Kiếp sau
Chuyện mà kiếp này Lục Tự không muốn làm nhất e rằng chính là làm phụ rể cho Phong Ấn, cho nên anh ta thà nằm im trong chăn ngủ mê man đến chết, để cho anh chàng chuẩn bị làm chú rể nào đó tiếp tục chờ đợi ở bên ngoài.
Trời vừa sáng, Phong Ấn đã ở bên ngoài chỗ ở của Lục Tự và chờ anh ta đến lúc vị thiếu gia này thức giấc rời giường. Chẳng những anh không giận mà khi Lục Tự đang rửa mặt anh còn đích thân xuống bếp làm bữa ăn sáng cho anh ta. Lục Tự đắp chiếc khăn mặt trên đầu, để trần thân trên bước ra khỏi phòng tắm sau đó anh ta bước đến chỗ tủ lạnh lấy hộp sữa ra uống một cách ung dung, liếc nhìn gã đàn ông đang kiên nhẫn ở bên cạnh: “Hôm nay có muộn không? Không bằng mấy hôm trước đúng không?”
“Không muộn, nhà thiết kế là chỗ quen biết lâu năm với bố tớ, từ bây giờ đến một khoảng thời gian khá lâu nữa vẫn sẽ ở lại thành phố T, ngày nào cậu chưa rời khỏi thành phố, thì tớ không cần vội.” Phong Ấn cười vô cùng hớn hở, anh không hề quan tâm đến việc anh ta cố ý trì hoãn, quyết tâm kì kèo với anh ta đến cùng.
“Cậu có nhiều bạn thân như vậy chẳng lẽ không có nỗi một người có thể làm phụ rể cho cậu sao?” Sớm muộn gì cũng chết, Lục Tự cam chịu số phận ngồi vào bàn ăn lên tiếng sỉ nhục Phong Ấn.
“Ai có thể đẹp trai bằng cậu nào? Hơn nữa không phải tớ đã nói rồi sao?” Phong Ấn cười tủm tỉm kéo ghế lại ngồi đối diện với anh ta: “Anh đây sẽ không để cậu lỗ vốn đâu, yên tâm đi.”
Hai nhà Phong Lôi chuẩn bị hôn lễ vô cùng long trọng, ngay cả trang phục của phụ rể và phụ dâu cũng do chuyên gia nổi tiếng thiết kế. Ngày đầu tiên Lục Tự thử lễ phục cũng là lần đầu tiên anh ta được gặp phụ dâu của Lôi Vận Trình.
Anh ta mặc một bộ quần áo đuôi tôm đứng trước gương, Phong Ấn đang khuất tôn hàng quý(1) thắt nơ cho anh ta. Khi Lôi Vận Trình mở cửa phòng ra, phản chiếu trên tấm gương to, Lục Tự thấy cô lôi kéo một cô gái, cô gái kia cúi đầu vân vê làn áo đi về phía anh ta: “Anh, hai người xong chưa?”
(1) Khuất tôn hàng quý -屈尊降贵: chỉ người có thân phận cao quý nhưng lại nhún nhường hạ mình.
“Xong ngay đây.” Phong Ấn đề cao giọng nói.
Lục Tự nhướng mày: “Sao cậu lắm em gái vậy?”
“Đây là con gái một người bạn thân của bố Tử Du, mọi người đều lớn lên cùng nhau.” Phong Ấn thắt nơ xong, anh lùi về phía sau một bước quan sát một lúc mới lộ vẻ hài lòng: “Lại đây, tớ giới thiệu một chút, cậu ấy là phụ rể của anh, cũng là bạn thân của anh, Lục Tự.”
Lôi Vận Trình vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Doãn Lai Sinh đến rồi nói: “Còn đây là phụ dâu của em, cũng là chị gái của em, Doãn Lai Sinh.”
Không biết tại sao, khi vừa nghe đến tên của Lục Tự, trái tim của Doãn Lai Sinh khẽ xao động.
