Đêm mai chính là lúc Phong Ấn phải đi, Lôi Vận Trình và Án Kỳ ở phòng tự học trong thư viện làm bài, nhưng hôm nay, dù cố gắng đến mấy cô cũng học không vào. Án Kỳ ngồi đối diện với cô gọi cô vài tiếng để cô lấy lại tinh thần, cô ấy khẽ chớp hàng mi nhỏ nhắn hỏi Lôi Vận Trình một câu: “Cậu nhớ ai mà xuất thần dữ thế?”
Lôi Vận Trình không có sức lực ghé lên bàn, đùa nghịch cây bút trong tay. “Ngày mai anh ấy đi rồi.”
“Người đó trở về doanh trại sao?” Án Kỳ biết chuyện của Lôi Vận Trình, tuy rằng cô ấy cực kì không xem trọng đoạn tình cảm này, nhưng là chị em thân thiết với nhau, bất luận có tán thành hay không tán thành với người kia thì cũng muốn cùng chia sẻ cảm nhận trong lòng. Án Kỳ thấy tâm trạng của cô không được tốt, đành phải cúi đầu cắn bút đọc sách. Nhưng một lát sau, cô ấy lại ngẩng đầu, dáng vẻ có chút dè dặt. “Trình Trình, tớ đã nói với người nhà là muốn thi vào đại học cảnh sát.”
“Thi.” Lôi Vận Trình vốn dĩ không để ý đến lời nói của cô ấy, nhưng sau đó lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Án Kỳ. “Đừng nói với tớ là cậu vì đồng chí Lôi Dật Thành nha.”
Hai gò má của Án Kỳ ửng đỏ, “Không được à? Cậu có thể vì đàn ông đi làm phi công, tớ thi cảnh sát thì làm sao?”
“Án Kỳ…” Lôi Vận Trình nhíu mày, “Đàn ông tốt nhiều như vậy, xem trọng anh ấy thế làm gì, hơn nữa anh ấy là đàn ông tốt sao? Rất hung dữ.”
Án Kỳ cong môi nở một nụ cười. “Cũng không được xem là hoàn toàn vì anh ấy, nhưng thông qua anh ấy tớ càng ngày càng sùng bái nghề cảnh sát, hy vọng có một ngày bản thân cũng có thể mặc đồng phục cảnh sát -----”
Lôi Vận Trình giơ tay cắt đứt lời nói của Án Kỳ, “Cậu đang nghiêm túc đó hả?”
Án Kỳ khẽ gật đầu, “Trong nhà đã đồng ý.”
“Anh trai tớ đã có bạn gái, hai người là thanh mai trúc mã, bạn gái anh ấy rất vô tư.” Lôi Vận Trình cảm thấy sự việc đã nghiêm trọng.
Ánh mắt Án Kỳ đang nhìn cô dời đi nơi khác, cúi đầu xem đề Toán. “Tớ biết, tớ đã gặp qua rất nhiều lần, tên là Hoàng Phủ Tử Du đúng không? Là một cô gái rất xinh đẹp.”
“Không chỉ đơn giản là xinh đẹp, chị ấy ỷ lại, tin tưởng anh trai tớ còn hơn người nhà của mình.” Lôi Vận Trình nhìn ánh mắt đang bị lông mi của cô bạn che khuất tạo thành một bóng râm, Án Kỳ chỉ mím môi mà không nói gì.
Án Kỳ ngẩng đầu nở nụ cười nhẹ nhõm với cô, “Cậu đừng nhìn tớ như thế, gây áp lực rất lớn cho tớ. Cậu yên tâm, tớ không chấp nhất giống như cậu, bất luận kết quả như thế nào cũng chỉ là một chiếc bóng đen, tình yêu của cậu là quang minh chính đại, còn tớ là thầm mến, bản chất kỳ vọng vào tình yêu của chúng ta khác nhau.”
Án Kỳ không chỉ một lần gặp được Lôi Dật Thành và người gọi Tử Du kia ở bên cạnh nhau, cô ấy biết tình cảm của Lôi Dật Thành dành cho Tử Du là không ai có thể thay thế được, ít nhất cô ấy cũng tin chắc rằng bản thân không thể khiến Lôi Dật Thành nuông chiều như đối với Tử Du. Trước mặt người ngoài chỉ mỉm cười, là người đàn ông không nói chuyện nhiều, hóa ra lại đem toàn bộ sự ấm áp của bản thân để lại cho một người khác. Cô ấy rất hâm mộ Tử Du, nhưng lại không ghen tị, thậm chí thích Tử Du, bởi vì trái tim Lôi Dật Thành đã đặt trên người cô ta.
