Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 59: Chương 59: Chim di trú




Qua 12 giờ khuya, bố mẹ ngồi chơi mạt chược, dự định đánh bài suốt đêm.

Năm bạn trẻ nằm trong đống chăn dày, chen chúc trên gác mái nhà Lương Thuỷ. Tô Khởi và Lâm Thanh vẫn ngủ trên giường, ba bạn nam thì trải chăn bông ngủ.

Trời mùa đông lạnh lẽo, Khang Đề lót tận ba bốn lớp chăn sợi bông trên mặt đất.

Tắt đèn, ánh sáng từ tuyết trắng ban đêm rọi vào cửa sổ, trong phòng sáng lờ mờ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười đùa chơi mạt chược và tiếng hát dưới lầu.

Năm bạn trẻ chui trong chăn ấm áp, nằm tán dóc, nói không hết chuyện.

Lương Thuỷ kể huấn luyện viên mới của cậu cực kỳ chuyên nghiệp, kể trong lúc thi đấu được gặp một vài bạn thiên tài, kể sân nào có cảnh rất đẹp, trận nào chỉ cần sai một li là đi một dặm.

Tô Khởi yên lặng nằm nghe. Chàng trai trẻ vừa tròn 16 tuổi đã trưởng thành đến nỗi có thể bình thản nhìn nhận những vấp ngã rồi.

Lý Phong Nhiên kể về buổi hoà nhạc của cậu, kể có lần trong lúc diễn đàn sai một nhịp, lần kia kịp thời chỉnh sửa nhưng lại không có tính liên kết, rồi lần nọ đàn rất hoàn hảo, được Hà Kham Đình khen ngợi.

Cuộc sống của Lộ Tử Hạo, Lâm Thanh và Tô Khởi khá đơn giản, ngày nào cũng đi học rồi về nhà.

Lộ Tử Hạo kể rất nhiều chuyện thú vị trong lớp. Có một bạn nam ngủ gà ngủ gật, đẩy hết đồ vật trên bàn học xuống đất; có lần phòng phát thanh mở bài “Super Star” của S.H.E, Tô Khởi cầm cây lau nhà lên bục múa may điên cuồng như trong MV, chọc mọi người cười rôm rả. Lần nọ, giáo viên tiếng Anh dạy cách nói tạm biệt trong tiếng Anh, Tô Khởi chép xuống tập, vô thức ngâm nga: “Chúng ta đừng xa nhau được không, người yêu ơi đừng đi....”, lại khiến mọi người cười không ngừng.

Lý Phong Nhiên nói: “Lần mở “Super Star” đó tớ cũng có thấy, sau đó có rất nhiều lớp bắt chước lấy cây lau nhà chơi, thầy giám thị từng nói chuyện này trước toàn trường trong giờ chào cờ.”

Lương Thuỷ đang nằm dưới đất, chợt chồm tới gần giường, đá vào chân giường, nói: “Tô Thất Thất, hay ho quá nhỉ.”

Tô Khởi nằm bên phía gần thảm, nghe cậu nói vậy, quấn chăn lại rồi thò đầu ra mép giường nhìn, đối diện với ánh mắt của chàng trai. Trong bóng tối, đôi mắt của cậu sáng vô cùng.

Hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau. Trái tim của Tô Khởi vô tình đập nhanh hơn, cô muốn lùi về sau, nhưng cũng không muốn lắm, cứ gác cằm trong chăn, nhìn chằm chằm cậu như thế.

Lộ Tử Hạo nằm bên cạnh bật cười: “Không hay ho sao được? Người thích cậu ấy xếp hàng chắc đầy hai cầu thang luôn. Cua cậu ấy luôn thì không nói, thích thầm mới nhiều kìa.”

Lương Thuỷ vẫn nhìn Tô Khởi, hỏi: “Vậy à?”

Tô Khởi không chịu nổi ánh mắt của cậu. Cô chịu thua, lùi về chỗ, nói: “Nhiều đâu mà nhiều, cậu ấy nói bừa đó!”

Lộ Tử Hạo: “Vốn là vậy mà, lần kia XX tỏ tình với cậu, cậu bực bội muốn chết luôn. Quên rồi hả?”

Tô Khởi: “Vậy cũng đâu phải là rất nhiều.”

Lâm Thanh: “Có nha. Lớp tớ cũng có bạn nam thích thầm cậu.”

