Mục Tiêu Đã Định

Chương 26: Chương 26: Lần thứ mấy vì cô mà mất ngủ




Bầu không khí bên trong xe khá trầm lặng. Phong Ấn bình tĩnh chà tay làm ấm cho cô, anh không nói lời nào, Lôi Vận Trình ghé đầu vào cổ anh im lặng, cô còn trầm mặc hơn cả anh, giống như cô đã ngủ thiếp đi.

Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, tầm nhìn trở nên cực kì kém. Nhiệt độ trên người Lôi Vận Trình từ đầu đến cuối vẫn rất thấp, Phong Ấn ôm chặt lấy cô: “Cố gắng một chút, về nhà anh trước nhé.”

Nơi này cách nhà của Phong Ấn không xa mấy, nhưng vì thời tiết xấu cho nên phải tốn thời gian gấp hai lần bình thường mới về đến nhà anh. Cả người Lôi Vận Trình vẫn không ngừng phát run, môi cô lạnh đến mức tái lại, Phong Ấn dùng áo khoác ngoài bọc kín lấy cô rồi ôm cô từ trong xe về đến phòng mình, anh vào phòng tắm mở nước trước, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo của cô ra.

“Em tắm nước nóng trước đi, lát nữa anh nấu cho em thứ gì đó để uống.”

Lôi Vận Trình cuộn tròn người lại dựa vào lòng anh, cô ôm lấy anh không buông, cả người cô run rẩy ghé sát vào lòng anh, cô giống như một vật cưng nhỏ trông rất đáng thương. Khi chuẩn bị cởi chiếc áo cuối cùng trên người cô thì tay anh bất chợt khựng lại, lúc này anh mới ý thức được anh đang cởi quần áo của ai.

Móc khóa áo sau lưng cô anh mới chỉ mở một cúc, Phong Ấn suy nghĩ một lát rồi kéo chăn qua phủ lên người cô, anh xoa đầu cô: “Chờ anh một chút.”

Lôi Vận Trình đang rất lạnh, hơn nữa cô lại vừa uống rượu, cả người cô luôn trong tình trạng mơ mơ màng màng.

Phòng Ấn chỉ còn cách đánh thức ông bà nào đó đang ngủ say, việc đó khiến anh khó tránh khỏi bị bố ném cho vẻ mặt không hài lòng: “Có chuyện gì mà không thể để ngày mai nói hả?”

Phong Ấn kiên trì thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản, bất ngờ là sau khi kể anh lại thấy được vẻ mặt không vui vừa rồi của Phong Hạo đã dịu đi vài phần: “Anh nói con nhóc nhà Lôi gia kia đang ở trong phòng của anh?”

“Vâng.” Phong Ấn xấu hổ gật đầu: “Dù sao cũng là một cô gái, con làm không tiện cho lắm, nên muốn nhờ mẹ giúp con một chút.”

Phong Hạo day day cằm, đôi mắt thâm thúy đang nhìn Phong Ấn nhấp nháy một tia sáng không dễ nhìn thấy: “Mẹ anh đang ngủ, không nên làm phiền bà ấy.” Khi Phong Hạo nói chuyện, tay ông đã chuẩn bị đóng cửa, Phong Ấn nhanh nhẹn đưa tay giữ cửa lại cau mày hỏi:

“Vậy Trình Trình thì sao?”

Khóe miệng Phong Hạo khẽ nhếch lên: “Nên làm gì thì làm cái đó.”

Cánh cửa trước mặt Phong Ấn đóng sầm lại, anh vẫn đứng yên tại chỗ bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài, ngụ ý từ chối của bố anh đã quá rõ ràng, anh không có can đảm gõ cửa lần thứ hai, mà dù có gõ cũng vô dụng thôi.

Phong Hạo vui vẻ leo lên giường, ông ôm vợ vào lòng. Lâm Thất Thất nửa mê nửa tỉnh hỏi ông: “Tiểu Ấn sao vậy?”

“Không có gì, nó đưa Lôi Vận Trình về nhà.”

“…” Ba giây sau, con sâu ngủ Lâm Thất Thất vốn chỉ tỉnh giấc một nửa, bà liền bật người ngồi dậy: “Trình Trình? Tiểu Ấn muốn làm gì?”

Phong Hạo kéo bà nằm xuống, xoắn xoắn tóc bà rồi cười nhạt: “Bọn nó không phải con nít, muốn làm gì em cũng có thể hiểu mà.”

“Anh nói cũng đúng.” Lâm Thất Thất ngẫm nghĩ lại từ đầu đến cuối, bà vẫn cảm thấy không ổn, vừa định đứng dậy đã bị Phong Hạo ngăn lại.

