Muội Muội Đừng Chạy

Chương 1: Chương 1: Tiểu vương gia trầm cảm




Bạch Kỳ từ nhỏ đã không thích nói chuyện, không phải không có người quan tâm, mà là Bạch Vương gia bề bộn nhiều việc, phu nhân thì suốt ngày đau ốm, hạ nhân trong phủ e ngại thân phận hắn nên cũng không dám bắt chuyện, thành ra thường xuyên hắn phải ở một mình, chơi một mình. Thời gian rảnh rỗi hắn đều đọc sách, cho nên từ nhỏ đã rất thông minh.Càng lớn càng hiểu biết, có điều tình cảm cũng càng ít, hắn không thích nói chuyện, cũng không thích kết bạn với ai.Mãi đến lúc này, Vương gia mới nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, đưa hắn đi gặp nhất nhiều danh y, nhưng hầu như đều nhận được cũng một câu trả lời.Nói đây không phải là bệnh nan y, chỉ là vì từ nhỏ hắn đã ít tiếp xúc với người khác, lâu ngày dẫn đến thờ ơ, vô cảm, cần cho hắn tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ cùng trang lứa, thời gian trôi sẽ dần được chữa trị.

Bạch Ca chính là ở lúc này xuất hiện.KHi ấy nàng còn rất nhỏ, bị người ta bỏ lại trước cửa Bạch phủ, Bạch Kỳ vừa về liền nhìn thấy nàng, ban đầu chỉ vì tò mò, hắn lấy ta sờ sờ vào gương mặt trắng trắng hồng hồng của nàng, ngay lập tức, nàng như bắt được đồ chơi mới, cứ với với theo tay hắn ê a kêu.Hắn rụt rụt, nàng với với, rụt rụt, với với, cuối cùng oa oa khóc lớn.Bạch Kỳ chính là ôm lấy mặt nàng mà cười, nụ cười này khiến Bạch vương gia quyết định thu nhận nàng....

Mà nàng với hắn cũng chính thức trở thành huynh muội...

***

Từ nhỏ Bạch Ca đã thích quấn quýt lấy Bach Kỳ, bất kể hắn đi đâu, làm gì cũng xuất hiện một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi sau, kể cả khi ăn cơm cũng phải nắm lấy tay áo hắn mới an tâm...Ví dụ như hắn luyện kiếm, nàng yên tĩnh ngồi xem, hắn đọc sách, nàng thích nằm trong lòng hắn ngủ, thi thoảng ôm lấy cổ hắn mà ê ê hát, thi thoảng lại kể chuyện linh tinh. Ví dụ như khi hắn đi vệ sinh, thời gian ngắn thì không sao, nếu hơi dài một chút, nàng lại bắt đầu nhớn nhác đi tìm.( :v.CHị bám ảnh như đỉa vậy, ai mà chịu được :)))

Nhưng mà hắn chẳng bao giờ quát tháo nàng nhưng cũng chẳng bao giờ cổ vũ nàng tiếp tục..

Có một ngày, không biết nghe hạ nhân nói gì, Bạch Ca bắt đầu buồn bã, nàng không quấn lấy Bạch Kỳ nữa, chỉ yên nặng ngồi đối diện với hắn trên bàn đá, trái nhìn hắn,phải nhìn hắn...Rất lâu, rất lâu, cuối cùng Bạch Kỳ không chịu được đành phải mở miệng :

-Nhìn gì?

-Huynh không thích ta sao?

Bạch Ca cẩn thận mà nhìn hắn, có điểm ủy khuất mà nói.

-Không.

Bạch Kỳ không thèm nhìn nàng nữa, lại cúi đầu đọc sách.

-Vậy ta suốt ngày bám lấy huynh như vậy huynh có thấy phiền không?

-Cũng bình thường. Vẫn không thèm ngẩng mặt lên.

-"Cho nên vốn không phải là huynh không thích ta mà là tại tính cách huynh nhân tiện là thế này.Có đúng không? "Bạch Ca bỗng dưng vui vẻ, lại bắt đầu xà vào lòng hắn, liến thoáng : " Huynh biết không, hôm nay, ta không ngủ dậy muộn tí nào, lúc ăn cơm cũng không kêu ca, nhưng mà bà vú rất hư rồi, bà cứ bắt ta rau...Nhưng mà huynh biết không" Phấn khích kua tay " Lúc ta lén đổ rau đi bà ấy cũng không có biết.Bà ấy còn khen ta giỏi...Kỳ ca ca, cha nói ta là con mèo nhỏ, ..a, làm sao cha biết ta chính là con mèo nhỏ :)).."

