Phần 1: Trước khi quá muộn
— Trái tim em đang ở trên người anh, nó không trở về nữa! Ngoại trừ anh chết! Trái tim em cũng chết theo anh, lúc đó, em mới biết cái gì gọi là hết hy vọng!
- – - Đỗ Nghiên Thanh – - -
.
.
Lần đầu tiên Phương Mặc Dương chú ý đến Đỗ Nghiên Thanh là vì Lôi Vận Trình, học viên nữ xuất sắc này lúc nào cũng có một cô bạn không tim không phổi, lúc nào cũng tươi cười ríu ra ríu rít bên cạnh như hình với bóng. Toàn đại đội có đến cả trăm người, ngoại trừ vài học viên nam nghịch ngợm gây sự, cô cũng là người đứng đầu trong việc gây đau đầu cho người khác.
Lúc đến giai đoạn huấn luyện tổng kết, cứ nhìn đến cái tên Đỗ Nghiên Thanh thì cả mí mắt anh ta cũng giật giật, anh ta ném bút mạnh về phía trước, tức giận nói: “Sao tất cả học viên đều như thế nhỉ? Tìm một lý do nào đó chuyển Đỗ Nghiên Thanh này đi đi!”
Chỉ đạo viên ngồi bên cạnh hồi tưởng lại con người này, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên. “Cô gái này không phải như cậu nghĩ nha, còn có người mà cậu trị không được à? Lúc cậu còn là học viên cũng không hay hơn bọn họ là bao.”
Phương Mặc Dương rít vài hơi thuốc, sau đó anh ta chậm rãi phả ra. “Học viên nam làm tức giận còn có thể đánh, còn Đỗ Nghiên Thanh này, cậu chạm vào cô ta một chút thôi cũng giống như bản thân mình đang uy hiếp cô ta vậy.”
“Kiên cường thì không thể yếu đuối được, phụ nữ thôi mà, tổng kết lại thì chỉ cần dùng một câu nói dỗ dành là được.” Chỉ đạo viên vừa lật tạp chí xem vừa hờ hững nói.
Dỗ dành? Cũng không phải là vợ anh ta, dỗ gì chứ?
Phương Mặc Dương chả thèm quan tâm, nhưng mà đến khi anh ta nghe được câu nói mà Đỗ Nghiên Thanh nói với Lôi Vận Trình, quả thật anh ta phải dở khóc dở cười.
Trên bãi tập rộng lớn, Đỗ Nghiên Thanh chạy xong năm km, cô xoa xoa thắt lưng thở dốc, tóc bị mồ hôi thấm ướt bết vào cổ.
“Vừa mới chạy xong? Ai cho em thả lỏng như thế hả? Tôi chạy hai lần năm km như thế cũng không chạy chậm như em, đứng nghiêm!”
Phương Mặc Dương quát lớn ra lệnh, thân người Đỗ Nghiên Thanh đứng thẳng, do động tác quá chuẩn mực nên áo bó sát vào ngực, nơi đó phập phồng lên xuống theo nhịp thở, Phương Mặc Dương nhìn chằm chằm vào chỗ đó một lúc mới nhận ra bản thân mình đang thất thố, anh ta ho nhẹ một cái rồi nhanh chóng điểu chỉnh bản thân.
“Đội trưởng, tôi chỉ nói có một câu mà thôi, bây giờ anh đã phạt tôi chạy năm km rồi, anh còn muốn phạt tôi thế nào nữa đây?” Cô gái tên Đỗ Nghiên Thanh này, lá gan thật ra cũng không lớn lắm, chỉ cần bạn nghiêm khắc một chút thì cô ấy sẽ xuống nước ngay lập tức, nhưng mà cái miệng cô ấy lúc nào cũng không dừng, luôn luôn tùy tiện trêu chọc bạn vài câu mới hả hê.
Phương Mặc Dương đứng đối diện cách cô hai bước, con ngươi sắc bén của anh ta quan sát cô từ trên xuống dưới đến mấy lần. “Tôi không có nhân tính, tôi biến thái, còn gì nữa không?”
Đỗ Nghiên Thanh thè chiếc lưỡi nhọn hoắt của mình ra, mỉm cười nịnh nọt.
“Trả lời!”
“Báo cáo đội trưởng, còn thêm ngược đãi điên cuồng.”
