Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 26: Chương 26: Cứu vớt thiếu niên lầm đường (2)




Lại một buổi chiều, chuông tan học vang lên, Tô Khởi theo phản xạ quay ra sau tìm Lương Thuỷ.

Lớp họ còn có thêm một tiết môn năng khiếu nữa, nhưng trong khoản thời gian này Lương Thuỷ thường xuyên trốn học.

Cô vội vàng dọn đồ múa và giày múa, đang tính đến nói mấy câu với cậu thì chủ nhiệm lớp xuất hiện ở cửa sổ lớp học, gọi: "Lương Thuỷ, em qua đây một chút."

Lương Thuỷ ra khỏi lớp, đứng ở hành lang với thầy chủ nhiệm.

Tô Khởi giả vờ đi lấy nước, trốn ở một bên uống nước để nghe lén.

"Lương Thuỷ à, thầy có nói chuyện với mẹ em rồi. Chuyện trong nhà thì thầy không tiện nói, cách nghĩ của người lớn và trẻ con khác nhau. Nhưng dạo này trạng thái của em rất kém, trên lớp thì không đi học, lớp năng khiếu cũng phủi tay. Haiz, em mới từ Cáp Nhĩ Tân về không bao lâu, trường học và thành phố đều có kỳ vọng rất lớn với em. Chính em cũng rất có tài năng, đừng lãng phí nhé. Giận ai thì cũng không cần trút giận lên chính mình. Không đáng đâu."

Lương Thuỷ không nói tiếng nào, cũng không tỏ thái độ.

Tô Khởi đóng bình nước lại, biết cậu căn bản nghe không lọt tai.

Rất nhanh đã đến giờ học, cô dọn dẹp mọi thứ đến phòng tập múa. Lớp vẽ của Lâm Thanh cũng cùng đường nên hai người cùng nhau đi. Khi đến chỗ quẹo của cầu thang, cô thấy Lương Thuỷ ở dưới lầu đi ra khỏi trường.

Tô Khởi nói: "Cậu ấy lại ra ngoài chơi rồi."

Lâm Thanh buồn bã nói: "Tớ không muốn Thuỷ Tử theo bọn họ tụ tập đâu."

Nhưng dạo này Lộ Tử Hạo phải tham gia cuộc thi Toán, Lý Phong Nhiên cũng phải thi đàn, đều bận đến sứt đầu mẻ trán.

Lâm Thanh nói: "Học xong cậu phải đi bắt cậu ấy hả?"

"Hôm nay có kiểm tra, số của tớ tuốt phía sau." Tô Khởi rầu rĩ nói, "Phải tối lắm mới học xong lận."

"Là quán net Tian Yu đúng không?" Lâm Thanh nói, "Học xong tớ đi tìm cậu ấy."

"Vậy tốt quá rồi. Cậu ấy chỉ dữ với tớ thôi, cậu đến thì không chừng cậu ấy sẽ nghe lời đó." Tô Khởi nói, "Nếu không phải ở quán net thì là phòng bida, chắc luôn."

"Được."

Tô Khởi đến phòng múa theo quần áo, ép chân, luyện kỹ năng cơ bản, luyện múa. Học được nửa tiết thì bắt đầu kiểm tra. Mọi người dựa theo số thứ tự trên lớp, lần lượt thể hiện kỹ năng cơ bản và bài múa cho giáo viên xem.

Số của Tô Khởi ở phía sau nên cô đứng bên tường ép chân.

Trần Sa Lâm đi đến: "Cậu thân với Lương Thuỷ lắm à?"

Tô Khởi không để ý đến cô bạn này lắm, "Ừ" một tiếng.

"Nhà hai người cùng chỗ?"

"Ừ."

"Cậu ấy thích kiểu con gái gì?"

"Liên quan gì đến cậu?" Tô Khởi nói.

Trần Sa Lâm trừng mắc với cô, nói: "Tôi thích cậu ấy, muốn theo đuổi cậu ấy."

Tô Khởi không thể tin nổi: "Cái người lớp 9 cậu thích hồi tháng trước thì sao?"

"Tôi thay lòng đổi dạ rồi. Cái người đó chả có gì tốt, tôi thấy Lương Thuỷ khá ngầu, còn rất đẹp trai nữa."

"Ong bướm lả lơi." Tô Khởi buột miệng thốt ra.

