Muội Muội Đừng Chạy

Chương 3: Chương 3: Trần thế tử




Ta không cần biết em là ai, cũng không cần biết em lấy ta vì mục đích gì.Ta chỉ cần em vẫn ở bên ta như thế này...Chỉ như vậy, đã là đủ...

“Ca nhi năm nay cũng đến tuổi thành thân rồi đi .”

Bạch Ca thoáng giật mình, thế nào gần đây mọi người đều thích hỏi vấn đề này : “Vâng”.

Tuệ Hòa hoàng hậu khẽ cười : “Vậy Ca nhi đã có đối tượng chưa?Nghe nói mấy năm nay người đến Bạch Phủ cầu thân đông như trẩy hội, có điều đều bị từ chối.”

Bạch Ca thoáng cái đỏ mặt “Không có…Vốn là muốn đợi thêm ít nữa…”

Hoàng hậu thấy vẻ ngượng ngùng của nàng thì cười to : “Ngốc Ca nhi, chỉ có con muốn chờ thôi..Bạch phu nhân đã sốt ruột lắm rồi.Hôm trước bà ấy có đến tìm ta, nếu con mà cũng giống ca ca của con, gần hai mươi tuổi đầu mà không chịu lấy vợ, thì bà ấy sẽ tổn thọ mất.”

“Ách..”

“Nhân tiện hôm nay trong cung có khách, khuân mặt tuấn mỹ, thân phận cao quý, cũng vừa vặn đến tuổi kết hôn, càng khó có được là người nọ luôn giữ mình trong sạch.Hôm nay ta liền làm bà nguyệt, giới thiệu cho hai con nhận thức một chút tốt không?”

Có thể được đích thân hoàng hậu nương nương khen tặng như vậy, Bạch Ca cũng có chút hiếu kỳ, liền buột miệng hỏi : “Người nọ là ai?”

Hoàng hậu cười dài : ”Thế nào, động lòng rồi hả ?”

“…”

“Người nọ là thế tử Trần Quốc-Trần Nhạc.”

Bạch Ca lập tức ngẩn ra.Bạch Quốc và Trần quốc là hai nước láng giềng, quan hệ vốn rất tốt.Trần Thế tử tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là một nam tử rất đáng khen ngợi, ôn hòa, dịu dàng, làm việc gì cũng đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ, lại mang trong mình một trái tim dễ dàng thấu hiểu nỗi lòng người khác, vô cùng tử tế.

Thêm nữa, Trần thế tử nổi tiếng tinh thông nhạc lý, nguyên điểm này đã khiến cảm tình của Bạch ca dành cho hắn tăng thêm mấy phần.

“Tại sao thế tử lại đến Bạch quốc.”

“Sắp tới là sinh nhật của Hoàng thượng, Trần thế tử thay mặt cho Trần quốc đến chúc mừng “ Hoàng hậu trả lời “ Ca nhi lần trước mấy quyển cầm phổ ta cho con đều là của Trần thế tử tự tay viết, con đã khen ngợi hết lời còn gì, bây giờ có cơ hội trực tiếp gặp mặt người ta, lẽ nào con lại từ chối.”

Bạch ca đang định mở miệng trả lời đã thấy một loạt tiếng bước chân vang lên phía ngoài cửa, Tiểu Thuận Tử nói vọng vào :

“Hoàng hậu nương nương, nô tài phụng mện mời Trần thế tử tới…”

Bạch Ca nghe được một tiếng cười trầm thấp nhưng dị thường dễ nghe, rõ ràng là lần đầu gặp mặt nhưng lại ngoài ý muốn quen thuộc…Hơi hơi ngước mắt có thể thấy một màu áo lam nhạt, một đôi mắt hấp háy ý cười, và những đường nét gương mặt tuấn tú ;

“Trần Nhạc tham kiến hoàng hậu nương nương."

Trần Thế tử quả thật vô cùng am hiểu âm luật, điều này khiến Bạch Ca rất thích thú.Người ta nói nếu hai người có cùng chung sở thich ắt hẳn rất dễ kết bạn, điề này quả thật không ngoa.Hoàng hậu nhìn hai người đang hào hứng nói chuyện, lại nhìn sắc trời đang tối dần, mà mỉm cười sáng lạn.Hai người kia, tướng mạo tương xứng, gia thế tương xứng, nam tài hoa, nữ thông tuệ, đúng là trời sinh một cặp, xem ra lần này bà ghép đúng duyên rồi….

Đến khi trong điện đã lên hết đèn, bạch ca mới sực tỉnh, và hiển nhiên, Trần Nhạc là người đưa nàng về…

Đường phố buổi tối rất náo nhiệt, hai người không ngồi xe ngựa mà đi bộ, Bạch Ca nói, chợ buổi tối rất thú vị, ngồi trong xe chắc chắn không cảm nhận hết được, nhất là đối với một người lần đầu đến Trường Lạc thành…

Trần Nhạc mỉm cười không nói…

Những quán ăn đã bắt đầu mở cửa, mùi thơm nức lan tỏa khắp phố xá, một vài người bán hàng rong vừa đi vừa rêu rao…Thi thoảng có người suýt va vào Bạch Ca, là Trần Nhạc đỡ lấy nàng, mùi hoa đào vương đầy tay áo….

Bỗng Bạch Ca dừng lại trước một gian hàng, thích thú hô lên : “Kẹo đường.”

Thế là trong tay nhiều thêm một xâu kẹo trắng trắng, mềm mềm, nàng hạnh phúc liếm liếm, cảm nhận vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, hai mắt to tròn không ngừng nhìn xung quanh…

Trần Nhạc giơ tay đỡ lấy trán, lớn như vậy rồi…

Trước cửa Bạch phủ, Trần Nhạc bỗng dưng kéo nàng lại, rồi hỏi một câu rất không liên quan , hắn hỏi hồi nhỏ có phải nàng từng bị lạc đường hay không.

Bạch Ca gật đầu, hắn liền mỉm cười đưa tay vò vò tóc nàng : “Đúng là cái đồ vô lương tâm…”

Bạch ca tròn mắt, lại thấy hắn thở dài “ Đùa đấy, vào nhà thôi, muộn rồi…”

Hắn sẽ khống nói cho nàng biết, kỳ thật đây không phải lần đầu tiên hắn đến Trường Lạc thành, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp nàng…

Còn nhớ rất nhiều năm trước, trong tết nguyên tiêu, hắn có gặp một cô nhóc mặc áo bông đỏ, gương mặt lấm lem, dàn dụa nước mặt, cô nhóc ấy cứ níu lấy tay hắn mà khóc nấc lên :

“Vị ca ca này, huynh có thể đưa ta đi tìm Kỳ ca ca được không?”

Khi ấy, hắn không biết, nếu thật sự đưa nàng trở về hắn sẽ chẳng bao giờ có lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.