thôi, nhưng cũng không phải trường sinh, nếu không thì ông cố Tần Diễn cũng sẽ không lao lực nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh bất lão. Nhưng... trên cõi đời này thật sự có thuốc trường sinh bất lão sao?

Tôi biết rồi. Phương Cửu không có nói thêm lời nào liền cúp điện thoại. Cô cảm thấy rất ngột ngạt, bởi vì cô cảm thấy sư phụ mình không chỉ là muốn gặp nữ chủ, tất cả thật giống chính là một cái bẫy. Mà cô, lúc này đang từng bước đến gần bên trong ván cờ này.

Một đêm khó ngủ, ngay cả việc ngồi thiền cũng không tập trung được. Ngày tiếp theo đã lên, xuống lầu thì Tần Diễn vẫn chưa có đi công ty, lại đang ăn điểm tâm, trong tay còn cầm văn kiện, dường như thời gian ăn cơm đều không buông được.

Ông chủ, cần tôi làm gì không? Phương Cửu ngồi đối diện anh, tựa hồ muốn tìm một ít chuyện để làm.

Tần Diễn ngẩng đầu liếc cô, Em muốn làm gì?

Phương Cửu: . . . Tại sao cô luôn cảm thấy Tần Diễn thật đen tối!

Vừa vặn dì Chu bưng bữa sáng của cô lên, Phương Cửu nhấp một ngụm sữa bò nóng, sau đó quét một vòng biệt thự này, Tôi cảm thấy phong thuỷ ở đây phải sửa lại, tỷ như cái bức hoạ kia không nên treo ở vị trí này, còn có vị trí sô pha vị cũng nên chỉnh lại. Năm nay năm hỏa, tý khắc dậu, tốt nhất ở góc tường khi trồng cái bồn hoa, triệt tiêu sát khí, nếu không thì không tốt với dì Chu, đối với trạng thái tinh thần của anh cũng có ảnh hưởng.

Tần Diễn không nói gì, liền thẳng tắp nhìn chằm chằm cô như thế.

Phương Cửu bị anh nhìn chăm chú đến mức có chút chột dạ, lẽ nào là cô nói không đúng, bị vị ẩn tàng đại sư này phát hiện?

Em tới đây. Anh thả văn kiện xuống, bỗng nhiên rút ra một tờ giấy ở trên bàn.

Phương Cửu không hiểu ra sao đứng dậy vòng tới bên cạnh anh, sau đó trơ mắt nhìn anh cầm một tờ giấy nhẹ nhàng cọ qua môi cô.

Tôi thương lượng với em một chuyện. Anh không mặn không nhạt vứt tờ giấy kia ở trên bàn.

Phương Cửu: . . . Cô theo không kịp tiết tấu của vị lão đại này.

Giơ tay lau lau khoé miệng, cô chỉ phát hiện một chút sữa bò, Phương Cửu vẻ mặt khó chịu trở lại vị trí của mình không nói gì.

Tuần sau tôi muốn về nhà một chuyến. Tần Diễn bỗng nhiên lạnh nhạt nói.

Tim Phương Cửu đập một trận, đột nhiên tay nhỏ nắm chặt lại, sau đó giả vờ trấn định lại nhấp một hớp sữa bò, lần này cô học được chính mình tự dùng giấy mà lau.

Ách, vậy anh phải cẩn thận tam thúc anh. Cô lại cắn miếng bánh mì, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn quét đến người đàn ông đối diện.

Ngón tay Tần Diễn gõ bàn một cái, âm thanh bỗng nhiên trở nên trở nên nghiêm túc, Nhà cũ bên kia vẫn là địa bàn tam thúc tôi, tôi lo lắng một người sẽ không an toàn, cho nên đến lúc đó tôi muốn em đi cùng tôi.

Khụ khụ. . . Đột nhiên Phương Cửu bị miếng bánh mì trong miệng làm cho sặc sụa, không biết đây có tính được chiếm được mà không tốn công hay không?

Cái kia. . . Cô nhấp một hớp sữa bò để hoãn lại, có chút do dự hỏi: Một người ngoài như tôi, người nhà anh. . . Sẽ không hoài nghi sao?

Một cặn bã như cô, ở trước mặt ông cố Tần Diễn chẳng phải sẽ lộ ra nguyên hình?