Lương Thuỷ “hừ” một tiếng, nói: “Tô Thất Thất, cậu sắp biến thành chó rồi.”

Tô Khởi lập tức thò đầu ra mép giường lần nữa: “Cậu mới biến thành chó á!”

Lương Thuỷ không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi nhắm mắt. Cái người này ấy, chỉ nhắm mắt lại thôi mà khuôn mặt đã trở nên mềm mại vô cùng. Tô Khởi nhìn cậu một lúc, rồi chui vào chăn, nhỏ giọng nói: “Nói chung tớ tuyệt đối sẽ không yêu đương trong cấp ba, tớ phải học hành đàng hoàng.”

Lâm Thanh nói: “Tớ cũng phải học đàng hoàng.”

Đề tài thay đổi, lại nói về chuyện tương lai. Lâm Thanh đã xác định phải thi vào đại học Thượng Hải. Tô Khởi vẫn chưa chọn được trường, lo học trước đã, chuyện đó tính sau. Lộ Tử Hạo thì quyết tâm nỗ lực mỗi ngày, lấy lại những gì đã đánh mất trước đó, xem bản thân có thể đạt đến trình độ nào.

Lý Phong Nhiên đã bắt đầu bước trên con đường chuyên nghiệp của một nghệ sĩ piano trẻ tuổi, nhưng cậu vẫn đang suy xét liệu còn những con đường khác không.

Đối với Lương Thuỷ, trọng tâm ở hiện tại vẫn là tiến bộ và lấy được nhiều giải thưởng chất lượng. Tuy cậu chưa nói cụ thể là trường đại học nào, nhưng Tô Khởi đoán rằng mục tiêu của cậu hẳn phải cao lắm. Chẳng qua tính cách cậu là như vậy, lòng có chí lớn, nhưng bên ngoài lúc nào cũng khiêm tốn. Cậu sợ nhất là giống với bố mình, ba hoa khoác lác, kết quả là thất bại thảm hại.

Khi đã nghĩ về tương lại, mọi người dần dần có nhiều mong muốn hơn, nào là lớn lên có tiền phải đi chơi và ăn uống; nào là khi Lý Phong Nhiên biểu diễn ở Vienna thì cả bọn sẽ ngồi khoang hạng nhất sang xem. Huyên thuyên suốt vài giờ, cũng không biết là ai ngủ trước, cứ trò chuyện như thế, rồi năm bạn trẻ lần lượt chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi.

Cả bọn ngủ đến 10 giờ rưỡi mùng Một vẫn chưa dậy, từng người mẹ hét to:

“Lộ Tử Hạo!”

“Lý Phong Nhiên!”

“Lâm Thanh!”

“Tô Thất Thất!”

Mùng 1 phải sang nhà ông bà nội chúc Tết. Đây là quy định.

Bốn bạn trẻ mặc đồ ngủ chui ra khỏi đống chăn dày, vội vã mặc áo len, quần giữ ấm và quần len.

Lộ Tử Hạo mang giày, hỏi: “Chừng nào cậu đi vậy Thuỷ Tạp?”

Lương Thuỷ vẫn vùi đầu vào gối, mơ màng nói: “5 giờ chiều.”

Không thể đi tiễn rồi.

Lý Phong Nhiên nói: “Cố lên.” Cậu đi tới duỗi tay về phía Lương Thuỷ, Lương Thuỷ vươn tay từ trong chăn ra, nắm tay cậu một chút, rồi lại nắm tay Lộ Tử Hạo đang đưa về phía này.

Lâm Thanh: “Bye Thuỷ Tạp nha.”

Lương Thuỷ ngáp: “Bye bye——”

Mọi người lần lượt xuống lầu.

Tô Khởi là người cuối cùng, đang mang giày. Lương Thuỷ vùi đầu ngủ một lát, đột nhiên mơ mơ màng màng ngồi dậy, leo lên giường, nằm ở vị trí mà tối qua Tô Khởi nằm. Cậu nhắm mắt vài giây, rồi lại từ từ mở mắt ra, khẽ ngửi tối ngửi lui. Gối nằm và chăn vẫn còn mùi hương nhàn nhạt của người con gái.

Cậu nhắm mắt lại, buồn ngủ nói: “Gấp chăn bông lại đàng hoàng đi.”

