Chương 14: Nhi tử của hoàng đế (2)
Edit: Aya Shinta
Khụ khụ. . . Minh Nhất đứng sau lại không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Hiên Viên Phạm buông ra cô tay, ánh mắt nhàn nhạt quét vào buồng trong, Vừa nãy có điểm mạo phạm, cô nương chớ trách.
Phương Cửu nghiêng người sang, ngăn cản tầm mắt của hắn, âm thanh lạnh lùng, Công tử ở bên ngoài mạo phạm những cô gái khác, có hay không cũng chỉ có một câu nhẹ nhàng xin lỗi?
Bốn mắt nhìn nhau, Hiên Viên Phạm không nói gì, Minh Nhất cũng đã đưa lên một túi bạc.
Tiếp nhận cái túi bạc nặng trịch, Phương Cửu liếc hắn, Nếu như công tử muốn đến khám bệnh, xin mời ra bên ngoài.
A. Minh Nhất chĩa trường kiếm ra ngăn cản đường đi của cô, cười như không cười nói: Bên ngoài nhiều người, công tử nhà ta không thích ầm ĩ.
Ý tứ chính là muốn đi vào bên trong?
Phương Cửu lui về phía sau hai bước, nhìn về phía bên cạnh cao cô một đoạn nam nhân, Bên trong nơi tôi nghỉ ngơi, công tử không phải muốn xông khuê phòng nữ nhỉ chứ?
Nếu sư thúc bị phát hiện, theo cái tính khí hung bạo của ông, nhất định sẽ xông lên, đến lúc cô có thể làm sao?
Trầm mặc trong chốc lát, Hiên Viên Phạm vẫn lui về phía sau hai bước, xoay người bước ra bên ngoài.
Phương Cửu thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi theo. Lúc này y quán không có quá nhiều người, cha cô còn ở bên kia bắt mạch cho người ta. Dù tới bên đó thì cũng không tiện, Phương Cửu chỉ đành dẫn hai người đi tới hậu viện bên cạnh, ngồi cạnh cái bàn đá.
Cô nhấc theo ấm trà không nhanh không chậm rót cho hai người chén trà, Công tử đến vì độc trong người phải không?
Tuy rằng chỉ là loại trà rẻ tiền, nhưng Hiên Viên Phạm vẫn nhẹ nhàng nhấp một miếng. Thấy cô gái đối diện còn đang nhìn mình, hắn chậm rãi đem chén trà thả xuống, âm thanh lạnh nhạt, Nếu cô nương đã đoán được, không biết có thể giải độc hay không?
Phương Cửu nháy mắt mấy cái,khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt không nhìn ra tâm tình khác, Ta tên Phương Cửu, ngươi gọi tên ta là được rồi. Độc trong người ngươi nhìn qua nan giải, thực tế chỉ cần nắm được phương pháp, cũng trở nên rất đơn giản.
Phương pháp gì? ! Minh Nhất không thể chờ đợi được nữa hỏi.
Hiên Viên Phạm nhàn nhạt liếc y, người sau nuốt yết hầu xuống, đàng hoàng cầm kiếm đứng một bên canh chừng.
Ta có thuật châm cứu, chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, độc trong người ngươi liền có thể hoàn toàn khai trừ. Phương Cửu không nhanh không chậm nói.
Hiên Viên Phạm bình tĩnh nhìn cô, nửa ngày, mới lạnh nhạt nói: Được, không biết lúc nào có thể bắt đầu?
Không nghĩ tới hắn tin tưởng mình như vậy. Phải biết cô là con gái của kẻ thù, con trai nam chủ không phải cho rằng cô có tâm địa tốt vậy đi?
Dừng một chút, cô mới nhẹ giọng nói: Y quán chỗ này không tiện, không biết công tử ở đâu, xế chiều ta sẽ đến châm cứu cho ngươi.
Chúng ta ở phòng thứ ba, lầu hai tại khách sạn Lai phúc, cô nương lúc nào cũng có thể tới. Minh Nhất không thể chờ đợi được nữa. Nếu không nhanh giải độc, kinh thành chắc chắn sẽ loạn lên mất.
Ta biết rồi, có điều. . . Giá tiền. . . Phương Cửu chống cằm, con ngươi vòng tới vòng lui.
Minh Nhất thầm than tiểu cô nương này trong mắt chỉ có tiền, nhưng vẫn là móc ra một túi tiền, có điều còn chưa đưa ra, liền bị hoàng thượng nhà hắn đưa tay ngăn cản.
Đưa ra một khối ngọc bội, ánh mắt Hiên Viên Phạm nhàn nhạt, Không biết cái này có đủ hay không?
Đồ trong cung chắc chắn có giá trị liên thành, Phương Cửu cầm khối ngọc bội kia đặt trong lòng bàn tay nhìn một chút, chính giữa ngọc bội có hoa văn song long xoay quanh ở bên nhau, mỗi nét khắc vô cùng tự nhiên, tinh xảo.
Không nghĩ tới hắn lại hào phóng như vậy, có điều cũng đúng, ngược lại thiên hạ này đều là của hắn. Thấy vậy, Phương Cửu nhanh chóng thu ngọc bội vào trong tay áo, sau đó nghiêm túc nói: Đây chỉ là tiền đặt cọc mà thôi, sau khi giải độc, điểm ấy sợ là không đủ.