Tôi cũng nghĩ như vậy, ông cố tôi không thích người ngoài đi vào, vì thế những năm này chưa từng có một người ngoài đi vào, dù cho thủ ha, thầy phong thủy của tam thúc tôi cũng là như thế. Tần Diễn khá là thật lòng nhìn cô, Vì vậy tôi hi vọng em giả thành bạn gái của tôi, như vậy người khác cũng sẽ không có ý kiến, đương nhiên, đến lúc đó tôi sẽ cho em thêm tiền.

Phương Cửu: . . .

Nếu như bị vạch trần làm sao bây giờ? Người ta là lão thành tinh sống mấy trăm năm đó!

Cái này. . . Tôi. . . Phương Cửu cũng đang do dự, nhưng sư phụ cô hy vọng gặp được nữ chủ một lần, nếu như cô nói địa chỉ nhà cũ Tần gia cho sư phụ, đến khi đó có sư phụ bảo vệ cô như vậy thì không sao rồi chứ?

Em không muốn tôi không miễn cưỡng, tôi lại tìm người khác cũng được. Tần Diễn thản nhiên nói.

Phương Cửu cảm thán một tiếng, cuối cùng vẫn gật đầu, Vẫn là để tôi đi cho, anh lại tìm người khác, vậy thì xem như tôi cầm tiền mà lại ngồi không mất rồi.

Hơn nữa, cô cũng rất tò mò nữ chủ đến cùng chết hay chưa.

Được, đến lúc đó tình huống cụ thể sẽ giới thiệu cho em một chút. Tần Diễn có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Phương Cửu gật gù, không nói gì nữa.

Sau khi Tần Diễn vào sở, cô liền gọi người đến sửa lại bài trí bên trong biết thự, sau đó đến hội sở đi tìm Lâm Huyền.

Đến trong hội sở thì cô đứng ở dưới lầu, mơ hồ còn nghe được trên lầu có tiếng tranh chấp, không biết xảy ra chuyện gì. Đến khi lên lầu, chỉ nhìn thấy trong hành lang có một người phụ nữ mặc áo khoác đen đang quỳ trên đất, ôm chặt lấy chân Lâm Huyền khổ sở cầu xin cái gì đó.

Đại sư, tôi van cầu ngài, nếu như ngài không giúp tôi, hiện tại tôi liền chết ở chỗ này! Người phụ nữ nói, còn đang chuẩn bị va vào vách tường bên kia.

Chờ một chút! Phương Cửu lập tức đi tới, nhìn nữ nhân một chút, lại phát hiện càng xem càng thấy quen mắt, Vị này, ngài có chuyện gì không?

Sư muội! Lâm Huyền kéo cô đến một bên, sau đó trào phúng nhìn người phụ nữ kia nói: Quả nhiên là diễn viên a, kỹ thuật diễn này cũng có thể đi ra bên ngoài quốc tế!

Bị trào phúng như vậy, nữ nhân lại không hề có một chút xấu hổ, trái lại tỏ ra điềm đạm đáng yêu ôm lấy chân Phương Cửu, than thở nói: Đại sư, tôi. . . Tôi thật sự không biết nên làm gì, tôi cũng không biết sự tình sẽ biến thành như vậy a.

Lâm Huyền vừa nói như thế, Phương Cửu mới đột nhiên nhớ tới, hóa ra nữ nhân này là một nữ minh tinh từng nóng đến bỏng tay, gần nhất vừa nhận giải ảnh hậu, sau đó liền bị tuôn ra tin ngủ qua đêm ở phòng đạo diễn. Trọng yếu chính là đạo diễn kia là người đã có vợ, cái danh tiểu tam này làm cho cô ta bị đả kích mạnh mẽ, gần đây đều bị người ta thóa mạ.

Có chuyện gì vào bên trong nói. Phương Cửu lôi kéo tay cô ta, sau đó đi về phía trước đẩy cửa tiến vào một gian phòng.

Nghe được còn có cơ hội, nữ nhân lập tức đi vào theo.

Trải qua một phen hiểu biết, Phương Cửu mới biết nữ minh tinh này vừa bắt đầu sự nghiệp cũng không phải rất thuận lợi. Cô ta có nhan sắc có kỹ thuật diễn, nhưng cũng không hồng. Cuối cùng nghe bạn bè giới thiệu, liền đi Thái Lan thỉnh một bức tượng cổ, rất nhanh, sự nghiệp của cô ta liền bắt đầu dần dần chuyển biến tốt, không đến hai năm liền một đường mà vọt lên, quãng thời gian trước còn được giải ảnh hậu. Có điều có một ngày bằng hữu đến nhà cô ta chơi, không cẩn đánh rơi bức tượng kia, nữ minh tinh rất sợ sệt, liền đi hỏi sư phụ bán tượng kia. Nhưng người sư phụ nói rằng tượng cổ mà cô ta đã mua rất hung, sẽ phá hoại ký thể, ngay cả hắn cũng không thể làm gì.

