Mười Lăm Năm

Chương 25: Chương 25: Cảnh xuân tươi đẹp




Lương Túc được giải phóng, nhưng sau khi giải phóng chưa được mấy ngày lại bắt đầu ngày ngày vùi mình trong tiệm không về nhà, hễ hỏi tới là mặt nhăn mày nhó, phất phất tay:

- Đừng nhắc nữa, mẹ anh cả ngày từ sáng đến tối đi theo anh cứ như anh mắc bệnh nan y ấy, muốn hỏi anh thi thế nào nhưng nơm nớp lo sợ, không dám hỏi, anh thực chịu không nổi ánh mắt đó của mẹ anh nữa.

Lương Tuyết thuận miệng hỏi:

- Vậy anh thi thế nào?

- Thì vậy thôi.

Lương Túc khép sổ sách trong tay, duỗi người:

- Phát huy bình thường.

Anh hơi dừng lại, nhìn sang Lương Tuyết đang nằm nhoài trên bàn hí hoáy làm bài tập:

- Cô nhóc Liễu Dung mấy ngày nay sao không tới?

- Sắp thi học kỳ rồi, họ hễ sắp tới cuối kỳ là học sinh nào ra vào mắt cũng đỏ lên, không nhận người thân.

Lương Tuyết vừa cho một muỗng lớn đá bào vào miệng vừa hàm hồ nói, sau đó cô chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Lương Túc:

- Anh hỏi thăm cô ấy mãi làm gì, hôm nay lần thứ ba rồi đấy!

Lương Túc có tật giật mình, nghẹn, may mà đúng lúc có cô bé qua đường muốn mua kem, ông chủ Lương liền cực kỳ nhiệt tình nghênh tiếp:

- Chào mừng quý khách chào mừng quý khách, xin hỏi em muốn vị gì? Muốn thêm nước gì?

Lương Tuyết luôn thần kinh thô, bĩu môi, không để ý, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Triệu Bân Bân cuối cùng vẫn vô duyên với ba vị trí đầu, hôm cô xuống sân khấu, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ, dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang dội như vui vẻ tiễn đưa một anh hùng tuy bại mà vinh, cô gái này bất kể là lên hay xuống sân khấu, dường như đều thành thạo điêu luyện, phong độ ngời ngời.

Nhưng không ai biết, sau khi về nhà, Triệu Bân Bân đã ôm chăn khóc ròng rã một đêm, tới nỗi hôm sau sinh bệnh, sốt đến 39 độ___dù là công chúa, cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, ở cái tuổi còn hồ đồ ngơ ngác lại bị quá nhiều người đẩy lên sân khấu, họ hâm mộ sự tự nhiên thoải mái của cô, họ ước ao vẻ đẹp ưu tú của cô, nhưng không ai nghĩ, tại sao cô lại thành như vậy?

Cô thích ăn đồ ngọt, muốn duy trì vóc dáng chỉ có thể lén vào nhà vệ sinh móc cho ói; cô muốn thành tích tốt, dụng công đọc sách nhưng không mong bị xem như mọt sách, chỉ có thể nửa đêm lén lút về nhà nỗ lực, người khác học bài mệt, có thể nằm nhoài trên bàn đánh một giấc mặc kệ hình tượng, nhưng cô vẫn phải thẳng sống lưng, trò chuyện những đề tài vô vị với người xung quanh để duy trì hình tượng đầy sức sống; cô muốn hào quang, nên cô chỉ có thể vờ như không thèm để ý, ở sau lưng học cả đống bài giảng dày cui, buồn ngủ chống mắt xem không biết bao nhiêu video rỗng tuếch.

Cô mệt, nhưng cô không thể nói với bất kỳ ai, họ chỉ sẽ cảm thấy thế này: Triệu Bân Bân, cậu trâu bò như vậy còn bày đặt oán giận người bình thường tụi này gì chứ?

Cô hâm mộ cuộc sống của bạn bè bình thường, nhưng cô lại luyến tiếc vầng sáng hư vinh___không ai có thể không luyến tiếc. Thế là vào chiều hôm sau, Triệu Bân Bân chỉ có thể gắng gượng hạ sốt, lên dây cót tinh thần đến lớp, vùi đầu vào ôn tập cuối kỳ.

