Ngày 1/9 khai giảng, kết quả phân ban của khối 11 được công bố, từ lớp 11/1 đến 11/5 là ban Xã hội, từ 11/6 đến 11/15 là ban Tự nhiên.
Lâm Thanh vào lớp 11/5, Tô Khởi ở lại 11/13, Lương Thuỷ và Lộ Tử Hạo cũng vào lớp 11/13, Lý Phong Nhiên thì vẫn ở lớp 11/12 kế bên.
Chỉ tiếc là trong danh sách lớp 11/13, tên Lương Thuỷ bị gạch ngang —— cậu ấy không còn ở Vân Tây nữa.
Tô Khởi buồn rầu nhìn dấu gạch ngang đó. Suýt nữa là đã có thể cùng lớp tận hai năm.
Tựa như, chẳng ai đoán được rằng chỉ được học cùng trường với Lương Thuỷ vỏn vẹn một năm lớp 10.
Lớp 11/13 có hai mươi bạn lên từ lớp cũ, còn hơn ba mươi bạn còn lại thì từ lớp khác đến. Những bạn trẻ đều đang ở tuổi thích kết bạn và tiếp thu mọi thứ, nhanh chóng hoà đồng với nhau.
Điều khiến Tô Khởi cảm thấy được an ủi chính là Lưu Duy Duy và Từ Cảnh không bị chuyển đi, nhưng các cô không được ngồi cùng nhau nữa. Thầy Lỗ xếp Tô Khởi ngồi cạnh một bạn nam – Ngô Phi.
Ngô Phi là người đứng nhất lớp cô, người gầy gầy, khá giống Lộ Tử Hạo, nhưng im lặng và lạnh lùng hơn Lộ Tử Hạo nhiều. Cậu ấy từ tam hợp viện chuyển vào, bây giờ ở ký túc xá của trường.
Hôm đó, mới vừa ngồi cùng bàn, Tô Khởi đã vui vẻ trò chuyện với cậu: “Đi học mấy năm nay rồi, cậu là người con trai thứ hai mà tớ ngồi chung đó. Hân hạnh hân hạnh nha.”
Ngô Phi nói: “Ờ.”
“......” Tô Khởi gục nửa mí mắt, thầm nghĩ, sao thầy chủ nhiệm lại xếp bạn cùng bàn thế này cho cô, chẳng lẽ thầy không hiểu rõ tính cách của cô sao? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ vì quá hiểu cô, cho nên xếp ngồi cạnh bạn Ngô Phi này để đề phòng cô nói chuyện và chuyền giấy trong giờ học.
Đúng là dụng tâm quá mà.
Lộ Tử Hạo vào được lớp 11/13 nên thực hiện lời hứa lúc trước, mời Tô Khởi ăn gà rán xiên que ngoài cổng trường.
Hai người ngồi ở ven đường, ăn gà xiên que, nhìn bạn học vào ra cổng trường.
Lương Thuỷ ở tỉnh lỵ, Lý Phong Nhiên đến Bắc Kinh hai tuần, còn Lâm Thanh tranh thủ học xong thì chạy tới lớp vẽ tranh.
Tô Khởi nhai thịt gà, quay đầu nhìn ba chiếc xe đạp cùng kiểu nhưng khác màu đặt cạnh nhau, quan sát một hồi, chợt nói: “Xe của tụi mình hình như hơi cũ đúng không?” Cô đứng dậy, phủi phủi mông, đi đến sờ sờ ốc vít dưới ghế xe: “Í, cậu nhìn nè, gỉ hết rồi.”
Miệng Lộ Tử Hạo đầy dầu, nói: “Ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa, không cũ sao được?”
Tô Khởi tiếc hùi hụi: “Màu cũng bị phai bớt rồi.”
Màu vàng tươi đã biến thành vàng nhạt, xanh lá chuối thì thành xanh đậm, màu tím thì thành xanh nhạt....
Lộ Tử Hạo nói: “Không sao, xe vẫn tốt mà, chạy hai năm nữa vẫn không thành vấn đề.”
Tô Khởi lấy một que gà rán phủ đầy sốt cà chua trong túi giấy ra, nói: “Tớ thấy hơi nhớ Thuỷ Tạp. Nếu có Thuỷ Tạp ở đây, tớ mà nói muốn ăn đùi gà thì cậu ấy mua cho tớ liền luôn.”