Doãn Lai Sinh cũng là một cô gái có mái tóc ngắn xinh xắn giống như Lôi Vận Trình, cô ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lại có phần lạnh lùng và cao ngạo, ánh mắt đó lướt qua gương mặt của Lục Tự, rồi lại chuyển sang nhíu mày với Phong Ấn: “Anh, anh đổi phụ rể được không?”
Phong Ấn cau mày: “Tại sao?”
“Trông anh ta có vẻ không phúc hậu, không thích hợp cho lắm.”
“…” Cả ba người đều trầm mặc một lúc, Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhịn cười: “Không kịp nữa rồi, chị phải cố gắng chịu đựng thôi.”
Doãn Lai Sinh bĩu môi, nhún vai: “Đành chịu vậy.”
Chờ hai cô gái rời khỏi, Phong Ấn mới bật cười thành tiếng: “Đừng để ý, Lai Sinh ngoại trừ nói chuyện thẳng thắn ra, thì tất cả còn lại đều rất tốt.”
“Cô ta không biết ngượng mà chê tớ? Một cô gái đang yên lành lại thích bày ra dáng vẻ ngọc diện la sát khắc chồng như thế.”
Lục Tự lạnh lùng cởi lễ phục, anh ta cởi cúc áo sơ mi trên cổ ra để dễ thở hơn. Phong Ấn đẩy anh ta một cái: “Không ngờ trên phương diện này hai người lại giống nhau như thế, xứng đôi thật đó.”
“Cút!” Lục Tự giơ tay giật chiếc nơ xuống rồi vứt mạnh.
…
Mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn bạc các chi tiết trong lễ cưới, so với việc Lục Tự thờ ơ không để ý, thì Doãn Lai Sinh lại chăm chú lắng nghe giống như học sinh đang nghe giảng bài.
Thấm thoát đã khuya, Phong Ấn đề nghị đưa Doãn Lai Sinh về nhưng lại bị cô ấy từ chối. Cô ấy đến trước mặt Lục Tự hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Lục Tự tiên sinh có phải ở trụ sở quân khu X không?”
Lục Tự ngỡ ngàng gật đầu. Doãn Lai Sinh quay về phía Phong Ấn vẫy tay: “Đúng lúc tiện đường, cứ để anh ấy đưa em về là được rồi, anh, Trình Trình, em đi trước nha.” Vừa dứt lời cô ấy liền xoay người đi xuống lầu trước.
Trước khi Lục Tử kịp trở mặt, Lôi Vận Trình đã đặt tay lên vai anh ta động viên: “Dù sao cũng tiện đường mà, đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận chứ.”
Lục Tự hừ lạnh một tiếng, đẩy tay cô ra: “Ngay cả phụ rể của Phong Ấn anh còn làm được thì còn điều gì mà anh không thể chịu đựng cơ chứ?”
Lục Tự xuống lầu, Doãn Lai Sinh đã nghiêng người dựa vào xe im lặng chờ anh ta, làn váy của cô ấy khẽ bay trong gió, vừa nghe thấy bước chân thì cô ấy đứng thẳng người quay đầu lại nhìn anh ta, ánh đèn mờ nhạt khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng của cô ấy trở nên dịu dàng hơn.
Cô độc và kiêu ngạo.
Tại thời khắc đó, trong đầu Lục Tự đã hiện lên hai từ này.
Doãn Lai Sinh là người không nói nhiều, cho nên Lục Tự cảm thấy cô gái này rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức khiến anh ta không tìm được một đề tài nào để nói. Cả đường đi hai người không ai nói với ai tiếng nào. Trên người của bọn họ đều tản mát ra không khí “cấm người khác đến gần trong một ngàn dặm”, đặc biệt là Doãn Lai Sinh.
“Đến rồi.” Khi xe dừng trước một khu nhà đơn lẻ, Lục Tự chậm rãi dừng xe lại.
Doãn Lai Sinh không lập tức xuống xe ngay mà quay đầu nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt xấc xược của cô ấy khiến Lục Tự nhướng mày: “Còn gì nữa sao?”
“Anh có nhân ra dụng ý của anh trai và Trình Trình khi giới thiệu chúng ta quen biết nhau không?”
