Mũi Nhọn Thiên Lệch

Chương 2: Chương 2




PHẦN MỘT: BÓNG ĐUỐC

Chương 002

"Trời ơi... Có người nhảy lầu? Có người nhảy lầu kìa!"

"Hình như rơi xuống bên khách sạn Thành Phong..."

"Tôi thấy rồi! Máu! Máu bắn tung tóe khắp nơi!"

"Khiếp, điện thoại của người đó suýt văng vào tôi..."

"Tách."

"Không được phép chụp ảnh! Không được loan tin bậy bạ!"

Viên cảnh sát canh giữ nơi tầng trệt nhanh nhảu ngăn những người dân giơ điện thoại lên, vừa hướng dẫn đồng nghiệp kéo dây phân cách vừa lớn tiếng duy trì trật tự tại hiện trường: "Không phận sự miễn vào! Không liên quan rời đi!"

"Đội trưởng ơi." Kênh liên lạc vang lên. "Người nhà nạn nhân Lê Quả đang ở trước cửa chi cục mình."

Yến Tồn nói: "Trước tiên xoa dịu người nhà, sau đó thông báo cho gia đình của La Thanh Sâm đến chi cục lấy lời khai."

"Vâng, em đi ngay."

Yến Tồn thở ra, nhanh nhẹn tháo súng cất đi. Anh chạy đến hiện trường xảy ra tai nạn ở cửa hông của khách sạn Thành Phong mà mặc kệ bụi phủ đầy người.

Viên cảnh sát đang gọi điện thông báo cho các đơn vị liên quan, vừa muốn ngăn Yến Tồn đã nhác thấy thẻ công tác trước túi đồng phục của anh. Tựa như gặp phải Tổng giám thị khi còn thuở sinh viên, cậu lập tức ưỡn ngực theo phản xạ có điều kiện.

"Cậu thông báo cho bên pháp y đi." Yến Tồn gật đầu, lên tiếng trước khi viên cảnh sát cất lời. "Tôi vào trong xem tình hình trước."

"Vâng, đội trưởng Yến!" Viên cảnh sát vô thức cao giọng, vội vội vàng vàng nâng dây phân cách lên.

Yến Tồn tiến lên vài bước. Anh nhìn nóc xe hõm xuống của chiếc Volkswagen SUV, rồi đi vòng ra sau xem biển số: "... Mấy cậu đỗ xe ở cửa hông à?"

Viên cảnh sát nhỏ bé hướng ánh mắt ngây thơ về phía anh: "Vâng ạ?"

Yến Tồn chỉ vào thiết bị Bluetooth bên tai.

Giang Hoài: "..."

Trương Cảnh Trạch nghiệm ra, trong lòng thoáng chột dạ: "Ặc..."

"Ờ." Yến Tồn chững lại vài giây. "... Thôi kệ đi, không sao đâu."

Anh đi dọc theo dây phân cách, tìm thấy chiếc điện thoại bị vỡ của La Thanh Sâm. Anh vừa quan sát thi thể đã hoàn toàn biến dạng, vừa suy nghĩ một lúc.

"Tạm thời phong tỏa, điều tra mối quan hệ giữa La Thanh Sâm và những người còn lại trong đoàn phim."

Giang Hoài thưa: "Người bên chi cục Đông Thành đang hỏi. Nhưng tôi nhìn hết sảnh tiệc lúc xảy ra sự việc, ngoại trừ La Thanh Sâm thì không ai dùng điện thoại trong thời gian đó hết."

"Ừm." Yến Tồn gửi tài liệu liên quan đến "vụ án 719" cho Giang Hoài. "Tôi kêu Liễm Di tra cuộc điện thoại kia rồi... Cảnh Trạch, cậu tìm xem tai nghe Bluetooth của La Thanh Sâm có rơi trong sảnh tiệc không."

"Vâng!" Trương Cảnh Trạch chạy tới khu vực xung quanh cửa sổ.

Yến Tồn đi vòng quanh dây phân cách thêm lần nữa. Ngoài thi thể và điện thoại, anh chỉ tìm thấy một chiếc ví chứa thẻ ngân hàng và ít tiền mặt, bèn quyết định vào thang máy lên sảnh tiệc ở tầng 21.

Anh lướt mắt một lượt, đoạn đến bên cạnh Giang Hoài.

"Thằng nhóc gây rối đâu? Lấy lời khai chưa?" Yến Tồn hỏi.