“.....” Lộ Tử Hạo xoay người xuống bậc thang, “Dạ dạ dạ, mua cho cậu.”
Tô Khởi cười, kéo cậu lại: “Chọc cậu chơi thôi!”
Lộ Tử Hạo cười: “Tớ cũng chọc cậu thôi. Mua cái con khỉ á, nhìn xem cậu ăn bao nhiêu rồi?!”
Trước khi vào trường, Tô Khởi chạy đến quầy quà vặt tìm điện thoại công cộng, bấm số điện thoại của Lương Thuỷ, sau ba tiếng đổ chuông thì cô cúp ngay.
Lộ Tử Hạo hết nói nổi: “Cậu cúp chi nhanh vậy? Để nó vang thêm mấy lần nữa chứ!”
Tô Khởi: “Cậu ấy lỡ tay ấn nghe thì sao, một giây cũng tính tiền đó.”
Lộ Tử Hạo: “Nhưng mới vang có ba tiếng, lỡ cậu ấy không nghe thấy thì.......”
“Reng ~”, tiếng chuông điện thoại vang lên. Đôi mắt của hai học sinh cấp 3 cùng sáng ngời.
Tô Khởi vui vẻ nhận điện thoại: “Thuỷ Tạp!”
Lương Thuỷ ở đầu bên kia hình như đang vui, nhẹ nhàng đáp lại: “Tô Thất Thất.”
“Cậu đang làm gì đó?”
“Cậu đang làm gì đó?”
Hai người hỏi cùng lúc, ngừng một giây, cùng bật cười.
“Tớ đang....”
“Tớ đang....”
Lại mở miệng cùng lúc. Lần này, đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ và trầm thấp của cậu, xuyên qua ống nghe, khiến người khác rung động.
Trái tim Tô Khởi đập thình thịch hai cái, nghe thấy cậu thôi cười mà nói: “Cậu nói trước đi.”
Tô Khởi lanh lảnh báo cáo: “Lộ Tạo mới mời tớ ăn gà xiên que đó. Bây giờ cậu ấy chung lớp với tớ đó cậu biết không? Cậu mà không đi tỉnh lỵ thì cũng chung lớp với tớ luôn. Tớ nhìn thấy tên cậu.”
Lương Thuỷ nói: “Ừa, suýt nữa thành bạn cùng lớp rồi.” Cậu cũng có chút tiếc nuối.
Lộ Tử Hạo đứng kế bên nói: “Nhưng mà tới tỉnh lỵ vẫn tốt hơn!”
Lương Thuỷ hỏi: “Lộ Tạo cũng ở đó?”
Tô Khởi: “Ở đây nè, tớ mở loa ngoài nha....”
Trong ống nghe, Lương Thuỷ gọi: “Tô Thất Thất....”
Tay Tô Khởi treo lơ lửng: “Ơi?”
Cô đợi vài giây, nhưng bên kia không ai nói chuyện. Tô Khởi nhìn nhìn ống nghe, lại đưa lên lỗ tai lần nữa, nghĩ rằng hỏng rồi, chợt nghe thấy cậu nói: “Mở loa ngoài đi.”
Tô Khởi mở loa, bỏ ống nghe xuống.
Nghe thấy giọng nói của cậu, trầm thấp, nhẹ nhàng, ấm áp: “Có nhớ tớ không đó?”
Tô Khởi sửng sốt.
Lộ Tử Hạo thì vui vẻ nói với điện thoại: “Nhớ chứ Thuỷ Tử, tớ nhớ cậu muốn chết luôn.”
Bên kia nở nụ cười: “Dám không nhớ, không nhớ tớ gõ rớt não cậu.”
Tô Khởi vô thức đưa tay sờ sờ đầu.
Cô thả lòng người, dựa vào tủ đặt điện thoại bàn, một chân nhấp nhấp trên mặt đất. Cô ngẩng đầu nhìn trời, giữa trưa, mặt trời lên cao, trên đường phố toàn là bóng râm do ánh nắng chiếu vào cây xanh, học sinh mặc đồng phục đi vào trường, đối diện là sân trường Nhất Trung rộng rãi và rợp bóng cây xanh.
Hai chàng trai ồn ào trong chốc lát.