“Lại sai tớ!” Tô Khởi lầm bầm. Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên đã gấp chăn gối của mình, chỉ còn lại của Lương Thuỷ. Tô Khởi bỏ chăn gối của họ vào tủ thành từng chồng ngay ngắn.

Lương Thuỷ nửa tỉnh nửa mơ nghe tiếng cô dọn dẹp, chợt mở mắt ra, lẳng lặng nhìn dáng vẻ cô thong thả gấp chăn. Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, một vầng sáng ấm áp bao phủ lên người cô, có cảm giác như thời gian trôi qua vô cùng chậm rãi.

Cậu nằm đó nhìn, cô đã xếp xong, vỗ vỗ chăn, vui vẻ quay đầu lại, đôi mắt đang vui sướng chợt bắt gặp ánh mắt đang ngắm nhìn của cậu.

Cậu giật mình, lập tức giả vờ trở người lại rồi nằm yên.

Tô Khởi cũng im lặng, chậm rãi cất chăn bông vào tủ, nói: “Tớ đi nha.”

Lương Thuỷ lại trở mình lần nữa, lần này thì nghiêng người về phía cửa, hỏi: “Cậu cũng phải đi hả?”

Ông bà nội của Tô Khởi đã mất.

Tô Khởi nói: “Ừm, tớ phải sang nhà ngoại.”

Lương Thuỷ hỏi: “Mùng 2 đi mới đúng mà?”

“.......” Tô Khởi nhìn một cục trên giường, cảm thấy cậu bỗng dưng rất giống một đứa trẻ, nói: “Nhà tớ toàn đi mùng 1 thôi.”

Lương Thuỷ vùi đầu vào chăn, khuôn mặt dụi qua dụi lại mơ màng nói: “Cậu đừng đi. Mai hẵng đi.”

Giọng của cậu có chút mềm mại, giống như một chú chó đang lắc lư cái đầu.

Tim Tô Khởi bỗng đập mạnh, hỏi: “Tại sao chứ?”

Lương Thuỷ vùi đầu trong chăn, im lặng không nói gì, chỉ lộ ra cái đầu đen đen.

Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng ánh mắt không hiểu sao lại có chút ỷ lại, chợt loé lên rồi thôi, sau đó trở lại bình thường, nói: “Chơi với tớ một ngày đi. Tụi mình bao lâu không gặp rồi hả, cậu không có gì muốn nói với tớ à?”

Tô Khởi chớp đôi mắt, khảy khảy ngón tay: “Nói nguyên một đêm qua, không phải nói hết rồi sao?”

Lương Thuỷ nhắm hai mắt, lông mày cũng nhíu lại, hơi buồn ngủ, nhưng lại cáu gắt nói: “Tớ chả quan tâm.”

Lòng Tô Khởi mềm nhũn, thỏ thẻ: “Tớ đi hỏi mẹ tớ, xem mẹ có đồng ý không đã.”

Lương Thuỷ không thèm tin, cậu hiểu cô rõ như lòng bàn tay, giận dỗi trở mình một cái: “Cậu phải kiên trì, dì chắc chắn sẽ đồng ý.”

“......” Tô Khởi nói, “Vậy tớ đi hỏi cái đã.”

Lương Thuỷ duỗi eo: “Bảo mẹ tớ nấu hai chén bánh trôi, lát nữa cậu cũng tới ăn.”

Tô Khởi: “......”

Cô lầm bầm: “Sao cậu không kêu luôn mấy bạn khác?”

Lương Thuỷ: “Ai bảo cậu ở lại cuối cùng.”

(Editor: điêu không đỏ mặt luôn =))))))))

Tô Khởi tức giận, bước đến đánh cậu. Cậu quấn chặt chăn như con sâu, thấp giọng cười ngặt nghẽo.

Tô Khởi ra khỏi cửa, gió ngoài ban công thổi vào, nhưng mặt cô lại nóng hầm hập. Cô vừa xoa xoa mặt vừa chạy nhanh xuống lầu, gặp Khang Đề thì nói: “Dì Đề Đề năm mới vui vẻ ạ!”, rồi lại nói Lương Thuỷ muốn ăn bánh trôi. Cô không dám nói mình cũng đến ăn, vì cô vẫn chưa về xin phép mẹ đâu.