Minh Nhất: . . . Cô nương ngươi muốn lên trời à.
Tất nhiên. Hiên Viên Phạm nhìn cô, lạnh nhạt nói: Sau khi xong chuyện, tại hạ tất có hậu tạ.
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, Phương Cửu bĩu môi, cảm giác ngày hôm nay mình lại có thể thêm thức ăn.
Không biết nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn, Lục Phạm.
Phương Cửu: . . .
Đến khi bóng người hắn hoàn toàn biến mất ở trong hậu viện, Phương Cửu mới hừ lạnh một tiếng bưng chén trà uống một ngụm, còn cho cô cái tên giả, có ích không?
Trở lại bên trong nội đường, sư thúc cô còn nắm chặt nắm đấm, tựa hồ không nhịn được muốn lao ra bắt người.
Phương Cửu thở dài không biết nên nói cái gì, kỳ thực hết thảy đều là nhân quả. Theo đạo lý, sư thúc có loại ý nghĩ này, cuối cùng khẳng định không được chết tử tế, ai kêu ông lại cùng nam nữ chủ đối nghịch?
Có điều vì mẹ cô, Phương Cửu quyết định kéo ông về chính đạo, bắt cóc cái gì, vẫn quên đi.
Như thế nào, tiểu tử kia nói cái gì? Vẻ mặt Lý Nguyên âm trầm, cả người đều toả ra một luồng sát ý.
Phương Cửu gật gù, Hắn xác thực là vì giải độc mà đến, con đã quyết định buổi chiều đi châm cứu cho hắn.
Con phải cứu hắn? ! Lý Nguyên lập tức đứng lên, trợn mắt.
Phương Cửu nhíu nhíu mày, Sư thúc, con tự nhiên có biện pháp, hi vọng thúc không can thiệp vào.
Cô xác thực là chuẩn bị giải độc cho con trai nam chủ, cô không muốn nhiệm vụ không thể hoàn thành được vì đối tượng đã chết.
Sư điệt, con đừng có quên! Mẹ con chết như thế nào! Nắm đấm của Lý Nguyên vang lên răng rắc, vẻ mặt nhuốm đầy thù hận.
Con biết, cũng bởi vì biết, nên con mới cảm thấy không đáng. Mẹ con hạ độc người phụ nữ kia, sau đó còn dằn vặt con trai của bà ấy nhiều năm như vậy, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ? Việc đã đến nước này, coi như thúc giết hai người kia, mẹ cùng sư tổ cũng sẽ không trở về nha!
Con! Lý Nguyên giơ tay lên, như chuẩn bị đánh người, mà khi đối diện với đôi mắt không hề sợ hãi của Phương Cửu, cuối cùng vẫn phẩy tay áo bỏ đi.
Chờ ông vừa đi, Phương Cửu lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô mặc dù biết y thuật, nhưng không biết võ công. Nếu có đánh, cùng cô gái binhg thường yếu đuối cũng không khác gì nhau.
Cửu nhi, sư thúc con sao lại đi rồi? Phương phụ vén mành lên, nhìn Lý Nguyên nổi giận đùng đùng đang ra khỏi y quán.
Phương Cửu lắc đầu một cái, Con cũng không biết, cha không cần lo. Đúng rồi, Con phải ra ngoài một chuyến.
Bình thường nguyên chủ cũng không đi chẩn bệnh, vì vậy nghe được cô muốn đi ra ngoài, Phương phụ phản ứng đặc biệt kịch liệt. Không muốn cô ra ngoài, dường như sợ cô bị người khác bắt nạt.
Phương Cửu khuyên can đủ đường, mới thuyết phục được cha cô. Xong việc, cô liền thu dọn đồ đạc đi khách sạn Lai Phúc.
Tuy cô không biết võ công, nhưng nhạy cảm độ vẫn có. Vừa đến cửa khách sạn, cô liền nhận ra có rất nhiều người đang ẩn thân, như vậy, sư thúc còn muốn bắt cóc hay không?
Trên mặt che khăn, thân thể nhỏ nhắn xách theo hòm thuốc, vừa lên lầu hai, suýt va vào Minh Nhất đang chuẩn bị ra ngoài.
Phương cô nương mời tới bên này! Minh Nhất nói xong xaxhs hòm thuốc.
Phương Cửu trực tiếp đưa hòm thuốc cho y, dù sao cũng nhẹ được đôi chút.
Cốc cốc cốc. Minh Nhất gõ gõ cửa, Công tử, Phương cô nương đến rồi.
Dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Phương Cửu thầm than kỹ thuật này có thể đi đóng phim ma.
Phòng vừa lớn lại sạch sẽ,gió mắt thổi qua cửa sổ, Hiên Viên Phạm một bộ cẩm bào chắp tay đang đứng phía trước cửa sổ, cúi đầu nhìn cái gì.
Sau khi vào, Phương Cửu đưa tay gõ gõ bàn, Lục công tử, thời gian của tôi không nhiều, chậm thì phải thêm tiền, ngươi mau cởi y phục.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chủ: Không cởi quần áo làm sao châm cứu!