Nếu không phải có cô giáo ở đó thì Trần Sa Lâm đã tát Tô Khởi một cái.

Tô Khởi hung dữ nói: "Cậu ấy còn lâu mới thích cậu."

Trần Sa Lâm đang muốn phát cáu, nghe xong câu này thì vội vàng hỏi: "Tại sao?"

"Tuy cậu cũng khá đẹp, nhưng không phải đẹp nhất. Cậu cũng chả thuỳ mị, giống hệt như bà phù thuỷ già. Cậu ấy thích người thuỳ mị, còn lâu mới thích bà mẹ kế ác độ của công chúa Bạch Tuyết." Tô Khởi nói.

Mặt Trần Sa Lâm tái đi. Một lúc lâu sau thì tự an ủi mình, nói: "Tôi có thể cua cậu ấy, nữ theo đuổi nam dễ như trở bàn tay [1]."

[1] Câu này bắt nguồn từ câu nói bên Trung Quốc:男追女隔层山, 女追男隔层纱", ý nói nam theo đuổi nữ khó khăn như trèo đèo vượt suối, còn nữ theo đuổi nam thì dễ như kim đâm tờ giấy.

"Cho dù cậu có theo đến chân trời góc biển cũng chả theo kịp. Cậu ấy luyện trượt băng tốc độ cự ly ngắn, chạy phát bay luôn."

(Editor: Hay =)))))) tư duy hay =)))) 100 điểm cho Thất Thất =))))))

"....." Trần Sa Lâm cảm thấy dây thần kinh của Tô Khởi có hơi ngắn, nói: "Cậu đúng là ăn nói vô lý."

"Ha ha, cậu bày đặt nói chuyện có lý với tôi?"

Đang tính cãi nhau nữa thì cô giáo gọi tên Trần Sa Lâm, nên cô ấy ra kiểm tra.

Tô Khởi không nhịn được mà nhìn vài lần. Trần Sa Lâm rất xinh, dáng người cũng đẹp, nhưng không học hành nghiêm túc, kỹ năng cơ bản thì không ổn, cảm nhận vũ đạo thì bình thường. Không biết sao lại có thể được trúng tuyển, chắc là vì xinh đẹp.

Loại người thấy đúng là kỳ lạ, lúc thích cái này lúc thích cái kia. "Thích" là một chuyện có thể dễ dàng thay đổi thế sao?

Cuối cùng cũng đến Tô Khởi kiểm tra, những bạn khác đã tan học từ sớm. Thi xong, cô Phạm nói cô múa rất tốt, kỹ năng cơ bản có tiến bộ rất lớn, có thể xoạc chân rồi, muốn cô tiếp tục cố gắng, còn hỏi sau này cô có muốn đến Học viện vũ đạo Bắc Kinh không.

Tô Khởi nói không biết.

Không biết vì sao, hồi nhỏ ngày nào cô cũng mơ tưởng mình là ca sĩ, vũ công, làm ngôi sao, có hàng nghìn ảo tưởng về tương lai. Bây giờ tuy cô cũng nghĩ đông nghĩ tây, nhưng cô sẽ tỉnh lại.

Cô ý thức được thực tế —— khả năng múa của mình chỉ giỏi hơn người bình thường một chút thôi, mà "chuyên nghiệp" là một chuyện quá khó khăn. Nhưng mà, không sao cả, cô có thể tiếp tục nỗ lực. Hơn nữa, bây giờ cô thấy Ngữ Văn rất thú vị, Vật lý rất thần kỳ, còn tiếng Anh thì học rất vui.

Cô có rất nhiều con đường có thể đi, tương lai thế nào, tất cả vẫn chưa biết chắc được đâu.

Nhưng tương lai của Lương Thuỷ, là nhất định có thể đạt được huy chương vàng.

Cô thay quần áo, dọn cặp sách, rồi chạy tới quán net tìm Lương Thuỷ với Lâm Thanh, nhưng không thấy họ, chỗ bida cũng không có. Cô lại quay về nhà xe của trường, không thấy xe đạp của Lương Thuỷ và Lâm Thanh nữa.

Thì ra đã về nhà rồi.

Cô vui vẻ đạp về, đạp rất nhanh.

Đạp ra khỏi khu vực thành phố, lao đến chỗ đê, cô đuổi theo hai người họ.

"Thuỷ Tạp! Thanh Thanh ơi!"