Mấy ngày đó vận may của nữ minh tinh rất kém cỏi, toàn nhìn thấy có cái đứa nhỏ theo cô. Người chung quanh đều cho rằng tinh thần cô ta xảy ra vấn đề, có một lần còn suýt nữa xảy ra tai nạn giao thông. Tiếp theo lại bị tuôn ra bê bối như vậy, nữ minh tinh thực sự là không chịu được, nhờ vả người chung quanh đều không có tác dụng, nghe người ta giới thiệu mới tìm được Lâm Huyền.

Cô mò lương tâm mình hỏi một chút, là bạn bè cô đánh nát, hay là chính cô đánh nát? Lâm Huyền ngồi xoay xoay trên ghế lạnh lùng nói.

Nữ Tinh ngồi ở trên ghế salông không nói gì, có lớp hóa trang còn được, chỉ là có chút đen.

Phương Cửu suy tư chốc lát mới nói: Tôi có thể giúp cô, có điều cô đáp ứng tôi, hàng quyên góp 30% thu nhập của cô làm từ thiện.

Dứt lời, nữ nhân tựa hồ ngẩn người, trên mặt có chút khó khăn, Đại sư, kỳ thực cô đừng xem chúng tôi nhìn qua ngăn nắp xinh đẹp, nhưng kỳ thực chính tôi có cái phòng làm việc, mỗi tháng đến phát tiền lương cho nhân viên, còn phải chuẩn bị truyền thông, bình thường còn phải tìm công ty tuyên truyền đẩy mạnh doanh thu, chính mình cũng không còn lại bao nhiêu tiền, nếu như cô không chê, tôi còn có một ngôi nhà. . .

Ha ha ha! Lâm Huyền chợt cười to thành tiếng, Cô có tiền làm những việc này, không có tiền mua mạng của mình, đã như vậy, vậy cô liền giữ lại tiền đi đẩy mạnh doanh thu đi!

Đại sư. . . Nữ nhân còn muốn nói điều gì, nhưng cô ta cực hiểu việc nghe lời đoán ý, hiện giờ đã thấy ý lạnh trên mặt Phương Cửu, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, Được! Chỉ cần có thể giúp tôi giải quyết cái phiền toái này, coi như táng gia bại sản cũng không có vấn đề!

Lời hay ai cũng sẽ nói, Phương Cửu cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng cô ta, mà là viết một tờ giấy cho cô ta ký tên.

Nữ nhân rất do dự, giãy dụa rất lâu, cuối cùng vẫn ký tên lên.

Nhìn thấy cọng tóc này không, nếu như cô nói không giữ lời, tôi sẽ để cô càng xui xẻo! Lâm Huyền nhổ một sợi tóc trên đầu nữ nhân, liên tục cười lạnh.

Trong giây lát đó, nữ nhân này sợ đến mức sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch, xem ra cũng không giống ngụy trang, Phương Cửu cũng lấy ra một tờ phù từ trong túi đưa cho cô ta, Cái này cô cầm đi, bảo đảm say này cũng không tiếp tục bị tên tiểu tử kia gây phiền toái nữa.

Tiếp nhận một tấm bùa vàng, nữ nhân ngờ vực, tựa hồ không nghĩ tới sẽ dễ dàng giải quyết như thế.

Đại sư. . .

Nếu như không có tác dụng thì cô tới tìm tôi nữa. Phương Cửu đánh gãy lời cô ta muốn nói, mà là thu hồi tờ giấy kia.

Không có cách nào, nữ nhân không thể làm gì khác hơn là mang kính râm cùng khẩu trang, xách túi vội vã rời đi.

Đương nhiên, Phương Cửu cũng không hề động thủ, cô chỉ là để Hồng Vân theo người phụ nữ kia mà thôi, chỉ khi tiểu quỷ kia vừa xuất hiện, lập tức thu hồi nó.

Mặc kệ tiểu quỷ lợi hại đến đâu cũng không thể địch được cổ mị ngàn năm!