Phương Mặc Dương giương môi cười. “Đây là khen ngợi hay là mỉa mai tôi đây?”
“Vậy anh cảm thấy sao?”
Phương Mặc Dương tiến lên một bước, hai mắt anh ta hơi rũ xuống nhìn cô. “Tôi cảm thấy là khen ngợi, Đỗ Nghiên Thanh, hơn nữa là tôi nên không có nhân tính, biến thái, ngược đãi điên cuồng với em hơn chút nữa mới được, như thế mới không làm thất vọng những lời này của em.”
Đỗ Nghiên Thanh chớp mắt mấy cái, “Chỉ đối với tôi?”
Phương Mặc Dương dừng lại một lát, đôi mắt tỏa sáng của cô khiến anh ta cảm thấy không được tự nhiên. Đó là trích dẫn theo nguyên bản lời nói của cô mà, nhưng anh ta lại không nghĩ đến trong lúc vô tình bản thân mình đã bị cô cuốn vào. Phương Mặc Dương là ai? Là đội trưởng nghiêm khắc nhất Học Viên Phi Hành này.
“Sao? Không phải em định xơi tôi tại đây đó chứ?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nghiên Thanh đỏ lên, đôi môi chúm chím của cô thẹn thùng mấp máy. “Hả, vâng, vậy phiền đội trưởng xuống tay nhẹ một chút, tôi vẫn là một cô bé thôi ạ.”
Mi tâm của Phương Mặc Dương co giật, anh ta nghẹn một hồi lâu không nói ra lời.
Nhưng sau đó Đỗ Nghiên Thanh cũng không hề sửa đổi, nhiệm vụ nên hoàn thành thì hoàn thành, nhưng nên gây rối thì gây rối, chuyện bị Phương Mặc Dương phạt đã trở thành chuyện thường như ăn cơm bữa.
Vốn dĩ Đỗ Nghiên Thanh nghĩ rằng như thế có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng cô lại không nghĩ đến việc Phương Mặc Dương đã thấy cô mà lại cố ý làm ra vẻ không thấy, lúc nào cũng có ý nhằm vào cô.
Cô trở về ký túc xá ném sách lên giường, thở hồng hộc uống cạn cả ly nước. Lôi Vận Trình cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Ai chọc cậu vậy? Lệ Vũ lại làm phiền cậu à?”
“Dạng người như Lệ Vũ tớ còn để mắt đến, hừ, đồ biến, thái, điên, cuồng!”
Lúc Đỗ Nghiên Thanh nói những chữ cuối cùng cô nghiến răng nghiến lợi, điều đó lại chọc cười Lôi Vận Trình, “Cậu và đội trưởng lại công kích nhau nữa hả?”
Đỗ Nghiên Thanh nhăn mũi, cô nằm sấp lên giường. “Vừa rồi, trên đường về tớ chạm mặt anh ta, còn chủ động cúi chào anh ta nữa, nhưng anh ta chỉ lạnh lùng “Ừ” một tiếng, đã vài lần như thế rồi! Ừ cái gì mà ừ! Nói với tớ một tiếng thì chết sao? Bộ mặt như người chết thế kia cho ai nhìn cơ chứ?”
Cô vừa thốt ra lời nói oán giận vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Lôi Vận Trình cười mỉm nhìn cô, da đầu cô tê rần lên. “Cậu cười gì chứ?”
Lôi Vận Trình buông sách xuống, trèo lên giường cụng đầu với cô. “Thanh Thanh, có phải cậu thật sự thích đội trưởng không?”
Đỗ Nghiên Thanh cắn cắn môi trầm mặc một lúc, sau đó lại gật đầu mấy cái. “Không chừng tớ cũng biến thái rồi, nếu không sao tớ có thể thích con người như anh ta chứ?”
Lôi Vận Trình tán thành gật đầu, Đỗ Nghiên Thanh càng mất mát hơn. “Trình Trình, cậu nói xem, có phải anh ta thực sự chán ghét tớ không? Hai người biến thái ở bên cạnh nhau có hạnh phúc không?”
Lôi Vận Trình không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng, day day đầu cô. “Ngược đãi điên cuồng và chịu đựng được ngược đãi điên cuồng là sự phối hợp tuyệt vời, trời đất tạo thành một đôi, tớ cảm thấy đội trưởng là mẫu người khó tính, cậu lại là người hướng ngoại, vừa đúng bù đắp cho nhau, không cần lo lắng.”