Lôi Vận Trình là tấm gương cho cô ấy, cô ấy càng hâm mộ dũng khí của Lôi Vận Trình, bởi vì cô ấy không có loại dũng khí để giành được sự tin tưởng của Lôi Dật Thành. Cô ấy chỉ có thể là một vai phụ trong sinh mệnh của anh ta, lưu lại một chút gì đó trong cuộc sống của Lôi Dật Thành là đủ với cô ấy rồi.
Đóng một vai phụ trong sinh mệnh của anh ta…
Những lời này luôn luôn quanh co trong đầu Lôi Vận Trình, cô biết bản thân mình khác Án Kỳ ở điểm nào: Trong tình yêu cô có dã tâm không cách nào dao động, nếu chỉ có thể đóng một vai phụ trong cuộc sống của Phong Ấn, như vậy, để anh động tâm với cô còn ý nghĩa gì nữa?
***
Phong Ấn ngửa đầu uống ly rượu cuối cùng, dạ dày quằn quại khiến anh không thể chịu nổi nữa. Anh ở trong nhà vệ sinh nôn mửa một lúc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, anh hắt nước lạnh vào mặt để tỉnh táo một chút. Lúc anh đi ra, có một đôi chân rất xinh đẹp của phụ nữ chặn đường anh lại. Mi tâm Phong Ấn nhíu lại, anh ngẩng đầu, quả nhiên là Hạ Viêm Lương.
Dáng vẻ tươi cười của Hạ Viêm Lương nhiều năm qua ở trong mắt Phong Ấn đều là đẹp nhất, khóe môi cô ta khẽ nhếch vẽ lên một độ cong khiến người khác mê muội.
“Khéo vậy sao.” Cô ta nghiêng đầu mỉm cười với anh, có vài phần tạo cảm giác làm nũng năm đó trước mặt anh. Có lẽ là do cồn, chuyện cũ phảng phất lướt qua trước mắt anh, khiến anh cảm thấy choáng váng không thôi. Một tay anh chống tường, không muốn bản thân mình quá thảm hại trước mặt cô ta.
“Thật khéo, đang cùng bạn uống rượu.”
Hạ Viêm Lương chỉ vào căn phòng nào đó ở phía trước, “Liên hoan công ty với đồng nghiệp, sau đó thì đi ca hát.”
Phong Ấn không nói gì, anh chỉ gật đầu.
“Em luôn chờ điện thoại của anh.” Anh lạnh lùng, nhưng làm sao cô ta không nhìn ra được, Hạ Viêm Lương cười chua sót, “Em biết anh rất bận, mới quên mất em.”
Phong Ấn nhếch miệng: “Xin lỗi.”
“Không sao, không phải em đã từng nói nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại sao?” Cô ta nhìn gian phòng phía trước, “Vẫn chưa muộn lắm, chúng ta… Có thể tìm một nơi để tâm sự không? Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”
Phong Ấn vẫn chưa kịp nói đã bị người khác chặn lại, một hai người bạn trên bàn rượu của anh đến nhà vệ sinh rửa mặt, người đó vừa thấy hai người đứng trên hành lang thì ánh mắt sáng lên ngay lập tức, “Ơ, đây không phải là Viêm Lương sao? Không khéo đến vậy chứ, tình nhân cũ gặp lại? Tớ cứ thắc mắc Phong Ấn đi lâu như vậy không về! Hóa ra nguyên nhân là ở đây.”
Dường như Hạ Viêm Lương đã quen với việc bị bọn họ trêu chọc, cô ta vui vẻ đón nhận, “Đã lâu không gặp, là tôi kéo anh ấy ở lại nói vài câu, thật ngại làm chậm trễ các anh.”
Miệng của các anh em của anh đều là cửa không đóng, Phong Ấn không muốn từ bọn họ nghe được những lời nói không hay, cho dù bây giờ anh trở về tiếp tục uống rượu cũng không trách được việc trở thành đề tài để bọn họ bàn luận. Suy nghĩ một lát, Phong Ấn dứt khoát làm theo lời của mọi người. “Hôm nay tớ mời, mọi người chơi vui vẻ, tớ có việc phải đi trước.” Vừa dứt lời, anh liền đưa mắt nhìn Hạ Viêm Lương, cô ta hiểu ý, để lại danh thiếp cho hai người kia. “Lần sau tôi mời.” Sau đó cô ta liền bước theo Phong Ấn rời đi.