Sư muội, vừa rồi anh đều nhìn thấy, kia chính là cổ mị sư phụ đưa cho em đúng chứ? Em thật đúng là gặp may mắn. Lâm Huyền hút xì gà, vẻ mặt ước ao nhìn cô.

Phương Cửu không rảnh nói nhảm với anh ta, mà là vô cùng nghiêm túc đóng kỹ cửa phòng, Tuần sau tôi sẽ cùng Tần Diễn về nhà cũ Tần gia, hai ngày nay anh tranh thủ nói với sư phụ một chút, tôi sẽ đưa vị trí cho anh.

Dứt lời, Lâm Huyền bỗng nhiên nhìn qua, hai ngón tay kẹp xì gà chậm rãi nói: Xem ra Tần Diễn cũng thật tín nhiệm em.

Nói xong, lại bổ sung: Nếu như nơi đó không có tín hiệu đây?

Đây xác thực là cái vấn đề, có điều Phương Cửu cũng không có cách nào, Sư phụ là ai, lão nhân gia bắt ngày sinh tháng đẻ của tôi mà tính toán, tôi ở đâu còn không phải rõ rõ ràng ràng hay sao?

Kỳ thực việc đoán mệnh đối với song phương đều bị hư hại, cái gọi là thiên cơ không thể tiết lộ cũng không phải là một chuyện cười. Có lúc mệnh sẽ càng tính lại càng bạc, đối với người bấm toán cũng không ổn, vì vậy Phương Cửu sẽ không dễ dàng cho người ta đoán mệnh, bất quá lần này cũng không có cách nào.

Được, anh sẽ thông báo cho sư phụ! Lâm Huyền ngắt điếu xì gà, vẻ mặt trịnh trọng.

Thấy thế, Phương Cửu không có ở thêm liền trở về, buổi tối Hồng Vân trở về rất nhanh, tên tiểu quỷ kia lệ khí xác thực rất nặng, nhưng rất sợ Hồng Vân, Phương Cửu bỏ ra một ngày một đêm mới siêu độ được nó.

Cùng Tần Diễn xuất phát vào một ngày khí trời âm u, trên trời còn có mưa phùn kéo dài, Phương Cửu theo anh ngồi máy bay tư nhân đi tới chân núi không người, lại đi vào trong núi sâu.

Càng đi vào bên trong, cô càng ngày càng cảm nhận được khí tức long mạch, nếu như có thể ở đây tu luyện nhất định là làm ít mà hiệu quả nhiều.

Láy nữa bất luận phát sinh cái gì cũng không cần kinh hoảng, phối hợp với tôi là được rồi. Tần Diễn ở sau lưng cô nghiêm túc nói.

Phương Cửu biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vì vậy cũng gật đầu một cái, chỉ là càng đi vào bên trong, cô liền phát hiện bên trong rất nhiều càn khôn, có chút bố cục phong thuỷ cô chưa từng nghe đến, nhưng cũng cực kỳ tinh diệu, khiến người ta nhìn mà than thở!

Đừng cử động!

Trong giây lát, Phương Cửu sợ đến mức lập tức đứng tại chỗ, cho rằng là chính mình chạm được cái gì cấm kỵ, vẻ mặt hoảng loạn.

Cây cối chung quanh san sát, thỉnh thoảng có con thỏ nhảy vút qua, Tần Diễn một tay xách theo rương của cô, một bên nắm chặt tay nhỏ, khá là nghiêm túc nói: Em hiện tại là bạn gái của tôi, chúng ta thân mật một chút.

Phương Cửu: . . .

À. Cô thành thật gật gù, tùy ý anh nắm tay mình đi về phía trước.

Lại đi hơn mười phút, sắc trời đã tối tăm một mảnh, phía trước trong rừng mới xuất hiện một toà trang viên to lớn, khí thế huy hoàng, bố cục xung quanh tinh diệu tuyệt luân, từng cành cây cọng cỏ đều được bố trí cực kỳ xinh đẹp, giống như hoàng cung cổ đại, hoàn toàn đầy rẫy tử hồng khí vận, nếu có thể ở đây tu luyện, Phương Cửu có thể sẽ cười tỉnh.

Cửa trang viên có hai người bảo vệ, nhìn thấy Tần Diễn lại đây sau chỉ là hơi cúi đầu, mà Tần Diễn thì lại cắt ngón tay nhỏ một giọt máu vào khe đá ở trước cửa, lúc này mới kéo Phương Cửu đi vào.