"?" Giang Hoài ngẩng đầu lên. "Thằng nhóc gây rối nào?"

"Cái thằng nhóc tính đi lên bắt La Thanh Sâm ấy." Yến Tồn cau mày. "Chơi liều vậy, không sợ gã giết con tin à?"

Giang Hoài đáp: "À, hỏi rồi. Người đó là anh của Kỷ Thù Vọng. Không có điểm khả nghi, chẳng qua là sốt ruột thôi. Hiện tại đang đưa cô ta về phòng nghỉ ngơi."

Yến Tồn gật đầu.

"Đội trưởng ơi." Trương Cảnh Trạch mặt mày nhem nhuốc bò ra từ gầm bàn. "Em không tìm thấy tai nghe."

"Vất vả rồi." Yến Tồn đưa khăn giấy cho cậu. "Chắc lúc ngã bay mất."

"Quên nữa. Có chuyện này..." Giang Hoài lần lữa một hồi. "Trước khi La Thanh Sâm bắt con tin, hình như tôi thấy gã liếc mắt với ai đó, nhưng cũng không chắc lắm."

"Ai?"

"Đạo diễn Châu Hoành Hâm." Giang Hoài nói.

"..." Yến Tồn ngớ ra. "Nghe quen tai thế."

"Đạo diễn của phim trinh thám "Vùng cấm" mà tôi nhắc hồi nãy đó." Giang Hoài nói nhỏ. "Nhưng có khi tôi nhìn lầm. Hay là nói về "vụ án 719" trước đi?"

"Ừ." Yến Tồn lướt tài liệu trên điện thoại. "Người dân hay qua lại gần giếng phát hiện thi thể đầu tiên, trên đó có rất nhiều vân tay. Con hẻm rơi vào góc chết, không xác định được danh tính hung thủ. Sau khi trích xuất vài camera gần đó, phát hiện ngày 14 tháng 7, La Thanh Sâm đưa một vali 24-inch và một cô gái đội mũ vào xe."

Do một trong hai thi thể có vết gấp nên cảnh sát bước đầu xác định La Thanh Sâm có liên can đến vụ án.

"Đầu tiên gã lái xe qua con hẻm nơi xảy ra án mạng, sau đó lái đến khu biệt thự Đông Thành rồi ném vali đi. Cảnh sát tìm thấy chiếc vali 24-inch, kết quả giám định DNA trùng khớp với nạn nhân Dương Tinh Tinh. Bởi vậy mới xác định danh tính hung thủ." Yến Tồn nói. "Đáng lẽ có thể kết án sau khi bắt được gã, nhưng bây giờ tôi suy đoán cái chết của La Thanh Sâm có liên quan mật thiết đến "vụ án 719". Tạm thời những người có mối quan hệ thân thiết với gã là đáng nghi nhất."

Giang Hoài gật đầu.

"Đội trưởng Yến," Trương Cảnh Trạch thắc mắc. "Vụ án xảy ra vào ngày 14 tháng 7, đúng không anh? Trong thời tiết nắng nóng thế này, đáng lý ra phải phát hiện thi thể sớm hơn chứ?"

"Ừ." Yến Tồn cũng gửi một bản tài liệu cho Trương Cảnh Trạch. "Camera cho thấy sau khi đưa nạn nhân lên xe, La Thanh Sâm đã xin vài túi nước đá từ chủ cửa hàng hải sản bên cạnh. Nước bên trong túi đá cũng lấy từ giếng, hẳn là hung thủ dùng phương pháp này để kéo dài thời gian phát hiện thi thể..."

"Ọt."

Trương Cảnh Trạch: "?"

"..."

"???" Giang Hoài sửng sốt. "Hai người có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào không?"

"Không." Yến Tồn nói nhanh. "Cảnh Trạch còn câu hỏi nào khác không?"

"À..." Trương Cảnh Trạch hoàn hồn, vội lắc đầu. "Hết rồi ạ."

"Đội trưởng Yến." Một giọng nói vang lên từ kênh liên lạc. "Người nhà La Thanh Sâm đã tới chi cục, em có nên lấy lời khai trước không?"

"Làm đi, anh về ngay đây." Yến Tồn đáp, sau đó nhìn Giang Hoài. "Chi tiết nói sau. Tôi về chi cục trước, nơi này giao cho mấy cậu xử lý. Nhớ để ý tới đạo diễn Châu Hoành Hâm kia."

Giang Hoài gật đầu: "OK."