Khóe môi của Lục Tự khẽ nhếch lên: “Biết.” Doãn Lai Sinh chính là món quà đặc biệt mà Phong Ấn đã chuẩn bị cho anh ta.
“Vậy thì tốt, tôi không có hứng thú với anh.”
“Như nhau thôi.”
“Được, vậy thì tạm biệt.” Trên mặt Doãn Lai Sinh không hề có một chút ý cười nào, cô ấy đẩy cửa xuống xe.
Bất chợt Lục Tự quay đầu trợn mắt, trong cùng một ngày, anh ta bị cùng một cô gái ghét bỏ những hai lần, cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này có chết sạch, anh ta cũng sẽ không cưới một ngọc diện la sát ngay cả mỉm cười cũng không biết về làm vợ.
…
Mãi cho đến lễ kết hôn, anh ta mới biết cô gái như thế cũng biết cười, mà còn cười rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến trái tim anh ta mềm mại.
Khi đi đón cô dâu với Phong Ấn, nếu không phải anh ta đã nhìn thấy trước chiếc váy của phụ dâu thì chắc rằng anh ta sẽ không nhận ra cô gái đang vô cùng phấn khởi bên cạnh Lôi Vận Trình chính là cô ấy.
Doãn Lai Sinh đặt hai bàn tay nhỏ nhắn trên ngực của Lục Tự rồi dùng sức đẩy anh ta ra khỏi cửa, cô ấy cong mắt nói với anh ta: “Không có tiền lì xì thì không được gặp cô dâu, mau đưa tiền lì xì ra đây.”
Lục Tự ngạc nhiên, hỏi Phong Ấn: “Đây là… Phụ dâu của Trình Trình?”
Phong Ấn chớp chớp mắt nói với anh ta: “Không sai, tớ đi cướp cô dâu đây, cậu lo phụ dâu đi.”
Phong Ấn đẩy Doãn Lai Sinh vào lồng ngực của Lục Tự, sau đó nhanh nhẹn lách người chuồn vào bên trong. Doãn Lai Sinh chán nản giậm chân, dáng vẻ đáng yêu của cô ấy như một đứa bé đang cáu kỉnh, không còn mang một chút dáng vẻ của cô gái lạnh lùng nữa, tròng mắt của Lục Tự như muốn nhảy ra ngoài.
Lễ cưới hôm đó vô cùng thành công, mãi cho đến lúc về khuya trọn một ngày mới kết thúc. Tiễn hết toàn bộ khách ra về, Phong Ấn mới thả lỏng người rồi vươn người mệt mỏi ôm Lôi Vận Trình kháng nghị: “Không ngờ đám cưới lại mệt như thế này, còn mệt hơn cả khi huấn luyện, may mà cả đời chỉ có một lần.”
“Đã nói từ sớm rồi mà, để tớ thay cậu hoàn thành cho.” Cả ngày hôm nay Lục Tự cũng bận rộn đến mức không uống được một ly nước, giờ anh ta mới rảnh rỗi ngồi xuống nghỉ ngơi, đôi chân dài gác lên bàn, chưa kịp ngồi vững đã thoáng thấy một bóng đen bay về hướng mình, anh ta giơ tay tiếp, thì ra là một trái táo.
“Đừng có nghĩ đến việc chạm vào Trình Trình, từ ngày hôm nay Trình Trình là chị dâu của tôi.” Không có người ngoài, Doãn Lai Sinh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Lục Tự chẳng thèm để ý, anh ta hé miệng cắn quả táo: “Nếu tôi cứ muốn chạm vào Trình Trình thì em định làm gì tôi?”
“Đánh anh.”
Doãn Lai Sinh bật thốt ra lời nói ngông cuồng, Lục Tự lười phản bác nên chỉ bật cười mỉa mai, một người con gái tay nhỏ chân ngắn đã mang giày cao gót vào mà chỉ cao tới cằm anh ta thì có bản lĩnh được bao nhiêu?
Phong Ấn dựa vào vai Lôi Vận Trình cười ha ha: “Đừng nói bạn thân không nhắc nhở cậu, khinh địch là điều tối kỵ.”