“Vậy tại sao càng ngày anh ta lại càng không quan tâm đến tớ vậy? Thực sự bị tớ làm phiền sao? Hay là anh ta căn bản thích mẫu học viên tốt như cậu? Vậy là sao đây? Tớ kém xa cậu, hơ hơ…”
Cô nói càng lúc càng khoa trương, Lôi Vận Trình không chịu nổi trợn to mắt. “Đầu óc cậu có vấn đề rồi.”
Đỗ Nghiên Thanh không biết rằng, Phương Mặc Dương trốn tránh là bởi vì trong lòng anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trong lúc vô tình chỉ đạo viên đã nói ra câu kia.
“Cậu đối xử với hai nữ học viên Lôi Vận Trình và Đỗ Nghiên Thanh kia thật sự là không cùng một dạng ‘chiếu cố’ nha.”
Đối với Lôi Vận Trình thì đúng là có nguyên nhân, còn đối với Đỗ Nghiên Thanh thì sao? Từ khi nào anh ta đã “chiếu cố” cô vậy? Anh ta có “chiếu cố” sao? Anh ta nghĩ lại gần đây đúng là anh ta và cô gặp mặt thường xuyên, anh ta suy xét câu nói đó của chỉ đạo viên có phải có ý khác hay không, ví như ám chỉ anh ta và Đỗ Nghiên Thanh gần gũi quá? Trao đổi quá nhiều?
…
Hình như… Quả thật là như thế.
Những lời đồn đại như thế không tốt cho lắm, anh ta nhận ra Đỗ Nghiên Thanh có ý với mình, còn có cả ánh mắt cô nhìn anh ta, dường như cô bé này chỉ còn mỗi chuyện chưa thổ lộ tâm tư với anh ta mà thôi, tất cả những hành động nhảy nhót, trốn chạy lén lén lút lút này chẳng phải là vì muốn anh ta chú ý hay sao? Anh ta muốn không chú ý đến cũng khó, huống chi Phong Ấn đã từng nói anh ta thuộc dạng người có thể đọc được nội tâm của người khác.
Nửa đêm, Phương Mặc Dương nằm một mình trên giường, trong đầu anh ta tất cả đều là bóng dáng của Đỗ Nghiên Thanh, cứ như thế đấy, làm thế nào cũng không ngủ được.
Tình trạng giữa hai người cứ không được bình thường như thế cho đến lần tập hợp khẩn cấp vào giữa đêm mưa to hôm đó, vài người trong bọn làm trái với điều lệnh của Không quân đó là lén lút uống rượu bị Phương Mặc Dương bắt được. Sự hà khắc quá mức của Phương Mặc Dương khiến Đỗ Nghiên Thanh bùng nổ. Lúc lời nói muốn thôi học thốt ra khỏi miệng cô chỉ biết là bản thân đã thật sự yêu anh ta, trong tình yêu, người nào yêu trước thì người đó phải chịu khuất phục trước. Đỗ Nghiên Thanh không muốn khuất phục, cô cứ mặt dày đấy, anh ta lui thì cô tiến. Nhưng mà người đàn ông này không chịu lép vế, chỉ mong sao cô cút xa hơn một chút.
Trái tim của một người rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào, Đỗ Nghiên Thanh không tin vào điều kỳ lạ này, cứ dây dưa phân cao phân thấp với anh ta như thế.
Cô bắt đầu nghiêm túc học tập và chịu khó huấn luyện, không lợi dụng điểm yếu cũng không tìm gây phiền phức khiến anh ta đau đầu nữa, cô biết sự nỗ lực của cô anh ta thấy được, nhưng đồng thời lại phát hiện khoảng cách giữa hai người bọn họ càng ngày càng xa.
Hoàn thành khóa huấn luyện phi hành căn bản, cuối cùng kết quả kiểm tra sức khỏe cũng được thông báo, cô thích hợp phi hành máy bay vận tải. Trong nhóm học viên còn lại cuối cùng, chỉ có vài học viên nữ có thể được chuyển đến lớp chuyên môn của Học Viện Phi Hành, trước ngày cuối cùng rời khỏi trường, Phương Mặc Dương cho bọn họ nghỉ cả đêm, buổi tối không cần tắt đèn, mọi người đều quậy phá đến long trời.