Lương Thuỷ không phản ứng lại cô, nhưng Lâm Thanh dừng lại chờ. Cô đạp đến cạnh Lâm Thanh, Lương Thuỷ đã đi rất xa rồi.

"Sao hai cậu về sớm thế?"

Lâm Thanh cũng ngơ ngác: "Không biết nữa. Vừa học xong là tớ đến tìm cậu ấy. Vừa thấy tớ, không đến vài phút là cậu ấy dọn hết đồ về nhà."

"Ơ?" Tô Khởi hâm mộ nói, "Quả nhiên vẫn là cậu linh nghiệm."

"Nhưng mà tớ có cảm giác cậu ấy thấy tớ phiền phức, không nói chuyện với tớ." Lâm Thanh nói.

"Đang giả vờ ngầu đó." Tô Khởi nói, nhưng vẫn rất hâm mộ Lâm Thanh, nhìn mềm mại nhẹ nhàng, không ai nỡ bắt nạt cậu ấy.

"Thanh Thanh, lớp tớ phải tập luyện, Thuỷ Tạp giao cho cậu trước nhé, chờ tớ diễn xong sẽ lại đến bắt cậu ấy. Haiz, vẫn là cậu giỏi, tớ mà đến là cậu ấy nói tớ ngoan cố, không thèm cho tớ chút mặt mũi nào hết." Tô Khởi oán giận nói.

"Được thôi." Lâm Thanh nói, "Vậy sau này tớ đi bắt cậu ấy."

Cô Phạm muốn biểu diễn một tiết mục trong thành phố, nên đã lấy một nửa lớp múa tạo thành một đội múa. Ngày nào Tô Khởi cũng rất bận, nên rất yên tâm giao việc này cho Lâm Thanh.

Lâm Thanh tiếp nhận nhiệm vụ của Tô Khởi, tan học mỗi ngày liền đến chặn Lương Thuỷ, nói: "Thuỷ Tử, hôm nay cậu có đi huấn luyện không?"

Lương Thuỷ nói: "Tô Thất Thất cho cậu bao nhiêu lợi lộc?"

Lâm Thanh dựa theo lời dặn của Tô Khởi: "Cậu ấy trao đổi một điều kiện với tớ."

Lương Thuỷ: "Cậu không làm phiền tớ, tớ cũng cho cậu một điều kiện."

Lâm Thanh: "Được thôi, điều kiện của tớ là cậu đi học đàng hoàng, đừng có tụ tập với đám người kia nữa."

Lương Thuỷ: "......."

Lại một phiên bản khác của Tô Khởi bám chặt.

Đến cả khinh bỉ cậu cũng lười, đi luôn.

Sau đó, Lâm Thanh học vẽ xong lại đến chặn đường cậu.

Lâm Thanh và Tô Khởi không giống nhau. Tô Khởi nhìn đáng yêu, nhưng ánh mắt thì rất bướng bỉnh, là cái kiểu "nếu đánh tôi thì tôi sẽ cắn rớt lỗ tai các người", không ai đến chọc cô. Nhưng Lâm Thanh quá đẹp, lại dịu dàng, ở trong môi trường đó thì rất dễ bị nhìn tới nhìn lui.

Lương Thuỷ không muốn gây rắc rối cho Lâm Thanh, thường sẽ rời đi trước, mang theo vẻ mặt bực bội.

Nhưng chung quy thì Lâm Thanh vẫn gặp rắc rối. Cô lại bắt đầu nhận được thư tình thường xuyên, không ít là đến từ cái đám học sinh lưu manh đó. Cô không hề để ý, giống như trước đây không thèm để ý.

Nhưng Trần Sa Lâm lại bắt đầu xuất hiện trước mặt cô vào giờ nghĩ giữa giờ, trên lầu, trên hành lang, cô luôn bị nhóm người đó "không cẩn thận" đẩy ngã. Có lần cô mặc váy len, bị bọn họ xốc lên, lộ hết chân ra, mấy nam sinh đi ngang qua lại ồn ào.

Sau đó, cô bắt đầu nhận được vài tờ giấy, toàn là những từ ngữ ô uế, uy hiếp và công kích. Mấy lời đó khiến người khác cảm thấy xấu hổ để nói ra, Lâm Thanh không có mặt mũi nói với Lộ Tử Hạo. Mà Tô Khởi đã đi diễn, mấy hôm nay không ở trường, Lâm Thanh không biết nên nói cho ai.