Trong hẻm vang lên tiếng chào hỏi của người lớn và trẻ con: “Năm mới tốt lành nha!”

Tô Khởi chạy vào nhà mình, bảo Trình Anh Anh đi trước đi, còn mình thì chiều nay ngồi xe về quê. Trình Anh Anh đồng ý.

Tim Tô Khởi đập thình thịch, dẫm lên tuyết trắng dày, lại chạy lên gác mái Lương Thuỷ.

Lương Thuỷ vẫn chui trong chăn ngủ. Trên tủ đầu giường cậu có một chén bánh trôi. Cậu hơi mở mắt, lẩm bẩm nói: “Không phải kêu cậu nói mẹ nấu hai chén sao?”

Tô Khởi nói dối: “Tớ quên mất.”

Cậu thở dài, nói: “Cậu ăn trước đi, còn dư để tớ.”

Tô Khởi định từ chối thì cậu thấp giọng ra lệnh: “Kêu cậu ăn thì ăn đi.”

Vậy là cô ngồi bên cạnh, múc một viên cho vào miệng, vừa ăn vừa nhìn cậu. Cậu nằm nghiêng ngủ, chỉ lộ ra cái đầu. Tối qua đi đường mệt mỏi, lại nói chuyện đếng ba bốn giờ sáng, chắ cậu buồn ngủ lắm rồi. Cô đang nghĩ ngợi, cậu bỗng mở mắt, đôi mắt đen láy và sáng trong bình tĩnh nhìn cô.

Tô Khởi nhìn cậu một giây, lập tức rũ mi xuống yên lặng ăn bánh trôi, lúc ngẩng mặt lên thì cậu đã nhắm mắt rồi.

Cô ăn bốn viên, còn dư tám viên: “No rồi.”

Cô đưa chén sang, cậu cau mày mở mắt ra, duỗi eo, ngồi dậy từ trong chăn. Cô đưa cho cậu chiếc áo khoác phao màu đỏ, cậu khoác lên vai, chỉ hai ba muỗng đã ăn xong hết phần bánh trôi rượu gạo còn dư.

Lúc Tô Khởi cầm chén xuống thì mới nhớ ra —— hai người ăn chung một chiếc muỗng.

Lúc chạy lên lầu lại, Lương Thuỷ đã ngủ tiếp rồi.

Không phải cậu bảo muốn nói chuyện với tớ sao.

Tô Khởi bất mãn nhìn chằm chằm gương mặt cậu đang ngủ, nhưng cũng nhìn ra được cậu thực sự mệt gần chết, hình như nãy giờ cũng chưa tỉnh ngủ lắm. Cô mở máy tính, đăng nhập vào QQ, lướt xem một lúc.

Phía sau, Lương Thuỷ lẩm bẩm: “Đăng nhập QQ giùm tớ.”

Mới vừa đăng nhập vào QQ của cậu, thì một đống tin nhắn mới hiện lên, vang tích tích tích không ngừng.

“Đọc giùm tớ đi, chuyện gì không quan trọng thì kệ luôn.”

“Ò.” Tô Khởi mở tin nhắn, có một nhóm lớp 10/9, một nhóm đội thể dục, một nhóm huấn luyện viên, không phải chuyện gì quá quan trọng, còn lại là một đống tin nhắn riêng, hỏi cậu dạo này thế nào các kiểu.

Tô Khởi ngồi trước máy tính đọc cho cậu nghe, cậu không phản ứng.

Bỗng hình đại diện của một bạn nữ hiện ra, tên là “Chỉ có gió thu và trăng”, hỏi cậu: “Ấy? Cậu online á? Ở Vân Tây hả, ra ngoài chơi đi.”

Lương Thuỷ hỏi: “Cậu không để offline à?”

Tô Khởi vội chỉnh thành offline, hỏi: “Trả lời không?”

“Không phải tôi.”

Thế nên Tô Khởi trả lời “Không phải tôi.”, rồi hỏi: “Ai vậy?”

“Bạn cùng lớp 10.”

Đang nói thì tiếng tích tích vang lên, đối phương hỏi: “Cậu là bạn gái cậu ấy?”

Tô Khởi giật mình.

Lương Thuỷ: “Cậu ấy nói gì?”

“Nói “ờ“.” Tô Khởi cuống quýt đóng khung chat.