Phương Mặc Dương biết Đỗ Nghiên Thanh sẽ đến tìm anh ta, trước cửa ký túc xá, không hề có một chút bất ngờ nào, anh ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Nghiên Thanh đến ký túc xá của anh ta, lần đầu tiên cô tiếp xúc với nơi mà anh ta sinh hoạt hằng ngày.
Chiếc chăn được xếp như miếng đậu hũ đặt ở đầu giường, drap giường thẳng thớm như trang giấy trắng, sự sạch sẽ gần như khiến cô không dám bước vào, ngồi cũng không dám ngồi, cứ rụt rè đứng yên tại chỗ. Phương Mặc Dương cùng vài giáo viên khác vừa đi ăn cơm về, uống một chút rượu, ánh mắt hơi đỏ. Anh ta đi toilet rửa mặt ra lại nhìn cô cau mày, môi khẽ nhếch lên.
“Tư thế đứng của quân nhân đây à? Sao không ngồi đi?”
“Ở đây quá sạch, tôi sợ làm lung tung đồ đạc của anh.”
Đỗ Nghiên Thanh cúi đầu len lén thè lưỡi, động tác nhỏ quen thuộc này bị Phương Mặc Dương bắt gặp, anh ta kinh ngạc một lúc, sau đó quay đầu đi, lấy thuốc từ trong túi ra châm lửa, rít vài hơi thật sâu.
Anh ta không hút thuốc trước mặt học viên, cho đến giờ Đỗ Nghiên Thanh cũng chưa từng biết dáng vẻ khi hút thuốc của anh ta mê người đến vậy. “Anh uống rượu à? Có say không?”
“Uống một ít, không say.”
Đỗ Nghiên Thanh hít vào thật sâu, cố gắng lấy dũng khí bước đến phía sau anh ta, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng rắn chắc của anh ta, cô cảm nhận được thân thể anh ta hơi cứng lại. “Ngày mai em phải đi.”
“Ừ, bay cho tốt, trước khi chính thức tốt nghiệp vẫn có khả năng bị đào thải.”
“Anh sẽ nhớ em chứ?”
“…”
“Đội trưởng.”
“Còn biết tôi là đội trưởng à? Buông tay ra mau.”
Cô không động đậy, anh ta vùi vùi đầu thuốc vào gạt tàn vài lần rồi kéo tay cô ra. “Về đi, chơi đùa với bọn họ, lần chia tay này không biết đến khi nào mới có cơ hội gặp lại.”
Mắt cô bỗng nhiên ửng đỏ, “Em không muốn đi.”
“Nói ngốc nghếch cái gì thế, nơi này không thể giữ em cả đời.”
“Nhưng anh có thể, anh có thể giữ em cả đời.”
“…” Vẻ mặt Phương Mặc Dương biến đổi ngay lập tức, ngay sau đó môi anh ta bỗng nhiên giương lên. “Những lời như thế này đừng nói lung tung bên ngoài, đối với em, đối với tôi đều không tốt.”
“Đội trưởng —-”
“Đủ rồi Đỗ Nghiên Thanh, em làm ầm lâu như thế đã đủ rồi đấy, nếu như tôi có một đứa con gái cứ dày vò tôi giống như em chắc tôi sẽ giảm thọ mất.” Phương Mặc Dương giơ tay nhìn đồng hồ. “Phải tắt đèn rồi, về nhanh đi.”
“Hôm nay không tắt đèn.”
Phương Mặc Dương gần như hỗn loạn vò vò tóc. “… Tôi phải ngủ.” Anh ta vừa nói xong thì xoay lưng bắt đầu cởi cúc áo quân trang, một lúc sau lại quay đầu trừng mắt nhìn cô vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Đi đi? Lúc tôi ngủ không cần người khác canh gác.”
Đỗ Nghiên Thanh vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ửng đỏ của cô nhìn anh ta không hề chớp mắt, ánh mắt hiện rõ vẻ không chịu thỏa hiệp.