Khoảnh khắc cô bước qua cánh cửa phòng học, liền nghe có nam sinh hô lớn:

- Đại minh tinh về rồi!

Sau đó, cả lớp yên tĩnh tự học ngẩng đầu dồn ánh mắt nhìn về phía cô, trong nháy mắt ấy, giống như cô lại quay về dưới ánh đèn flash và trước ống kính, bên tai như vang lên vô số tiếng vỗ tay và xì xào bàn tán nổ vang trong đầu, Triệu Bân Bân theo bản năng thẳng người, nở nụ cười tiêu chuẩn hoàn mỹ đi tới chỗ ngồi của mình.

Kỳ thực câu nói của Vương Bích Dao có lẽ đã vô tình nói trúng chân tướng___sống như cô, cái gì cũng phải diễn, thú vị lắm sao?

Thú vị sao? Như cá uống nước, ấm lạnh tự biết.

Đại khái là quá mệt, rất nhanh, Triệu Bân Bân hoảng sợ phát hiện, cô không thể nhớ hết mọi thứ trong sách vào đầu như trước đây nữa, lúc ngồi đó, cô luôn nhớ lại thời khắc ban giám khảo tuyên bố cô vô duyên với ba vị trí đầu____khoảnh khắc ấy, ánh đèn chiếu vào người cô như tập trung sự lạnh lùng của toàn thế giới, khiến cô không thể lánh mình, khiến cô cứ thế bóc trần trong không khí, sợ hãi bất an, không biết làm thế nào.

Cô nhớ sau khi cô xuống sân khấu, cha vỗ vai cô nói:

- Đừng nản chí, còn cơ hội mà.

Nhưng vẻ mặt cha không hề không sao như lời cha nói, Triệu Bân Bân biết cha rất thất vọng, chỉ là không nói thẳng ra như mẹ mà thôi.

Phải chăng hễ là đứa trẻ từ nhỏ được xem thành tấm gương cho hết thảy bạn bè đồng trang lứa, lớn lên trong sự hâm mộ và tâng bốc, đều phải trải qua quá trình thống khổ này___khi nó nhận ra kỳ thực nó không hề ưu tú như người khác tưởng?

Phải chăng leo càng cao, té càng đau? Ngày tháng tương lai dài đằng đẵng, tại sao phải bức ép cô như vậy?

Triệu Bân Bân đặt sách tiếng Anh trong tay xuống, mở quyển “Cuốn sách về tiếng cười và sự lãng quên” của Milan Kundera trong hộc bàn ra xem, vô thức lật những con chữ của thiên tài u ám mà khắc nghiệt này, xem những từ ngữ khó hiểu và cách nhìn bình tĩnh dị dạng của ông về thế giới, về nhân loại, ông nhạy cảm như Duras, lại lạnh lùng như Freud__với tuổi tác và sự từng trải của Triệu Bân Bân, kỳ thực cô không thể nào cộng hưởng được với những con chữ ấy, cô chỉ cảm thấy càng xem quyển sách này càng khiến tâm trạng cô không tốt.

Trong lòng cô rất muốn xem mấy quyển manga mà các nữ sinh xung quanh hay truyền tay nhau như “Vườn sao băng” “Hana Kimi” “Giỏ trái cây”, nhưng cô không thể mở lời, chỉ có thể nhân lúc họ mở ra xem mà liếc trộm xa xa. Vì trong danh sách đọc của cô chỉ có Kafka, Hegel, Kant và Milan Kundera... Khi mỗi người đi qua đều sẽ nhìn mấy bìa sách đó mà cảm khái, nhưng chưa từng có ai mở chúng ra.

Lúc này, cô giáo Bạch Ngọc ho khẽ sau lưng cô, rút kiệt tác bậc thầy khỏi tay cô, cau mày lật qua lật lại rồi trả về cho cô, hời hợt nói:

- Loại sách này, lúc nghỉ về nhà hẵng xem, thi đại học không thi nó___dạo trước em mất nhiều bài tập như vậy, trước khi thi học kỳ có bổ sung được không? Thu bớt lại, đừng phù phiếm nữa.