Cả ngày tinh thần cô đều hoảng loạn, đột nhiên báo bệnh không chịu đi học.

Thẩm Huỷ Lan vừa nghe con gái bị bệnh thì hoảng hốt đi tìm bác sĩ Lý. Lâm Thanh sợ bị vạch trần, sống chết không chịu đi bệnh viện.

Nháo một hồi, Thẩm Huỷ Lan phát hiện cô giả bệnh. Sự quan tâm liền chuyển thành phẫn nộ. Thẩm Huỷ Lan vô cùng thất vọng, hung hăn răn dạy cô một trận ——

Trong nhà tiêu nhiều tiền như thế cho cô học vẽ, giống như đốt tiền đi mua dụng cụ vẽ mua màu, nhưng đứa con gái không biết biết ơn này lại chỉ muốn lười biếng trốn học.

"Mẹ ăn mặc cần kiệm là vì cái gì? Còn không phải vì con hả! Kết quả thì sao! Đúng là cha nào con nấy," Thẩm Huỷ Lan mắng mỏ, "Con với bố con đều không biết cố gắng không có tiền đồ, đời này mẹ xem như sống uổng phí, đến cả con cũng không nghe lời, mẹ không còn gì để trông cậy nữa rồi!"

Cãi nhau khiến mọi người trong hẻm đều đến.

Lương Thuỷ, Tô Khởi và Lộ Tử Hạo chọc mẹ giận rồi bị mắng là chuyện thường ngày, nhưng Lâm Thanh từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan ngoãn, nhóm người lớn đều cảm thấy rất bất ngờ.

Trình Anh Anh qua khuyên, nói con còn nhỏ, tự dưng muốn trốn học là chuyện bình thường, từ từ nói chuyện là được rồi.

Thẩm Huỷ Lan giận không thôi: "Nó vẽ tranh tốn bao nhiêu tiền hả, hả? Nó muốn vẽ, có phải tôi đã tìm mọi cách để làm theo ý nó không? Ở nhà cung cấp cho nó như thế, vậy mà lại học một đống thói xấu, còn nói dối, giống hệt cái bọn quậy. Tâm huyết của tôi đều lãng phí hết rồi!"

Lâm Thanh không biết cãi nhau, cô không cãi lại Thẩm Huỷ Lan, khóc chạy ra khỏi cửa.

Mấy đứa trẻ khác đều đi học. Lý Phong Nhiên thi xong, cả người mệt mỏi về nhà, đi đến đầu hẻm, thấy cảnh này thì hết sức ngạc nhiên. Trần Yến đuổi theo gọi cậu: "Phong Nhiên ơi, Thanh Thanh bị mẹ mắng, cháu đi khuyên nhủ bạn đi."

Lý Phong Nhiên gật đầu, xoa nhẹ gương mặt buồn ngủ, tháo tai nghe xuống xoay người ra ngoài đê. Dạo này đều sao thế nhỉ, Thuỷ Tử đang phản nghịch, đến cả Lâm Thanh ngoan nhất cũng có thời kỳ phản nghịch? Chẳng lẽ phải giống như Thất Thất nói, cứu vớt thiếu nữ phản nghịch?

Cậu ra đê, nhìn khắp nơi, thấy Lâm Thanh đi đến chỗ bờ sông. Cậu hoảng hốt, chạy như bay qua.

Mùa Thu Đông thuỷ triều xuống, đê chống lũ và bãi bùn đều lộ ra. Lý Phong Nhiên chạy đến bờ sông, Lâm Thanh chỉ ngồi trên tảng đá, vùi đầu ôm bản thân.

Cậu thở phào một hơi, chạy một đoạn làm cậu mệt hơn, nhẹ giọng: "Tớ tưởng cậu muốn nhảy sông."

"Tớ muốn nhảy! Nhưng không có gan." Lâm Thanh nghẹn ngào nói.

Lý Phong Nhiên cảm thấy suy nghĩ này vô cùng nghiêm trọng, nhưng cậu đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ phải ngồi chờ ở tảng đá bên cạnh.

Lâm Thanh khóc không biết bao lâu, vô cùng đau khổ.