Gió mát bên ngoài phất qua gò má, đầu Phong Ấn chếnh choáng. Anh uống rượu nên không thể lái xe, lúc Hạ Viêm Lương mở cửa xe cô lái ra thì Phong Ấn hơi ngạc nhiên. “Cô đã thi bằng lái?”
“Ừh, em thi ngay sau khi chúng ta chia tay.” Hạ Viêm Lương giống như không cố ý, cô ta nói rất thoải mái. Phong Ấn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, anh không nói gì. Cô ta nhát gan, mỗi lần ngồi trên xe của anh tốc độ đều không thể hơn một trăm, phần lớn thời gian anh thà để cô ngồi xe bus, thậm chí là đi bộ. Anh luôn luôn cho rằng cô ta vĩnh viễn là một người phụ nữ không thể học lái xe, nhưng sau khi chia tay anh, trong thời gian ngắn như thế cô ta đã thi lấy được bằng lái. Phong Ấn không khỏi thở dài, đúng là không ai có tư cách chăm sóc ai cả đời, người phụ nữ mà anh cho rằng không có anh cô ta sẽ sống không tốt bây giờ gặp lại thì sống tốt hơn bất kì ai.
“Đi đâu đây?” Hạ Viêm Lương vừa lái xe vừa suy tư, Phong Ấn nhìn gương mặt nghiêng của cô ta đang phản chiếu trên cửa xe, sau đó anh lại lặng lẽ dời tầm mắt đi nơi khác. “Tìm một chỗ nào đó yên tĩnh có thể nói chuyện là được.”
“Vậy… Nhà của em được không? Cách đây không xa.” Hạ Viêm Lương có phần khẩn trương nhìn anh, “Em cũng tìm thứ gì đó cho anh giải rượu.”
Vẻ mặt của Phong Ấn không có bất kì biểu cảm nào, nhưng anh cũng không trả lời.
Không khí bên trong xe nhất thời trở nên trầm mặc, Hạ Viêm Lương có chút không biết nên làm như thế nào cho đúng, cô ta vừa định mở miệng đổi không khí thì điện thoại của Phong Ấn liền vang lên.
Là một dãy số lạ, thời điểm Phong Ấn nhận điện thoại, anh có cảm giác được người ở phía bên kia chính là cô nhóc đó. Nhưng đối phương vẫn không nói chuyện, Phong Ấn bất giác nhếch môi. “Em gái niềng răng?”
Lúc anh gọi bản thân mình, trái tim của Lôi Vận Trình đập loạn xạ. “Anh mới là em gái niềng răng, sao anh biết là em vậy?”
Phong Ấn cười khẽ, “Nghe được lời bộc bạch trong lòng em nói với anh là ‘Anh Tiểu Ấn em là em gái niếng răng đây’.”
Lôi Vận Trình bật cười khúc khích, “Anh thật là đáng ghét, ai cho anh gọi em bằng tên khó nghe như vậy.”
Đây là lần đầu tiên cô và anh nói chuyện với nhau sau buổi hẹn hò hôm đó, không biết vì sao cả hai đều cố ý tránh nhắc đến chuyện đêm đó, nhất là Lôi Vận Trình, không phải trong lòng cô oán trách, chỉ là thời gian ở cùng với anh quá ngắn ngủi, cô không nỡ lãng phí dù chỉ là một phần của một giây, “Anh… Ngày mai anh đi phải không?”
“Lôi Dật Thành thật sự là gián điệp hai mặt.”
Lôi Vận Trình hỏi anh một cách nghiêm túc, Phong Ấn ấn vào mi tâm, suy nghĩ một lúc. “Anh luôn luôn không muốn người khác tiễn anh.”
“Phá lệ một lần đi anh Tiểu Ấn, em làm cho anh rất nhiều thức ăn ngon để anh mang theo này.” Lôi Vận Trình mặt dày mày dạn nài nỉ anh, giọng nói ngọt ngào yếu ớt, thông qua điện thoại truyền đến tai anh, khiến bệnh đau đầu của anh thực sự giảm bớt được chút ít.
“Không được, thức ăn em làm có thể ăn được sao? Anh cũng không dám mạo hiểm như vậy, em có biết quốc gia bồi dưỡng được một phi công quý đến thế nào không, cũng không thể để em gây tai họa được.” Phong Ấn nửa đùa nửa thật trêu chọc cô, Lôi Vận Trình nhận ra được mùi vị từ chối trong lời nói của anh.
“Anh đang ở nhà à? Em đến gặp anh được không? Đã mấy ngày rồi em không gặp anh, anh mà đi thì không biết bao giờ mới về nữa.” Cô âm thầm cắn răng, lần đầu tiên trong đời cô lại cúi thấp đầu trước mặt anh như thế.