“Ngủ đi, đừng quan tâm đến chuyện của bọn nhỏ.”

“Em lo nó làm bậy với Trình Trình, Lôi Khải sẽ nổi cơn thịnh nộ đó.” Lôi Vận Trình là công chúa của Lôi Gia, là viên ngọc quý mà Lôi Khải yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay.

Trong bóng đêm, Phong Hạo khẽ cười ra tiếng: “Về phương diện tình cảm em đúng là rất chậm chạp, Lôi Vận Trình vì Tiểu Ấn mà chạy đến cả học viện quân sự, vậy thì còn sợ nó làm bậy gì nữa?”

Lâm Thất Thất sửng sốt mở to miệng: “Trình Trình thích Tiểu Ấn?... Sao lại như vậy?”

Phong Hạo chỉ cười không nói, vỗ nhẹ lưng bà, dỗ dành bà ngủ: “Ngủ đi.”

Lâm Thất Thất âm thầm thở dài, trong lòng bà không khỏi nghĩ rằng Phong Hạo và Lôi Khải là một cặp trời sinh tương khắc.

Lúc Phong Hạo vừa ngủ thiếp đi, Lâm Thất Thất không thể kìm chế được mà day day ngực ông, bà cảm thấy khó hiểu nên hỏi ông: “Sao em lại cảm thấy anh đang rất vui vẻ vậy nhỉ? Anh đang đắc ý gì thế?”

Phong Hạo nắm lấy tay bà khoát qua bên hông, khóe môi lặng lẽ nhếch lên, nhưng giọng điệu của ông vẫn bình tĩnh như bình thường: “Cảm nhận của em sai rồi, anh không đắc ý gì cả, mệt rồi, ngủ đi em.”

Phong Ấn quay về phòng, Lôi Vận Trình vẫn nằm cuộn tròn lại như cũ, anh mím môi lại, bàn tay tiến vào trong chăn cởi lớp đồ lót cuối cùng trên người cô, anh dùng khăn bọc lấy thân thể gầy gò của cô rồi đặt vào trong bồn tắm.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên như sương trắng lượn lờ, gương mặt Phong Ấn không hề có bất kì biểu cảm nào, anh xắn tay áo lên rồi ngồi bên cạnh bồn tắm chà rửa cho cô, tay anh không ngừng xoa bóp lòng bàn tay và lòng bàn chân của cô, khi thấy gương mặt nhợt nhạt của cô đã hồng hào trở lại anh mới thở phào nhẹ nhõm. Từ đầu đến cuối Lôi Vận Trình không nói gì cả, con ngươi đen láy của cô rũ xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.

Từ trước đến nay giữa hai người ít khi trầm mặc như thế, điều này khiến cho anh không biết nên làm thế nào cho đúng. Anh xoa xoa những vết chai trên chân cô, ánh mắt anh càng trở nên thâm trầm. Hơn bất kì ai, anh là người hiểu rõ nhất những vết chai đó được hình thành như thế nào. Nhớ lại vài năm trước, khi anh đến bệnh viện, lần đầu tiên thấy những vết sẹo chằng chịt trên hai chân cô, lúc đó trong lòng anh như có một tảng đá lớn đè nặng khiến anh cảm thấy ngột ngạt đến mức hoảng loạn, anh không tài nào lừa gạt chính mình được, lúc đó anh thực sự rất đau lòng. Cô có thể kiên trì đến ngày hôm nay thực sự là điều ngoài dự đoán của anh, khó có thể tưởng tượng được trong thân thể nhỏ nhắn kia rốt cuộc ẩn chứa sức mạnh lớn đến nhường nào.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn chân cô đến đờ đẫn, Lôi Vận Trình rút chân ra khỏi tay anh, bỏ vào trong nước. Cô chỉ hận sao bồn tắm này to như thế nhưng chỉ sâu đến chừng này, hận màu sắc trong suốt của nước vì nó không thể nào che giấu những nơi xấu xí nhất trên cơ thể cô.

“Để em tự làm.”

Cô cúi đầu mở miệng, thanh âm này đã kéo mạch suy nghĩ của anh quay trở về. Anh gật đầu đứng dậy: “Anh đi nấu nước gừng cho em đây.”

Những miếng gừng cuồn cuộn sôi trào theo bọt nước, chúng cứ nhấp nhô lên xuống trong nồi, Phong Ấn dựa người và thành tường, anh nhắm mắt rồi ấn vào huyệt Thái Dương, Lôi Dật Thành gọi điện đến, anh không thèm nhìn mà trực tiếp nhận cuộc gọi: “Trình Trình đang ở chỗ tớ.”