Lý Phong Nhiên không khuyên nhủ bạn, chờ Lâm Thanh bớt khóc mới nói: "Ai không từng cãi nhau với bố mẹ? Không đến mức nhảy sông....."

Lâm Thanh nói: "Tớ rất ghét mẹ tớ, rất ghét."

"Thật ra dì rất tốt....."

"Một chút cũng không tốt!" Lâm Thanh mất khống chế nói, "Suốt ngảy chỉ tiền tiền tiền. Từ nhỏ tớ đã thấy trong nhà rất nghèo, thực sự rất nghèo. Tớ cái này cũng không dám, cái kia cũng không dám, đều là bởi vì mẹ!"

Lý Phong Nhiên im lặng một lát, nói: "Ngoài dì Khang Đề thì mọi người đều không phải người có tiền."

"Không giống nhau." Lâm Thanh khóc nức nở. Sau khi trút giận thì giọng cô nhỏ lại, dường như cảm thấy xấu hổ khó mở miệng nói ra, "Phong Nhiên.... nhà Thất Thất cũng nghèo, nhưng Thất Thất chưa bao giờ thấy thế. Dì Anh Anh cho cậu ấy mọi thứ cậu ấy muốn. Nhưng mẹ tớ chỉ biết oán trách bố. Tớ không dám đến nhà bạn khác chơi, cũng không dám dẫn bạn về nhà, sợ mẹ mở miệng lại nói tiền tiền tiền. Tớ thật sự không chịu nổi nữa."

Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, ngày cảng tủi thân, lại khóc hu hu lần nữa.

Gió mùa đông như sói tru quỷ khóc, thổi bay quần áo họ.

Mặt Lý Phong Nhiên bị gió thổi đến trắng bệch. Cậu lại im lặng một hồi lâu, nói: "Thanh Thanh, mỗi nhà đều có khó khăn của mỗi nhà. Cậu thấy nhà ai hoàn hảo nhất?"

Lâm Thanh vùi đầu không nói gì, chỉ có mái tóc dài bị gió thổi bay loạn xạ.

"Với Thuỷ Tử, dì Khang Đề mà không kiên nhẫn nổi nữa thì đánh cậu ấy. Bố tớ chỉ lo bệnh viện, mẹ tớ chỉ lo trường học. Ngay cả mẹ Thất Thất cũng cãi nhau với bố Thất Thất. Tớ nghĩ, không thể lấy khuyết điểm của bố mẹ mình so sánh với ưu điểm của người khác, đúng không?"

Lâm Thanh nức nở, không nói gì.

"Thật ra tớ vẫn luôn rất thích chú Lâm." Lý Phong Nhiên nhìn nước sông, gió thổi tóc bay loạn, "Chú Lâm là người bố nhẫn nại nhất gần gũi nhất trong tất cả những người bố. Từ nhỏ chú đã chơi với cậu, ngày nào cũng chơi với cậu. Mẹ cậu cũng thế, làm rất nhiều đồ ăn ngon và quần áo cho cậu."

Lâm Thanh chậm rãi ngẩng đầu. Quần áo của cô so với ngoài cửa hàng còn đẹp hơn, từng đường kim mũi chỉ đều do mẹ làm. Mà Lý Phong Nhiên thì sao, có lần cô giáo Phùng cho giày cho cậu nhưng size lớn, đành phải đưa cho Lộ Tử Hạo.

Nghĩ thế, cô lấy mu bàn tay lau hai mắt đỏ hoe.

Lý Phong Nhiên vẫn nhìn mặt sông, ánh mắt rất nhạt: "Dì Thẩm thích trách mắng người khác, nhưng những gì nên làm thì đều làm rồi. Cậu đừng nghe dì ấy nói gì, hãy nhìn dì ấy làm gì.

Lâm Thanh đã ngừng khóc.

Đúng vậy, mẹ thích trách mắng. Nhưng chuyện vẽ tranh tốn tiền như thế, mẹ nói vài câu nhưng vẫn hết mực ủng hộ cô.

Cô không nói lời nào, cậu cũng không nói. Hai người cứ ngồi cạnh nhau như thế, nhìn mặt sông.

Một lúc lâu sau, Lý Phong Nhiên nghĩ bạn mình đã nghĩ thông suốt, rốt cuộc cũng mở miệng: "Cậu còn muốn ngồi đây bao lâu?"

"Hả?"