Tô Khởi chơi máy tính một lát, chợt nhận ra xung quanh không có tiếng động nên quay sang nhìn. Trong ánh mặt trời chói chang, Lương Thuỷ nghiêng người nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rất yên tĩnh.

“......” Tô Khởi khẽ hỏi, “Cậu nhìn tớ chi?”

“Cậu ốm lại đúng không?” Cậu hỏi.

Tô Khởi nhìn bộ đồ len to đùng của mình: “Làm gì có?”

“Mặt.” Lương Thuỷ tìm vị trí thoải mái trên gối, nói: “Mặt nhỏ lại.”

Tô Khởi sờ sờ mặt mình, không có cảm giác gì.

Lương Thuỷ hỏi: “Bây giờ cậu học mệt lắm hả?”

Tô Khởi xoay người dựa vào lưng ghế, lắc lư chân: “Cũng bình thường. Ở trường thì học hành với làm bài, về nhà.... trước khi ngủ còn xem 《Nàng Dae Jang-geu》nữa.”

Lương Thuỷ: “ “ô la la ố la là [1]” đúng không?”

[1] Nhạc phim Dae Jang Geum.

Tô Khởi phì cười: “Cậu cũng biết?”

Lương Thuỷ: “Bài đó nổi tiếng lắm. Ờ, có lần tớ nghe thấy 《Giang Nam》, nhớngay đến hẻm Nam Giang.”

Khi Lâm Tuấn Kiệt ra mắt《Giang Nam》, học đã sắp học xong lớp 9, lúc đó cả khối thịnh hành viết lưu bút.

Khi đó, cả nhóm đã nói, sau này muốn đến cùng một thành phố.

Lương Thuỷ chợt hỏi: “Cậu quyết định muốn vào đại học nào chưa?”

“Chưa nữa.” Tô Khởi gãi gãi mặt, “Nhưng tớ muốn đi Bắc Kinh.”

Lương Thuỷ hơi nhướng mày, giọng nói có chút vui vẻ: “Nghĩ giống tớ.”

“Thật á?” Tô Khởi hào hứng nói, “Vậy tụi mình đi chung đi. Tớ cảm thấy Lộ Tạo cũng muốn đi Bắc Kinh. Đến lúc đó tụi mình lại có thể chơi chung với nhau rồi.”

“Được thôi.” Cậu nói, chợt thở dài, “Chỉ là mệt mỏi quá.”

Tô Khởi khẽ giật mình, lần đầu tiên nghe thấy cậu nói mệt: “Tập luyện vất vả lắm hả?”

“Ừa. Ngày nào cũng mệt gần chết luôn.”

Tô Khởi cũng từng nghe Khang Đề nói, cậu quá liều mạng. Cô nói: “Cậu phải chú ý nghỉ ngơi đó.”

“Không sao. Đều đi Bắc Kinh hết, tốt rồi.”

Lương Thuỷ híp mắt lại, lười nhác cười một chút, rồi trở người trong chăn một cái, nghiêng đầu ngủ tiếp.

Lần này thì cậu ngủ thật.

Tô Khởi cũng không quấy rầy cậu, ngồi trang trí không gian QQ, rồi lại trang trí không gian QQ của Lương Thuỷ —— giao diện toàn màu đen, có ánh bạc lấp lánh.

Chiều mùng 1 hôm đó, sau khi tuyết rơi, cả thế giới rất yên tĩnh, không có một tiếng động, cũng không có gió, chỉ có tiếng nhấp chuộc của Tô Khởi. Thỉnh thoảng cô dừng lại, nghiêng đầu lắng nghe, dường như có thể thấy tiếng hít thở dài nhưng đều đều của Lương Thuỷ.

Cô quay sang nhìn cậu, chàng trai đang yên bình trong giấc ngủ.

Một buổi trưa trôi qua như thế, đến khi Lương Thuỷ tỉnh dậy thì đã sắp 4 giờ chiều, vội vã thu dọn đồ đạc rồi chạy ra ga xe lửa. Tối nay cậu phải ngồi máy bay từ tỉnh lỵ đến Bắc Kinh.

Lúc đi ra cửa cùng cậu, Tô Khởi có chút không nỡ, tức giận nói: “Giữ tớ lại làm gì chứ? Nói là nói chuyện, kết quả cậu ngủ cả buổi luôn.”