Lôi Dật Thành sợ đánh thức Tử Du, anh ta cố ý ra hành lang gọi điện thoại: “Tớ biết, khuya như vậy mà nó vẫn chưa về thì khẳng định đang ở chỗ cậu.”

Anh ta còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Phong Ấn hiểu rõ anh ta có lời muốn nói, nhưng anh không thúc dục anh ta, anh chỉ lẳng lặng chờ đợi.

“Trình Trình hỏi tớ về chuyện của cậu và Hạ Viêm Lương.”

“Cậu có nói cho cô ấy nghe không?”

“Không có, tớ không nói gì cả, con bé nhất định sẽ không tin đâu, nó sẽ cho rằng tớ đang tìm cách cản trở nó.”

Phong Ấn cười châm biếm, anh tắt lửa rồi đổ nước gừng vào trong bát: “Em của cậu khiến tớ phiền muốn chết, cậu xem xem, tớ đang vì ai mà xuống bếp đây? Bây giờ tớ đang nấu nước gừng chống lạnh cho con bé đấy.”

Lôi Dật Thành trầm ngâm một lúc: “Lúc trước khi con bé thi đại học tớ đã hỏi cậu một lần, bây giờ tớ cần phải hỏi cậu lại một lần nữa, cậu có tình cảm với con bé không?”

Vừa dứt lời, anh ta liền nghe thấy bên kia vang lên âm thanh hỗn độn leng keng, sau đó là một khoảng thời gian trầm mặc kéo dài.

Nước nấu trong nồi rơi vung vảy trên nền đất, dòng nước ào ào từ van đang chảy trên cánh tay đỏ ửng vì bỏng của Phong Ấn, ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, sau khi im lặng một lúc anh kiên định trả lời:

“Đương nhiên không có.”

Lôi Dật Thành nghe được câu trả lời kiên định của anh thì không biết là nên vui hay buồn: “Đứa em gái của tớ, nhất định sẽ bị hủy trong tay cậu.”

Anh ta dập máy, Phong Ấn cũng dần dần lấy lại tinh thần, anh chỉ còn cách cười khổ.

Sau khi Lôi Vận Trình mặc quần áo mà anh đã chuẩn bị sẵn xong thì trùm chăn ngồi trên sofa, Phong Ấn mang nước gừng đến trước mặt cô, anh dùng thìa bằng gốm khuấy đều lên, sau đó lại đưa lên miệng thổi: “Nhân lúc còn nóng em uống một ít đi, đừng để bị cảm.”

Lôi Vận Trình rất biết nghe lời, cô nâng bát nước gừng lên uống một hơi hết sạch, sau đó cô nhanh chóng cảm thấy cơ thể dần dần ấm áp trở lại, chóp mũi bắt đầu vã mồ hôi: “Cảm ơn…”

“Không nhận nổi.” Phong Ấn hừ lạnh, sau đó anh bế cô lên giường: “Đêm nay em ngủ ở đây đi, ngày mai tuyết ngừng rơi thì gọi Lôi Dật Thành đến đón em, anh có việc bận.”

Lôi Vận Trình mím môi: “Có phải anh đang trốn tránh em không?”

“Trốn tránh em làm gì?” Phong Ấn dịch góc chăn lại cho cô: “Anh ở phòng khách kế bên, có gì em cứ gọi cho anh, anh sẽ không tắt điện thoại.”

Mỗi lần anh nói như vậy đều mang đến cho cô một cảm giác: Thât ra anh rất quan tâm cô, nhưng ngay sau đó lại trở về thành một Phong Ấn dửng dưng không chú ý đến bất kì điều gì, trong nụ cười của anh mang theo vẻ hờ hững vốn có.

Anh vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên Lôi Vận Trình túm lấy góc áo anh, Phong Ấn cau mày nói: “Có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

“Ngày mai em lại không biết anh sẽ biến thành dáng vẻ gì.” Lôi Vận Trình nhìn anh: “Tại sao em càng ngày càng không thể hiểu nổi anh? Em cảm thấy dường như anh đang giấu diếm em chuyện gì đó.”

Phong Ấn kéo bàn tay của cô ra bỏ vào trong chăn: “Nếu anh có chuyện gì giấu em, vậy cũng có nghĩa là anh không muốn cho em biết, nếu như em cứ khăng khăng muốn tìm hiểu thì điều đó chỉ làm cho anh cảm thấy em không nghe lời thôi Trình Trình.”

Mỗi người đều có một ranh giới cuối cùng, Lôi Vận Trình đã cố ý muốn chạm vào ranh giới đó: “Anh còn nhớ giao ước trước đây của chúng ta không?”