Rất lâu sau khi anh ta bị Doãn Lại Sinh đánh ngã xuống đất mới biết tài nghệ của cô ấy tốt đến như vậy, cả Lôi Vận Trình cũng không đánh bại cô ấy một cách dễ dàng. Đó cũng là lúc anh ta mới nhận ra người con gái này thích anh ta đến như thế, thích anh ta đến mức trao cho anh ta tất cả mọi thứ… Lục Tự chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử, anh ta đã thủ thân như ngọc vì Lôi Vận Trình lâu như thế, cuối cùng anh ta cũng được trải nghiệm lần nữa với Doãn Lai Sinh.
Anh ta vẫn cho rằng đến với cô ấy chẳng qua là vì nhu cầu giữa nam và nữ, nhưng anh ta đâu biết rằng cô ấy đã dùng cả trái tim của mình để lấp vào vết thương to lớn ở sâu trong tim anh ta. Nhưng chuyện tình cảm luôn là như thế, rồi sẽ có một người mà bạn muốn có nhưng sẽ không có được, muốn buông cũng buông không xong. Giống như Lôi Vận Trình không yêu anh ta, từ đầu đến cuối Lục Tự cũng không cách nào nảy sinh tình cảm với Doãn Lai Sinh được.
Không phải là anh ta không yêu nữa, chẳng qua, là không đúng người mà thôi.
Từ lần đầu tiên gặp Lục Tự, Doãn Lai Sinh đã biết cả đời mình sẽ dây dưa không rõ với anh ta. Vì thế từ đầu đến cuối, cô ấy đến với anh ta với thái độ rất điềm tĩnh, điềm tĩnh dâng bản thân mình đến tay anh ta. Chờ cho đến khi trong mắt anh ta có bóng hình của một cô gái khác, cô ấy cũng sẽ điềm tĩnh rời khỏi thế giới của anh ta.
Trong lòng anh ta có vết thương, cô ấy biết vết thương kia tại sao lại có, cho nên cô ấy cho rằng bản thân mình có thể chữa lành vết thương cho anh ta. Đáng tiếc thuốc dùng không đúng bệnh, cho dù cô ấy có làm như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể làm giảm đau vết thương của anh ta trong phút chốc mà thôi.
Lục Tự không yêu cô ấy, vào đêm đầu tiên anh ta phát sinh quan hệ với cô ấy, thậm chí anh ta cũng không hề trao cho cô ấy nụ hôn nào, anh ta giống như một con dã thú được gỡ bỏ lệnh cấm lao vào người cô ấy, gặm cắn cô ấy. Kết quả của lần hoan ái kịch liết đó là Doãn Lai Sinh gần như không thể bước đi nổi.
Cô ấy biết Lục Tự không muốn chạm vào một người phụ nữ như mình, cho nên trước khi hai người phát sinh quan hệ, cô ấy đã dùng ngón tay của mình để phá hủy đi điều chứng minh sự trong trắng của một người con gái, mãi cho đến phút cuối cùng của lần sau cuối, Lục Tự cũng không biết chính ta anh là người đàn ông đầu tiên tiến vào sinh mệnh của Doãn Lai Sinh.
Doãn Lai Sinh nghĩ chắc là Lục Tự thích mình, cho dù đó không phải là tình yêu. Một người đàn ông nếu đã đồng ý giữ quan hệ với một người con gái trong một khoảng thời gian không ngắn thì ít nhất anh ta cũng đã thích cô ấy.
Sau khi Phong Ấn biết tất cả mọi chuyện, anh đã vô cùng phẫn nộ và ân hận vì đã giới thiệu hai người quen biết nhau: “Tớ giới thiệu Lai Sinh cho cậu là vì muốn hai người có thể ở bên nhau, không phải để cậu đối xử với em ấy như thế! Cậu xem con bé là gì! Sớm biết như thế thì tớ thà tặng cậu một búp bê bơm phồng còn hơn! Có phải tiểu thư nhà họ Diệp kia không cho cậu nên cậu mới đến với Lai Sinh tìm sự an ủi!”