Điều Lương Thuỷ quan tâm nhất chính là: “Lộ Tạo, bạn bè ở lớp 13 tốt hết mà hả?”
“Tốt cực. Hồi lớp 10 tớ đã hâm mộ lớp 13 rồi.” Lộ Tử Hạo kể một đống chuyện gần đây, nào là giáo viên hiền lành, bạn bè đều thân thiện. Lương Thuỷ nghe xong thì rất yên tâm, dặn dò Lộ Tử Hạo học hành đàng hoàng, tranh thủ xưng bá Nhất Trung, cậu nói: “Tớ vẫn nhớ rõ, hồi thi vào cấp hai, cậu là người cao điểm nhất trường tiểu học Hoa Miêu tụi mình. Chính vì thành tích tốt nên Trung học Thực Nghiệm mới đặc cách chọn cậu đó.”
Mắt Lộ Tử Hạo ươn ướt, nhưng mỉm cười hỏi cậu ấy thế nào rồi. Lương Thuỷ nói mình cũng rất ổn, trường mới bạn mới thầy cô mới đều rất tốt.
Tô Khởi nghiêng đầu nói một câu: “Chuyện đó đương nhiên rồi, Thuỷ Tạp, cậu đi đến đâu cũng được yêu thích hết.” Nói đến đây, cô chợt có chút tâm tình riêng: “Có nhận được thư tình chưa?”
Lương Thuỷ: “........”
Lộ Tử Hạo đáp thay cậu: “Bảo đảm có, tầm 20 bức.”
Tô Khởi nhíu mày, mím môi, nhưng ngay sau đó thì hùa theo Lộ Tử Hạo: “Ha ha, chắc chắn rồi.”
Lương Thuỷ lại chẳng để ý, nói: “Tớ có phải đến để yêu đương đâu, làm mấy chuyện nhàm chán đó làm gì.”
Tô Khởi rất tán thành: “Cấp 3 còn có hai năm thôi, tụi mình phải cố gắng. Ừm, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến chuyện học, cũng ảnh hưởng đến việc tập luyện. Ừm.”
Lương Thuỷ bật cười, hỏi lại: “Bây giờ nhiều người theo đuổi Thất Thất lắm đúng không?”
Tô Khởi trợn tròn mắt: “Làm gì có.”
“Có!” Lộ Tử Hạo lập tức khai báo, “Có người thích cậu ấy, nhiều lắm. Nhưng thích thầm thôi, không có tỏ tình. Tớ có một đứa bạn ở nội trú, nó nói tối nào phòng nó cũng bàn về Thất Thất.”
Tô Khởi che miệng Lộ Tử Hạo lại: “Cậu đừng có tào lao!”
Lộ Tử Hạo ú ớ: “Tào lao gì....”
Hai người ồn ào một lúc, Lương Thuỷ ở đầu bên kia không lên tiếng, im lặng chờ họ quậy đủ rồi mới gọi: “Tô Thất Thất.”
“Ơi, sao á?” Tô Khởi thả Lộ Tử Hạo ra, khom lưng xuống.
Lương Thuỷ nói: “Nếu cậu yêu sớm, ảnh hưởng tới chuyện học thì tớ không tha cho cậu đâu.”
Tô Khởi trợn to mắt: “Cậu lo cho bản thân trước đi! Đừng có mà bạn nữ nào vừa cua một cái là cậu dính liền đó.”
“Được thôi, cược không?” Lương Thuỷ khiêu khích.
“Cược thì cược.” Tô Khởi thở hắt ra.
“Người nào mà có bồ trong cấp 3 thì làm chó. Phải dán một tờ giấy lớn ghi “tôi là chó” lên mông, còn phải bị đá vào mông nữa.”
Lộ Tử Hạo ngăn lại: “Trưởng thành chút đi các bạn, trưởng thành dùm đi!”
Tô Khởi kêu: “Quyết vậy đi!”
Lương Thuỷ: “Được.”
Lộ Tử Hạo che mặt: “Tớ cảm thấy tớ vẫn còn ở tiểu học Hoa Miêu.”
Ba người nói đông nói tây, nói tầm được nửa tiếng, Tô Khởi nhìn đồng hồ, cách giờ vào lớp chỉ còn mười phút thôi nên đẩy Lộ Tử Hạo: “Phải vào học rồi.” Sau đó thì hỏi, “Thuỷ Tạp, trước khi gọi điện cậu đang làm gì á?”