“Lại không nghe lời?” Đôi môi Phong Ấn chậm rãi nhếch lên, giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng. “Anh đang ở bên ngoài, đang ở cùng phụ nữ, còn muốn qua gặp anh không?”
Lời nói thật của anh như cố ý chọc giận Lôi Vận Trình, nhưng Lôi Vận Trình biết điều, không ép buộc anh nữa. “Em không quan tâm nữa, không cho thì thôi, hứ.”
Không chờ anh nói thêm gì nữa, Lôi Vận Trình dập điện thoại, trong xe vô cùng yên tĩnh, Hạ Viêm Lương cơ bản đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, cô ta thử thăm dò hỏi, “Là cô bé lần trước à?”
“Là em gái Lôi Dật Thành, một cô nhóc không ngoan.” Phong Ấn trả lời hời hợt, “Cô sống một mình sao?”
“Hiện nay em vẫn độc thân, đương nhiên là sống một mình.” Hóa ra chỉ là một cô nhóc nhỏ, Hạ Viêm Lương vẫn không để trong lòng. Cô ta mỉm cười dịu dàng, dường như độc thân đối với cô ta chẳng qua là một chuyện vô cùng bình thường. Con ngươi đen láy của Phong Ấn khôi phục lại vẻ phức tạp, nở nụ cười mỉa mai.
Anh vẫn luôn luôn độc thân.
Nhà của Hạ Viêm Lương nằm trong khu vực khá đắt đỏ, với kinh tế hiện nay của cô ta mà ở một căn hộ như thế thì có phần miễn cưỡng. Hạ Viêm Lương nhìn ra suy nghĩ của anh, trên mặt có chút xấu hổ, “Là bố em cho, anh ngồi đi, em sẽ tìm thuốc giải rượu cho anh.”
Lúc Hạ Viêm Lương mang thuốc giải rượu ra thì phát hiện Phong Ấn đang chăm chú nhìn những tấm ảnh được trưng trong tủ của cô ta. Đó là quãng thời gian tốt đẹp nhất của bọn họ, là hồi ức vĩnh viễn không thể trở lại.
Mỗi một bức ảnh chụp đều được cô ta bao rất kỹ, đặc biệt là trong bức ảnh to nhất, trong ảnh cô ta tươi cười rực rỡ hạnh phúc, nhưng trong ảnh lại không có anh.
“Em thích nhất là bức ảnh anh chụp cho em này.” Hạ Viêm Lương đứng ở phía sau anh, đôi tay mảnh mai của cô ta kéo áo sơ mi của anh. Thấy anh không kháng cự, cô ta mạnh dạn vòng tay ôm anh.
Tầm mắt của Phong Ấn cứ nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô ta trên tấm ảnh, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, anh nhẹ nhàng mở vòng tay cô ta đang ôm anh, thuận tay cầm lấy thuốc giải rượu. “Cô có gì muốn nói với tôi? Bây giờ nói đi.”
Hạ Viêm Lương vòng đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai đang tức giận của anh. “Phong Ấn, em hối hận…”
“Về việc đó sao?” Phong Ấn nhẹ nhàng hỏi, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hạ Viêm Lương đưa tay lên xoay mặt anh để anh nhìn thẳng vào cô ta, trong con ngươi đen đang ẩn chứa nước mắt, cô ta vòng tay ôm cổ anh, giọng nói nghẹn ngào. “Chúng ta có thể… bắt đầu một lần nữa không?”
Có người nói mùi hương của một người có khi rất dễ dàng gợi lại ký ức xưa, Phong Ấn cảm thấy rất có lý. Hạ Viêm Lương luôn luôn dùng mùi nước hoa mà anh thích nhất, mùi hương ngọt ngào đó xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của anh, dùng sức tấn công mạnh mẽ nhất để đánh thức tất cả những yêu hận khúc mắc giữa anh và cô ta…
Bỗng chốc Phong Ấn cố định thắt lưng rồi ép cô ta vào trên quầy bar, nắm rồi nâng cầm cô lên. “Vậy cô nói cho tôi nghe thử xem, giữa hai chúng ta làm sao mới có thể bắt đầu một lần nữa?”
Hạ Viêm Lương bị sự lạnh lùng trong mắt anh làm hoảng sợ, trong lúc nhất thời cô ta không biết nên trả lời như thế nào.
Phong Ấn nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên cúi đầu phủ lên môi cô. “Muốn bắt đầu một lần nữa từ chỗ này sao?”