Nếu không phải Doãn Lai Sinh đứng chắn phía trước Lục Tự, thì nhất định Phong Ấn sẽ đánh chết anh ta: “Đây là chuyện của anh và cậu ấy, em đừng xen vào.”
Lúc này Phong Ấn mới có thể hiểu được lúc trước bố con Lôi gia đã hận mình đến mức nào: “Tớ may mắn có được một đứa em gái không phải để cho cậu phá hủy! Lục Tự, cậu làm ơn minh mẫn lên một chút hộ tớ! Con bé mà có chuyện gì thì sẽ có một đội ngũ chờ lấy mạng của cậu đó.”
Anh không dạy dỗ được Doãn Lai Sinh, nên đành phải tức tối rời khỏi đó.
Lục Tự uống say khướt, bị đánh cũng không biết phản kháng lại, anh ta chỉ bò lên giường rồi ngủ đến sáng. Lúc mở mắt ra thì thấy Doãn Lai Sinh dựa người vào thành giường của anh ta, đôi mắt của cô ấy chớp chớp rồi khẽ cười với anh ta: “Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?”
Dưới vành mắt của cô ấy có một quầng thâm, dáng vẻ hơi tiều tụy nhưng lại vô cùng gợi cảm.
“Muốn ăn em.” Lục Tự kéo cô ấy lên giường, xé váy của cô ấy rồi tức tốc tiến vào. Vì không có sự chuẩn bị nên nơi ấy của Doãn Lai Sinh khô khốc, cô ấy ôm lấy cổ anh ta kiềm chế tiếng thở dốc, cô ấy gọi tên anh ta, nhưng không hề kêu đau.
Phóng thích bản thân xong, Lục Tự vẫn ở trong cơ thể của cô ấy không chịu ra ngoài, đầu anh ta vùi vào trong cổ cô ấy: “Lai Sinh, sau này đừng đến tìm anh nữa.”
“Ừ.” Cô trả lời khe khẽ, ôm anh ta thật chặt: “Diệp Thất Tịch không giống như em, sau này anh phải đối xử với cô ấy dịu dàng một chút, nếu không cô ấy sẽ bị tổn thương.”
Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến lồng ngực anh ta đau đớn. Lục Tự cắn mạnh vào cổ cô ấy, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng được cô ấy đang vô thức co rúm người lại: “Em không đau?”
“Không đau.”
Lục Tự không nói nữa, ngọn lửa dục vọng xuyên qua cơ thể cô một lần nữa. Doãn Lai Sinh bị anh ta lật người lại rồi tiến vào từ phía sau, lúc đó cô ấy mới có dũng khí rơi nước mắt.
“Mạnh lên một chút… Lục Tự…”
Không phải cô ấy không sợ đau, chẳng qua so với đau, cô ấy càng sợ sự dịu dàng này của anh ta hơn, cô ấy không muốn nhận sự thương hại của người đàn ông này dành cho mình, vì điều đó có nghĩa là anh ta sẽ ra đi, anh ta phải đi, vì một người con gái khác, hơn nữa sẽ không bao giờ… Quay trở lại nữa.
Có ba người phụ nữ đã lưu lại ấn ký trong trái tim Lục Tự khi anh còn sống, Lôi Vận Trình, Doãn Lai Sinh và Diệp Thất Tịch. Anh ta sẵn sàng trao cho Lôi Vận Trình toàn bộ trái tim, anh ta sẵn sàn hủy bỏ trái tim vì Diệp Thất Tịch, nhưng anh ta chưa từng trao cho Doãn Lai Sinh bất kì một thứ gì cả.
Phần lớn thời gian bọn họ ở bên nhau đều là sự im lặng vô tận và tình dục, nhưng Doãn Lai Sinh lại không cho rằng như thế.
Cô ấy đã chạm đến vết thương của anh ta, trộm nhìn trái tim anh ta, cảm nhận được anh ta có một vẻ mặt khác mà không muốn cho ai biết, và cô ấy cũng… Đau đớn khi vết thương của anh ta bùng phát.
Kiếp này Doãn Lai Sinh chỉ yêu một người đàn ông, kiếp sau nữa cô ấy vẫn sẽ tiếp tục yêu anh ta.