Lương Thuỷ im lặng một chút, nói: “Ngủ trưa.”
Tô Khởi: “.......”
Lộ Tử Hạo: “.......”
Tô Khởi nhanh chóng hỏi thêm: “Cậu ở ký túc xá quen chưa?”
“Cũng được.”
“Vậy tốt rồi.”
“Tớ cũng phải đi học rồi.” Cậu nói, “Lần sau nói chuyện tiếp.”
Lộ Tử Hạo nói: “Vậy bọn tớ cúp máy nha.”
Lương Thuỷ im lặng một lúc, Tô Khởi thò tai lại gần, nghĩ rằng cậu tính dặn gì nữa thì chỉ nghe cậu nói: “Ừm.” Sau đó cúp máy.
Bíp——
“......” Tô Khởi đứng thẳng người, “Đi thôi. Ấy, gà que của tớ nguội hết rồi. Không biết chiên lại được không ta?”
Lộ Tử Hạo: “Cậu ăn rồi thì sao chiên lại được?”
Tô Khởi: “Tớ chưa có đụng vô túi này đâu!”
Lộ Tử Hạo: “Tớ thấy cái miệng cậu còn quan trọng hơn mạng nữa. Đi mau, vào trường!”
Tô Khởi chỉnh lại tay áo bị Lộ Tử Hạo kéo, than thở: “Nếu mà là Thuỷ Tạp, cậu ấy sẽ nhờ chủ tiệm chiên lại cho tớ.”
Lộ Tử Hạo: “Chiên cái đầu cậu, phải vào học rồi!”
Sau khi lên lớp 11, Tô Khởi tự giác hơn rất nhiều, ý thức học tập cũng tăng cao. Cô vẫn ra ngoài chơi đùa vào giờ ra chơi, nhưng khi vào học thì nghiêm túc hơn trước đó nhiều. Hơn nữa, có bạn cùng bạn là Ngô Phi, Tô Khởi tranh thủ không hiểu bài nào là hỏi cậu ấy ngay.
Tuy bình thường Ngô Phi ít nói, ít thể hiện cảm xúc, nhưng khi bạn bè hỏi bài thì giải đáp rất kiên nhẫn.
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Tô Khởi nhận ra Ngô Phi rất tốt tính, đầu óc rất thông minh, còn luôn có một vài quan điểm và suy nghĩ lạ lùng nữa, khiến người khác học hỏi được nhiều điều.
Có một lần, sau khi Ngô Phi chỉ cô một bài xác suất thống kê, Tô Khởi bội phục sát đất. Cô chợt vô thức nhớ đến Âu Dương Lý, hỏi: “Ngô Phi, hồi lớp 10 ấy, lúc làm cái vận động phải bạo lực á, cậu còn nhớ không, cậu thấy thế nào?”
Lúc đó Ngô Phi đang viết công thức lên giấy nháp, nghe cô hỏi thì trả lời: “Bạn nam đó hình như tên là Lương Thuỷ.”
“Ừa. Tớ không có hỏi người,“ Không biết vì sao, Tô Khởi hơi chột dạ, “Tớ hỏi về sự việc.”
Ngô Phi nói: “Lúc xem danh sách lớp, vốn tớ rất vui khi được làm bạn cùng lớp với cậu ấy. Nhưng cậu ấy không học ở Nhất Trung nữa.”
Ồ, đánh giá rất cao.
Ừm, có cùng tam quan.
Tô Khởi cảm thấy có thể kết bạn với bạn học Ngô Phi này. Đúng lúc đó, cô hơi nhớ Lương Thuỷ. Ít nhất, nếu có cậu ở đây, cô sẽ không phải lo chuyện trực nhật và đồ ăn vặt.
Hẻm Nam Giang thường xuyên nhận được tin tức của Lương Thuỷ. Khang Đề nói, sau khi vào trường trung học 21, Lương Thuỷ phải thi rất nhiều, bắt đầu thường xuyên tham gia một vài cuộc thi chuyên nghiệp cấp quốc gia, nghe nói số lượng và chất lượng của giải thưởng lấy được đều là để thêm điểm cho chuyện chọn trường sau này. Chỉ là, cậu vừa mới đổi hạng mục, phải trả giá bằng sức lực và mồ hôi là điều dễ hiểu. Chỉ có thể dốc sức và chăm chỉ hơn những người khác thôi.