Liễu Dung ngồi sau lưng không xa, nghe được một chữ không lọt, cô chợt nhìn qua khe hở sách tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Triệu Bân Bân, lòng bỗng cảm thấy, Triệu Bân Bân hẳn là hâm mộ cô và những người khác lắm___giống như hồi cấp 2, cô hâm mộ những cô gái khác trong lớp có thể hòa mình vào tập thể vậy.

Hòa mình vào tập thể không thể khiến người ta vui vẻ bao nhiêu, nhưng nó khiến cuộc sống an tâm thoải mái.

Giữa hè, sau khi mọi người nộp nguyện vọng phân ban thì kỳ thi học kỳ ập tới. Cô Bạch Ngọc bày tỏ là lần thi này vô cùng quan trọng với những bạn sắp chuyển đến ban xã hội, là ấn tượng đầu tiên họ để lại cho thầy cô bạn bè lớp mới.

Cuối cùng Thường Lộ Vận vẫn không chọn ban xã hội, sau mấy lần một mình ghé văn phòng cô Bạch Ngọc, Thường Lộ Vận đã đưa ra quyết định này. Thành tích môn xã hội của cô tốt hơn nhưng tổng thể vẫn là phát triển đồng đều, chọn ban tự nhiên thì sau này thi đại học, đường tương lai để lựa chọn tương đối rộng rãi hơn một chút.

Đối với Thường Lộ Vận, dù là ban xã hội hay ban tự nhiên đều không có vấn đề thích hợp hay không thích hợp, cô không giống Liễu Dung có thể dễ dàng kiếm điểm tối đa môn toán lý hóa nhưng khi bàn luận và phân tích tới chính trị thì đầu như hồ dán__cô không có năng khiếu đặc biệt ở một phương diện nào cả, bất kể đi đến đâu, cô chỉ có thể dựa vào nỗ lực.

Ban xã hội có quá nhiều học sinh nhạy bén, có lẽ đối với cô, chọn ban tự nhiên thiết thực sẽ có tiền đồ hơn.

Hoàng Lỗi tự cho là không bị ai phát hiện, lén lút liếc phiếu ghi của Thường Lộ Vận, thấy hai chữ “tự nhiên” là lập tức thở phào nhẹ nhõm, nâng âm lượng khi nói chuyện với Trần Gia lên quãng tám. Liễu Dung nhìn rất rõ ràng nhưng không vạch trần, chỉ lặng lẽ nhủ thầm trong bụng bốn chữ__ngược luyến tình thâm.

Môn thi cuối cùng là môn hóa, lại cho ra cái đề biến thái “giải thích thuật ngữ”, Liễu Dung nhờ trí nhớ kinh người cứu mạng, sau khi viết xong thì kiểm tra sơ qua một lần, lúc còn 40 phút nữa hết giờ làm bài, cô vô cùng trâu bò nộp bài rời đi, chạy tới nhà vệ sinh giải quyết vấn đề quốc kế dân sinh.

Ai ngờ khi cô đẩy mở cửa phòng vệ sinh liền cùng người bên trong đồng thời sửng sốt__thời gian thi vẫn chưa kết thúc, cả tầng lầu đều yên tĩnh, chỉ có cô, và Triệu Bân Bân đã ở trong phòng vệ sinh ít nhất năm phút.

Trong tay Triệu Bân Bân cầm một quyển sách hóa, đang vội vã lật tìm.

Thần đàn ầm ầm sụp đổ, khoảnh khắc ấy, Liễu Dung như phát hiện phù thủy xứ Oz vĩ đại kỳ thực chỉ là cô bé Dorothy biến hình mà thôi, đại não chết máy ngay tại chỗ, trống rỗng như bị đánh vào đầu, cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn vẻ kinh hoàng rõ rệt trên mặt Triệu Bân Bân, nhìn gương mặt tái nhợt của cô ấy từ từ đỏ bừng lên, sau đó cô ấy vứt mạnh sách giáo khoa hóa qua một bên, trốn về phòng học.

Liễu Dung nảy ra một ý nghĩ không đầu không đuôi___cô ấy tìm định nghĩa đó ở đâu sao?