Lương Thuỷ: “Chuyện quan trọng đều nói cả rồi.”

Tô Khởi: “Nói cái quỷ.”

Lương Thuỷ đi được nửa đường thì chạm vào túi mình: “Ấy, tớ quên chứng minh thư rồi. Cậu chờ tớ chút.”

Tô Khởi đứng dưới tàng cây chờ cậu, thấy không vui nên đá vào va li cậu, thấy vali cậu trượt đi thì nhanh chóng kéo lại.

Lương Thuỷ đi ra cửa, màu đỏ trên áo của cậu in lên tuyết, đẹp vô cùng.

Cậu đi đến, còn cách mười mấy mét thì khoé miệng chợt nở nụ cười nhẹ, xông về phía cô. Tô Khởi giật cả mình, cho rằng cậu muốn ôm mình, đang vô cùng hoang mang, cậu chạy đến chỗ cô, chợt đá mạnh một phát vào thân cây.

Tuyết đọng trên cây bỗng đổ xuống như thác nước!

“Á!!!” Tô Khởi hét to, theo bản năng chụp lấy quần áo cậu, chui vào lòng cậu tránh đi.

Cậu dùng một tay ôm cô vào lòng, giơ tay lên bảo vệ đầu cô, tay kia thì nhanh chóng đội mũ lên, rồi cúi xuống vùi vào đầu cô, che lại cho cô.

Tuyết dày rơi bộp bộp, trúng vào cả hai người.

Trong không gian giữa hai cơ thể ngây ngô, hơi thở của cả hai quyện vào nhau, hoà với hương vị tuyết đầu mùa, tim đập thình thịch, đong đầy lưu luyến và không nỡ.

Cây thôi đổ tuyết, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tô Khởi đánh mạnh vào bả vai cậu, cậu cười đến mắt cong tít, trời tuyết khiến gương mặt cậu thêm sáng bừng. Trên mũ và trên đầu cậu vẫn còn tuyết, vừa cười vừa phủi tuyết trên người cô.

Bên ngoài hẻm, Khang Đề gọi: “Thuỷ Tạp, đừng có lề mề nữa!”

Tô Khởi định đi thì Lương Thuỷ ấn bả vai cô lại, không cười nữa, nói: “Ở đây thôi, đừng tiễn nữa.”

Tô Khởi sửng sốt, nhưng cũng hiểu ra, khẽ gật đầu.

Cậu nói: “Đi nhé.”

Cô nói: “Ừm.”

Chàng trai kéo vali, bước trên nền tuyết, không quay đầu lại, bóng dáng cậu quẹo ra ngoại rồi không thấy nữa.

Nhịp tim Tô Khởi cũng như tiếng bước chân xa dần kia, dần trở lại yên tĩnh. Cô thấy tiếng xe khởi động, chạy ra đê. Cô lặng lẽ đi ra đầu hẻm, lén nhìn, thấy ngay thấy chiếc BMW màu trắng chạy băng băng ra đê.

Vừa qua nghỉ đông, việc học nặng nề của học kỳ 2 lớp 11 đã đến.

Cũng giống với những bạn học khác, trên bàn Tô Khởi ngày càng chất đầy tài liệu ôn tập. Chuông tan học giống như vô tác dụng, câu “Tôi nói thêm hai ý nữa thì tan học” của giáo viên dạy lố giờ ngày càng thường xuyên hơn. Tất nhiên, giáo viên thể dục cũng bắt đầu liên tục “bệnh”, cho các giáo viên Vật Lý, Toán, Ngữ văn vân vân khoẻ mạnh thay phiên lấy giờ học.

Đấu bóng rổ, hoạt động ngoại khoá, chuyến du lịch mùa thu hồi lớp 10 đều không còn liên quan gì đến họ nữa.

Tô Khởi học hành rất chăm chỉ rất nghiêm túc, nhưng cũng không đến nỗi phải vất vả thức khuya. Mỗi ngày học xong ba tiết lớp tự học buổi tối thì về nhà ngủ, thỉnh thoảng còn xem một tập phim truyền hình nữa.

Cả học kỳ nhanh chóng trôi qua, kỳ nghỉ hè năm 2006 khác hoàn toàn so với những mùa hè trước ở hẻm Nam Giang – chuẩn bị lên lớp 12, phải học thêm ở trường, không có nghỉ hè.