Sau khi bàn giao các vấn đề còn lại với phân cục Đông Thành, Yến Tồn bước nhanh vào thang máy nhấn số 1, bấy giờ mới trích ra chút thời gian phủi hết lớp bụi trên đồng phục.

"Ọt."

"Chậc." Yến Tồn nhíu mày, vỗ nhẹ lên cái bụng của mình. "Rồi rồi, bé cưng. Đừng kêu nữa, đói một tí không chết được đâu. Cưng đã là cái dạ dày chín chắn, phải học cách kiềm chế nghe chưa..."

Anh chợt nhớ vừa rồi có nhờ kỹ thuật viên IT đồng bộ hết thảy hệ thống camera của toà nhà, thành thử hắng giọng một tiếng rồi ngậm miệng. Đoạn anh lấy điện thoại kiểm tra thông tin vụ án, như thể lấp liếm cho hành vi ấu trĩ ban nãy.

Một lúc sau, thang máy dừng lại ở tầng trệt.

Yến Tồn – đội trưởng Đội Điều tra Hình sự chẳng nuốt nổi nửa chữ tài liệu, vô tình va phải một người đang hấp tấp vào thang máy. Thế là màn hình điện thoại tiếp đất, phát ra một tiếng đầy thê lương.

Yến Tồn: "..."

Sao Thủy nghịch hành hả?

Ngay sau đó, hai người cùng lúc cúi xuống nhặt điện thoại, dẫn đến cái đầu "binh" nhau một tiếng đầy đau đớn.

... Đúng là sao Thủy nghịch hành rồi!

Yến Tồn: "Shh..."

Người nọ lùi lại nửa bước, nhặt điện thoại đưa cho anh, đồng thời ném ra một câu "Xin lỗi" không chút trầm bổng.

"Ừm, không..." Yến Tồn xoa trán, vừa thấy rõ khuôn mặt người nọ thì hai chữ "sao đâu" đã kẹt cứng ngay cổ họng.

Đây là "thằng nhóc gây rối" trong phạm vi bắn tỉa lúc nãy.

Yến Tồn cầm lấy chiếc điện thoại với màn hình đã vỡ nát thành mạng nhện mà nhìn thoáng qua hắn.

"Thằng nhóc gây rối" cao hơn Yến Tồn một chút, trông không giống em gái Kỷ Thù Vọng cho lắm. Hắn sải bước vào thang máy và ấn xuống tầng phòng nghỉ của khách sạn, từ đầu chí cuối chẳng nhìn lấy Yến Tồn một lần.

Yến Tồn: "..."

Anh vỗ về chiếc điện thoại tan nát, nói nốt cả câu "không sao đâu". Sau đó anh bước ra khỏi thang máy, không thèm nhìn lại mà vẫy một chiếc taxi đi về cục.

Chính sự quan trọng hơn.

Không có điện thoại, anh đành nhắm mắt nghỉ ngơi rồi bắt đầu phân tích vụ án —— Người gọi cho La Thanh Sâm rất có khả năng đã tiếp xúc thân thiết với gã suốt thời gian qua. Gia đình nạn nhân cũng liệt vào diện tình nghi, chẳng qua thịt bò ngũ vị, thăn heo chua ngọt, cái lẩu tôm càng nướng...

Chậc.

Chẳng qua nghi phạm vừa được xác định cách đây một giờ, giả sử người nhà nạn nhân tìm cách trả thù và gọi điện uy hiếp La Thanh Sâm thì lẽ ra đã sớm biết hình như "thằng nhóc gây rối" xách túi cơm? Hình như còn ngửi thấy mùi canh mướp cá diếc thì phải?

...?

Vậy thì lẽ ra đã sớm biết La Thanh Sâm là nghi phạm. Có thể tình cờ bắt gặp tại hiện trường, hoặc có thể "thằng nhóc gây rối" cũng đẹp phết, nhưng bản mặt lạnh lùng kia khiến người ta muốn đánh hắn một trận.

Chậc... Cứ thế!

Yến Tồn đầu tắt mặt tối phân loại tài liệu vụ án suốt buổi trưa, chỉ trích được chút thời gian ăn vài đũa bún dằn mặt mấy con lãi. Giờ đây anh đói đến mức hai mắt tối sầm, dòng suy nghĩ bắt đầu miên man về nơi đẩu đâu.

Yến Tồn vừa đặt chân vào chi cục đã trông thấy mẹ của nạn nhân Lê Quả đang tát lia lịa vào cô bé bên cạnh, còn không ngừng chửi bới om sòm. Cha Lê thì gục đầu khóc lóc thảm thiết, chẳng có ý định tiến lên ngăn cản.