Còn Lý Phong Nhiên, cậu cũng thường xuyên đến nơi khác học tập và biểu diễn, mấy tuần mấy tháng cũng chưa về.
Kể từ lúc đó, tiểu đội Nam Giang lâm vào tình cảnh thiếu binh thiếu tướng, nhưng bọn Tô Khởi không còn cảm thấy mất mát và cô đơn như hồi cấp 2 nữa.
Mỗi ngày của Lâm Thanh ngoài đi học ở trường thì chính là vẽ tranh. Sau khi tan học ở trường, thời gian trống còn lại hầu như đều vùi đầu trong phòng vẽ.
Lộ Tử Hạo và Tô Khởi cũng vậy, ngoài những lần đấu võ mồm trong giờ ra chơi, đến trường và tan trường, phần lớn sức lực đều đặt vào chuyện học.
Ngày qua ngày, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn.
Lá cây chuyển vàng, cuộn lại, rơi xuống. Tuyết trắng tinh, tan thành nước.
Mỗi người, đều đang phấn đấu vì tương lai của bản thân.
Lúc Tô Khởi đang thi Văn trong lớp tự học buổi tối, cô chợt nghĩ tới câu đó. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bóng tối dày đặc.
Lộ Tử Hạo ngồi ở tổ kế cô, Lâm Thanh ở lầu dưới, Lý Phong Nhiên đang tham gia một buổi diễn tấu, hôm nay Lương Thuỷ có một cuộc thi chạy.
Bên ngoài cửa sổ của các bạn, cũng là cùng bầu trời đêm này.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng cười nói vui đùa ở khu lớp học bên cạnh, nghe loáng thoáng hình như là đang ăn mừng. À, thì ra là tổ chức tiệc năm mới.
Đó là đặc quyền của lớp 10.
Lớp 11 không có, chỉ có học hành.
Hình ảnh cô nhảy múa vào một năm trước vẫn hiện rõ trong trí nhớ. Không sao cả, đã trải nghiệm rồi.
Tô Khởi cười nhạt, nhưng thôi nghĩ ngợi ngay lập tức, cúi đầu nghiêm túc làm bài thi.
2006, một năm mới lại đến rồi.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Tâm sự (19)]
Tô Lạc: Chị hai, em cho chị xem một thứ rất thần kỳ.
Tô Khởi: Gì đó?
Tô Lạc: Chị tới đây.
Tô Khởi: Em chạy chậm lại coi.
Tô Lạc: Ở đây nè, chị nhìn đi.
Tô Khởi: Sao lại có một cây đậu mọc ở đây?
Tô Lạc: Chả biết luôn, thần kỳ lắm luôn, trên viên đậu còn có dòng chữ nữa đó! Chị ngồi xuống nhìn đi, nè, “i ♥ u“.
Tô Khởi:........
Tô Lạc: Ui da, sao chị nhéo em?
Tô Khởi: Mày viết lên đó đúng không!
Tô Khởi: Chữ em đẹp được vậy hả! Em vẽ trái tim ngay ngắn được vậy hả!
Tô Khởi: Ờ...... (sờ sờ) Ủa?
Tô Lạc: Chị đừng có bóp nát nó!
Tô Khởi: Trời ơi, chị chỉ sờ nhẹ thôi. Đúng là mọc ra đó, lạ quá ta. Sao ở đây mọc ra được cái này nhỉ?
Tô Lạc: Có người tỏ tình với bà đúng không?!
Tô Khởi: Nhỡ đâu tỏ tình với mày thì sao!
Tô Lạc: Mấy bạn lớp em làm gì biết nhà em ở đâu.
Tô Khởi: Bạn chị cũng đâu biết.
Tô Lạc: Ê, em nghĩ là, chắc là hạt giống vô tình rớt xuống rồi bị gió thổi tới đây quá.
Tô Khởi: Chị cũng nghĩ vậy. Nảy mầm luôn mới ghê, (chọt), dễ thương quá đi.
________________________
Editor: 100 điểm cho Lạc Lạc =)))) còn ai trồng khoai à nhầm trồng đậu đất này ngoài anh Thuỷ của Lạc Lạc =))))))