Trong phòng yên tĩnh, ánh đèn từ ký túc xá học viên cách đó không xa gần như phát sáng đến tận nơi này, sự ngột ngạt trong lòng Phương Mặc Dương nhanh chóng nổ tung, anh ta sắp gục ngã trong sự yên tĩnh tại nơi đây. Anh ta chờ cô, một tay cởi cúc áo quân trang, kéo caravat ném lên bàn, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi… Động tác của anh ta càng lúc càng thong thả, cũng càng lúc càng nặng nề, giống như trên tay có quả tạ ngàn cân.
“Phương Mặc Dương…” Đỗ Nghiên Thanh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà bật khóc.
Phương Mặc Dương nhắm mắt lại, sợi dây đàn bị kéo căng trong lòng anh ta như bị tiếng thút thít của cô cắt ngang. Anh ta kéo mạnh màn cửa sổ lại, tay còn lại túm lấy cô, xoay người áp lên giường hôn cuồng nhiệt lên môi cô.
Trong đầu Đỗ Nghiên Thanh nổ ong lên một tiếng, tư duy của cô trống rỗng một lúc rất lâu, lúc phản ứng lại thì đầu lưỡi anh ta đã xâm nhập vào khoang miệng cô, khiêu khích, mút mát.
Phương Mặc Dương ôm cô rất chặt, sức lực của anh ta gần như muốn chặt đứt thắt lưng cô.
Môi lưỡi dây dưa, anh ta hôn vừa sâu vừa mạnh, mang theo sự cuồng dã khiến người khác không thể kháng cự. Bên tai cô là tiếng hô hấp kìm nén của anh ta, còn có cả tiếng nhịp tim đập loạn nhịp.
Đôi mắt ước đẫm của cô khẽ mở ra, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn anh ta, trong lòng cô như có từng đóa hoa nở rộ.
Hóa ra không phải chỉ có một mình cô trầm luân…
Nhưng mà Phương Mặc Dương vẫn là Phương Mặc Dương, nhãn mát không hợp với đạo làm người áp dụng đúng cho anh ta.
Lúc Đỗ Nghiên Thanh bị anh ta hôn đến mức gần như hít thở không thông thì cuối cùng anh ta cũng dừng lại, anh ta nằm trên người cô thở, sau đó lại bật khỏi người cô đứng lên.
“Cái này… Xem như là báo đáp thành ý mà bấy lâu này em dành cho tôi, Đỗ Nghiên Thanh, tôi lớn hơn em mười một tuổi, chúng ta… Tuyệt đối không có khả năng.”
Đỗ Nghiên Thanh không dám tin trừng mắt nhìn anh ta. “Phương Mặc Dương, em không tin vừa rồi anh không động tình! Mười một tuổi thì sao? Em yêu anh đấy! Không ai có thể cấm cản được!”
“Em từ bỏ ý nghĩ đó đi, Đừng… Đừng quậy phá nữa.”
Đỗ Nghiên Thanh đứng bật dậy, do quá kích động nên trước ngực cô phập phồng dữ dội, cô gằn từng chữ từng tiếng thốt ra.
“Trái tim em đang ở trên người anh, nó không trở về nữa! Ngoại trừ anh chết! Trái tim em cũng chết theo anh, lúc đó, em mới biết cái gì gọi là hết hy vọng!”
Đỗ Nghiên Thanh chạy đi, cô vừa khóc vừa chạy. Ngày hôm sau là ngày các học viên lão luyện rời trường, Phương Mặc Dương đưa cả nhóm người bọn họ lên xe, ai cũng cúi chào, bắt tay, hoặc là ôm ấp.
Đỗ Nghiên Thanh cũng không ngoại lệ, nhưng mà cũng gần như thế, không nói nhiều hơn một chữ với cô.
Ở trên xe, Đỗ Nghiên Thanh khóc lóc ầm ĩ, ngoại trừ Lôi Vận Trình, Hướng Bắc Ninh và một vài người, thì tất cả đều cho rằng cô quyến luyến Học Viện Phi Hành.
Phương Mặc Dương nhìn theo bóng xe chạy đi, mãi cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng anh ta trống trải đau đớn.
Ở tại đây, một phút trước, ai cho rằng bản thân không sợ chia ly, thật ra chia ly rồi mới cảm thấy bản thân cũng không mạnh mẽ như mình tưởng tượng.
Hóa ra trước khi gặp một người, ai có thể biết rằng có một ngày bản thân sẽ yêu một người đến như thế.
Chỉ là khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá xa, không bằng nên buông bỏ cô trước khi quá muộn.