Anh. . . Vừa nãy đang làm gì? Tuy rằng đoán được một chút, nhưng Phương Cửu vẫn là không nhịn được hỏi.

Tần Diễn cúi đầu nhìn cô hững hờ nói: Chỉ có Tần gia huyết thống, khe đá kia mới không hóa đen.

Gật gù, Phương Cửu không nhịn được cảm thán chuyện này quả thật so với công nghệ cao còn hữu hiệu hươn, chỉ là toàn bộ trang viên xem ra trống rỗng, chỉ có người mặc áo đen thỉnh thoảng đi ngang qua.

Mang theo cô đi tới một gian nhà lớn trong đại sảnh, bên trong vừa vặn có một bóng người quen thuộc đi ra, chỉ thấy Tần Quân ôm một người phụ nữ thướt tha thùy mị chen chúc đi ra, nhìn thấy hai người, lập tức cười lạnh một tiếng, Ta nói này cháu trai, lẽ nào cậu không biết nơi này không thể mang người ngoài đi vào sao? Cậu cho rằng nơi này vẫn là công ty của cậu? Có thể tùy tùy tiện tiện mang một con nhóc con chưa dứt sữa đi vào?

Phương Cửu mỉm cười, kỳ thực vô cùng muốn đánh người! Trẻ tuổi là cô sai à!

Tiểu Cửu là bạn gái của tôi, tôi dẫn cô ấy lại đây chỉ là muốn hỏi ý kiến ông cố một chút, nếu như không có vấn đề, chúng tôi chẳng mấy chốc sẽ kết hôn. Trên mặt Tần Diễn có chút lạnh nhạt.

Thanh niên đứng sau Tần Quân sau khi nghe vậy bỗng nhiên âm trầm nói: Tôi nói anh họ này, trên người người này có đạo khí di động, lẽ nào anh không biết lão tổ tông có quy định, dòng dõi Tần gia không cho phép kết hôn cùng người tu đạo sao?

Phương Cửu sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới còn có quy định này. Chỉ có điều hiện tại cô rất hoảng sợ, bởi vì những người Tần Quân mang đến đều có tu vi cao hơn cô. Có thể thấy được Tần Diễn nói không có sai, ở trong đại gia tộc này, thế lực của Tần Quân xác thực rất đáng sợ.

Cảm ơn em họ nhắc nhở, đây là việc của tôi, nếu không phục cậu có thể đi nói cho ông cố. Tần Diễn lạnh lùng liếc gã, kéo Phương Cửu đi lên trên lầu.

Anh! Gã trai tức giận, đột nhiên muốn tiến lên ngăn cản anh.

Tần Diễn biến sắc mặt, đột nhiên nhấc chân đá vào trên người gã trai kia một cái, người sau lập tức ầm một tiếng ngã chổng vó ở trên bàn trà, bàn trà làm bằng gỗ trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Người phía sau lưng Tần Quân còn muốn tiến lên, lại bị ông ta giơ tay ngăn cản, ông ta ý tứ sâu xa nhìn hai người, Cháu trai, lão tổ tông ghét nhất người khác lừa ông ấy, ba cậu chính là cái ví dụ rất tốt.

Ánh mắt Tần Diễn lóe lên, bàn tay đang nắm lấy tay Phương Cửu chặt lại, âm thanh lạnh lẽo, Tam thúc nói rất đúng, hi vọng thúc nhớ kỹ câu nói này.

Nói xong, anh liền kéo Phương Cửu vẫn không có nói câu nào lên lầu.

Mãi đến tận khi bóng dáng hai người biến mất ở hành lang trên lầu hai, gã trai trẻ sau lưng Tần Quân rốt cục không nhịn được tiến lên phía trước nói: Ba, anh ta lớn lối như vậy, vừa nãy sao ba không dạy dỗ anh ta một chút!

Chát! Tần Quân tát một cái trên mặt gã trai nọ, vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, Anh đi giáo huấn a! Nghiệt chủng này từ nhỏ được ông cố anh bồi dưỡng đủ thứ, nếu anh có thể tiếp được một chiêu của người ta thì tôi đều nên cười tỉnh rồi!

Gã trai ôm má phải bỏng rát tựa hồ có hơi bất mãn, Còn không phải ông cố bất công, nếu không con cũng có thể lợi hại hơn anh ta.