“Trí nhớ của anh rất tốt, không cần phải nhắc nhở anh.”

Lôi Vận Trình bĩu môi: “Trí nhớ rất tốt? Vậy tại sao lại quên em?”

Phong Ấn im lặng một lát: “Em muốn nói chuyện sinh nhật lần thứ mười tám sao? Sáu năm không gặp lại em đã thay đổi rất nhiều, anh không thể ngay lập tức nhận ra em được, nhưng cho đến giờ anh vẫn chưa từng quên em.”

Anh không biết rằng những lời nói của mình bỗng chốc đã làm cho đôi mắt của cô hiện lên một lớp sương mù, bàn tay nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình che miệng, mi tâm của cô khẽ cau lại, sương mù trong ánh mắt kia càng ngày càng dày đặc, cuối cùng cô không kiềm chế chúng được nữa, một dòng nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Phong Ấn không thể không ngồi xuống bên cạnh cô một lần nữa, ngón tay anh vừa lau đi những giọt nước trên mặt cô thì lại có một dòng nước mắt khác rơi xuống, chúng chảy men theo vết nước mắt ban đầu. Lôi Vận Trình cố gắng đè nén tiếng nấc nghẹn của mình, âm thanh rất nhỏ, cơ thể cô càng lúc càng run rẩy dữ dội, nhưng đôi mắt ấy vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt anh.

Ánh mắt sáng rực đó gần như khiến anh không chịu nổi. Trong đó chưa đựng rất nhiều thứ khiến anh bối rối, chính anh cũng không hiểu nổi, khiến anh sợ hãi, khiến anh đau lòng, khiến anh phiền muộn, cũng khiến anh bất lực và không thể nào trốn tránh được.

Anh vươn tay che mắt cô lại, để mặc cô khóc trong im lặng dưới bàn tay của mình. Phong Ấn thở dài rất khẽ khiến người khác không thể nghe thấy được, ánh mắt anh vô cùng phức tạp: “Anh càng ngày càng không hiểu em, rốt cuộc anh có chỗ nào tốt đáng để em phải như vậy.”

“Anh đã nói… cưới vợ sẽ cưới… em gái niềng răng vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời…” Lôi Vận Trình nghẹn ngào bật thốt một câu không hoàn chỉnh.

Phong Ấn nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động lên xuống, đó là chuyện của mấy năm trước rồi?: “Ngốc à, khi đó anh bao nhiêu tuổi, mười ba? Hay là mười bốn? Lời nói đùa của trẻ con làm sao có thể tin là thật được?”

“Vậy sau đó… Lời hứa vào ngày sinh nhật trước khi anh đi học viên quân sự… Sau khi em lớn lên… Anh sẽ quay trở về cưới em, muốn em dành nụ hôn đầu tiên… và giữ cả bản thân lại cho anh… Anh không hề quên em, nhưng lại quên mất những lời đã nói với em có phải hay không?”



Bàn tay còn lại của Phong Ấn nắm chặt, sau đó anh lại nới lỏng: “Trình Trình, em là một cô bé thông minh như thế, tại sao lại ngốc trong việc này đến như vậy, anh chỉ nói đùa với em thôi, muốn bắt nạt em cho vui, lúc đó em còn nhỏ nên không biết là anh không nghiêm túc, nhưng bây giờ em đã trưởng thành, chẳng lẽ em còn không hiểu?”

Anh nói đúng, đối với bất kỳ chuyện gì, Lôi Vận Trình đều có thể thông minh, duy nhất chỉ ở trước mặt anh, cô chấp nhận làm một kẻ ngốc nghếch.

“Xem như trước đây chúng ta còn nhỏ, nhưng còn ba năm trước thì sao… Anh đã nói thích em… Đó cũng là giả à?”

“Việc này không phải giả, nhưng mà…” Phong Ấn buông tay xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt đầy nước của cô: “Chỉ là thích, hoàn toàn không giống với…”

Phong Ấn mấp máy môi, nhưng anh lại không nói ra những lời cuối cùng, lời nói đó như một con dao hai lưỡi, trên thế giới này nó là thứ tuyệt vời nhất nhưng cũng là thứ vũ khí tàn nhẫn nhất, chỉ cần chém một vết dao lên người cô sẽ khiến cô sống không bằng chết.

Khi nghe anh nói “chỉ là thích”, trái tim Lôi Vận Trình như đã bị nghiền nát ra thành từng mảnh từng mảnh.

Có đôi khi con người càng đau đớn càng muốn đi vào con đường bế tắc, thậm chí là cố chấp. Khi Phong Ấn đóng cửa, tắt đèn, rồi rời khỏi phòng, anh liền nghe thấy thanh âm của cô truyền đến từ bóng tối.