"Về nhà được chưa?" Giọng cậu rất thấp, môi trắng bệch, "Tớ sắp bị đông chết rồi. Với lại tớ buồn ngủ lắm, tối qua hai giờ mới ngủ."

..........

Hai người vừa mới đến chỗ đê chắn lũ thì đã thấy Trần Yến đứng dưới đê nhìn xung quanh.

Họ lại gần, Trần Yến mau chóng bước đến, biểu tình nôn nóng: "Thanh Thanh, cháu tới trường lẹ lên. Mẹ cháu chạy đến trường rồi."

Lâm Thanh không phản ứng kịp: "Mẹ đến trường làm gì ạ?"

"Mẹ cháu thấy mấy tờ giấy kia trong cặp cháu rồi." Trần Yến đau lòng nói, "Con bé ngốc này, uất ức như thế mà sao lại không nói cho trong nhà biết hả! Mẹ cháu giận đến phát khóc, mẹ Thất Thất đi với cô ấy rồi, cháu mau đuổi theo đi!"

Lâm Thanh sửng sốt, chạy về nhà lấy xe đạp ngay đến trường.

Trời lạnh buốt. Phòng học đều đóng kín cửa, một lớp sương mù bao phủ trên cửa kính.

Tô Khởi nghiêng đàu đọc sách, mơ màng sắp ngủ. Cô vừa mới đi diễn về, mệt chết được, vậy mà giáo viên cũng không cho họ nghỉ.

Chiều hôm nay quá buồn chán. Lâm Thanh không có ở đây, xinh nghỉ bệnh. Lương Thuỷ cũng không ở đây, bị thầy giám thị kêu đi rồi. Lý Phong Nhiên cũng không có ở đây, đi tham gia thi đấu.

Cô quay đầu nhìn Lộ Tử Hạo, tên kia đang vùi đầu làm đề.

"Tô Khởi, đọc bài khoá này, đọc diễn cảm chút nhé." Giáo viên tiếng Anh gọi.

Tô Khởi đứng lên, vừa cầm sách lên thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, gió ùa vào, thổi sách vở tập viết đề cương bay lộn xộn. Nhóm học sinh đang ngủ gà ngủ gật giật mình tỉnh dậy.

Là Thẩm Huỷ Lan và Trình Anh Anh.

Tô Khởi sửng sốt. Thẩm Huỷ Lan nhìn giáo viên trên bục giảng, giọng nói rất kiềm chế: "Chào cô giáo, tôi tìm Tô Khởi có việc."

Giáo viên nói: "Được. Tô Khởi, em ra ngoài chút...."

Giọng nói trầm xuống, Thẩm Huỷ Lan bước thẳng vào, đến trước mặt cô, hỏi: "Thất Thất, ở trường có ai ăn hiếp Thanh Thanh?"

Giáo viên tiếng Anh nhận ra có gì không đúng: "Chị này...."

Tô Khởi ngơ ngác, quay đầu nhìn về hướng Trần Sa Lâm.

Lộ Tử Hạo bỗng ngẩng đầu từ đống đề thi, người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, phản xạ có điều kiện nói thẳng: "Trần Sa Lâm!".

Trần Sa Lâm đang lén đọc tiểu thuyết thì ngẩng đầu lên. Thẩm Huỷ Lan đã đi đến trước mặt cô ta, đưa tay hỏi: "Mấy tờ này là cháu viết?"

Trần Sa Lâm cười chế nhạo: "Đúng thì sao? Cậu ta hèn nhát, vô dụng nên về tìm mẹ....."

"Bốp!" Một tiếng bạt tai vang lên.

Cả phòng học khiếp sợ.

Mặt Trần Sa Lâm hằn lên năm dấu ngón tay, cô trợn mắt há hốc mồm.

Giáo viên tiếng Anh lao xuống bục: "Chị này, sao chị lại đánh người...."

Thẩm Huỷ Lan đập "đùng" lên bàn, bỏ đống giấy lên bàn, hỏi: "Cô là giáo viên, tôi mời cô xem cho kỹ. Nếu con gái cô nhận được mấy tờ giấy này thì cô sẽ làm gì? Cô giáo nói cho tôi biết đi, cô sẽ làm gì hả?!"

Giáo viên cúi đầu đọc.

"Lâm Thanh, mày là con khốn đê tiện."

"Trên đường về nhà cẩn thận chút, tao sẽ tìm một đám hiếp mày."