Anh cút ngay! Với cái lá gan này, khỏi nói tư chất, anh thấy ông cố anh thì sợ hãi đến quần đều ướt, ai ngoài mẹ anh còn có thể bồi dưỡng cái loại nhát gan này? ! Tần Quân càng nói càng tức, tựa hồ lại muốn động thủ, người phụ nữ trung niên một bên lập tức kéo cánh tay ông ta, khuyên giải nói: Được rồi được rồi, ông cho rằng ai cũng có thiên tư xuất chúng như tên nghiệt chủng kia? Bây giờ vẫn là làm sao hạ hai người kia đi, đến lúc đó lão tổ tông nhất định sẽ rất không cao hứng, người phụ nữ kia nhất định cũng khó thoát khỏi cái chết.

Dứt lời, Tần Quân hít sâu một cái, ý vị không rõ liếc nhìn trên lầu, cười lạnh nói: Bà yên tâm, tất cả phòng ở trên lầu đều có bố trí máy thu hình, không bất kể bọn nó nói cái gì hoặc là làm cái gì, tôi đều nắm giữ hết!

. . .

Sau khi lên lầu, Phương Cửu cùng Tần Diễn tiến vào một căn phòng cách điệu trắng đen, cho rằng rốt cục có thể không cần diễn kịch nữa, cô lập tức co quắp ở trên giường một hồi, Trời ạ, nhà anh thật xa a, giống như đi tầm bảo.

Tần Diễn cởi áo khoác xuống, sau đó cầm điện thoại di động gõ vài chữ, đột nhiên ném ở trên giường.

Phương Cửu không rõ cầm điện thoại di động qua vừa nhìn, trong giây lát mắt trừng to, có chút không dám tin tưởng liếc bốn phía một vòng, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Tần Diễn đè lên!

Bảo bối, ngày hôm nay em chuẩn bị làm sao khao tôi? Hai tay anh chống ở bên cạnh người cô, đầu còn nhẹ nhàng sượt qua cần cổ trắng mịn của cô.

Phương Cửu: . . . Tần Quân này nằm liệt giữa đường mà chết luôn đi!

Em. . . Em mệt rồi. . . Lần sau đi. . . Cô có chút không tự nhiên đẩy anh hai lần.

Áo sơmi trên người anh bung hai nút, mơ hồ còn có thể nhìn thấy dáng người đẹp đẽ bên trong, Phương Cửu đỏ mặt nhắm mắt lại, không dám nhìn tới.

Tần Diễn bỗng nhiên thấp giọng bên tai cô nói: Tôi sẽ không làm như vậy với em, nhưng em phải phối hợp với tôi.

Nói xong, không chờ cô nói chuyện, lại đột nhiên hôn lấy bờ môi phấn nộn của cô, ánh mắt ám trầm từ từ khiến nụ hôn này sâu thêm. . .

Phương Cửu vẻ mặt lơ ma lơ mơ trừng mắt, nói sẽ không có gì, vậy đây là cái gì?

Tần Diễn kéo tay cô ôm lấy cổ mình, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng mút lấy bờ môi mềm mại của cô. . .

Ngược lại hôn cũng đã hôn rồi, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Phương Cửu trực tiếp chủ động gắt gao ôm lấy cổ anh, chậm rãi bắt đầu đáp lại anh. . .

Thân thể Tần Diễn chấn động, đột nhiên cạy hàm răng cô ra, thoáng thô bạo xẹt qua mỗi một nơi mềm mại của cô. . .

Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng tỏ chói mắt, cả phòng đều tràn ngập trong bầu không khí ám muội. . .

Một lúc lâu, anh mới lưu luyến buông ra bờ môi mềm mại kia, âm thanh khàn khàn, Thật ngọt.

Phương Cửu: . . . Coi như có máy thu hình, vì vậy lẽ nào nhất định phải làm việc xấu hổ thế sao?

Bị tầm mắt trần trụi kia của anh nhìn đến có chút xấu hổ, Phương Cửu chỉ đành đẩy anh hai cái, Em thật sự buồn ngủ, ngày mai còn phải gặp ông cố của anh đây.

Cô thật sự thiệt thòi, lần sau có cơ hội, nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn tên cặn bã Tần Quân này!

Được. Tần Diễn nói rồi hôn cô thêm một cái, âm thanh ám trầm, Tôi đi tắm.

Aya: Thi cũng thi rồi, chán cũng chán rồi, khóc cũng khóc nốt luôn rồi ... Nên phải ra chương mới thôi ^^

Chúc các bạn có kết quả tốt nha ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.