“Vẫn còn nửa năm…”

Ước hẹn bốn năm của bọn họ, chỉ còn lại nửa năm.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh xen lẫn với bông tuyết đang gào thét trong bóng tối, Phong Ấn cũng lắng nghe thứ âm thanh lạnh lẽo đó suốt một đêm. Đến khi trời sáng, anh không khỏi cười nhạo chính mình, đây là lần thứ mấy anh vì cô mà mất ngủ?

Đến gần trưa bão mới dần dần dừng lại, lúc Lôi Dật Thành đến đón Lôi Vận Trình thì cô và Lâm Thất Thất đang trò chuyện, Phong Ấn cũng vừa mới xuống giường. Lâm Thất Thất muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa, nhưng Lôi Dật Thành đã từ chối khéo léo.

Phong Ấn cài chặt cổ áo khoác ngoài của cô, anh lấy thêm một chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ và mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhìn đôi mắt sưng đỏ đầy những tơ máu của Lôi Vận Trình, Phong Ấn bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô: “Đừng nói với anh là em khóc cả đêm đấy, tiến bộ một chút được không?”

Lôi Vận Trình nghiêng đầu, vẫy tay với Lâm Thất Thất: “Dì Lâm, con về nhà đây, hôm khác con lại đến thăm dì.” Nói xong cô liền kéo Lôi Dật Thành rời đi, không thèm nhìn Phong Ấn dù một chỉ một lần.

Phong Ấn bị lạnh nhạt đứng bên cạnh sờ sờ ót, anh bĩu môi: Con bé kia vậy mà không nhìn mình!

Lâm Thất Thất nhịn cười, bà ho nhẹ: “Mẹ cảm thấy con rất thích Trình Trình, sao lại khiến con bé khóc đến nỗi hai mắt sưng lên như quả đào vậy? Bắt nạt người ta à?”

Phong Ấn lạnh lùng cười mỉa mai: “Tại mẹ và bố không chịu sinh cho con một em gái để ăn hiếp, chỉ còn cách ăn hiếp con nhà người ta.”

Không nghe được câu trả lời của Lâm Thất Thất, Phong Ấn quay đầu lại nhìn: “Mỹ nhân Lâm, mẹ đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Lâm Thất Thất cong môi, vẻ mặt tươi cười của bà có phần bất lực: “Mẹ rất thích Trình Trình, cho nên không hy vọng hai đứa thành một đôi.”

“Bởi vì bố của Trình Trình là Lôi Khải sao?” Hôm nay Phong Hạo không đi làm, ông trong thư phòng xử lý công việc của Phong thị thông qua internet, Phong Ấn liếc mắt xác nhận trên lầu không có gì nguy hiểm, anh mới dám không sợ chết trêu chọc: “Bố con chắc chắn là suy nghĩ ngược lại với mẹ, bố hy vọng con sẽ cưới Trình Trình về nhà.”

Hết lần này đến lần khác cướp lấy người phụ nữ yêu quý bên cạnh của Lôi Khải, Phong Ấn hiểu rõ thú vui độc ác của Phong Hạo, nhưng mà anh không dám nói với Lâm Thất Thất, chỉ sợ lại xảy ra một trận chiến không đáng có và người đầu tiên gặp xui xẻo nhất định sẽ là anh.

Lôi Vận Trình về đến nhà thì bị cảm, cô phải nằm ở nhà suốt một thời gian. Trải qua vài ngày yên tĩnh, lần thứ hai Phong Ấn gặp lại Lôi Vận Trình hoàn toàn ngoài ý muốn. Đó là lúc anh và vài người bạn thân ra ngoài họp mặt, anh đã bất ngờ gặp một cô gái ở đường đối diện, cô gái đó đang sánh vai đi cùng một người đàn ông, cô gái đó không phải là Lôi Vận Trình thì còn là ai?

“Lên xe đi Phong Ấn, sao còn không đi?” Bị bạn thân thúc giục, Phong Ấn lên tiếng đáp lại, anh nhìn thoáng về phía đối diện, tiếp theo đó anh ngồi vào trong xe khởi động máy. Vài chiếc xe lần lượt rời đi, Phong Ấn là người cuối cùng, tuy đang đùa giỡn với mọi người nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Bỗng nhiên, anh vòng vô lăng, quay đầu xe ở ngay khu giao lộ, chân anh nhấn ga thật mạnh đồng thời cau mày.

Người đàn ông đang khoác vai cô, dường như Phong Ấn… đã từng gặp qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.