Về sau cô chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ nuốt lấy chân tướng, tựa như vô tình mở ra một cánh cửa sổ, nhìn thấy trên mặt tường xi măng lạnh lẽo là một chân tướng xấu xí.

Từ đó về sau, Liễu Dung không còn hâm mộ bất kỳ ai trong cuộc đời cô nữa, cô chợt hiểu sâu sắc lời mẹ thường dạy cô lúc nhỏ__đời không có bữa cơm trưa nào miễn phí. Trên thế giới này không có gì muốn là có được mà không phải trả giá tương ứng.

Người khiến người ta hâm mộ nhất, thường là người sống đau khổ nhất.

Gần cuối tháng bảy, bọn Liễu Dung đều được nghỉ hè, gần đến ngày có điểm thi đại học, Lương Túc lại càng khổ sở, anh cảm thấy mình không sao hết nhưng mẹ anh thì như sắp bệnh thần kinh, từ sáng đến tối không làm gì, chỉ cầm cái thẻ nhỏ dành để tra điểm thi đại học lật tới lật lui xem, thỉnh thoảng sẽ lấy hết dũng khí, nhanh chóng cầm điện thoại lên bấm số, sau đó nghe bên kia nói “đường dây này vẫn chưa khởi động, xin quý khách chờ đợi thêm” rồi thở dài một hơi.

Anh chỉ có thể cả ngày theo đám nhóc và đám huynh đệ ngâm mình trong tiệm, may mà mùa hè tiệm làm ăn khá khẩm, có thể khiến anh bận bịu. Lương Túc tính toán, cái tiệm nhỏ của mình trong vòng chưa đầy một năm ngắn ngủi, do biết kinh doanh và nhân viên đều miễn phí nên lợi nhuận khá dồi dào, không có gì phải lo, thi đậu thì đi học, thi rớt thì nghỉ___anh đã có được một khoản tiền, định dùng nó đến gần trường mở một tiệm internet.

Lúc Liễu Dung nằm nhoài trên quầy buồn ngủ, Lương Túc liền không kiềm được trêu cô:

- Anh nói nè, lớp 11 rồi, tương lai em muốn làm gì?

Liễu Dung nói:

- Thi đại học.

- Sau đại học thì sao?

- Tìm công việc.

- Tìm kiểu công việc gì?

Liễu Dung chớp chớp đôi mắt sắp dính vào nhau, suy nghĩ hồi lâu, đưa ra kết luận:

- Làm sao em biết được, công việc gì muốn em làm thì em làm thôi.

Nói xong, chính cô cũng thấy mình không có mục tiêu, liền buồn bực.

Lương Túc vỗ vỗ đầu cô:

- Lỡ anh thi rớt đại học sẽ đi kinh doanh, đoán là từ bây giờ đến khi em tốt nghiệp thì anh cũng có thể xem như người thành công trong xã hội...

Liễu Dung cười giễu, tỏ ý anh nằm mơ à. Lương Túc không đếm xỉa, tiếp tục ước mơ:

- Lúc đó em có thể đến công ty của anh làm việc, làm thư ký cấp cao cho anh hoặc gì đó, anh sẽ cho em mức lương cao nhất.

Liễu Dung lúc này đã hơi tỉnh táo, kêu ré lên:

- Em học nhiều như vậy chỉ để làm việc cho anh á?

Lương Túc nói:

- Dù sao em không làm cho anh cũng làm cho người khác, nể mặt quen biết, anh cho em đãi ngộ tốt.

Liễu Dung há mồm muốn phản bác nhưng lại không nghĩ ra được lời phản bác, càng buồn bực___phải, học cho cố để làm gì? Để làm việc cho thanh niên vô học như Lương Túc hay sao?

Cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng không đúng chỗ nào cô lại không nói được, rất nhiều năm về sau, Liễu Dung mới hiểu, trên thế giới này, người mơ mộng luôn thua người thực dụng, người thực dụng lại thua người thực dụng có ước mơ.

Nhưng thua thảm nhất luôn là những người mê man mờ mịt___tức người không có ước mơ, cũng không biết thực dụng thế nào.

Điều này không hề liên quan với học lực, với thông minh, với mọi tài hoa và nhãn mác bẩm sinh hay rèn luyện tạo thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.