Ngoài trời tuyết rơi rất dày, trong phòng tiếng nói chuyện cũng dần dần tắt.Bạch Kỳ cất cuốn sách đang cầm trên tay đi, khẽ nhìn vào tiểu mèo con đang ôm sát lấy mình, bỗng dưng thấy buồn cười..,Kỳ thật, có thêm một muội muội cũng không phải chuyện tồi

Xuân đến rồi đi, thấm thoát, Bạch Ca đã trở thành một tiểu cô nương môi hồng răng trắng, ai gặp cũng thích.Chỉ đáng tiếc duy nhất một điều, trời sinh Bạch Ca vô duyên với kim chỉ, không thể thêu thùa.Dù nàng rất tích cực học hỏi, tuy nhiên học mãi vẫn chẳng thấy tốt thêm tí nào, chỉ thấy hai con mắt càng ngày càng hoa, hễ thấy lỗ nhỏ liền tẩu hỏa nhập ma, muốn luồn ngay chỉ đỏ vào, sau đành phải từ bỏ...Mất cái này được cái kia, Bạch Ca lại rất đam mê âm luật, nổi tiếng thần đồng.Mọi người đều nói sau này nàng nhất định là một mỹ nhân như ngọc, hiểu biết lễ nghĩa...

Có điều đó là chuyện sau này, hiện tại Bạch Ca mới có 6 tuổi mà tiểu vương gia Bạch Kỳ 9 tuổi.Bạch Kỳ càng lớn càng tuấn tú, sống mũi rất thẳng, mắt đen như màu của bóng đên sâu thẳm, khiến người ta trầm mê, có điều nếu để ý kỹ, ánh mắt của hắn đã không còn lạnh như băng như trước, tuy rằng vẫn không để ý người khác, nhưng lúc ngồi một mình sẽ không ngẩn người, cũng hay cười hơn ...Sự thay đổi chậm chạp đến mức khó nhìn ra nhưng quả thật không thể phủ nhận...

Bạch Kỳ vẫn đối xử với Bạch Ca không nóng không lạnh, trong nhận thức của hắn, Bạch Ca chính là một con khỉ con nghịch ngợm thích dính lấy hắn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao...Nhưng mà mùa xuân năm ấy , sự việc xảy ra đã thay đổi suy nghĩ ấy...

Lúc ấy là tết nguyên tiêu, trời rất lạnh, Bạch Ca mặc áo bông đỏ , cầm tay hắn tung tăng đi trên đường.Nàng liến thaongs điều gì đó mà hắn chẳng kịp nghe.Hắn không thích đám đông, ghét nơi ồn ào.Nhưng mà, Bạch Ca cứ đòi đi.Nàng đòi rất dai, dai đến mức hắn phải gật đầu đồng ý...

Còn nhớ Bạch Ca đã rất vui, kiễng chân hôn chụt lên má hắn một cái rồi chạy biến.Khiến bạch Kỳ sững sờ chạm lên má mình, a...Kỳ thật đi chơi Tết nguyên tiêu cũng không phải là một chuyện tồi:))

Đường phố tấp nập, đèn đuốc sáng trưng.Mấy hạ nhân dặn dõ anh em Bạch Kỳ đứng yên một chỗ rồi mình vào trong mua đồ.Bạch Kỳ ngoay mặt làm ngơ còn Bạch Ca bắt đầu gật đầu như giã tỏi, cái mũ đỏ cứ lắc đi lắc lại, khiến Bạch Kỳ trông mà buồn cười..

Chờ được một lúc, bỗng một đám người ào ào tiến lại, nghe nói Túy tiên lâu có mời một vị đầu bếp nổi tiếng nào đó về làm món ăn, ai cũng muốn tới xem...Anh em Bạch Kỳ liền bị cuốn vào đám người ấy.Dù vẫn nắm tay nhưng Bạch Ca còn nhỏ, chỉ cần một phút không giữ chặt liền bị mất hút trong đám người...

Bạch Kỳ trở về nhà, người trong phủ rất hoảng loạn.Quần áo hắn xộc xệch, chân tay bị xước chảy máu.Hắn không khóc nhưng gương mặt còn đáng sợ hơn khóc rất nhiều...Đôi mắt vô hồn như chú ý cái gì lại như chẳng quan tâm đến cái gì..

Suốt đêm hôm đó, hạ nhân trong phủ đi tìm Bạch Ca.Suốt đêm hôm đó, Bạch Kỳ nhốt mình trong phòng.Hắn ngồi co do trên giường, đầu úp vào đầu gối, cả người không ngừng run lên...Hắn như đứa trẻ bị lạc đường, không biết phải làm thế nào, chỉ chìm đắm trong một thế giới trống rỗng, không có gì cả, tất cả đều biến mất...

Mãi cho đến khi, Bạch Ca trở lại, mãi cho đến khi nàng lại ôm lấy hắn, đưa hắn ra khỏi những cơn ác mộng triền miên, chấm dứt cơn đau trông lồng ngực..

Hắn không biết , từ đó, đã có cái gì dần dần thay đổi, mà chính hắn cũng chẳng nhận ra ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.