"Lần sau tao cắt nát mặt mày, đồ chó."

Giáo viên nghẹn họng nhìn trân trối, mắng: "Trần Sa Lâm, đây là em viết?!"

Trần Sa Lâm ôm mặt, chỉ vào Thẩm Huỷ Lan, nói lớn: "Bố tôi sẽ không bỏ qua cho bà——"

"Kêu bố mày tới!!" Thẩm Huỷ Lan quát lại, "Để tao xem cái dạng người gì mà dạy ra cái thứ cặn bã như mày! Bây giờ mày kêu bố mày tới đi! Đừng nói là bố mày, mày đem cảnh sát đem thị trưởng tỉnh trưởng tới hết đi, tao cũng muốn nói lý với bọn họ!"

Trần Sa Lâm bị Thẩm Huỷ Lan doạ, run bần bật.

Cả phòng học lặng nhắt như tờ.

Giáo viên cũng sợ đến mức phải hoà hoãn, nói: "Mẹ Lâm Thanh, có gì thì từ từ nói. Học sinh không được dạy tốt là trách nhiệm của gia đình và nhà trường, chị có thể từ từ giải quyết tình huống. Mọi người đều là người nói lý đúng không? Chúng tôi sẽ lo chuyện này, nhưng dù sao cũng là con nít, chị động thủ thì không....."

"Tôi chẳng quan tâm mấy người dạy học sinh này thế nào." Thẩm Huỷ Lan nói, "Nó là con nít, Lâm Thanh nhà tôi không phải con nít à? Hả? Con tôi là người như thế nào, lòng tôi rất rõ ràng. Từ nhỏ nó đã hiền lành, tính tình lương thiện. Nhưng nếu trong cái trường này có ai cảm thấy con bé dễ bị bắt nạt thì lầm to rồi! Con bé có người mẹ ngang ngược vô lý nhất thô bạo nhất lại thích đánh người chửi người nhất trên đời này! Nếu ai ăn hiếp Lâm Thanh thì tôi liều mạng với người đó! Tôi mặc kệ đó là người lớn hay con nít!"

Tô Khởi ngồi ở phía trước run rẩy, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Thanh đứng ở cửa lớp nhìn Thẩm Huỷ Lan, hai hàng nước mắt chảy trên mặt.

_____________________

Tác giả có lời muối nói:

Đây là (dụa vào) một người mẹ của bạn cùng lớp tôi hồi lớp 7. Lúc đó cả lớp tôi đều kinh ngạc, vừa kính nể vừa sợ hãi. Tất nhiên, dựa về góc độ hợp lý thì cách xử lý này vẫn phải chờ bàn bạc lại. Nhưng mà, từ đó về sau không có ai bắt nạt bạn đó nữa.

Còn về Lương Thuỷ, Thuỷ Tạp cũng không phải là một đứa trẻ bị chiều nên hư.

Có hai chi tiết, lúc Lộ Tử Hạo cho Lý Phong Nhiên hút thuốc, Lương Thuỷ nói: "Mẹ tớ không cho hút thuốc."

Sau sự việc ở quán net Lanjisu, nhà trường không cho phép học sinh đi chơi net, Lương Thuỷ muốn đi, Khang Đề cử Tô Khởi làm "điệp viên ngầm" đi bắt cậu, vậy là cậu không đi được. Lương Thuỷ là một đứa trẻ rất nghe lời mẹ.

Thật ra tâm lý của Thuỷ Tạp rất đơn giản, sợ người mình yêu nhất mặc kệ mình, từ bỏ mình. Cho nên khi Khang Đề bỏ mặc cậu, cậu rất tuyệt vọng. Nhưng thật ra cậu cũng không làm chuyện gì quá đáng cả, vì trong lòng cậu biết tốt xấu thế nào, cũng bởi vì Tô Khởi quản cậu, cậu càng muốn dùng cách phản nghịch để kiểm chứng mình được quan tâm đến đâu. Đây là một ý tưởng rất ngây thơ rất ấu trĩ, nhưng..... có rất nhiều đứa trẻ, nếu nhu cầu này không được đáp ứng thoả mãn, thì cho dù sau này có lớn lên có thành niên đi nữa, cũng vẫn sẽ tiếp tục dùng cách thức phản nghịch ngây thơ và ấu trĩ này để đòi sự quan tâm và tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.