May là ở trường có máy lạnh, nếu không thì sẽ cảm nắng trong ngày nóng bức thế này mất.

Nghỉ hè năm đó, dù là Lương Thuỷ hay Lý Phong Nhiên cũng đều không về, giống như khi nghỉ hè chuẩn bị lên lớp 10, nhưng Tô Khởi không còn là cô bé chán chường nằm ngủ trên ghế bập bênh năm đó nữa. Ngày nào cô cũng bận học chương trình lớp 12, không còn tâm trạng nghĩ đến những chuyện khác.

Lúc mới bắt đầu thêm, bọn con trai hay thảo luận về World Cup tổ chức ở Đức. Tô Khởi cũng chú ý đến cuộc thi, Nesta mà cô thích bị chấn thương lần thứ ba trong vòng loại World, nhưng may mắn thay, Italy đạt giải quán quân. Lúc đó đoạn bình luận điên cuồng trong ba phút của Hoàng Kiện Tường [2] làm dấy lên ồn ào, mấy câu như “hậu vệ cánh trái vĩ đại” và “linh hồn phụ thể” đều được những học sinh ở Vân Tây học theo. Nghe nói, vì chuyện đó mà Hoàng Kiện Tường phải xin thôi việc.

[2] Hoàng Kiện Tường là bình luận viên thể thao nổi tiếng của Trung Quốc.

World Cup kết thúc, vào cuối tháng 8, Lý Viện Bình và Phùng Tú Anh chuyển nhà, dọn sang khu Viên Đinh mới, khá gần với Trung học Thực Nghiệm và bệnh viện, nằm trong một khu thương mại mới xây, nghe nói còn có cả thang máy.

Người lớn đều cực kỳ không nỡ chia xa. Lúc đi, cô giáo Phùng khóc hết nước mắt. Lẽ ra nhà họ đã chuyển đi từ lúc Lý Phong Nhiên chuyển trường vào nửa năm trước rồi, nhưng thật sự là không nỡ xa hàng xóm nên mới kéo dài tận nửa năm.

Đối mặt với chia tay, vành mắt ai cũng đỏ hoe.

Khang Đề cười: “Có gì đâu. Vân Tây to cỡ lòng bàn tay thôi, với lại bây giờ có điện thoại di động cả rồi, hôm nào tụ lại đi hát đi nhảy, đơn giản biết bao nhiêu.”

Hôm đó, trước khi đi học buổi trưa, Tô Khởi, Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo bước căn nhà trống trơn của nhà họ Lý, ngắm nhìn một lúc. Trước kia thì không nhận ra, nhưng khi trống trải rồi, mới phát hiện ngôi nhà đã cũ lắm rồi.

Màu sơn đã chuyển sang vàng, tường cũng tróc hết sơn, sàn nhà nứt, trên trền nhà còn có những vết ố vàng lan ra.

Trong nhà, chỗ mà Lý Phong Nhiên từng đặt cây đàn cũng trống không. Chỉ còn lại dấu vết hình chữ nhật.

Ánh nắng chói chang của mùa hè chiếu vào, chói đến nỗi tầm mắt có chút mơ hồ. Trước mắt Tô Khởi loé sáng, dường như thấy được hình ảnh chàng trai đang ngồi đánh đàn.

Trên đường đi học, ba người ướt đi đường ướt mồ hôi, im lặng không lên tiếng.

Một lúc sau, Lộ Tử Hạo buồn bã nói: “Tại sao lại không thể mãi mãi ở cạnh nhau chứ? Tớ mong có thể mãi mãi ở cạnh bạn bè của tớ.”

Lâm Thanh nói nhỏ: “Tớ cũng vậy.”

Tô Khởi cũng rất buồn, nhưng cô nói: “Không sao mà. Tụi mình cố gắng là được, chờ sau khi thi xong đại học là cả bọn lại có thể bên cạnh nhau rồi!”

Lộ Tử Hạo ngẫm nghĩ: “Cũng đúng.”

Lâm Thanh: “A, xe tới rồi, chạy mau!”

Ba thiếu niên thôi suy nghĩ nữa. Tron cái nắng thiêu đốt và làn gió mùa hè, họ xuyên qua những bóng cây lốm đốm, chạy băng băng về phía trạm xe buýt dưới sườn đồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.