"Chính mày giết Quả Quả!" Mẹ Lê trợn trừng hai mắt, đẩy xoành xoạch cô bé vào tường. "Là mày! Nhất định là mày!"

Yến Tồn bước nhanh về phía trước.

Nạn nhân Lê Quả, hai mươi hai tuổi, sống cùng em gái Lê Văn Hân tại thành phố Cầm Giang. Do tình chị em chẳng mấy tốt đẹp nên cả hai sống trong ký túc xá trường học, cực ít tiếp xúc với nhau. Song thân đang công tác ở nước ngoài, vừa trở về Cầm Giang vào đêm nay.

Nạn nhân còn lại tên Dương Tinh Tinh, mười bảy tuổi, gia đình còn mỗi người mẹ bị mất chi do tai nạn xe hơi. Hai ngày trước, đội cảnh sát từ phân cục Đông Thành đã điều tra về hoàn cảnh gia đình, nạn nhân trước khi chết không có bất kỳ mâu thuẫn nào với La Thanh Sâm.

"Nhất định là mày! Mày nhất định đã tìm người giết Quả Quả..." Mẹ Lê bật khóc. "Mày ghen tị vì Quả Quả hơn mày! Tại sao tao lại sinh ra cái đứa mất dạy như mày chứ! Mày là đồ sát nhân! Mày phải bị trừng trị!"

Lê Văn Hân chẳng mảy may dao động. Em không đánh trả mà chỉ cụp mắt nhìn người phụ nữ kích động trước mặt, cái đầu nghiêng nghiêng đậm vẻ chế giễu.

"Đội trưởng Yến!"

Nữ cảnh sát Tiểu Lưu phụ trách khuyên nhủ và xoa dịu người nhà nạn nhân vừa nhìn thấy Yến Tồn đã hướng ánh mắt cầu cứu.

Yến Tồn đưa tay ngăn cái tát của mẹ Lê, rồi kéo hai người ra xa.

"Tôi hiểu cảm giác của chị. Chi cục chúng tôi nhất định cố gắng điều tra và đưa ra lời giải thích cho nạn nhân. Chị vào phòng khách uống hớp trà ăn miếng bánh để lấy lại bình tĩnh trước, được không... Tiểu Lưu." Anh thấp giọng. "Em đưa cha mẹ Lê Quả đến phòng khách ngồi một lát, anh đi xem bên phía người nhà La Thanh Sâm thế nào rồi."

"Vâng, vâng ạ!" Tiểu Lưu đáp.

Mẹ Lê tảng lờ những gì Yến Tồn nói, mải miết lặp lại: "Chính nó! Nó là hung thủ... Nó là hung thủ giết chết Quả Quả! Bắt nó lại... Bắt nó lại đi..."

Tiểu Lưu bắt đầu nhẹ nhàng thuyết phục mẹ Lê, trong khi đó Yến Tồn vội vã đến phòng thẩm vấn.

"Đội trưởng." Cảnh sát phụ trách ghi âm quá trình lấy lời khai đưa hồ sơ cho Yến Tồn. "Chúng tôi đã thẩm vấn vợ và con gái của nghi phạm La Thanh Sâm, nhưng họ dường như không biết La Thanh Sâm đã đi đâu trong mấy tuần qua. Hai người vừa biết tin đã khóc ré lên."

Yến Tồn lật vài trang, đoạn quan sát ngôn ngữ cơ thể của vợ và con gái La Thanh Sâm. Sau khi xác nhận rằng không có hiềm nghi quá lớn, anh kết thúc buổi thẩm vấn và thả hai người: "Hỏi chuyện cha mẹ Lê Quả chưa?"

"Tôi hỏi rồi." Thận Lâm nói. "Chỉ xin chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ, hành vi lời nói đều bình thường."

"Còn Lê Văn Hân?" Yến Tồn hỏi.

"Người này thì hơi lạ..." Thận Lâm chần chừ. "Nhưng cô bé không mấy thân thiết với chị gái Lê Quả thôi, chẳng có động cơ và khả năng mưu sát La Thanh Sâm."

Yến Tồn cau mày: "Lạ? Lạ thế nào?"

Thận Lâm: "Lúc tôi lấy lời khai, cô bé hừ giọng rồi nói..."

"Ả chết, chả phải tốt hơn à?"

Hết chương 002

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.